Liễu Nhiên tỏ ra thất vọng: “Ngay cả nguyên nhân tại sao tôi giận anh cũng không biết sao?”
Trương Vũ tức giận rống lên như con dã thú: “Tôi hiểu, tôi hiểu rồi! Nhất định là thằng nhãi họ Triệu kia ở sau lưng tôi đặt điều nói xấu.”
Liễu Nhiên cười mỉa: “Anh Thiên là người thẳng thắn, có lúc nào nói xấu anh nửa câu? Ngược lại là anh, đâm bị thóc thọc bị gạo, lòng dạ hẹp hòi, người xấu đòi kiện trước, hành vi của kẻ tiểu nhân!”
Trương Vũ chất vấn: “Liễu Nhiên, em lại vì một người ngoài mà nhìn tôi như vậy sao?”
Liễu Nhiên sửa lưng: “Anh Trương, anh hiểu lầm rồi. Bây giờ hai chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ gì cả. Anh Thiên là bạn tốt của tôi, anh mới là người ngoài!”
Hốc mắt của Trương Vũ đỏ hoe: “Em… em… lại nhẫn tâm như vậy ư!”
“Trương Vũ, anh xuất sắc như vậy, chắc chắn có thể tìm được cô gái tốt hơn tôi. Tôi không xứng với anh, quyết định vậy đi …”
Sau khi biết bộ mặt thật của anh ta, Liễu Nhiên lười nói thêm câu nào nữa, cô ấy quay người bỏ đi, kết quả không ngờ bị Trương Vũ bắt tay lại không chịu buông.
Hai người đứng trước cửa nhà hàng lẩu làm ầm nửa ngày, cuối cùng thành ra thu hút sự chú ý.
Ông chủ Mã xông ra trước hết, bảo vệ Liễu Nhiên phía sau: “Cậu làm gì vậy? Buông cô Liễu ra!”
Tuy Trương Vũ cao to nhưng cơ thể gầy yếu, trở tay không kịp, bị anh ta đẩy một cái thì lảo đảo: “Mẹ nó, Liễu Nhiên, các người lại hợp tác ức hiếp tôi, hãy đợi đấy!”
Liễu Nhiên xoa cổ tay bị tóm lúc nãy và quở anh ta: “Cút, tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa!”
Trương Vũ hoà toàn lột bỏ mặt nạ: “Được, Liễu Nhiên, cô chờ đấy cho tôi!”
Anh ta nhìn có vẻ chán chường, sau đó trừng mắt nhìn ông chủ Mã: “Còn anh nữa, tên họ Mã kia, anh hãy nhớ lấy cho tôi, dám ra tay với tôi à. Tôi nhớ anh rồi. Chuyện hôm nay chúng ta chưa xong đâu!”
“Những gì cô Liễu nói anh còn chưa nghe hả? Mau rời khỏi đi, nếu không tôi báo cảnh sát đó!”
Ông chủ Mã nâng cao âm lượng, cũng không sợ anh ta, mà còn không muốn bị loại tiểu nhân này nhớ tới.
“Được, chúng ta chứ chờ xem!”
Vở kịch kết thúc.
Liễu Nhiên áy náy nói: “Anh Mã, thật là ngại quá, ảnh hưởng chuyện làm ăn của anh rồi …”
Ông chủ Mã xua tay: “Không có gì. Ngược lại là cô đấy, cô Liễu, sau này qua lại thì nên tìm hiểu đôi phương một chút. Lần này cũng may là có tôi, tôi cảm thấy tên họ Trương này không phải loại người tốt, cô nên cẩn thận thì hơn!”
Trên đường về, Khổng Như Nguyệt áy náy: “Anh Thiên, tôi xin lỗi chuyện hồi nãy…”
Triệu Nam Thiên ngơ ngác, gãi gãi cổ hỏi : “Xin lỗi tôi hả?”
Khổng Như Nguyệt đỏ mặt: “Đúng vậy. Lúc nãy tôi không hỏi qua sự đồng ý của anh đã mạo nhận anh là bạn trai tôi…”
Giọng cô ấy càng ngày càng nhỏ.
Triệu Nam Thiên xua xua tay: “Haiz, chuyện này có là gì đâu? Suy cho cùng vẫn là tôi hời thôi!”
Suy nghĩ một lúc, anh bổ sung: “Nhưng cô có thời gian thì nói chuyện với Liễu Nhiên một chút. Tên Trương Vũ đó e là không phải người tốt lành!”
Khổng Như Nguyệt bất ngờ: “Anh Thiên, anh cũng cho là vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, hôm nay nể mặt của Liễu Nhiên, tôi không tính toán với anh ta, nhưng tên này cũng bụng dạ hẹo hòi quá.”
Khổng Như Nguyệt ấm ức nói: “Tôi cũng vậy. Lần đầu gặp mặt thì có ấn tượng không tốt với anh ta, tiếc là Liễu Nhiên bị chìm trong thuốc lú, không nghe lời tôi…”
Trương Vũ tức giận rống lên như con dã thú: “Tôi hiểu, tôi hiểu rồi! Nhất định là thằng nhãi họ Triệu kia ở sau lưng tôi đặt điều nói xấu.”
Liễu Nhiên cười mỉa: “Anh Thiên là người thẳng thắn, có lúc nào nói xấu anh nửa câu? Ngược lại là anh, đâm bị thóc thọc bị gạo, lòng dạ hẹp hòi, người xấu đòi kiện trước, hành vi của kẻ tiểu nhân!”
Trương Vũ chất vấn: “Liễu Nhiên, em lại vì một người ngoài mà nhìn tôi như vậy sao?”
Liễu Nhiên sửa lưng: “Anh Trương, anh hiểu lầm rồi. Bây giờ hai chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ gì cả. Anh Thiên là bạn tốt của tôi, anh mới là người ngoài!”
Hốc mắt của Trương Vũ đỏ hoe: “Em… em… lại nhẫn tâm như vậy ư!”
“Trương Vũ, anh xuất sắc như vậy, chắc chắn có thể tìm được cô gái tốt hơn tôi. Tôi không xứng với anh, quyết định vậy đi …”
Sau khi biết bộ mặt thật của anh ta, Liễu Nhiên lười nói thêm câu nào nữa, cô ấy quay người bỏ đi, kết quả không ngờ bị Trương Vũ bắt tay lại không chịu buông.
Hai người đứng trước cửa nhà hàng lẩu làm ầm nửa ngày, cuối cùng thành ra thu hút sự chú ý.
Ông chủ Mã xông ra trước hết, bảo vệ Liễu Nhiên phía sau: “Cậu làm gì vậy? Buông cô Liễu ra!”
Tuy Trương Vũ cao to nhưng cơ thể gầy yếu, trở tay không kịp, bị anh ta đẩy một cái thì lảo đảo: “Mẹ nó, Liễu Nhiên, các người lại hợp tác ức hiếp tôi, hãy đợi đấy!”
Liễu Nhiên xoa cổ tay bị tóm lúc nãy và quở anh ta: “Cút, tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa!”
Trương Vũ hoà toàn lột bỏ mặt nạ: “Được, Liễu Nhiên, cô chờ đấy cho tôi!”
Anh ta nhìn có vẻ chán chường, sau đó trừng mắt nhìn ông chủ Mã: “Còn anh nữa, tên họ Mã kia, anh hãy nhớ lấy cho tôi, dám ra tay với tôi à. Tôi nhớ anh rồi. Chuyện hôm nay chúng ta chưa xong đâu!”
“Những gì cô Liễu nói anh còn chưa nghe hả? Mau rời khỏi đi, nếu không tôi báo cảnh sát đó!”
Ông chủ Mã nâng cao âm lượng, cũng không sợ anh ta, mà còn không muốn bị loại tiểu nhân này nhớ tới.
“Được, chúng ta chứ chờ xem!”
Vở kịch kết thúc.
Liễu Nhiên áy náy nói: “Anh Mã, thật là ngại quá, ảnh hưởng chuyện làm ăn của anh rồi …”
Ông chủ Mã xua tay: “Không có gì. Ngược lại là cô đấy, cô Liễu, sau này qua lại thì nên tìm hiểu đôi phương một chút. Lần này cũng may là có tôi, tôi cảm thấy tên họ Trương này không phải loại người tốt, cô nên cẩn thận thì hơn!”
Trên đường về, Khổng Như Nguyệt áy náy: “Anh Thiên, tôi xin lỗi chuyện hồi nãy…”
Triệu Nam Thiên ngơ ngác, gãi gãi cổ hỏi : “Xin lỗi tôi hả?”
Khổng Như Nguyệt đỏ mặt: “Đúng vậy. Lúc nãy tôi không hỏi qua sự đồng ý của anh đã mạo nhận anh là bạn trai tôi…”
Giọng cô ấy càng ngày càng nhỏ.
Triệu Nam Thiên xua xua tay: “Haiz, chuyện này có là gì đâu? Suy cho cùng vẫn là tôi hời thôi!”
Suy nghĩ một lúc, anh bổ sung: “Nhưng cô có thời gian thì nói chuyện với Liễu Nhiên một chút. Tên Trương Vũ đó e là không phải người tốt lành!”
Khổng Như Nguyệt bất ngờ: “Anh Thiên, anh cũng cho là vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, hôm nay nể mặt của Liễu Nhiên, tôi không tính toán với anh ta, nhưng tên này cũng bụng dạ hẹo hòi quá.”
Khổng Như Nguyệt ấm ức nói: “Tôi cũng vậy. Lần đầu gặp mặt thì có ấn tượng không tốt với anh ta, tiếc là Liễu Nhiên bị chìm trong thuốc lú, không nghe lời tôi…”
/800
|