Triệu Nam Thiên hỏi ngược lại: “Cô có thuốc không?”
Đường Bảo Khiết không thèm để ý đến anh, cười nhạo nói: “Nhiệm vụ lần này là bí mật, tôi lấy đâu ra công văn cho anh? Hơn nữa tôi cũng không có quyền điều động, anh đừng có quên, chúng tôi chỉ là một công ty thương nghiệp không có liên quan tí gì đến chính phủ.”
Triệu Nam Thiên lập tức đáp lại: “Tôi cũng chỉ có thể cố gắng sắp xếp, nếu cậu ấy thật sự không tới được thì tôi cũng không có cách nào.”
Đường Bảo Khiết ra vẻ không sao cả nói: “Được rồi, vậy lát nữa tôi sẽ đi tìm đàn chị nói chuyện, đổi một người khác tới làm nhiệm vụ này là được rồi!”
Triệu Nam Thiên không hề nói gì, ai sợ ai chứ?
Nếu như cô ta có thể nghĩ ra biện pháp khác thì cũng chẳng thể tìm được ai hơn Tiểu Ngũ đâu.
Đường Bảo Khiết bổ sung thêm một câu: “Có điều, căn cứ vào bảo mật hiệp nghị, chỉ sợ anh và Tiểu Ngũ phải ở lại chỗ chúng tôi một thời gian, yên tâm là thức ăn chỗ chúng tôi không tệ lắm, có điều mỗi ngày sẽ không thể nhìn thấy mặt trời thôi.”
Triệu Nam Thiên cũng nghe ra được, Đường Bảo Khiết tìm anh không phải để nói chuyện mà là cố ý bới lỗi.
Sắc mặt anh tối sầm lại nói: “Điên vừa thôi, con mẹ nó có phải cô cứ muốn mãi không xong không?”
Đường Bảo Khiết hung hăng đập bàn: “Đúng vậy, tôi cứ không xong đấy! Ai bảo anh vừa rồi ở trên hành lang dám…”
Cô ta không biết nên nói tiếp như thế nào, dù sao thì nghĩ tới ánh mắt kỳ quái của Hạ Kỳ Bắc nhìn mình cô ta lại cảm thấy cả người khó chịu, ghê tởm như thấy ruồi bọ vậy.
Triệu Nam Thiên đứng dậy muốn rời đi: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi hoàn toàn không xem cô là phụ nữ, nếu như cô để ý như vậy thì lần sau tôi cách xa cô ra một chút là được.”
“Tên khốn kiếp, anh đứng lại đó cho tôi!”
Đường Bảo Khiết quát lớn một tiếng, thấy Triệu Nam Thiên không chịu dừng lại, trong nháy mắt như một hòm thuốc nổ, cầm lấy đồ vật trên bàn, không thèm để ý là thứ gì bất chấp ném đi.
Triệu Nam Thiên đã cảnh giác từ sớm, vung tay ra gạt hết.
Bang!
Một tiếng giòn tan vang lên, giống như là tiếng ly thủy tinh vỡ.
Triệu Nam Thiên quay đầu nhìn lại, hóa ra cái phụ nữ tính tình như đàn ông kia vừa rồi ném tới một lọ mực bút máy.
Đường Bảo Khiết che miệng hét chói tai: “A!”
Cô ta nhanh chóng bước tới, chuyện không muốn thấy nhất đã xảy ra, mực văng khắp nơi, bắn đầy lên chiếc bàn trắng xóa.
Triệu Nam Thiên thấy dáng vẻ đau lòng của Đường Bảo Khiết, thầm đoán có lẽ gặp rắc rối rồi.
Anh âm thầm cảm thán, biết ngay là không nên chọc vào bà điên này mà.
Anh lặng lẽ nâng bước chân, kết quả không ngờ còn chưa đi tới cửa đã nghe thấy âm thanh ai oán của Đường Bảo Khiết vang lên: “Nếu như anh dám rời đi, tôi chắc chắn sẽ khiến anh hối hận!”
Triệu Nam Thiên bất đắc dĩ quay đầu lại: “Đã nói rõ ràng cả rồi, chuyện này không có liên quan gì tới tôi, là cô tự mình ném mà.”
Đường Bảo Khiết vẫn không ngừng tức giận: “Nếu như không phải anh đẩy ra thì sẽ đổ như vậy sao?”
Đường Bảo Khiết không thèm để ý đến anh, cười nhạo nói: “Nhiệm vụ lần này là bí mật, tôi lấy đâu ra công văn cho anh? Hơn nữa tôi cũng không có quyền điều động, anh đừng có quên, chúng tôi chỉ là một công ty thương nghiệp không có liên quan tí gì đến chính phủ.”
Triệu Nam Thiên lập tức đáp lại: “Tôi cũng chỉ có thể cố gắng sắp xếp, nếu cậu ấy thật sự không tới được thì tôi cũng không có cách nào.”
Đường Bảo Khiết ra vẻ không sao cả nói: “Được rồi, vậy lát nữa tôi sẽ đi tìm đàn chị nói chuyện, đổi một người khác tới làm nhiệm vụ này là được rồi!”
Triệu Nam Thiên không hề nói gì, ai sợ ai chứ?
Nếu như cô ta có thể nghĩ ra biện pháp khác thì cũng chẳng thể tìm được ai hơn Tiểu Ngũ đâu.
Đường Bảo Khiết bổ sung thêm một câu: “Có điều, căn cứ vào bảo mật hiệp nghị, chỉ sợ anh và Tiểu Ngũ phải ở lại chỗ chúng tôi một thời gian, yên tâm là thức ăn chỗ chúng tôi không tệ lắm, có điều mỗi ngày sẽ không thể nhìn thấy mặt trời thôi.”
Triệu Nam Thiên cũng nghe ra được, Đường Bảo Khiết tìm anh không phải để nói chuyện mà là cố ý bới lỗi.
Sắc mặt anh tối sầm lại nói: “Điên vừa thôi, con mẹ nó có phải cô cứ muốn mãi không xong không?”
Đường Bảo Khiết hung hăng đập bàn: “Đúng vậy, tôi cứ không xong đấy! Ai bảo anh vừa rồi ở trên hành lang dám…”
Cô ta không biết nên nói tiếp như thế nào, dù sao thì nghĩ tới ánh mắt kỳ quái của Hạ Kỳ Bắc nhìn mình cô ta lại cảm thấy cả người khó chịu, ghê tởm như thấy ruồi bọ vậy.
Triệu Nam Thiên đứng dậy muốn rời đi: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi hoàn toàn không xem cô là phụ nữ, nếu như cô để ý như vậy thì lần sau tôi cách xa cô ra một chút là được.”
“Tên khốn kiếp, anh đứng lại đó cho tôi!”
Đường Bảo Khiết quát lớn một tiếng, thấy Triệu Nam Thiên không chịu dừng lại, trong nháy mắt như một hòm thuốc nổ, cầm lấy đồ vật trên bàn, không thèm để ý là thứ gì bất chấp ném đi.
Triệu Nam Thiên đã cảnh giác từ sớm, vung tay ra gạt hết.
Bang!
Một tiếng giòn tan vang lên, giống như là tiếng ly thủy tinh vỡ.
Triệu Nam Thiên quay đầu nhìn lại, hóa ra cái phụ nữ tính tình như đàn ông kia vừa rồi ném tới một lọ mực bút máy.
Đường Bảo Khiết che miệng hét chói tai: “A!”
Cô ta nhanh chóng bước tới, chuyện không muốn thấy nhất đã xảy ra, mực văng khắp nơi, bắn đầy lên chiếc bàn trắng xóa.
Triệu Nam Thiên thấy dáng vẻ đau lòng của Đường Bảo Khiết, thầm đoán có lẽ gặp rắc rối rồi.
Anh âm thầm cảm thán, biết ngay là không nên chọc vào bà điên này mà.
Anh lặng lẽ nâng bước chân, kết quả không ngờ còn chưa đi tới cửa đã nghe thấy âm thanh ai oán của Đường Bảo Khiết vang lên: “Nếu như anh dám rời đi, tôi chắc chắn sẽ khiến anh hối hận!”
Triệu Nam Thiên bất đắc dĩ quay đầu lại: “Đã nói rõ ràng cả rồi, chuyện này không có liên quan gì tới tôi, là cô tự mình ném mà.”
Đường Bảo Khiết vẫn không ngừng tức giận: “Nếu như không phải anh đẩy ra thì sẽ đổ như vậy sao?”
/800
|