Chương 3.1: Nhà họ Ôn tan nát.
Ôn Noãn vội vàng về nhà, mấy chiếc xe cảnh sát đỗ ngoài cửa, có mấy người cảnh sát đang áp giải cha của cô lên xe, Ôn Noãn lập tức bật khóc, cho dù cô ngây thơ hơn cũng biết đã xảy ra chuyện gì, cô khóc lóc bước tới lại bị cảnh sát kéo ra.
Cha Ôn chỉ kịp nói với cô một câu, Noãn Noãn, cẩn thận Phương Liễu Thành.
Ôn Noãn gào khóc nhìn xe cảnh sát đưa cha đi, bên ngoài nhà họ Ôn, một đám người đứng đó chỉ trỏ, cả người Ôn Noãn như bị rút sạch sức lực, cha bị bắt đi, trước khi đi bảo lại một câu, cẩn thận Phương Liễu Thành là có ý gì?
Vì sao cha lại bị bắt đi, cô hoàn toàn không biết, đột nhiên nhớ tới mẹ và em gái, Ôn Noãn cắn răng lau khô nước mắt, chạy vào trong nhà.
Trong nhà hỗn loạn, hai người chú, mấy người chị họ, anh họ, cậu của cô, còn có người chị bà con ngồi trong đại sảnh, mẹ Ôn ngồi trên ghế sofa khóc lóc, đôi mắt Ôn Tĩnh đỏ hồng an ủi bà.
“Mẹ, Tiểu Tĩnh…”
Mẹ Ôn đang khóc đột nhiên ngẩng đầu lên, Ôn Noãn chỉ nhìn thấy đôi mắt của bà đỏ hồng, vẻ mặt lập tức trở nên dữ tợn, bà nhanh nhẹn nhảy dựng lên từ trên ghế sofa, tát Ôn Noãn một cái, trên gò má trắng nõn của Ôn Noãn hiện ra dấu bàn tay, đau đớn khiến cô lung lay sắp ngã.
“Mẹ, mẹ đang làm gì đó? Việc này đâu liên quan đến chị.” Ôn Tĩnh nhanh chóng đứng dậy, giữ chặt lấy mẹ đang muốn đánh Ôn Noãn nữa, đầu óc Ôn Noãn càng trống rỗng.
Chú, chị họ, cậu và đám chị bà con xa đều nhìn cô như kẻ thù, ánh mắt nhìn Ôn Noãn như mang gai nhọn, trong lòng lạnh lẽo, bọn họ đều đang chỉ trích cô, đều đang oán hận cô.
Cô đã làm gì? Cô không hiểu.
“Ôn Noãn, em thật hèn hạ, lại cấu kết với Phương Liễu Thành hại chú ngồi tù, em thoải mái chưa?” Chị họ lớn Ôn Tú Lệ nói.
“Chị dâu, chị còn không đuổi đứa con gái này ra khỏi nhà à, nếu không phải nó thích Phương Liễu Thành, để Phương Liễu Thành trộm được tài liệu của anh ta, nhà họ Ôn có thất bại không?” Chú hai tức giận kêu gào.
…
Ôn Noãn mỉm cười, cười rất xinh đẹp, nụ cười kia kéo dài từ trên mặt đến tận trong mắt, nụ cười khiến người ta sợ hãi. Ôn Noãn là loại con gái đau đớn đến cực điểm, vẫn có thể cười rạng rỡ như thế.
Nụ cười kia như chưa từng biến mất khỏi khuôn mặt của cô.
Ôn Tĩnh ôm cô, “Chị, chuyện không liên quan đến chị, đừng nghe bọn họ nói bậy.”
Ôn Tĩnh quay lại, chỉ tay ra cửa lớn, “Cút, các người cút ra khỏi nhà tôi!”
Nhà họ Ôn cũng có chút danh tiếng ở thành phố A, mặc dù không tính là xã hội thượng lưu, nhưng cũng giàu có dư thừa, cha Ôn khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, từ một chủ thầu nho nhỏ đến Chủ tịch công ty xây dựng, công ty TNHH kiến trúc Ôn thị cũng có chút danh tiếng trong giới.
Phương Liễu Thành vu khống công ty, tố cáo cha Ôn hối lộ, liên quan đến tội phạm thương nghiệp, bị cảnh sát tạm giam điều tra, mấy tháng nay vụ án tội phạm buôn lậu của gia tộc ở thành phố ven biển này liên quan rất rộng, rất nhiều quan viên, xí nghiệp lần lượt sa lưới, càng không tin cha Ôn lại dính líu đến vị án kinh tế lớn như vậy.
Ngay khi cha Ôn bị bắt, Phương Liễu Thành khiến xí nghiệp Ôn thị sụp đổ, anh ta thành công tiếp nhận Ôn thị, lại khiến nhà họ Ôn mắc nợ hàng đống lên tới mấy chục triệu, mấy ngày nữa biệt thự nhà họ Ôn sẽ bị niêm phong, đấu giá, tất cả tài sản dưới danh nghĩa nhà họ Ôn đều bị tịch thu.
Trong lúc vô hình Ôn Noãn đã trở thành đồng lõa, nhiều năm như vậy, cô một lòng thích Phương Liễu Thành, nhưng chưa từng nghĩ tới, vì sao anh ta luôn hỏi thăm cô về cha, nói về mọi việc của cha…
Phương Liễu Thành đi vào nhà họ Ôn, đứng chắp tay, bộ âu phục màu trắng làm nổi bật dáng người khỏe đẹp cân đối của anh ta, khuôn mặt đẹp trai đường nét cứng rắn, tạo cho người ta cảm giác lạnh lẽo ép người. Chỉ mới đứng ở cửa đã có mấy phần khí thế của người chỉ huy.
Trái tim Ôn Noãn lạnh lẽo, thì ra sự dịu dàng hiền lành trong mấy năm qua đều là giả vờ.
Mẹ Ôn như phát điên, lao tới muốn đánh anh ta, lại bị vệ sĩ bên cạnh anh ta đẩy ra, Ôn Noãn và Ôn Tĩnh bước tới đỡ bà.
Mẹ Ôn chỉ vào mũi anh ta mắng anh ta vong ơn phụ nghĩa, lấy oán báo ơn, Phương Liễu Thành mỉa mai cười một tiếng, Ôn Noãn vẫn luôn cúi đầu, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Phương Liễu Thành, vì sao?”
Phương Liễu Thành khẽ giật mình vì cách xưng hô của cô, lại nở nụ cười lạnh lẽo, “Vì sao, tôi phải để nhà họ Ôn các người nếm thử cảm giác nửa nát nhà tan.”
Hơn mười năm trước, nhà họ Phương là một công ty xây dựng nhỏ, cha Ôn thu mua nhà họ Phương, ép vợ chồng nhà họ Phương nắm tay nhau nhảy lầu chết, để lại Phương Liễu Thành còn nhỏ sống trong cô nhi viện. Cha Ôn điều tra khắp nơi, biết nhà họ Phương còn một đứa bé mồ côi, nhất thời không đành lòng, nhận nuôi Phương Liễu Thành, anh ta lớn lên cùng Ôn Noãn, sau khi lớn lại bước vào công ty của cha Ôn, cuối cùng đẩy ngã nhà họ Ôn.
/2173
|