“Không sai, tôi đích thị là không muốn làm nữa, con mẹ nó hôm nay tôi phải đánh chết anh!”
Triệu Nam Thiên giơ tay lên, lại tát cho anh ta hai cái.
Tôn Mập lần này sửng sốt không nên lời, ánh mắt oán độc vô cùng âm trầm.
Mạnh Nhã thấy Triệu Nam Thiên vì mình mà ra mặt, trong lòng vô cùng cảm động, nhưng sao có thể nhìn anh đánh chết Tôn Mập.
Cô vội vàng tiến lên ngăn cản: “Tiểu Thiên, bỏ đi!”
Triệu Nam Thiên quay người lên tiếng, nhấc chân lên đá anh ta: “Lần này coi như may cho anh, cút đi cho tôi!”
Tôn Mập lăn lộn trên mặt đất, chật vật đứng dậy.
Da của anh ta dày, tuy trông đầy vết máu nhưng thực tế vết thương cũng không đáng kể.
“Triệu Nam Thiên, anh chết chắc, anh cứ đợi đấy cho tôi!”
“Tôi đợi, anh tốt nhất đuổi việc tôi, đến lúc đó không có gì phải kiêng kỵ, tôi gặp anh lần nào thì đánh anh lần đấy!”
Tôn Mập bị dọa, ánh mắt xám xịt bỏ chạy.
Mạnh Nhã vốn còn muốn thay Triệu Nam Thiên nói đôi ba câu, kết quả không ngờ rằng Triệu Nam Thiên lại tức giận như vậy, ngay cả chút mặt mũi cũng không để lại cho Tôn Mập, đánh đến mức người ta bỏ đi luôn.
Cô ta cũng không có ý đóng cửa, ôm vai hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Triệu Nam Thiên bị cô hỏi thì có chút ngơ ngác, cái gì mà sao anh lại đến đây, cô không nên cảm ơn anh sao?
Nhìn thấu ý nghĩ của Triệu Nam Thiên, Mạnh Nhã hỏi: “Nghĩ cái gì đấy, chị đây đã gặp nhiều cảnh anh hùng cứu mỹ nhân rồi mỹ nhân chủ động lấy thân báo đáp rồi. Hơn nữa, dù chị đây có thật sự chủ động hiến thân, anh dám sao?”
Triệu Nam Thiên cười ngốc, sao anh dám?
Đừng nói hiện tại bên cạnh có Tô Mục Tuyết, cho dù là trước kia, anh cũng chưa dám vượt quá ranh rới.
Mạnh Nhã thấy anh do dự, lập tức đoán được gì đó, trong mắt vốn chỉ toàn biết ơn và hy vọng, tại thời khắc này lại bình tĩnh trở lại.
Cô cũng không có ý mời Triệu Nam Thiên đi vào, chỉ đứng ở cửa hỏi: “Giải thích rõ ràng với nữ thần họ Tô chưa?”
“Có gì mà phải giải thích?”
“Không… không có gì phải giải thích, vậy anh đến đây làm gì?”
Triệu Nam Thiên chỉ về phía Tôn Mập rời đi, không biết nên giải thích như thế nào.
Mạnh Nhã lại nhìn hiểu được anh, anh vốn không có ý định đến đây, chỉ là đi ngang qua nghe thấy tiếng kêu cứu của cô nên mới đúng lúc đuổi kịp vào.
Tâm trạng vô như rơi xuống vực, khuôn mặt không thoải mái, nói: “Được rồi, nếu bây giờ tôi đã không sao, anh có thể đi được rồi.”
Đi?
Triệu Nam Thiên có chút sững sờ, không hiểu được ý của Mạnh Nhã, người phụ nữ này sao có thể trở mặt nhanh đến vậy?
“Nhìn gì mà nhìn, tôi phải thay đồ, anh còn không về cùng cô Tô đi.”
Mạnh Nhã nói rồi đẩy anh ra ngoài.
Triệu Nam Thiên giơ tay lên, lại tát cho anh ta hai cái.
Tôn Mập lần này sửng sốt không nên lời, ánh mắt oán độc vô cùng âm trầm.
Mạnh Nhã thấy Triệu Nam Thiên vì mình mà ra mặt, trong lòng vô cùng cảm động, nhưng sao có thể nhìn anh đánh chết Tôn Mập.
Cô vội vàng tiến lên ngăn cản: “Tiểu Thiên, bỏ đi!”
Triệu Nam Thiên quay người lên tiếng, nhấc chân lên đá anh ta: “Lần này coi như may cho anh, cút đi cho tôi!”
Tôn Mập lăn lộn trên mặt đất, chật vật đứng dậy.
Da của anh ta dày, tuy trông đầy vết máu nhưng thực tế vết thương cũng không đáng kể.
“Triệu Nam Thiên, anh chết chắc, anh cứ đợi đấy cho tôi!”
“Tôi đợi, anh tốt nhất đuổi việc tôi, đến lúc đó không có gì phải kiêng kỵ, tôi gặp anh lần nào thì đánh anh lần đấy!”
Tôn Mập bị dọa, ánh mắt xám xịt bỏ chạy.
Mạnh Nhã vốn còn muốn thay Triệu Nam Thiên nói đôi ba câu, kết quả không ngờ rằng Triệu Nam Thiên lại tức giận như vậy, ngay cả chút mặt mũi cũng không để lại cho Tôn Mập, đánh đến mức người ta bỏ đi luôn.
Cô ta cũng không có ý đóng cửa, ôm vai hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Triệu Nam Thiên bị cô hỏi thì có chút ngơ ngác, cái gì mà sao anh lại đến đây, cô không nên cảm ơn anh sao?
Nhìn thấu ý nghĩ của Triệu Nam Thiên, Mạnh Nhã hỏi: “Nghĩ cái gì đấy, chị đây đã gặp nhiều cảnh anh hùng cứu mỹ nhân rồi mỹ nhân chủ động lấy thân báo đáp rồi. Hơn nữa, dù chị đây có thật sự chủ động hiến thân, anh dám sao?”
Triệu Nam Thiên cười ngốc, sao anh dám?
Đừng nói hiện tại bên cạnh có Tô Mục Tuyết, cho dù là trước kia, anh cũng chưa dám vượt quá ranh rới.
Mạnh Nhã thấy anh do dự, lập tức đoán được gì đó, trong mắt vốn chỉ toàn biết ơn và hy vọng, tại thời khắc này lại bình tĩnh trở lại.
Cô cũng không có ý mời Triệu Nam Thiên đi vào, chỉ đứng ở cửa hỏi: “Giải thích rõ ràng với nữ thần họ Tô chưa?”
“Có gì mà phải giải thích?”
“Không… không có gì phải giải thích, vậy anh đến đây làm gì?”
Triệu Nam Thiên chỉ về phía Tôn Mập rời đi, không biết nên giải thích như thế nào.
Mạnh Nhã lại nhìn hiểu được anh, anh vốn không có ý định đến đây, chỉ là đi ngang qua nghe thấy tiếng kêu cứu của cô nên mới đúng lúc đuổi kịp vào.
Tâm trạng vô như rơi xuống vực, khuôn mặt không thoải mái, nói: “Được rồi, nếu bây giờ tôi đã không sao, anh có thể đi được rồi.”
Đi?
Triệu Nam Thiên có chút sững sờ, không hiểu được ý của Mạnh Nhã, người phụ nữ này sao có thể trở mặt nhanh đến vậy?
“Nhìn gì mà nhìn, tôi phải thay đồ, anh còn không về cùng cô Tô đi.”
Mạnh Nhã nói rồi đẩy anh ra ngoài.
/800
|