Chương 920
Chị dâu Lý vội vàng nhận lỗi: “Quốc Khách, cậu xem cậu nói cái gì vậy, tôi không phải có ý này! Hôm nay cậu cũng nhìn thấy Khả Hân nhà chúng tôi rồi, có xinh đẹp hay không trong lòng cậu còn không rõ sao?”
Chị ta có một trăm phần trăm tự tin khi nói lời này, một phần là có lòng tin với Lý Khả Hân, một phần là do chị ta rất chắc chắn về Miêu Quốc Khánh.
Nếu anh ta thật sự không thích thì cũng đã không lo lắng gọi điện muộn thế này để xác nhận lại chuyện này. Miêu Quốc Khách cũng không muốn nhiều lời: “Được rồi, đừng ở đó nói mấy chuyện vô nghĩa đó nữa, cuộc hôn nhân này tôi không có ý kiến gì, về phần sính lễ chị muốn nhiều hay ít bao nhiêu?”
Trong lòng chị dâu Lý mừng như điên, ngoài miệng lại làm ra vẻ không có gì nói: “Chồng tôi cũng chỉ có một người em gái này, nuôi lớn tới chừng này cũng không dễ dàng…”
Miêu Quốc Khánh nghe ra ra ý tứ trong lời nói của chị ta: “Như vầy đi, tiền sính lễ là sáu trăm triệu.”
Suy nghĩ một lát anh ta lại bổ sung: “Còn nữa, ở phố kế bên tôi có một căn nhà khoảng tầm tám mươi mét vuông, dù gì cũng là người một nhà, nếu Lý Khả Hân cưới tôi thì mặt tiền của căn nhà kia sẽ cho các người dùng miễn phí không lấy tiền thuê!”
Chị dâu Lý sửng sốt, mặt nạ đang đắp cũng rớt xuống đất, khu phố sát bên tuy rằng không phồn hoa như chỗ hiện tại nhưng nói sao thì nó cũng là mặt tiền.
Mỗi năm sẽ có được mấy chục triệu tiền thuê nhà. Hơn nữa còn có sáu trăm triệu tiền sính lễ, đây chính là miếng bánh từ trên trời rớt xuống rồi, quá tốt!
Chị ta nửa tin nửa ngờ hỏi: “Quốc Khánh cậu nói thật chứ?”
“Tất nhiên là thật rồi nhưng mà ánh mắt của em chị quá cao, hình như không vừa mắt tôi!”
“Một con nhóc mới từ dưới quê lên tâm tính còn rất cao, cậu cũng đừng so đo với em ấy, tôi sẽ nói chuyện với em ấy.”
“Cứ như vậy đi, việc này coi như quyết định xong tôi chờ tin tức của chị!”
Điện thoại vừa tắt, chị dâu Lý trong lòng vui vẻ ngâm nga hát.
Anh Lý hỏi: “Có việc gì thế, tên Miêu Quốc Khánh kia thật sự thích Khả Hân sao?”
“Đúng vậy, không những đưa cho chúng ta sáu trăm triệu tình sính lễ, còn cho chúng ta mượn miễn phí mặt bằng ở phố kế bên để mở cửa hàng.”
Anh Lý ban đầu có chút phản đối nhưng khi nghe tới sính lễ của Miêu Quốc Khách đưa qua nhiều như vậy liền bắt đầu dao động.
“Khả Hân có đồng ý không?”
“Cứ yên tâm giao việc này cho tôi!”
“Vậy cô cũng không được làm khó Khả Hân!”
“Cái gì là làm khó? Cưới xong nó sẽ trở thành bà chủ, tôi cái này sao có thể nói là làm khó nó, tôi là giúp nó đi hưởng phúc!”
Vừa nói vừa gọi điện cho Lý Khả Hân. Chị dâu Lý có chuyện muốn nhờ cậy người khác cho nên thái độ liền dịu dàng lại: “Ai chà Khả Hân, đã trễ vậy rồi sao em còn chưa về nhà?”
“Chị dâu, hôm nay em ngủ lại cửa tiệm, có việc gì ngày mai hãy nói!”
“Được được được, ngày mai nói, em ngủ lại bên đó nhớ đắp chăn đàng hoàng đừng để bị cảm lạnh!”
……
Đầu dây bên kia, sắc mặt Lý Khả Hân vô cùng phức tạp mà cúp điện thoại.
Tuy rằng chị dâu không nói rõ nhưng nghe giọng điệu của chị ta như vậy có thể biết được Miêu Quốc Khánh khẳng định đã cho chị ta lợi ích gì rồi.
Bằng không với tính cách không có lợi thì không làm của chị ta thì chắc chắn sẽ không nói chuyện dễ dàng như vậy.
Đang mãi suy nghĩ nên bước chân cô ta cũng chậm lại.
Chị dâu Lý vội vàng nhận lỗi: “Quốc Khách, cậu xem cậu nói cái gì vậy, tôi không phải có ý này! Hôm nay cậu cũng nhìn thấy Khả Hân nhà chúng tôi rồi, có xinh đẹp hay không trong lòng cậu còn không rõ sao?”
Chị ta có một trăm phần trăm tự tin khi nói lời này, một phần là có lòng tin với Lý Khả Hân, một phần là do chị ta rất chắc chắn về Miêu Quốc Khánh.
Nếu anh ta thật sự không thích thì cũng đã không lo lắng gọi điện muộn thế này để xác nhận lại chuyện này. Miêu Quốc Khách cũng không muốn nhiều lời: “Được rồi, đừng ở đó nói mấy chuyện vô nghĩa đó nữa, cuộc hôn nhân này tôi không có ý kiến gì, về phần sính lễ chị muốn nhiều hay ít bao nhiêu?”
Trong lòng chị dâu Lý mừng như điên, ngoài miệng lại làm ra vẻ không có gì nói: “Chồng tôi cũng chỉ có một người em gái này, nuôi lớn tới chừng này cũng không dễ dàng…”
Miêu Quốc Khánh nghe ra ra ý tứ trong lời nói của chị ta: “Như vầy đi, tiền sính lễ là sáu trăm triệu.”
Suy nghĩ một lát anh ta lại bổ sung: “Còn nữa, ở phố kế bên tôi có một căn nhà khoảng tầm tám mươi mét vuông, dù gì cũng là người một nhà, nếu Lý Khả Hân cưới tôi thì mặt tiền của căn nhà kia sẽ cho các người dùng miễn phí không lấy tiền thuê!”
Chị dâu Lý sửng sốt, mặt nạ đang đắp cũng rớt xuống đất, khu phố sát bên tuy rằng không phồn hoa như chỗ hiện tại nhưng nói sao thì nó cũng là mặt tiền.
Mỗi năm sẽ có được mấy chục triệu tiền thuê nhà. Hơn nữa còn có sáu trăm triệu tiền sính lễ, đây chính là miếng bánh từ trên trời rớt xuống rồi, quá tốt!
Chị ta nửa tin nửa ngờ hỏi: “Quốc Khánh cậu nói thật chứ?”
“Tất nhiên là thật rồi nhưng mà ánh mắt của em chị quá cao, hình như không vừa mắt tôi!”
“Một con nhóc mới từ dưới quê lên tâm tính còn rất cao, cậu cũng đừng so đo với em ấy, tôi sẽ nói chuyện với em ấy.”
“Cứ như vậy đi, việc này coi như quyết định xong tôi chờ tin tức của chị!”
Điện thoại vừa tắt, chị dâu Lý trong lòng vui vẻ ngâm nga hát.
Anh Lý hỏi: “Có việc gì thế, tên Miêu Quốc Khánh kia thật sự thích Khả Hân sao?”
“Đúng vậy, không những đưa cho chúng ta sáu trăm triệu tình sính lễ, còn cho chúng ta mượn miễn phí mặt bằng ở phố kế bên để mở cửa hàng.”
Anh Lý ban đầu có chút phản đối nhưng khi nghe tới sính lễ của Miêu Quốc Khách đưa qua nhiều như vậy liền bắt đầu dao động.
“Khả Hân có đồng ý không?”
“Cứ yên tâm giao việc này cho tôi!”
“Vậy cô cũng không được làm khó Khả Hân!”
“Cái gì là làm khó? Cưới xong nó sẽ trở thành bà chủ, tôi cái này sao có thể nói là làm khó nó, tôi là giúp nó đi hưởng phúc!”
Vừa nói vừa gọi điện cho Lý Khả Hân. Chị dâu Lý có chuyện muốn nhờ cậy người khác cho nên thái độ liền dịu dàng lại: “Ai chà Khả Hân, đã trễ vậy rồi sao em còn chưa về nhà?”
“Chị dâu, hôm nay em ngủ lại cửa tiệm, có việc gì ngày mai hãy nói!”
“Được được được, ngày mai nói, em ngủ lại bên đó nhớ đắp chăn đàng hoàng đừng để bị cảm lạnh!”
……
Đầu dây bên kia, sắc mặt Lý Khả Hân vô cùng phức tạp mà cúp điện thoại.
Tuy rằng chị dâu không nói rõ nhưng nghe giọng điệu của chị ta như vậy có thể biết được Miêu Quốc Khánh khẳng định đã cho chị ta lợi ích gì rồi.
Bằng không với tính cách không có lợi thì không làm của chị ta thì chắc chắn sẽ không nói chuyện dễ dàng như vậy.
Đang mãi suy nghĩ nên bước chân cô ta cũng chậm lại.
/800
|