Mọi người ngồi đây đều là những người ưu tú, cũng là người có bản lĩnh khiến người ta khâm phục, lúc này không khỏi nhìn về phía Ngũ Cương với ánh mắt sùng bái.
Người đàn ông vừa mới bị Triệu Nam Thiên chế nhạo kia lại một lần nữa mở miệng nói: “Vậy anh ta thì sao? Chắc không phải cũng là cao thủ máy tính chứ?”
Ánh mắt anh ta đánh giá Triệu Nam Thiên một chút, cả người mặc đồ thể thao rẻ tiền, cơ bắp có vẻ rắn chắc, nhìn thế nào cũng không thấy giống cao thủ máy tính.
Lần này Đường Bảo Khiết không mở miệng, có ý muốn chấn chỉnh Triệu Nam Thiên.
Triệu Nam Thiên khẽ cười, chủ động giải thích: “Tôi là bảo vệ của Tiểu Ngũ.”
Người đàn ông kia chất vấn: “Bảo vệ? Ý của anh là, người chúng tôi mời tới đây, lẽ nào không thể được đảm bảo an toàn sao?”
Anh ta hùng hổ dọa người nói: “Trưởng phòng Đường, nhiệm vụ lần này rất quan trọng, nhiều thêm một người ngoài thì sẽ tăng thêm nhiều phần nguy hiểm, tôi đề nghị bảo vệ của Ngũ Cương nên để phía chúng ta phụ trách.”
Triệu Nam Thiên tiếp lời anh ta hỏi: “Ồ, vậy sao? Tôi còn tưởng rằng người của Cửu Vinh đều là những người thư sinh yếu đuối, không ngờ lại có người tài như thế?’
Đường Bảo Khiết nghe thấy lời này lại cảm thấy xấu hổ, tên Triệu Nam Thiên xấu xa này, đúng là điều hay không nói toàn nói điều dở! Đây không phải chỉ cây dâu mà mắng cây hòe sao?
Cô ta đang muốn nói đỡ vài câu không ngờ lại bị cô gái kia cướp lời: “Đương nhiên là có rồi, anh Thần Vũ của chúng tôi, trước khi gia nhập Cửu Vinh là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, loại người như anh, anh ấy chỉ cần búng tay một cái là có thể thu phục, cho nên vấn để an toàn không cần anh nhọc lòng quan tâm!”
Triệu Nam Thiên nghe cô ta nói, đột nhiên lại nhớ tới cái người đàn ông to lớn bị anh đánh ngã lần thứ hai ở cửa thang máy kia.
Ánh mắt anh nhìn về phía Đường Bảo Khiết với vẻ hài hước: “Trưởng phòng Đường Bảo Khiết, cao thủ trong miệng cô ta, chắc không phải là cái tên to con kia chứ?”
Vẻ mặt Đường Bảo Khiết xấu hổ, bảo vệ có thân thủ tốt nhất của Cửu Vinh lại không thể chống đỡ nổi mười giây trước Triệu Nam Thiên, mỗi lần nghĩ tới chuyện này đều khiến cô ta phải nén giận.
Cô gái nghe thấy giọng điệu Triệu Nam Thiên có chút kỳ lạ, vội vàng nhắc nhở: “Này, anh nói chuyện chú ý một chút, cái gì mà tên to con? Tôi nói cho anh biết, tính khí anh Thần không tốt lắm đâu!”
Nói đến cũng khéo, cô ta vừa dứt lời thì lại có một người nữa đi tới phòng họp.
Cô gái nhìn không chớp mắt vẫy tay gọi: “Anh Thần, ở đây có tên nhóc kiêu căng cuồng ngạo quá mức này!”
“Không cần đâu, chúng tôi đã đọ sức rồi.”
Cô gái đắc ý nói: “Thế nào, có phải anh đã đánh anh ta rụng răng rồi không?”
Anh ta không tiếp lời mà đi tới trước mặt Triệu Nam Thiên, vẻ mặt đầy kính nể nói: “Lúc trước là tôi lỗ mãng, không biết mình biết ta. Anh rất mạnh, lần này tôi thật sự nể phục, một thời gian nữa tôi muốn tiếp tục đọ sức với anh!”
Anh ta vừa dứt lời, cả phòng họp lạnh ngắt như tờ.
Mọi người đều hiểu tính cách Thần Vũ nếu như không phải người có năng lực đáng sợ thì chắc chắn anh ta sẽ không nói ra những lời như vậy.
Đặc biệt là cô gái kia, vẻ mặt cô ta đầy kinh ngạc nhìn về phía Triệu Nam Thiên, tên đàn ông mồm miệng đáng ghét này, không ngờ lại có thể khiến anh Thần chịu thua, đùa cái gì vậy?
Triệu Nam Thiên cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi, người trước mắt này tuy rằng nhiều lần gây phiền phức nhưng anh có thể nhìn ra đối phương không có ác ý, đều là xuất phát từ lòng kiêu ngạo và sự tự phụ mà thôi.
Chính vì vậy, Triệu Nam Thiên có ấn tượng không tồi với anh ra, nói vài câu giữ thể diện cho anh ta: “Anh cũng rất lợi hại, cơ sở rất vững chắc, vừa rồi chỉ là do tôi may mắn thôi.”
Người đàn ông vừa mới bị Triệu Nam Thiên chế nhạo kia lại một lần nữa mở miệng nói: “Vậy anh ta thì sao? Chắc không phải cũng là cao thủ máy tính chứ?”
Ánh mắt anh ta đánh giá Triệu Nam Thiên một chút, cả người mặc đồ thể thao rẻ tiền, cơ bắp có vẻ rắn chắc, nhìn thế nào cũng không thấy giống cao thủ máy tính.
Lần này Đường Bảo Khiết không mở miệng, có ý muốn chấn chỉnh Triệu Nam Thiên.
Triệu Nam Thiên khẽ cười, chủ động giải thích: “Tôi là bảo vệ của Tiểu Ngũ.”
Người đàn ông kia chất vấn: “Bảo vệ? Ý của anh là, người chúng tôi mời tới đây, lẽ nào không thể được đảm bảo an toàn sao?”
Anh ta hùng hổ dọa người nói: “Trưởng phòng Đường, nhiệm vụ lần này rất quan trọng, nhiều thêm một người ngoài thì sẽ tăng thêm nhiều phần nguy hiểm, tôi đề nghị bảo vệ của Ngũ Cương nên để phía chúng ta phụ trách.”
Triệu Nam Thiên tiếp lời anh ta hỏi: “Ồ, vậy sao? Tôi còn tưởng rằng người của Cửu Vinh đều là những người thư sinh yếu đuối, không ngờ lại có người tài như thế?’
Đường Bảo Khiết nghe thấy lời này lại cảm thấy xấu hổ, tên Triệu Nam Thiên xấu xa này, đúng là điều hay không nói toàn nói điều dở! Đây không phải chỉ cây dâu mà mắng cây hòe sao?
Cô ta đang muốn nói đỡ vài câu không ngờ lại bị cô gái kia cướp lời: “Đương nhiên là có rồi, anh Thần Vũ của chúng tôi, trước khi gia nhập Cửu Vinh là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, loại người như anh, anh ấy chỉ cần búng tay một cái là có thể thu phục, cho nên vấn để an toàn không cần anh nhọc lòng quan tâm!”
Triệu Nam Thiên nghe cô ta nói, đột nhiên lại nhớ tới cái người đàn ông to lớn bị anh đánh ngã lần thứ hai ở cửa thang máy kia.
Ánh mắt anh nhìn về phía Đường Bảo Khiết với vẻ hài hước: “Trưởng phòng Đường Bảo Khiết, cao thủ trong miệng cô ta, chắc không phải là cái tên to con kia chứ?”
Vẻ mặt Đường Bảo Khiết xấu hổ, bảo vệ có thân thủ tốt nhất của Cửu Vinh lại không thể chống đỡ nổi mười giây trước Triệu Nam Thiên, mỗi lần nghĩ tới chuyện này đều khiến cô ta phải nén giận.
Cô gái nghe thấy giọng điệu Triệu Nam Thiên có chút kỳ lạ, vội vàng nhắc nhở: “Này, anh nói chuyện chú ý một chút, cái gì mà tên to con? Tôi nói cho anh biết, tính khí anh Thần không tốt lắm đâu!”
Nói đến cũng khéo, cô ta vừa dứt lời thì lại có một người nữa đi tới phòng họp.
Cô gái nhìn không chớp mắt vẫy tay gọi: “Anh Thần, ở đây có tên nhóc kiêu căng cuồng ngạo quá mức này!”
“Không cần đâu, chúng tôi đã đọ sức rồi.”
Cô gái đắc ý nói: “Thế nào, có phải anh đã đánh anh ta rụng răng rồi không?”
Anh ta không tiếp lời mà đi tới trước mặt Triệu Nam Thiên, vẻ mặt đầy kính nể nói: “Lúc trước là tôi lỗ mãng, không biết mình biết ta. Anh rất mạnh, lần này tôi thật sự nể phục, một thời gian nữa tôi muốn tiếp tục đọ sức với anh!”
Anh ta vừa dứt lời, cả phòng họp lạnh ngắt như tờ.
Mọi người đều hiểu tính cách Thần Vũ nếu như không phải người có năng lực đáng sợ thì chắc chắn anh ta sẽ không nói ra những lời như vậy.
Đặc biệt là cô gái kia, vẻ mặt cô ta đầy kinh ngạc nhìn về phía Triệu Nam Thiên, tên đàn ông mồm miệng đáng ghét này, không ngờ lại có thể khiến anh Thần chịu thua, đùa cái gì vậy?
Triệu Nam Thiên cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi, người trước mắt này tuy rằng nhiều lần gây phiền phức nhưng anh có thể nhìn ra đối phương không có ác ý, đều là xuất phát từ lòng kiêu ngạo và sự tự phụ mà thôi.
Chính vì vậy, Triệu Nam Thiên có ấn tượng không tồi với anh ra, nói vài câu giữ thể diện cho anh ta: “Anh cũng rất lợi hại, cơ sở rất vững chắc, vừa rồi chỉ là do tôi may mắn thôi.”
/800
|