Tô Mục Tuyết lại một lần nữa trở lại xe, sau đó gửi một tin nhắn cho Triệu Nam Thiên: “Rốt cuộc anh chết dí ở đâu vậy? Thấy tin nhắn của tôi thì trả lời ngay, lập tức! Lập tức! Gọi điện thoại cho tôi!”
Triệu Nam Thiên ở bên này vừa mới tiến vào phòng họp.
Anh đâu có ngờ, chỉ vì không giữ điện thoại bên người mà một cỗ gió lốc đã nhanh chóng tích tụ xung quanh người rồi.
Phòng họp rất tiêu chuẩn, ở giữa là một chiếc bàn hội nghị dài.
Khi Triệu Nam Thiên và Tiểu Ngũ đi vào, đã có không ít người ngồi bên trong.
Đường Bảo Khiết ngồi ở chính giữa, bên cạnh là Bạch Thảo Phương.
Trừ những người này, ở đây còn có bảy tám nam nữ, phát hiện có người vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn tới.
Không đợi Triệu Nam Thiên mở miệng, đột nhiên cảm giác được bầu không khí ở đây không được tốt cho lắm.
Một người đàn ông đột nhiên mở lời: “Đường chủ, tôi vẫn giữ ý kiến như lần trước, không đồng ý để những người không liên quan này vào nhóm, một chút quan niệm về giờ giấc cũng không có, sau này lại kéo chân chúng ta xuống thì hay rồi!”
Có người phụ họa theo sau: “Đúng vậy, tôi cũng có ý kiến giống như vậy, lần hợp tác này chúng ta và Hoàng Kinh đã chuẩn bị rất lâu, tôi lo là những người ngoài này sẽ làm ảnh hưởng tới tiến độ của chúng ta!”
Cảm giác được áp lực ở hiện trường, Tiểu Ngũ đột nhiên có chút căng thẳng, ánh mắt cũng vô thức nhìn về phía Triệu Nam Thiên!
Ngược lại, Triệu Nam Thiên lại cảm thấy chẳng sao cả, trước đây từng trải qua nhiều chuyện sóng to gió lớn, chút phiền toái trước mắt này căn bản không đáng để anh để trong lòng.
Anh kéo ra một hàng ghế ngồi xuống, còn bảo Tiểu Ngũ ngồi xuống cạnh mình.
Tiểu Ngũ vừa mới ổn định chỗ ngồi, lập tức có người gây khó dễ: “Đứng dậy cho tôi, đây là Cửu Vinh, ai cho các người ngồi xuống?”
Anh ta vừa mở miệng, không khí đang ồn ào hỗn loạn đột nhiên lại trở nên an tĩnh hẳn.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hai vị khách không mời mà đến, không hề có ý hoan nghênh.
Bạch Thảo Phương nhíu mày, tuy rằng có lòng muốn nói giúp Triệu Nam Thiên, nhưng dù sao thì cô ta cũng chỉ là một người ngoài, không tiện mở miệng.
Lần đầu tiên vào nhóm đã tới muộn hai mươi phút, mọi người có ý kiến cũng là bình thường, nhưng chuyện này cũng không thể trách Triệu Nam Thiên.
Nếu như không phải Đường Bảo Khiết năm lần bảy lượt gây khó dễ thì cũng sẽ không phải kéo dài lâu như vậy.
Với tư cách là cấp dưới của Cửu Vinh, đương nhiên cô ta sẽ giữ mặt mũi cho Đường Bảo Khiết.
Hơn nữa Ngũ Cương và Triệu Nam Thiên lại là do cô ta dốc sức giới thiệu vào nhóm, vì vậy lại càng không tiện ra mặt.
Còn về phía Đường Bảo Khiết, cô ta muốn nhìn xem Triệu Nam Thiên đối diện với tình hình trước mắt này như thế nào, nói trắng ra là muốn xem trò cười, vì vậy cũng không có ý muốn mở miệng.
Tiểu Ngũ ở bên cạnh sợ hãi, theo bản năng muốn đứng dậy nhưng lại bị Triệu Nam Thiên giữ lại.
Triệu Nam Thiên liếc mắt nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người đàn ông vừa mới mở miệng gây khó dễ kia.
Dáng vẻ tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, vẻ mặt có chút kiêu căng, nhìn thứ tự chỗ ngồi, có lẽ cũng có chút địa vị ở Cửu Vinh.
Triệu Nam Thiên ở bên này vừa mới tiến vào phòng họp.
Anh đâu có ngờ, chỉ vì không giữ điện thoại bên người mà một cỗ gió lốc đã nhanh chóng tích tụ xung quanh người rồi.
Phòng họp rất tiêu chuẩn, ở giữa là một chiếc bàn hội nghị dài.
Khi Triệu Nam Thiên và Tiểu Ngũ đi vào, đã có không ít người ngồi bên trong.
Đường Bảo Khiết ngồi ở chính giữa, bên cạnh là Bạch Thảo Phương.
Trừ những người này, ở đây còn có bảy tám nam nữ, phát hiện có người vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn tới.
Không đợi Triệu Nam Thiên mở miệng, đột nhiên cảm giác được bầu không khí ở đây không được tốt cho lắm.
Một người đàn ông đột nhiên mở lời: “Đường chủ, tôi vẫn giữ ý kiến như lần trước, không đồng ý để những người không liên quan này vào nhóm, một chút quan niệm về giờ giấc cũng không có, sau này lại kéo chân chúng ta xuống thì hay rồi!”
Có người phụ họa theo sau: “Đúng vậy, tôi cũng có ý kiến giống như vậy, lần hợp tác này chúng ta và Hoàng Kinh đã chuẩn bị rất lâu, tôi lo là những người ngoài này sẽ làm ảnh hưởng tới tiến độ của chúng ta!”
Cảm giác được áp lực ở hiện trường, Tiểu Ngũ đột nhiên có chút căng thẳng, ánh mắt cũng vô thức nhìn về phía Triệu Nam Thiên!
Ngược lại, Triệu Nam Thiên lại cảm thấy chẳng sao cả, trước đây từng trải qua nhiều chuyện sóng to gió lớn, chút phiền toái trước mắt này căn bản không đáng để anh để trong lòng.
Anh kéo ra một hàng ghế ngồi xuống, còn bảo Tiểu Ngũ ngồi xuống cạnh mình.
Tiểu Ngũ vừa mới ổn định chỗ ngồi, lập tức có người gây khó dễ: “Đứng dậy cho tôi, đây là Cửu Vinh, ai cho các người ngồi xuống?”
Anh ta vừa mở miệng, không khí đang ồn ào hỗn loạn đột nhiên lại trở nên an tĩnh hẳn.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hai vị khách không mời mà đến, không hề có ý hoan nghênh.
Bạch Thảo Phương nhíu mày, tuy rằng có lòng muốn nói giúp Triệu Nam Thiên, nhưng dù sao thì cô ta cũng chỉ là một người ngoài, không tiện mở miệng.
Lần đầu tiên vào nhóm đã tới muộn hai mươi phút, mọi người có ý kiến cũng là bình thường, nhưng chuyện này cũng không thể trách Triệu Nam Thiên.
Nếu như không phải Đường Bảo Khiết năm lần bảy lượt gây khó dễ thì cũng sẽ không phải kéo dài lâu như vậy.
Với tư cách là cấp dưới của Cửu Vinh, đương nhiên cô ta sẽ giữ mặt mũi cho Đường Bảo Khiết.
Hơn nữa Ngũ Cương và Triệu Nam Thiên lại là do cô ta dốc sức giới thiệu vào nhóm, vì vậy lại càng không tiện ra mặt.
Còn về phía Đường Bảo Khiết, cô ta muốn nhìn xem Triệu Nam Thiên đối diện với tình hình trước mắt này như thế nào, nói trắng ra là muốn xem trò cười, vì vậy cũng không có ý muốn mở miệng.
Tiểu Ngũ ở bên cạnh sợ hãi, theo bản năng muốn đứng dậy nhưng lại bị Triệu Nam Thiên giữ lại.
Triệu Nam Thiên liếc mắt nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người đàn ông vừa mới mở miệng gây khó dễ kia.
Dáng vẻ tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, vẻ mặt có chút kiêu căng, nhìn thứ tự chỗ ngồi, có lẽ cũng có chút địa vị ở Cửu Vinh.
/800
|