Trong thư phòng, một đôi vợ chồng đang ngồi đối diện nhau, trên tay nam tử đang cầm những thư từ sửa sang lại, nữ tử thì trên đùi đang đặt một chiếc giỏ thêu, tay cầm kim chỉ đang xỏ kim khâu.
Vừa thấy bọn họ bước vào, Vương Vân buông việc trong tay ra, cười khanh khách đứng dậy,“Tú nhi.” Bà tò mò đánh cô nương bên cạnh hắn.
Ừm, khá xinh xắn, dáng vẻ thanh nhã cao quý, tuy rằng không phải mỹ nhân tuyệt thế, nhưng khí chất không sai, đứng ở bên cạnh Tú nhi, hai người giống như một kim đồng ngọc nữ.
“Vân di, đã lâu không gặp.” Uất Trì Tú cười nhẹ lên tiếng chào hỏi.
Bà hơi trách cứ nhìn hắn,“Còn nói nữa, mấy hôm trước Văn nhi có nói với ta có nhắc với con vài lần Vân di nhớ con, nhưng con cũng không thèm bước đến cho Vân di nhìn một cái, đứa nhỏ này, thật là.” Bà liếc mắt nhìn hắn, ý muốn trách cứ hăn bên người hắn có người nhưng lại không nói với bà một tiếng.
Uất Trì Tú nhìn nàng một hồi lâu, hồi lâu mới nói:“Thời gian trước, cháu đang giúp Lâu Đậu tìm người.”
Vương Vân cùng trượng phu Tống Khải đưa mắt nhìn nhau, đồng thời lộ ra biểu tình tò mò,“Tìm ai thế?” Vợ chồng đồng loạt lên tiếng.
Trầm Lâu Đậu đáy lòng căng thẳng, khẽ hít một hơi, tay vì quá khẩn trương nhưng không ngừng đổ mồ hôi lạnh, nín thở chờ mong.
“Lâu Đậu...... Người Thẩm Dương, đến từ Giang Ninh, thuộc thế gia làm nghề dệt, nàng tới tìm tìm một vị thân nhân, một vị...... Thân nhân đã lâu rồi không gặp.” Uất Trì Tú nhẹ giọng trả lời.
Khóe miệng của Vương Vân vốn dĩ đang cong lên, chậm rãi hạ xuống, ánh mắt nháy mắt trở nên lạnh như băng, bà chậm chạp quay đầu nhìn thẳng vào mắt của Trầm Lâu Đậu.
Sao bà lại có thể không chú ý tới, khuôn mặt của cô nương này rất giống như bà thuở còn trẻ đến bảy tám phần, hơn nữa rất giống nương đã qua đời rất lâu của bà ......
“Đi ra ngoài, nơi này không có người của Trầm gia.” Vương Vân lạnh lùng ra lệnh đuổi khách.
Tống Khải buông thư tín trong tay, đi đến bên người thê tử, khẽ ôm thắt lưng của bà, cho bà sự khích lệ không tiếng động.
“Cô cô......” Trầm Lâu Đậu cười khổ, tiếng “Cô cô” này gọi có chút yếu đuối vô lực.
Vương Vân xoay qua, không chịu nhìn mặt nàng thêm lần nào nữa,“Đi ra ngoài!” Ngữ khí vừa sắc bén vừa gấp gáp xúc động.
Đáy lòng nổi lên cơn đau xót, hốc mắt nàng dần dần đỏ lên,“Cô cô......” Bà đối với từ cô cô này có khát khao, cho dù cô cô là người nàng chưa từng gặp qua. Nhưng cô cô là người thân duy nhất của nàng trừ gia gia và bà bà.
Cho dù lớn lên ở Trầm gia, nhưng người trong gia đình cũng không có nhiều thân tình nồng hậu, ngược lại chỉ có lão bộc là người thân thiết và từ cô cô làm cho nàng có cảm giác vừa quen thuộc lại xa lạ.
Cỡ nào bi ai...... Nàng muốn chẳng qua là một chút thân tình nhỏ nhoi, mà nàng không thể tìm thấy trên người cha hay nương, hay trong các huynh đệ tỷ muội, bây giờ ngay cả cô cô cũng......
“Vân di, trước hết hãy nghe Lâu Đậu muốn nói gì đi.” Thấy nàng thần sắc tái nhợt dọa người, Uất Trì Tú lo lắng cau mày thật chặt.
Vương Vân không nói gì, ngược lại là Tống Khải mở miệng,“Nói đi.” Trong lòng ông không có nhiều yêu hận rối rắm giống như thê tử.
“Cô cô à, gia gia rất nhớ cô cô......” Một trận choáng váng đánh úp lại, lời nói của Trầm Lâu Đậu chưa thành, , thân hình đã lắc lư muốn ngã xuống.
Uất Trì Tú bước một bước dài, ôm lấy thân mình mềm nhũn của nàng , đồng thời phát hiện thân thể của nàng đang tản phát ra độ ấm không tầm thường,“Lâu......” Đang muốn nói cái gì đó, nàng lại vươn tay che cái miệng của hắn.
Nhẹ lay động lắc đầu, Trầm Lâu Đậu không tiếng động ngăn hắn mở miệng.
Quay đầu đi, Vương Vân đương nhiên không phát giác đến tình huống không khoẻ của nàng, nghe lời nói của nàng dừng lại, không khỏi hừ nhẹ một tiếng nói:“Ông ta nhớ ta? Năm đó ông ấy đã đối với ta cũng Khải ca vô cùng tuyệt tình, ngươi sẽ không biết, Khải ca là một văn sĩ , lại dùng hết sức lực của huynh ấy đễ làm việc chỉ vì muốn nuôi sống ta cùng đứa nhỏ, Khải ca thậm chí còn kéo thân thể thư sinh ốm yếu của mình lên chiến trướng, thiếu chút nữa đã bỏ mạng. Nhưng ông ta chỉ thờ ơ lạnh nhạt, muốn......” Bà gằn từng tiếng thong thả nói xong, trong thanh âm vẫn tràn ngập phẫn uất.
“Cô cô, tuy con không biết ăn nói, nhưng con chỉ muốn nói cho cô cô biết , gia gia vẫn rất tưởng nhớ cô cô, , lúc trước đuổi ra người ra khỏi nhà, ông đã hối hận, hối hận rất nhiều, rất nhiều năm.” Trầm Lâu Đậu không thể nói những gì để biện giải giùm cho gia gia, chỉ có thể đem những chuyện mà nàng tận mắt chứng kiến nói thật ra.
Rất nhiều chuyện, nếu đã trôi qua, như vậy đem cừu hận mang theo cuộc sống, có quá mệt mỏi hay không? Nàng thật sự không hiểu, gia gia rõ ràng có hơn hai mươi năm thời gian cũng đủ tìm đến cô cô , nhưng vẫn kéo dài tới lúc bệnh nặng, mới phái người thông báo cho cô cô trở về, mà cô cô cũng thế, một khoảng thời gian dài như thế, bác cũng có thể nghĩ rằng gia gia có thể đã thay đổi tâm ý. Nhưng sau khi bà xoay người ra khỏi nhà, không bao giờ quay đầu nữa.
“Hối hận...... Cho nên hiện tại mới đến tìm ta sao? Không cần, trở về đi. Trầm Lan đã chết, hiện tại, ta chính là Tống Khải phu nhân, Vương Vân.” Bà nói một cách dứt khoát.
Trầm Lâu Đậu lung lay đi được vài bước, đi đến phía sau Vương Vân mới từ trong lòng lấy ra một túi thêu,
“Cô cô, đây là vật của cô cô, những năm gần đây, gia gia vẫn mang ở trên người.” Tay nhỏ bé run rẩy cơ hồ cầm không được, bỗng dưng cổ tay nóng lên, một bàn tay to đỡ lấy cỏ tay của nàng.
“Ngươi đi nhanh đi, ta sẽ không trở về gặp ông ta đâu.” Vương Vân từ đầu đến cuối cũng không hề quay đầu liếc nhìn nàng một cái.
“Cô cô, gia gia thật sự thực hy vọng cô cô có thể trở về gặp mặt ông ấy một lần cuối...... Gia gia, ông đã không có thời gian nữa.”
Thân mình rốt cục vô lực, tựa vào thân thể ấm áp bên cạnh.
Uất Trì Tú quả thực đang ôm nàng, tới gần nàng như vậy, mày hắn nhíu lại toàn bộ, cả người nàng nóng giống như lò lửa đang cháy.
Nghe vậy, thân mình Vương Vân chấn động,“Không có thời gian...... Lời này là có ý gì?” Không phải là cha bà đã sắp......
Trầm Lâu Đậu chậm rãi mở miệng nói:“Trước khi con đi, gia gia đã bệnh thật sự nghiêm trọng, cô cô, nếu cô cô không quay về, chỉ sợ sẽ...... Không còn kịp rồi.”
Câu nói “Không kịp” của nàng, mọi người trong thư phòng đều hiểu đó là có ý gì.
“Không có khả năng! Cha tôi thân thể luôn luôn cường tráng, điều này sao có thể chứ?” Vương Vân phút chốc quay đầu lại, lại bị sắc mặt tái nhợt như tuyết của Trầm Lâu Đậu làm hoảng sợ, tầm mắt theo cánh tay của nàng thấy thứ nàng đang cầm trong bàn tay.
Chậm rãi vươn tay cầm túi thêu , nhìn có chút xuất thần.
“Túi thêu này, , là ta đưa cho cha, nhưng......” Bà còn nhớ rõ, năm đó khi bà bị đuổi ra gia môn, cha giận dữ đã đem túi thêu này ném trên đường.
Trầm Lâu Đậu khoát tay, ,“Gia gia nhặt nó về, cô cô à, trở về đi, đừng giận nữa, sẽ làm cô cô hối hận cả đời.” Nàng ở trên người gia gia đã nhìn thấy được điểm này, không hy vọng cô cô mình cũng như vậy.
“Lâu Đậu, ta mang nàng đến gặp đại phu trước đã.” Uất Trì Tú không đành lòng nhìn nàng đau khổ chống thân thể còn muốn nói những lời này.
“Nhưng.....”Dù cảm thấy thể lực chính mình từng giọt từng giọt trôi qua, nhưng vẫn chưa nghe thấy bác trả lời, nàng không thể rời đi, gia gia đã không còn thời gian đợi nữa.
Tống Khải thở dài,“Trở về đi.” Ông nói.
Vương Vân giật mình nhiên quay đầu nhìn trượng phu, tay nắm chặt chiếc túi thêu,“Khải ca, nhưng......” Năm đó mỗi một chuyện, mỗi một cảnh vẫn giống như vẫn còn ghi tạc trong đầu của bà, làm sao bà có thể quên được?
“Tú nhi, Trầm cô nương tựa hồ thực không thích hợp?” Tống Khải đối mặt với khuôn mặt cùng ái thê tương tự, thấy nàng thập phần khổ sở như thế không đành lòng.
“Vân di, hy vọng người có thể từ từ nghĩ rõ ràng, cháu mang Lâu Đậu đến khách phòng nghỉ ngơi ta trước. Tống thúc, phiền thúc cho cháu ở lại đây nghỉ tạm.” Nói xong, Uất Trì Tú dễ dàng đã đem Trầm Lâu Đậu bế bổng lên.
“Ừm, đi thôi.” Tống Khải gật đầu. Có một số việc, có lẽ nên để phu thê ông bàn riêng với nhau thì thích hợp hơn.
Uất Trì Tú hiển nhiên cũng biết đạo lý này, ôm người yêu xoay người rời đi.
“Tú ca, ta vẫn chưa nghe được câu trả lời của cô cô......” Trầm Lâu Đậu nằm ở trong ngực hắn giãy dụa.
Không để ý đến nàng hiện tại giãy dụa giống như con mèo nhỏ , hắn trầm ổn hữu lực ôm nàng, đi về phòng dành riêng cho khách ở Tống gia.
“Yên tâm đi, ngày sau sẽ có rất nhiều thời gian, hiện tại nàng đang bị bệnh, cần xem đại phu.”
“Ta bị bệnh sao...... Khó trách ta rất lạnh.” Trầm Lâu Đậu lúc này thật sự cảm thấy càng ngày càng lạnh.
Uất Trì Tú một cước đá văng cửa phòng ra, vội vàng đem nàng đặt lên giường, lại kéo ra chiếc chăn bông rất dày bọc nàng lại thật kĩ,“Lâu Đậu?” Hắn khẽ gọi.
Ậm ừ đáp lại một tiếng, nàng nhắm mắt lại không nhúc nhích, nằm ở tong chăn, thân hình run rẩy không ngừng.
Hắn cau mày rất chặt, khuôn mặt đầy tức giận. Tiểu tự đã làm gì thế này? Chăm sóc tiểu thư như thế nào mà để cho nàng bị bệnh đến mức này!
Uất Trì Tú thấy hai gò má của Trầm Lâu Đậu bởi vì nóng sốt mà đỏ bừng, tim nói đau, vươn tay kéo chăn đắp lên, cầm chạt tay nàng, chậm rãi vận chuyển nội lực của mình cho nàng, giúp nàng đẩy lùi cơn sốt, cũng làm cho nàng thoải mái một chút.
Hắn vội vàng kiểm tra nhiệt độ trên người nàng, , đau lòng không nguôi nhìn gương mặt đang ngủ say của nàng, vươn tay lau nhwgx giọt mồ hôi trên trán nàng, cúi đầu khẽ khàng đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nàng.
“Nàng thật là, cô nương ngốc này......” Hắn bao hàm tình ý tựa vào bên tai nàng nói nhỏ.
Trầm Lâu Đậu mê sảng đáp một tiếng, thân mình nhỏ nhắn càng rúc vào thân thể ấm áp bên cạnh, ngủ càng trầm.
Hắn ngồi làm bạn ở nàng bên cạnh, nghĩ rằng: Thân mình mảnh mai như vậy, nếu vào đông đến thì làm sao bây giờ? Nàng chịu đựng được giá lạnh của kinh thành sao? Ai......
Không lâu sau, nha hoàn của Tống phủ đã dẫn đại phu đến đây, đại phu giúp nàng bắt mạch, sau đó ra thuốc, nha hoàn ngya sau đó đã nấu thuốc mang đến ngay.
Uất Trì Tú không cần ai giúp, tự mình chiếu cố Trầm Lâu Đậu đang bị bệnh, ôn nhu gọi nàng dậy, một muỗng một muỗng dỗ nàng uống thuốc.
Hành động ôn nhu như thế của hắn, làm cho những gia nhân đang đứng hầu bên cạnh, người người đều hâm mộ Trầm cô nương có thể được một vị phu quân đệ nhất như thế này,
Ai...... Trên đời này lại thiếu một cô nương gia gả cho nam nhân tốt nữa rồi
Lại qua ba ngày sau, Trầm Lâu Đậu thực nhận mệnh ở trong phủ Uất Trì tĩnh dưỡng thân thể, ai bảo nàng hai ngày trước lại bệnh đến mức không thể xuống giường được chứ.
Uất Trì Tú vì thế cũng lầm bầm với nàng một chút, còn cưỡng chế nàng nằm ở trên giường nghỉ ngơi, trước cùng cặp kè, sau cũng cặp kè, suốt hai ngày thời gian đều bồi ở bên người nàng.
Trầm Lâu Đậu ngay từ đầu còn rất vui vẻ , nhưng qua nửa ngày sau, nàng bắt đầu cảm thấy sự tình nghiêm trọng, bởi vì nàng ngay cả xuống giường muốn đi nhà xí, hắn cũng không cho phép, còn dám bảo Tiểu Tự mang thùng vệ sinh đến tận trong phòng.
Kháng nghị hồi lâu, Uất Trì Tú giống như không để ý tới nàng, cuối cùng còn rõ ràng đem hết tất cả sách vở công văn ở thư phòng chuyển đến trong phòng nàng, trực tiếp tọa trấn trong phòng nhìn chằm chằm nàng nghỉ ngơi.
Suốt hai ngày nàng đều đã bị loại đãi ngộ này, không biết nên khóc hay nên cười.
Đợi cho nàng có thể xuống giường để tự mình rửa mặt mặc quần áo, cũng đã là chuyện ba ngày sau.
Hôm nay, nàng vừa mới mặc xiêm y, dự định đi một chuyến đến Tống phủ, cửa liền truyền đến tiếng vang.
“Tiểu thư, nô tỳ là Tiểu Tự.”
“Vào đi.” Đối diện với gương đồng sửa sang lại khuôn mặt, Trầm Lâu Đậu đem tóc dài quấn quanh ở sau đầu, sau đó nhìn ngắm, vừa lòng với dung mạo hiện tại, cười hài lòng.
“Tiểu thư, trong đại sảnh có người muốn tìm ngài.” Tiểu Tự đi vào bên cạnh nàng nói.
“Là ai?”
Vừa thấy bọn họ bước vào, Vương Vân buông việc trong tay ra, cười khanh khách đứng dậy,“Tú nhi.” Bà tò mò đánh cô nương bên cạnh hắn.
Ừm, khá xinh xắn, dáng vẻ thanh nhã cao quý, tuy rằng không phải mỹ nhân tuyệt thế, nhưng khí chất không sai, đứng ở bên cạnh Tú nhi, hai người giống như một kim đồng ngọc nữ.
“Vân di, đã lâu không gặp.” Uất Trì Tú cười nhẹ lên tiếng chào hỏi.
Bà hơi trách cứ nhìn hắn,“Còn nói nữa, mấy hôm trước Văn nhi có nói với ta có nhắc với con vài lần Vân di nhớ con, nhưng con cũng không thèm bước đến cho Vân di nhìn một cái, đứa nhỏ này, thật là.” Bà liếc mắt nhìn hắn, ý muốn trách cứ hăn bên người hắn có người nhưng lại không nói với bà một tiếng.
Uất Trì Tú nhìn nàng một hồi lâu, hồi lâu mới nói:“Thời gian trước, cháu đang giúp Lâu Đậu tìm người.”
Vương Vân cùng trượng phu Tống Khải đưa mắt nhìn nhau, đồng thời lộ ra biểu tình tò mò,“Tìm ai thế?” Vợ chồng đồng loạt lên tiếng.
Trầm Lâu Đậu đáy lòng căng thẳng, khẽ hít một hơi, tay vì quá khẩn trương nhưng không ngừng đổ mồ hôi lạnh, nín thở chờ mong.
“Lâu Đậu...... Người Thẩm Dương, đến từ Giang Ninh, thuộc thế gia làm nghề dệt, nàng tới tìm tìm một vị thân nhân, một vị...... Thân nhân đã lâu rồi không gặp.” Uất Trì Tú nhẹ giọng trả lời.
Khóe miệng của Vương Vân vốn dĩ đang cong lên, chậm rãi hạ xuống, ánh mắt nháy mắt trở nên lạnh như băng, bà chậm chạp quay đầu nhìn thẳng vào mắt của Trầm Lâu Đậu.
Sao bà lại có thể không chú ý tới, khuôn mặt của cô nương này rất giống như bà thuở còn trẻ đến bảy tám phần, hơn nữa rất giống nương đã qua đời rất lâu của bà ......
“Đi ra ngoài, nơi này không có người của Trầm gia.” Vương Vân lạnh lùng ra lệnh đuổi khách.
Tống Khải buông thư tín trong tay, đi đến bên người thê tử, khẽ ôm thắt lưng của bà, cho bà sự khích lệ không tiếng động.
“Cô cô......” Trầm Lâu Đậu cười khổ, tiếng “Cô cô” này gọi có chút yếu đuối vô lực.
Vương Vân xoay qua, không chịu nhìn mặt nàng thêm lần nào nữa,“Đi ra ngoài!” Ngữ khí vừa sắc bén vừa gấp gáp xúc động.
Đáy lòng nổi lên cơn đau xót, hốc mắt nàng dần dần đỏ lên,“Cô cô......” Bà đối với từ cô cô này có khát khao, cho dù cô cô là người nàng chưa từng gặp qua. Nhưng cô cô là người thân duy nhất của nàng trừ gia gia và bà bà.
Cho dù lớn lên ở Trầm gia, nhưng người trong gia đình cũng không có nhiều thân tình nồng hậu, ngược lại chỉ có lão bộc là người thân thiết và từ cô cô làm cho nàng có cảm giác vừa quen thuộc lại xa lạ.
Cỡ nào bi ai...... Nàng muốn chẳng qua là một chút thân tình nhỏ nhoi, mà nàng không thể tìm thấy trên người cha hay nương, hay trong các huynh đệ tỷ muội, bây giờ ngay cả cô cô cũng......
“Vân di, trước hết hãy nghe Lâu Đậu muốn nói gì đi.” Thấy nàng thần sắc tái nhợt dọa người, Uất Trì Tú lo lắng cau mày thật chặt.
Vương Vân không nói gì, ngược lại là Tống Khải mở miệng,“Nói đi.” Trong lòng ông không có nhiều yêu hận rối rắm giống như thê tử.
“Cô cô à, gia gia rất nhớ cô cô......” Một trận choáng váng đánh úp lại, lời nói của Trầm Lâu Đậu chưa thành, , thân hình đã lắc lư muốn ngã xuống.
Uất Trì Tú bước một bước dài, ôm lấy thân mình mềm nhũn của nàng , đồng thời phát hiện thân thể của nàng đang tản phát ra độ ấm không tầm thường,“Lâu......” Đang muốn nói cái gì đó, nàng lại vươn tay che cái miệng của hắn.
Nhẹ lay động lắc đầu, Trầm Lâu Đậu không tiếng động ngăn hắn mở miệng.
Quay đầu đi, Vương Vân đương nhiên không phát giác đến tình huống không khoẻ của nàng, nghe lời nói của nàng dừng lại, không khỏi hừ nhẹ một tiếng nói:“Ông ta nhớ ta? Năm đó ông ấy đã đối với ta cũng Khải ca vô cùng tuyệt tình, ngươi sẽ không biết, Khải ca là một văn sĩ , lại dùng hết sức lực của huynh ấy đễ làm việc chỉ vì muốn nuôi sống ta cùng đứa nhỏ, Khải ca thậm chí còn kéo thân thể thư sinh ốm yếu của mình lên chiến trướng, thiếu chút nữa đã bỏ mạng. Nhưng ông ta chỉ thờ ơ lạnh nhạt, muốn......” Bà gằn từng tiếng thong thả nói xong, trong thanh âm vẫn tràn ngập phẫn uất.
“Cô cô, tuy con không biết ăn nói, nhưng con chỉ muốn nói cho cô cô biết , gia gia vẫn rất tưởng nhớ cô cô, , lúc trước đuổi ra người ra khỏi nhà, ông đã hối hận, hối hận rất nhiều, rất nhiều năm.” Trầm Lâu Đậu không thể nói những gì để biện giải giùm cho gia gia, chỉ có thể đem những chuyện mà nàng tận mắt chứng kiến nói thật ra.
Rất nhiều chuyện, nếu đã trôi qua, như vậy đem cừu hận mang theo cuộc sống, có quá mệt mỏi hay không? Nàng thật sự không hiểu, gia gia rõ ràng có hơn hai mươi năm thời gian cũng đủ tìm đến cô cô , nhưng vẫn kéo dài tới lúc bệnh nặng, mới phái người thông báo cho cô cô trở về, mà cô cô cũng thế, một khoảng thời gian dài như thế, bác cũng có thể nghĩ rằng gia gia có thể đã thay đổi tâm ý. Nhưng sau khi bà xoay người ra khỏi nhà, không bao giờ quay đầu nữa.
“Hối hận...... Cho nên hiện tại mới đến tìm ta sao? Không cần, trở về đi. Trầm Lan đã chết, hiện tại, ta chính là Tống Khải phu nhân, Vương Vân.” Bà nói một cách dứt khoát.
Trầm Lâu Đậu lung lay đi được vài bước, đi đến phía sau Vương Vân mới từ trong lòng lấy ra một túi thêu,
“Cô cô, đây là vật của cô cô, những năm gần đây, gia gia vẫn mang ở trên người.” Tay nhỏ bé run rẩy cơ hồ cầm không được, bỗng dưng cổ tay nóng lên, một bàn tay to đỡ lấy cỏ tay của nàng.
“Ngươi đi nhanh đi, ta sẽ không trở về gặp ông ta đâu.” Vương Vân từ đầu đến cuối cũng không hề quay đầu liếc nhìn nàng một cái.
“Cô cô, gia gia thật sự thực hy vọng cô cô có thể trở về gặp mặt ông ấy một lần cuối...... Gia gia, ông đã không có thời gian nữa.”
Thân mình rốt cục vô lực, tựa vào thân thể ấm áp bên cạnh.
Uất Trì Tú quả thực đang ôm nàng, tới gần nàng như vậy, mày hắn nhíu lại toàn bộ, cả người nàng nóng giống như lò lửa đang cháy.
Nghe vậy, thân mình Vương Vân chấn động,“Không có thời gian...... Lời này là có ý gì?” Không phải là cha bà đã sắp......
Trầm Lâu Đậu chậm rãi mở miệng nói:“Trước khi con đi, gia gia đã bệnh thật sự nghiêm trọng, cô cô, nếu cô cô không quay về, chỉ sợ sẽ...... Không còn kịp rồi.”
Câu nói “Không kịp” của nàng, mọi người trong thư phòng đều hiểu đó là có ý gì.
“Không có khả năng! Cha tôi thân thể luôn luôn cường tráng, điều này sao có thể chứ?” Vương Vân phút chốc quay đầu lại, lại bị sắc mặt tái nhợt như tuyết của Trầm Lâu Đậu làm hoảng sợ, tầm mắt theo cánh tay của nàng thấy thứ nàng đang cầm trong bàn tay.
Chậm rãi vươn tay cầm túi thêu , nhìn có chút xuất thần.
“Túi thêu này, , là ta đưa cho cha, nhưng......” Bà còn nhớ rõ, năm đó khi bà bị đuổi ra gia môn, cha giận dữ đã đem túi thêu này ném trên đường.
Trầm Lâu Đậu khoát tay, ,“Gia gia nhặt nó về, cô cô à, trở về đi, đừng giận nữa, sẽ làm cô cô hối hận cả đời.” Nàng ở trên người gia gia đã nhìn thấy được điểm này, không hy vọng cô cô mình cũng như vậy.
“Lâu Đậu, ta mang nàng đến gặp đại phu trước đã.” Uất Trì Tú không đành lòng nhìn nàng đau khổ chống thân thể còn muốn nói những lời này.
“Nhưng.....”Dù cảm thấy thể lực chính mình từng giọt từng giọt trôi qua, nhưng vẫn chưa nghe thấy bác trả lời, nàng không thể rời đi, gia gia đã không còn thời gian đợi nữa.
Tống Khải thở dài,“Trở về đi.” Ông nói.
Vương Vân giật mình nhiên quay đầu nhìn trượng phu, tay nắm chặt chiếc túi thêu,“Khải ca, nhưng......” Năm đó mỗi một chuyện, mỗi một cảnh vẫn giống như vẫn còn ghi tạc trong đầu của bà, làm sao bà có thể quên được?
“Tú nhi, Trầm cô nương tựa hồ thực không thích hợp?” Tống Khải đối mặt với khuôn mặt cùng ái thê tương tự, thấy nàng thập phần khổ sở như thế không đành lòng.
“Vân di, hy vọng người có thể từ từ nghĩ rõ ràng, cháu mang Lâu Đậu đến khách phòng nghỉ ngơi ta trước. Tống thúc, phiền thúc cho cháu ở lại đây nghỉ tạm.” Nói xong, Uất Trì Tú dễ dàng đã đem Trầm Lâu Đậu bế bổng lên.
“Ừm, đi thôi.” Tống Khải gật đầu. Có một số việc, có lẽ nên để phu thê ông bàn riêng với nhau thì thích hợp hơn.
Uất Trì Tú hiển nhiên cũng biết đạo lý này, ôm người yêu xoay người rời đi.
“Tú ca, ta vẫn chưa nghe được câu trả lời của cô cô......” Trầm Lâu Đậu nằm ở trong ngực hắn giãy dụa.
Không để ý đến nàng hiện tại giãy dụa giống như con mèo nhỏ , hắn trầm ổn hữu lực ôm nàng, đi về phòng dành riêng cho khách ở Tống gia.
“Yên tâm đi, ngày sau sẽ có rất nhiều thời gian, hiện tại nàng đang bị bệnh, cần xem đại phu.”
“Ta bị bệnh sao...... Khó trách ta rất lạnh.” Trầm Lâu Đậu lúc này thật sự cảm thấy càng ngày càng lạnh.
Uất Trì Tú một cước đá văng cửa phòng ra, vội vàng đem nàng đặt lên giường, lại kéo ra chiếc chăn bông rất dày bọc nàng lại thật kĩ,“Lâu Đậu?” Hắn khẽ gọi.
Ậm ừ đáp lại một tiếng, nàng nhắm mắt lại không nhúc nhích, nằm ở tong chăn, thân hình run rẩy không ngừng.
Hắn cau mày rất chặt, khuôn mặt đầy tức giận. Tiểu tự đã làm gì thế này? Chăm sóc tiểu thư như thế nào mà để cho nàng bị bệnh đến mức này!
Uất Trì Tú thấy hai gò má của Trầm Lâu Đậu bởi vì nóng sốt mà đỏ bừng, tim nói đau, vươn tay kéo chăn đắp lên, cầm chạt tay nàng, chậm rãi vận chuyển nội lực của mình cho nàng, giúp nàng đẩy lùi cơn sốt, cũng làm cho nàng thoải mái một chút.
Hắn vội vàng kiểm tra nhiệt độ trên người nàng, , đau lòng không nguôi nhìn gương mặt đang ngủ say của nàng, vươn tay lau nhwgx giọt mồ hôi trên trán nàng, cúi đầu khẽ khàng đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nàng.
“Nàng thật là, cô nương ngốc này......” Hắn bao hàm tình ý tựa vào bên tai nàng nói nhỏ.
Trầm Lâu Đậu mê sảng đáp một tiếng, thân mình nhỏ nhắn càng rúc vào thân thể ấm áp bên cạnh, ngủ càng trầm.
Hắn ngồi làm bạn ở nàng bên cạnh, nghĩ rằng: Thân mình mảnh mai như vậy, nếu vào đông đến thì làm sao bây giờ? Nàng chịu đựng được giá lạnh của kinh thành sao? Ai......
Không lâu sau, nha hoàn của Tống phủ đã dẫn đại phu đến đây, đại phu giúp nàng bắt mạch, sau đó ra thuốc, nha hoàn ngya sau đó đã nấu thuốc mang đến ngay.
Uất Trì Tú không cần ai giúp, tự mình chiếu cố Trầm Lâu Đậu đang bị bệnh, ôn nhu gọi nàng dậy, một muỗng một muỗng dỗ nàng uống thuốc.
Hành động ôn nhu như thế của hắn, làm cho những gia nhân đang đứng hầu bên cạnh, người người đều hâm mộ Trầm cô nương có thể được một vị phu quân đệ nhất như thế này,
Ai...... Trên đời này lại thiếu một cô nương gia gả cho nam nhân tốt nữa rồi
Lại qua ba ngày sau, Trầm Lâu Đậu thực nhận mệnh ở trong phủ Uất Trì tĩnh dưỡng thân thể, ai bảo nàng hai ngày trước lại bệnh đến mức không thể xuống giường được chứ.
Uất Trì Tú vì thế cũng lầm bầm với nàng một chút, còn cưỡng chế nàng nằm ở trên giường nghỉ ngơi, trước cùng cặp kè, sau cũng cặp kè, suốt hai ngày thời gian đều bồi ở bên người nàng.
Trầm Lâu Đậu ngay từ đầu còn rất vui vẻ , nhưng qua nửa ngày sau, nàng bắt đầu cảm thấy sự tình nghiêm trọng, bởi vì nàng ngay cả xuống giường muốn đi nhà xí, hắn cũng không cho phép, còn dám bảo Tiểu Tự mang thùng vệ sinh đến tận trong phòng.
Kháng nghị hồi lâu, Uất Trì Tú giống như không để ý tới nàng, cuối cùng còn rõ ràng đem hết tất cả sách vở công văn ở thư phòng chuyển đến trong phòng nàng, trực tiếp tọa trấn trong phòng nhìn chằm chằm nàng nghỉ ngơi.
Suốt hai ngày nàng đều đã bị loại đãi ngộ này, không biết nên khóc hay nên cười.
Đợi cho nàng có thể xuống giường để tự mình rửa mặt mặc quần áo, cũng đã là chuyện ba ngày sau.
Hôm nay, nàng vừa mới mặc xiêm y, dự định đi một chuyến đến Tống phủ, cửa liền truyền đến tiếng vang.
“Tiểu thư, nô tỳ là Tiểu Tự.”
“Vào đi.” Đối diện với gương đồng sửa sang lại khuôn mặt, Trầm Lâu Đậu đem tóc dài quấn quanh ở sau đầu, sau đó nhìn ngắm, vừa lòng với dung mạo hiện tại, cười hài lòng.
“Tiểu thư, trong đại sảnh có người muốn tìm ngài.” Tiểu Tự đi vào bên cạnh nàng nói.
“Là ai?”
/31
|