Chương 7: Làm người phụ nữ của tôi.
Trên tầng 45, một căn hộ ghép.
Căn nhà được trang trí theo phong cách trang nhã, lớp thảm mềm mại, ghế sofa màu vàng nhạt, đèn thủy tinh xinh đẹp, đồ nội thất theo phong cách phục cổ, khắp nơi đều lộ ra sự trang nhã, nhưng lại rất ấm áp, sự ấm áp này không phù hợp với khí chất trên người anh.
Cô nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy Diệp Phi Mặc có chút liên quan nào đến sự ấm áp ở nơi này.
Lùng lùng, trầm mặc, cứng rắn là ấn tượng của cô với Diệp Phi Mặc.
Anh ném cho cô một bộ áo choàng tắm, “Tự sửa sang bản thân thật sạch sẽ đi, tôi có lời muốn nói với cô.”
“Anh Diệp, tôi…”
“Tự sửa sang bản thân sạch sẽ đi!” Diệp Phi Mặc nói ra từng chữ một, rất lạnh lùng.
Ôn Noãn kiềm chế sự nóng này, vừa đóng cửa lại liền vung vẩy nắm đấm trong không khí, mẹ nó, biến thái chết tiệt, tảng băng chết tiệt, là cô mất đêm đầu tiên, là cô chịu thiệt thòi, là anh lợi dùng lúc người ta gặp khó khăn, vì sao người hùng hồn cũng là anh chứ?
Ôn Noãn tức giận xong, lúc này mới kịp nhận ra, vì sao cô lại đi theo anh về? Chắc chắn đầu óc của cô bị hỏng rồi.
Với mức độ phong lưu của Diệp Phi Mặc, trai đơn gái chiếc…
Mẹ nó, Ôn Noãn, mày thật chậm tiêu.
Xưa nay cô là một người rất lạc quan, nghĩ lại, dù sao cũng làm một lần rồi, sự trong sạch cũng mất luôn rồi, cô cũng không kiêu căng nữa, chưa chắc người đàn ông kia đã coi trọng cô.
Cô thay bộ quần áo ướt sũng, hết cách rồi, ngay cả quần lót cũng phải thay, hết cách rồi, tất cả đều bị ướt, cô giặt qua loa, ném vào máy hong khô, áo choàng tắm của người đàn ông rất to, rất rộng, cô che thật kín, đến lúc không thấy có vấn đề gì mới mở cửa phòng tắm ra.
Bên trong không mặc gì cả, Ôn Noãn cũng rất lúng túng.
Diệp Phi Mặc nới lỏng cà vạt, cởi ba cúc áo sơ mi, để lộ lồng ngực rắn chắc cân đối, tay áo được xắn lên, thoạt nhìn cả người có vẻ ngang ngược không chịu trói buộc, cũng tản ra sự nguy hiểm.
Ông trời thật không công bằng, cho anh vẻ ngoài lộng lẫy nhất, lại cho anh xuất thân tôn quý nhất, khí chất, sức hấp dẫn cũng thôi đi, ngay cả dáng người cũng cho rất hoàn mỹ, ông trời thật không có mắt, bạn nói đàn ông trên đời sao chịu nổi đây.
Một loại gạo nuôi trăm loại người.
“Anh Diệp, tôi muốn hỏi anh…”
“Làm người phụ nữ của tôi!” Ôn Noãn còn chưa nói hết câu đã bị Diệp Phi Mặc cắt ngang, người đàn ông nói kiên quyết, mạnh mẽ bá đạo, ánh mắt sáng rực.
/2173
|