Vì để chúc mừng bản thân thoát khỏi mấy chữ “kẻ mặt trắng” và “ăn cơm nhuyễn”, Quý Hy đưa vợ con đến nhà hàng cao cấp chỉ có thành viên có thẻ VIP mới được vào ăn cơm
Nhà hàng này rất lớn, bố trí ưu nhã, âm nhạc du dương, bàn ăn được bố trí cách xa nhau nên khách hàng có cảm giác riêng tư rất thoải mái.
Chưa bao giờ nghĩ sẽ đến nơi này, Nhân Nhân ngay từ đầu đã tò mò, hưng phấn hết nhìn đông nhìn tây không lúc nào yên lặng nhưng phát hiện sắc mặt mẹ rất tệ, không nói câu nào nên cũng từ từ ngồi nghiêm chỉnh lại.
– Sao chúng ta ngồi được một lúc rồi mà không có bồi bàn đến đây để gọi cơm?
Vì không để cảm xúc của mình ảnh hưởng đến con gái, Nguyên Chỉ Linh cuối cùng cũng nói chuyện.
– Vì người còn chưa đến đủ. Quý Hy trả lời.
– Người còn chưa đến đủ? Cô trừng mắt nhìn: – còn ai đến nữa?
– Đợi một lát nữa thì em sẽ biết. Quý Hy vừa nói xong đã thấy những gương mặt quen thuộc, anh cười hất cằm ra phía cửa :- xem đi, người đến rồi.
Nguyên Chỉ Linh nghe vậy vội nhìn theo tầm mắt anh chỉ thấy Tề Thác ôm vai Ôn Lực Nhã mỉm cười đi đến.
– Hi! Tề Thác mỉm cười chào bọn họ.
– Chỉ Linh! Ôn Lực Nhã rời khỏi vòng tay ông xã rồi vui vẻ ôm lấy cô: – chúc mừng cậu
– Chúc mừng cái gì? Nguyên Chỉ Linh ngây ngốc
– Chúc mừng hai người gương vỡ lại lành, nối lại tình xưa. Ôn Lực Nhã ngẩng đầu cười với cô.
Nghe vậy, mặt Nguyên Chỉ Linh ửng hồng: – Cảm ơn.
Ôn Lực Nhã quay người vỗ vỗ má Nhân Nhân:
– Nhân Nhân chưa chào dì.
– Dì Lực Nhã. Nhân Nhân ngọt ngào kêu lên, còn làm nũng giơ tay ra muốn ôm một cái.
Tề Thác đỡ vợ mang thai 6 tháng ngồi xuống ghế rồi hỏi:
– Những người khác còn chưa đến
– Những người khác? Nguyên Chỉ Linh hơi sửng sốt rồi chợt hiểu, vui mừng hỏi lại: – chẳng lẽ Bạch Lăng, Tiểu Vũ, Trạm Na cũng sẽ đến?
Cô và Lực Nhã, Bạch Lăng, Tiểu Vũ, Trạm Na cả năm người vốn cùng ở nhà trọ kia, năm người trở thành bạn thân vì bọn họ đều là phụ nữ đã từng li hôn.
Lực Nhã là người gia nhập hội của các cô muộn nhất, nhưng sự tham gia của cô lại khiến cho chồng trước của bọn họ đều xuất hiện. Bởi lẽ không ai lường được những anh chồng trước này vừa khéo lại là bạn tốt?
Tóm lại, từ sau khi Lực Nhã bị chồng cũ bắt về nhà, Bạch Lăng vì cứu Lực Nhã mà mất đi trí nhớ cũng bị chồng trước “Thánh Thủ” mang về nhà chăm sóc, một lần nữa thành Đồ phu nhân.
Sau lại nghe nói Tiểu Vũ cũng cùng Vệ Thịnh gương vỡ lại lành, khó trách thời gian trước cô tìm mãi không thấy Tiểu Vũ.
Nhưng mà cô cũng không nói được gì bởi chính mình cũng cùng chồng trước hợp lại.
Nói tóm lại, các cô đều cùng chồng trước gắn bó lại, bây giờ chỉ còn đôi Trạm Na là chưa biết thế nào.. Cũng có lẽ đã sớm có kết quả, chính là có người giữ bí mật không nói mà thôi, dù sao xem đôi đó có đến không là biết mà.
– Đồ Thánh và Vệ Thịnh xác định sẽ đến còn về phần Lý Phong …
Quý Hy vừa trả lời vợ vừa nhìn Tề Thác : – bọn họ có đến không?
– Chắc là có. Tề Thác gật đầu.
– Tức là Lý Phong cũng thu phục được rồi? Quý Hy mỉm cười.
– Cái gì mà thu phục? Cách dùng từ của anh khiến bà xã đại nhân hơi khó chịu
Anh nhếch miệng cười, ngẩng đầu đã thấy có người đến:
– Đồ Thánh và Bạch Lăng kìa!
Vệ Tịnh và Tập Tiểu Vũ cũng vào ngay sau đó, bốn người lớn và hai đứa trẻ.
– Mẹ là Nghiên Nghiên và anh Nghị Nghị kìa. Nhân Nhân vui vẻ kêu to.
Nguyên Chỉ Linh mỉm cười vỗ vỗ con gái rồi nhìn những người kia tiến đến.
– Hi! Tập Tiểu Vũ ngại ngùng chào mọi người.
– Hi! Tiểu Vũ. Cậu gần đây bận rộn mất mặt nha, còn không đến cửa hàng tớ nói chuyện phiếm nữa, có chuyện gì thế? Nguyên Chỉ Linh mát mẻ hỏi Tiểu Vũ đang đứng bên Vệ Thịnh.
– Tớ có việc trong cửa hàng, không phải tớ đã nói là sẽ mở quán trà sữa chân trâu sao? Quán mới mở nên có rất nhiều việc phải làm. Tập Tiểu Vũ vội tìm cớ.
– Thật không? Sao hôm trước tớ đi qua cửa hàng của cậu mà không thấy mở cửa? Nguyên Chỉ Linh cố ý hỏi.
– À… thì… nhất thời có chút chuyện. Tập Tiểu Vũ không tự chủ mà đỏ bừng mặt
– Chuyện gì? Chắc chắn là liên quan đến Vệ tiên sinh đây chứ gì? Nguyên Chỉ Linh vẫn không buông tha cơ hội trêu chọc cô.
– Ơ… chuyện này… tớ. Cô bất lực nhìn chồng đứng cạnh mình.
Vệ Thịnh lập tức ôm lấy vợ rồi quay sang trách bạn tốt:
– Quý Hy, cậu quản vợ cho chặt vào, đừng có để cô ấy khi dễ vợ tôi.
– Thứ lỗi không làm theo vì vợ chỉ để yêu không phải để quản.
Quý Hy nói xong quay lại nhìn cô tranh công:
– Bà xã à, anh nói đúng chứ?
Lúc này người đỏ mặt lại là cô, không còn gì mà nói.
– Trạm Na kìa! Ôn Lực Nhã đột nhiên kêu lên.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Lý Phong và Trạm Na trong sự trông mong của mọi người đang nắm tay nhau cùng đến, bồi bàn cũng đi về phía bọn họ
Không cần nhiều lời, nhìn bọn họ thế kia là cũng đủ hiểu còn quá trình thế nào thì chắc cũng chỉ họ biêt mà thôi.
Tất cả mọi người đã đến đông đủ, món ăn cũng được đưa lên, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ.
– Được rồi, hôm nay cậu đột nhiên mời chúng tôi đến ăn cơm là có mục đích gì?
Tề Thác hỏi Quý Hy. Vì bữa cơm này rất bất ngờ nhưng lại không cho phép được vắng mặt khiến anh phải hủy một bữa tiệc quan trọng, không có lí do chính đáng thì khó mà yên được với anh.
– Kết hôn. Quý Hy chỉ nói hai chữ.
– Kết hôn cái gì? Cậu và Chỉ Linh chả phải đã đăng kí kết hôn rồi còn gì? Tề Thác khó hiểu nhìn anh.
– Cậu và Lực Nhã cũng là đi luôn đến sở hộ chính đăng kí à?
– Tất nhiên.
– Còn cậu? Quý Hy quay sang hỏi Đồ Thánh
– Ừ.
– Thế cậu thì sao? Anh hỏi Vệ Thịnh.
Vệ Thịnh cũng gật gật đầu.
Anh nhìn sang Lý Phong
– Hôm nay vừa đi đăng kí.
Lý Phong nói xong tất cả mọi người đều lên tiếng chúc mừng.
– Cho nên…. Chờ không khí yên lặng trở lại, Quý Hy lại cao giọng thu hút sự chú ý của mọi người rồi mới chậm rãi nói: mọi người đều là đăng kí kết hôn chứ không tổ chức một lễ cưới cho vợ mình đúng không?
Các người đàn ông quay sang nhìn nhau, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, vẻ mặt dần dần có chút xấu hổ. Họ chưa từng nghĩ có lẽ vợ mình cần một hôn lễ trang trọng.
– Bà xã…. Bọn họ không hẹn mà nhìn về phía vợ mình.
– Không sao, em không cần.. mà các cô vợ nhỏ cũng đều không hẹn mà cùng lắc đầu.
– Nhưng anh để ý. Quý Hy chân tình nói: – Chỉ Linh, anh muốn cho em một hôn lễ khó quên, muốn quý trọng em nên mới hẹn mọi người cùng đến vì anh biết, đối với em bọn họ giống như người nhà.
Nói rồi anh nhìn mọi người:
– Tôi nghĩ chúng ta cùng làm lễ kết hôn đi, các cậu thấy sao?
– Ý kiến hay. Lý Phong gật đầu
– Tôi đồng ý. Vệ Thịnh nói.
– Tôi cũng đồng ý. Đồ Thánh và Tề Thác cùng nói.
– Vậy cứ như thế đi, chúng ta tìm một ngày kết hôn tập thể. Quý Hy hài lòng phát biểu.
Các cô nhìn nhau trong lòng mỉm cười.
– Cảm ơn anh.
Trên đường về nhà, Nguyên Chỉ Linh nhẹ giọng nói với Quý Hy. Nhân Nhân vì chơi đùa cùng Vệ Nghị, Nghiên Nghiên mệt nên đã ngủ say trong lòng cô.
– Cảm ơn cái gì? Quý Hy nhìn cô ôn nhu hỏi.
– Lễ kết hôn.
– Đó là chuyện nên mà. Anh nắm tay cô.
Đây có lẽ là chuyện nên làm nhưng cũng không phải mỗi người đều nghĩ đến. Xem đêm nay bốn người người đàn ông vẻ mặt xấu hổ thì biết bọn họ căn bản không nghĩ đến. Nhưng chồng cô lại nghĩ đến. Mà cô có cảm giác đây không phải là ngẫu nhiên, có lẽ anh đã sớm biết trong lòng cô có chút tiếc nuối.
– Sao anh biết. Cô hỏi.
– Biết cái gì? Anh nhẹ xiết tay cô.
– Biết em muốn một hôn lễ, một lần mặc váy cô dâu. Cô thẳng thắn nói ra hi vọng của mình.
Quý Hy hơi yên lặng rồi mới từ tốn nói:
– Có một ngày cùng em xem phim, anh nhận thấy em khi nhìn diễn viên mặc áo cưới thì rất hâm mộ. Nói rồi quay sang áy náy nhìn cô: – Anh xin lỗi, ngay từ đầu anh đã không chú ý đến chuyện này.
Nguyên Chỉ Linh lắc đầu, cảm động vô cùng. Cô không nghĩ tới anh lại chú ý đến chuyện này. Hình ảnh đó chỉ thoáng qua giây lát nhưng anh lại để ý.
– Không, em đã thấy rất đầy đủ rồi. Cô nói: – Ông xã, cảm ơn anh. Em yêu anh.
Quý Hy kéo tay cô lên, hôn môi.
– Anh sẽ yêu em, chiều em cả đời.
Anh chân thành thề. Mà lời thề này, cả đời cũng không thay đổi.
Nhà hàng này rất lớn, bố trí ưu nhã, âm nhạc du dương, bàn ăn được bố trí cách xa nhau nên khách hàng có cảm giác riêng tư rất thoải mái.
Chưa bao giờ nghĩ sẽ đến nơi này, Nhân Nhân ngay từ đầu đã tò mò, hưng phấn hết nhìn đông nhìn tây không lúc nào yên lặng nhưng phát hiện sắc mặt mẹ rất tệ, không nói câu nào nên cũng từ từ ngồi nghiêm chỉnh lại.
– Sao chúng ta ngồi được một lúc rồi mà không có bồi bàn đến đây để gọi cơm?
Vì không để cảm xúc của mình ảnh hưởng đến con gái, Nguyên Chỉ Linh cuối cùng cũng nói chuyện.
– Vì người còn chưa đến đủ. Quý Hy trả lời.
– Người còn chưa đến đủ? Cô trừng mắt nhìn: – còn ai đến nữa?
– Đợi một lát nữa thì em sẽ biết. Quý Hy vừa nói xong đã thấy những gương mặt quen thuộc, anh cười hất cằm ra phía cửa :- xem đi, người đến rồi.
Nguyên Chỉ Linh nghe vậy vội nhìn theo tầm mắt anh chỉ thấy Tề Thác ôm vai Ôn Lực Nhã mỉm cười đi đến.
– Hi! Tề Thác mỉm cười chào bọn họ.
– Chỉ Linh! Ôn Lực Nhã rời khỏi vòng tay ông xã rồi vui vẻ ôm lấy cô: – chúc mừng cậu
– Chúc mừng cái gì? Nguyên Chỉ Linh ngây ngốc
– Chúc mừng hai người gương vỡ lại lành, nối lại tình xưa. Ôn Lực Nhã ngẩng đầu cười với cô.
Nghe vậy, mặt Nguyên Chỉ Linh ửng hồng: – Cảm ơn.
Ôn Lực Nhã quay người vỗ vỗ má Nhân Nhân:
– Nhân Nhân chưa chào dì.
– Dì Lực Nhã. Nhân Nhân ngọt ngào kêu lên, còn làm nũng giơ tay ra muốn ôm một cái.
Tề Thác đỡ vợ mang thai 6 tháng ngồi xuống ghế rồi hỏi:
– Những người khác còn chưa đến
– Những người khác? Nguyên Chỉ Linh hơi sửng sốt rồi chợt hiểu, vui mừng hỏi lại: – chẳng lẽ Bạch Lăng, Tiểu Vũ, Trạm Na cũng sẽ đến?
Cô và Lực Nhã, Bạch Lăng, Tiểu Vũ, Trạm Na cả năm người vốn cùng ở nhà trọ kia, năm người trở thành bạn thân vì bọn họ đều là phụ nữ đã từng li hôn.
Lực Nhã là người gia nhập hội của các cô muộn nhất, nhưng sự tham gia của cô lại khiến cho chồng trước của bọn họ đều xuất hiện. Bởi lẽ không ai lường được những anh chồng trước này vừa khéo lại là bạn tốt?
Tóm lại, từ sau khi Lực Nhã bị chồng cũ bắt về nhà, Bạch Lăng vì cứu Lực Nhã mà mất đi trí nhớ cũng bị chồng trước “Thánh Thủ” mang về nhà chăm sóc, một lần nữa thành Đồ phu nhân.
Sau lại nghe nói Tiểu Vũ cũng cùng Vệ Thịnh gương vỡ lại lành, khó trách thời gian trước cô tìm mãi không thấy Tiểu Vũ.
Nhưng mà cô cũng không nói được gì bởi chính mình cũng cùng chồng trước hợp lại.
Nói tóm lại, các cô đều cùng chồng trước gắn bó lại, bây giờ chỉ còn đôi Trạm Na là chưa biết thế nào.. Cũng có lẽ đã sớm có kết quả, chính là có người giữ bí mật không nói mà thôi, dù sao xem đôi đó có đến không là biết mà.
– Đồ Thánh và Vệ Thịnh xác định sẽ đến còn về phần Lý Phong …
Quý Hy vừa trả lời vợ vừa nhìn Tề Thác : – bọn họ có đến không?
– Chắc là có. Tề Thác gật đầu.
– Tức là Lý Phong cũng thu phục được rồi? Quý Hy mỉm cười.
– Cái gì mà thu phục? Cách dùng từ của anh khiến bà xã đại nhân hơi khó chịu
Anh nhếch miệng cười, ngẩng đầu đã thấy có người đến:
– Đồ Thánh và Bạch Lăng kìa!
Vệ Tịnh và Tập Tiểu Vũ cũng vào ngay sau đó, bốn người lớn và hai đứa trẻ.
– Mẹ là Nghiên Nghiên và anh Nghị Nghị kìa. Nhân Nhân vui vẻ kêu to.
Nguyên Chỉ Linh mỉm cười vỗ vỗ con gái rồi nhìn những người kia tiến đến.
– Hi! Tập Tiểu Vũ ngại ngùng chào mọi người.
– Hi! Tiểu Vũ. Cậu gần đây bận rộn mất mặt nha, còn không đến cửa hàng tớ nói chuyện phiếm nữa, có chuyện gì thế? Nguyên Chỉ Linh mát mẻ hỏi Tiểu Vũ đang đứng bên Vệ Thịnh.
– Tớ có việc trong cửa hàng, không phải tớ đã nói là sẽ mở quán trà sữa chân trâu sao? Quán mới mở nên có rất nhiều việc phải làm. Tập Tiểu Vũ vội tìm cớ.
– Thật không? Sao hôm trước tớ đi qua cửa hàng của cậu mà không thấy mở cửa? Nguyên Chỉ Linh cố ý hỏi.
– À… thì… nhất thời có chút chuyện. Tập Tiểu Vũ không tự chủ mà đỏ bừng mặt
– Chuyện gì? Chắc chắn là liên quan đến Vệ tiên sinh đây chứ gì? Nguyên Chỉ Linh vẫn không buông tha cơ hội trêu chọc cô.
– Ơ… chuyện này… tớ. Cô bất lực nhìn chồng đứng cạnh mình.
Vệ Thịnh lập tức ôm lấy vợ rồi quay sang trách bạn tốt:
– Quý Hy, cậu quản vợ cho chặt vào, đừng có để cô ấy khi dễ vợ tôi.
– Thứ lỗi không làm theo vì vợ chỉ để yêu không phải để quản.
Quý Hy nói xong quay lại nhìn cô tranh công:
– Bà xã à, anh nói đúng chứ?
Lúc này người đỏ mặt lại là cô, không còn gì mà nói.
– Trạm Na kìa! Ôn Lực Nhã đột nhiên kêu lên.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Lý Phong và Trạm Na trong sự trông mong của mọi người đang nắm tay nhau cùng đến, bồi bàn cũng đi về phía bọn họ
Không cần nhiều lời, nhìn bọn họ thế kia là cũng đủ hiểu còn quá trình thế nào thì chắc cũng chỉ họ biêt mà thôi.
Tất cả mọi người đã đến đông đủ, món ăn cũng được đưa lên, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ.
– Được rồi, hôm nay cậu đột nhiên mời chúng tôi đến ăn cơm là có mục đích gì?
Tề Thác hỏi Quý Hy. Vì bữa cơm này rất bất ngờ nhưng lại không cho phép được vắng mặt khiến anh phải hủy một bữa tiệc quan trọng, không có lí do chính đáng thì khó mà yên được với anh.
– Kết hôn. Quý Hy chỉ nói hai chữ.
– Kết hôn cái gì? Cậu và Chỉ Linh chả phải đã đăng kí kết hôn rồi còn gì? Tề Thác khó hiểu nhìn anh.
– Cậu và Lực Nhã cũng là đi luôn đến sở hộ chính đăng kí à?
– Tất nhiên.
– Còn cậu? Quý Hy quay sang hỏi Đồ Thánh
– Ừ.
– Thế cậu thì sao? Anh hỏi Vệ Thịnh.
Vệ Thịnh cũng gật gật đầu.
Anh nhìn sang Lý Phong
– Hôm nay vừa đi đăng kí.
Lý Phong nói xong tất cả mọi người đều lên tiếng chúc mừng.
– Cho nên…. Chờ không khí yên lặng trở lại, Quý Hy lại cao giọng thu hút sự chú ý của mọi người rồi mới chậm rãi nói: mọi người đều là đăng kí kết hôn chứ không tổ chức một lễ cưới cho vợ mình đúng không?
Các người đàn ông quay sang nhìn nhau, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, vẻ mặt dần dần có chút xấu hổ. Họ chưa từng nghĩ có lẽ vợ mình cần một hôn lễ trang trọng.
– Bà xã…. Bọn họ không hẹn mà nhìn về phía vợ mình.
– Không sao, em không cần.. mà các cô vợ nhỏ cũng đều không hẹn mà cùng lắc đầu.
– Nhưng anh để ý. Quý Hy chân tình nói: – Chỉ Linh, anh muốn cho em một hôn lễ khó quên, muốn quý trọng em nên mới hẹn mọi người cùng đến vì anh biết, đối với em bọn họ giống như người nhà.
Nói rồi anh nhìn mọi người:
– Tôi nghĩ chúng ta cùng làm lễ kết hôn đi, các cậu thấy sao?
– Ý kiến hay. Lý Phong gật đầu
– Tôi đồng ý. Vệ Thịnh nói.
– Tôi cũng đồng ý. Đồ Thánh và Tề Thác cùng nói.
– Vậy cứ như thế đi, chúng ta tìm một ngày kết hôn tập thể. Quý Hy hài lòng phát biểu.
Các cô nhìn nhau trong lòng mỉm cười.
– Cảm ơn anh.
Trên đường về nhà, Nguyên Chỉ Linh nhẹ giọng nói với Quý Hy. Nhân Nhân vì chơi đùa cùng Vệ Nghị, Nghiên Nghiên mệt nên đã ngủ say trong lòng cô.
– Cảm ơn cái gì? Quý Hy nhìn cô ôn nhu hỏi.
– Lễ kết hôn.
– Đó là chuyện nên mà. Anh nắm tay cô.
Đây có lẽ là chuyện nên làm nhưng cũng không phải mỗi người đều nghĩ đến. Xem đêm nay bốn người người đàn ông vẻ mặt xấu hổ thì biết bọn họ căn bản không nghĩ đến. Nhưng chồng cô lại nghĩ đến. Mà cô có cảm giác đây không phải là ngẫu nhiên, có lẽ anh đã sớm biết trong lòng cô có chút tiếc nuối.
– Sao anh biết. Cô hỏi.
– Biết cái gì? Anh nhẹ xiết tay cô.
– Biết em muốn một hôn lễ, một lần mặc váy cô dâu. Cô thẳng thắn nói ra hi vọng của mình.
Quý Hy hơi yên lặng rồi mới từ tốn nói:
– Có một ngày cùng em xem phim, anh nhận thấy em khi nhìn diễn viên mặc áo cưới thì rất hâm mộ. Nói rồi quay sang áy náy nhìn cô: – Anh xin lỗi, ngay từ đầu anh đã không chú ý đến chuyện này.
Nguyên Chỉ Linh lắc đầu, cảm động vô cùng. Cô không nghĩ tới anh lại chú ý đến chuyện này. Hình ảnh đó chỉ thoáng qua giây lát nhưng anh lại để ý.
– Không, em đã thấy rất đầy đủ rồi. Cô nói: – Ông xã, cảm ơn anh. Em yêu anh.
Quý Hy kéo tay cô lên, hôn môi.
– Anh sẽ yêu em, chiều em cả đời.
Anh chân thành thề. Mà lời thề này, cả đời cũng không thay đổi.
/21
|