Kira vui tươi hớn hở ngồi vào chỗ ngồi, cảm giác xa cách đã lâu! Bầu không khí học tập dày đặc này, bạn học đáng yêu này, thôi… Nếu xem nhẹ bản mặt hung thần của Sasuke mà nói, thì thật là hoàn mỹ!
Sasuke nhìn lúm đồng tiền như hoa của cô gái nào đó, nghiến răng nghiến lợi: “Vì sao chị nhất định phải đi theo em?!”
Kira ghé vào trên bàn: “Em không biết là chị rất giống những bạn học cùng lớp với em sao?” Cô còn trẻ tuổi như vậy ~~
Khóe miệng Sasuke run rẩy: “Mặt của chị thì giống, nhưng là chiều cao không giống!” Cậu chưa từng gặp nữ sinh nào cao 1m68 trong lớp cả!
“A! Nee-chan!” Thanh âm Naruto vang lên.
Kira giơ lên khuôn mặt tươi cười: “Naruto, lại đây cho nee-chan ôm một cái ~~~”
Naruto híp mắt, thật nghe lời cho Kira… Sờ đầu…
Trong âu yếm… Kira thể hiện trọn vẹn một mặt mẫu tính của mình, Sasuke hung tợn rút tay cô về: “Chị không thể an phận một chút hay sao?! Uchiha Kira!!!”
Cô kỳ thật rất an phận mà, hôm nay đến chỉ là vì chụp lại nụ hôn đầu tiên của bọn họ thôi =.=…
“A! Sasuke-kun!”
“Nữ sinh kia là chị gái của Sasuke sao?”
“Bộ dáng không giống…”
Naruto nhảy lên trên bàn, thở phì phì nhìn chằm chằm Sasuke: “Cậu có chỗ nào tốt chứ?!”
Kira giơ lên một tươi cười tà ác, kịch tình phát triển không có lầm, mau hôn đi, hôn hôn đi…
Kira liền nhìn bọn họ trao đổi ánh mắt, hứ… Làm sao còn chưa hôn?! Bàn tay đang cầm camera của cô đã mỏi nhừ rồi!
“Cậu nói thật chăng?!” Vị bạn học phía trước vung tay lên.
“Răng rắc!” Kira cảm thấy mỹ mãn chụp được ảnh chụp.
Hai người đang hôn môi: “…”
“Nôn!”
“Khụ khụ khụ…”
Hai người đều là một bộ biểu tình ghê tởm chết đi, Kira lắc lư camera, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ!
“Uchiha Kira, chị vừa mới làm gì?!” Sasuke dẫn đầu phản ứng lại.
Kira bình tĩnh nhìn Sasuke: “Chị vừa mới chụp được nụ hôn đầu đời của em.”
Bay nhanh chạy đến cửa: “Sasuke, chị còn có công tác, em phải ngoan ngoãn nghe lời sensei nhé!”
Đi chưa được mấy bước liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Naruto, Naruto thân mến, phải biết rằng dù sao thời đại này cũng còn xem mặt đó, bi ai…
“Nữ sinh kia là…” Asuma.
“A… Con dâu cả của gia tộc Uchiha — Uchiha Kira.” Sandaime.
Mọi người tập trung ở nơi này hoặc ít hoặc nhiều đều biết đến sự kiện gia tộc Uchiha bị diệt, Uchiha Kira là một truyền kỳ, người bình thường ở dưới tình huống như vậy đã sớm chết, nhưng cô còn sống… Bất đồng với Sasuke, cô vẫn vô câu vô thúc sống qua ngày, thậm chí chưa từng nghĩ đến chuyện báo thù…
Kakashi bình tĩnh nhìn bóng dáng kia, so với bốn năm trước thì cô cao lên không ít, nhưng vẫn trẻ con như vậy… Hắn vẫn nhớ rõ câu nói kia của cô: “Ít nhất còn sống…”
“Hokage-sama, phương hướng cô ấy đi hình như là… Nơi này…” Kurenai lên tiếng.
Mọi người ở thủy tinh cầu thấy được bóng dáng của cô, trong miệng còn lẩm bẩm: “Ai ya, làm sao trở về đây, sao đường xá đều giống nhau thế này… Rõ ràng cảm giác phương hướng này là đúng…”
Mọi người: “Cô gái, cảm giác của cô rõ ràng có vấn đề.”
Kira cầm camera thở dài: “Cũng không biết Kakashi ở nơi nào, aizz…”
Kakashi? Mọi người nhìn về phía hắn, Kakashi vội vàng xua tay: “Tôi không rõ ràng lắm…”
Kakashi cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc! Đúng rồi, 5 năm trước ở trong rừng cây, cô la to muốn làm người yêu của hắn…
“Truy tung.” Chỉ thấy Kira rất nhanh kết ấn, thì thầm một câu.
Trước mặt Kira xuất hiện một tấm bản đồ, trên đó có hai điểm, một điểm màu đỏ, một điểm màu lam.
Kira nhìn hai điểm cách nhau rất gần vô cùng buồn rầu nói: “Vì cái lông gì cách gần như vậy? Nhẫn thuật này có vấn đề?”
Mọi người: “Cô gái, cô không phát hiện cánh cửa bên cạnh cô sao?!”
Rối rắm 5 phút đồng hồ sau, Kira cuối cùng phát hiện cánh cửa bên cạnh, gõ gõ cửa: “Tôi tìm Kakashi.”
Khóe miệng Kakashi giật giật, ở ánh nhìn chăm chú của mọi người đi ra ngoài.
Nhìn tóc trắng trước mắt, Kira thật vui lòng mỉm cười sáng lạn: “Kakashi, đã lâu không gặp!”
Kakashi cũng cười: “Đã lâu không gặp, cô tìm tôi…”
Kira như là nghĩ đến cái gì, từ trong túi lấy ra một quyển sách đưa cho hắn, cũng nói: “Kakashi, đây là kì mới nhất, xem như là quà cám ơn ân cứu mạng năm đó.”
Tên quyển sách là: [ Thiên Đường Tình Ái ]
Kakashi hiện tại lấy cũng không phải, không lấy cũng không phải, thu được lễ vật như vậy từ một nữ sinh, hắn loáng thoáng cảm thấy có chút hỏng mất…
Kira nghiêng đầu trong chốc lát, hỏi: “Anh không thích?”
Khóe miệng Kakashi run rẩy: “Cám ơn quà tặng của cô.”
Kira cong lên một nụ cười hồ ly: “Kakashi, cho anh tấm thẻ, nếu anh bị thương, tôi sẽ giảm giá cho anh.”
Giảm giá? Kakashi tiếp nhận tấm thẻ Kira đưa qua, mặt trên còn có ba cái ký hiệu kỳ quái, lại ngẩng đầu, không biết Kira đã đi đến nơi nào.
Bất đắc dĩ lắc đầu, thời điểm Kakashi trở lại phòng liền bị mọi người nhìn chằm chằm, Kakashi bình tĩnh hỏi: “Làm sao vậy?”
Asuma cười sang sảng: “Cũng không có gì, cho tôi mượn tấm thẻ nhìn một chút đi.”
Kakashi cũng cười cong cả mắt: “Không có khả năng.”
Sandaime cũng hưng trí góp vui: “Nghe nói rất khó có được thẻ giảm giá của cô ấy!”
Kỳ thật lời này cũng không giả, tên tuổi của Kira ở giới Ninja cũng coi như là nổi danh, thời điểm ra ngoài làm nhiệm vụ cấp S chỉ cần mang theo cô, vậy tuyệt đối là bình yên vô sự trở về, miệng vết thương đều nhìn không thấy, đương nhiên, cô là một cái thuẫn thịt tốt lắm…
Kakashi nhìn trần nhà, cảm thấy tấm thẻ giảm giá này ngốc không được bao lâu trong tay hắn!
Kira biến đi đâu mất rồi? Đương nhiên là ở bên người Sasuke, vì cái lông gì? Tới giờ ăn cơm a! Khứu giác của cô đặc biệt linh mẫn, nhất là đối với đồ ăn Sasuke làm, lần theo hương vị là có thể tìm được đến chỗ…
“Sasuke, tài nấu nướng của em lại tiến bộ rồi.” Người nào đó đang ăn cơm nắm, hạnh phúc đến nheo mắt lại.
Sasuke mắt lé nói: “Chỉ là cơm nắm.”
Kira lắc lắc đầu: “Tốt hơn chị rất nhiều.”
Sasuke nuốt xuống một ngụm cuối cùng, thập phần tán thành nói: “Những thứ chị nấu có thể gọi là thức ăn sao, khó trách trước kia mẹ không cho chị…”
Nửa câu sau khiến cho toàn bộ không khí đều ngưng trọng, Sasuke lạnh mặt, đứng ở cửa sổ ăn cơm nắm, Kira cũng hoảng hốt một trận, 4 năm qua đi, chuyện ấy vẫn là vết thương lòng không thể nhắc đến.
Bỗng nhiên, cảm giác được một cỗ hơi thở khác, Naruto?
Kira cắn cơm nắm, không rõ nguyên do, Naruto là muốn làm gì? À ré, Naruto muốn biến thành Sasuke đi thân cận với Sakura-chan ư, aizz, Naruto à, chân ái của em là Hinata mới đúng! Không phải Sakura-chan đâu!!!!
Cô vẫn là chui ở góc tường lẳng lặng ngủ một giấc đi, dù sao tối hôm qua tu luyện hơi trễ…zzz…
Sasuke đầu đầy hắc tuyến nhìn sinh vật ở góc tường, cậu thật sự rất muốn xách cô dậy hỏi một chút: “Chị là heo sao! Ăn xong rồi ngủ!”
Bỗng nhiên đỉnh đầu tối thui, cổ dự cảm không rõ này… Cậu chỉ biết là thằng nhãi Uzumaki Naruto ngu xuẩn kia!!!!
“Kage bunshin no jutsu!!!”
“Cậu, tên trứng thối này!”
Trong phòng hỗn chiến bùm bùm, sinh vật trong góc tường bình thản ngủ, một sinh vật trì độn như vậy… Cũng không thấy nhiều lắm…..
Sasuke nhìn lúm đồng tiền như hoa của cô gái nào đó, nghiến răng nghiến lợi: “Vì sao chị nhất định phải đi theo em?!”
Kira ghé vào trên bàn: “Em không biết là chị rất giống những bạn học cùng lớp với em sao?” Cô còn trẻ tuổi như vậy ~~
Khóe miệng Sasuke run rẩy: “Mặt của chị thì giống, nhưng là chiều cao không giống!” Cậu chưa từng gặp nữ sinh nào cao 1m68 trong lớp cả!
“A! Nee-chan!” Thanh âm Naruto vang lên.
Kira giơ lên khuôn mặt tươi cười: “Naruto, lại đây cho nee-chan ôm một cái ~~~”
Naruto híp mắt, thật nghe lời cho Kira… Sờ đầu…
Trong âu yếm… Kira thể hiện trọn vẹn một mặt mẫu tính của mình, Sasuke hung tợn rút tay cô về: “Chị không thể an phận một chút hay sao?! Uchiha Kira!!!”
Cô kỳ thật rất an phận mà, hôm nay đến chỉ là vì chụp lại nụ hôn đầu tiên của bọn họ thôi =.=…
“A! Sasuke-kun!”
“Nữ sinh kia là chị gái của Sasuke sao?”
“Bộ dáng không giống…”
Naruto nhảy lên trên bàn, thở phì phì nhìn chằm chằm Sasuke: “Cậu có chỗ nào tốt chứ?!”
Kira giơ lên một tươi cười tà ác, kịch tình phát triển không có lầm, mau hôn đi, hôn hôn đi…
Kira liền nhìn bọn họ trao đổi ánh mắt, hứ… Làm sao còn chưa hôn?! Bàn tay đang cầm camera của cô đã mỏi nhừ rồi!
“Cậu nói thật chăng?!” Vị bạn học phía trước vung tay lên.
“Răng rắc!” Kira cảm thấy mỹ mãn chụp được ảnh chụp.
Hai người đang hôn môi: “…”
“Nôn!”
“Khụ khụ khụ…”
Hai người đều là một bộ biểu tình ghê tởm chết đi, Kira lắc lư camera, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ!
“Uchiha Kira, chị vừa mới làm gì?!” Sasuke dẫn đầu phản ứng lại.
Kira bình tĩnh nhìn Sasuke: “Chị vừa mới chụp được nụ hôn đầu đời của em.”
Bay nhanh chạy đến cửa: “Sasuke, chị còn có công tác, em phải ngoan ngoãn nghe lời sensei nhé!”
Đi chưa được mấy bước liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Naruto, Naruto thân mến, phải biết rằng dù sao thời đại này cũng còn xem mặt đó, bi ai…
“Nữ sinh kia là…” Asuma.
“A… Con dâu cả của gia tộc Uchiha — Uchiha Kira.” Sandaime.
Mọi người tập trung ở nơi này hoặc ít hoặc nhiều đều biết đến sự kiện gia tộc Uchiha bị diệt, Uchiha Kira là một truyền kỳ, người bình thường ở dưới tình huống như vậy đã sớm chết, nhưng cô còn sống… Bất đồng với Sasuke, cô vẫn vô câu vô thúc sống qua ngày, thậm chí chưa từng nghĩ đến chuyện báo thù…
Kakashi bình tĩnh nhìn bóng dáng kia, so với bốn năm trước thì cô cao lên không ít, nhưng vẫn trẻ con như vậy… Hắn vẫn nhớ rõ câu nói kia của cô: “Ít nhất còn sống…”
“Hokage-sama, phương hướng cô ấy đi hình như là… Nơi này…” Kurenai lên tiếng.
Mọi người ở thủy tinh cầu thấy được bóng dáng của cô, trong miệng còn lẩm bẩm: “Ai ya, làm sao trở về đây, sao đường xá đều giống nhau thế này… Rõ ràng cảm giác phương hướng này là đúng…”
Mọi người: “Cô gái, cảm giác của cô rõ ràng có vấn đề.”
Kira cầm camera thở dài: “Cũng không biết Kakashi ở nơi nào, aizz…”
Kakashi? Mọi người nhìn về phía hắn, Kakashi vội vàng xua tay: “Tôi không rõ ràng lắm…”
Kakashi cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc! Đúng rồi, 5 năm trước ở trong rừng cây, cô la to muốn làm người yêu của hắn…
“Truy tung.” Chỉ thấy Kira rất nhanh kết ấn, thì thầm một câu.
Trước mặt Kira xuất hiện một tấm bản đồ, trên đó có hai điểm, một điểm màu đỏ, một điểm màu lam.
Kira nhìn hai điểm cách nhau rất gần vô cùng buồn rầu nói: “Vì cái lông gì cách gần như vậy? Nhẫn thuật này có vấn đề?”
Mọi người: “Cô gái, cô không phát hiện cánh cửa bên cạnh cô sao?!”
Rối rắm 5 phút đồng hồ sau, Kira cuối cùng phát hiện cánh cửa bên cạnh, gõ gõ cửa: “Tôi tìm Kakashi.”
Khóe miệng Kakashi giật giật, ở ánh nhìn chăm chú của mọi người đi ra ngoài.
Nhìn tóc trắng trước mắt, Kira thật vui lòng mỉm cười sáng lạn: “Kakashi, đã lâu không gặp!”
Kakashi cũng cười: “Đã lâu không gặp, cô tìm tôi…”
Kira như là nghĩ đến cái gì, từ trong túi lấy ra một quyển sách đưa cho hắn, cũng nói: “Kakashi, đây là kì mới nhất, xem như là quà cám ơn ân cứu mạng năm đó.”
Tên quyển sách là: [ Thiên Đường Tình Ái ]
Kakashi hiện tại lấy cũng không phải, không lấy cũng không phải, thu được lễ vật như vậy từ một nữ sinh, hắn loáng thoáng cảm thấy có chút hỏng mất…
Kira nghiêng đầu trong chốc lát, hỏi: “Anh không thích?”
Khóe miệng Kakashi run rẩy: “Cám ơn quà tặng của cô.”
Kira cong lên một nụ cười hồ ly: “Kakashi, cho anh tấm thẻ, nếu anh bị thương, tôi sẽ giảm giá cho anh.”
Giảm giá? Kakashi tiếp nhận tấm thẻ Kira đưa qua, mặt trên còn có ba cái ký hiệu kỳ quái, lại ngẩng đầu, không biết Kira đã đi đến nơi nào.
Bất đắc dĩ lắc đầu, thời điểm Kakashi trở lại phòng liền bị mọi người nhìn chằm chằm, Kakashi bình tĩnh hỏi: “Làm sao vậy?”
Asuma cười sang sảng: “Cũng không có gì, cho tôi mượn tấm thẻ nhìn một chút đi.”
Kakashi cũng cười cong cả mắt: “Không có khả năng.”
Sandaime cũng hưng trí góp vui: “Nghe nói rất khó có được thẻ giảm giá của cô ấy!”
Kỳ thật lời này cũng không giả, tên tuổi của Kira ở giới Ninja cũng coi như là nổi danh, thời điểm ra ngoài làm nhiệm vụ cấp S chỉ cần mang theo cô, vậy tuyệt đối là bình yên vô sự trở về, miệng vết thương đều nhìn không thấy, đương nhiên, cô là một cái thuẫn thịt tốt lắm…
Kakashi nhìn trần nhà, cảm thấy tấm thẻ giảm giá này ngốc không được bao lâu trong tay hắn!
Kira biến đi đâu mất rồi? Đương nhiên là ở bên người Sasuke, vì cái lông gì? Tới giờ ăn cơm a! Khứu giác của cô đặc biệt linh mẫn, nhất là đối với đồ ăn Sasuke làm, lần theo hương vị là có thể tìm được đến chỗ…
“Sasuke, tài nấu nướng của em lại tiến bộ rồi.” Người nào đó đang ăn cơm nắm, hạnh phúc đến nheo mắt lại.
Sasuke mắt lé nói: “Chỉ là cơm nắm.”
Kira lắc lắc đầu: “Tốt hơn chị rất nhiều.”
Sasuke nuốt xuống một ngụm cuối cùng, thập phần tán thành nói: “Những thứ chị nấu có thể gọi là thức ăn sao, khó trách trước kia mẹ không cho chị…”
Nửa câu sau khiến cho toàn bộ không khí đều ngưng trọng, Sasuke lạnh mặt, đứng ở cửa sổ ăn cơm nắm, Kira cũng hoảng hốt một trận, 4 năm qua đi, chuyện ấy vẫn là vết thương lòng không thể nhắc đến.
Bỗng nhiên, cảm giác được một cỗ hơi thở khác, Naruto?
Kira cắn cơm nắm, không rõ nguyên do, Naruto là muốn làm gì? À ré, Naruto muốn biến thành Sasuke đi thân cận với Sakura-chan ư, aizz, Naruto à, chân ái của em là Hinata mới đúng! Không phải Sakura-chan đâu!!!!
Cô vẫn là chui ở góc tường lẳng lặng ngủ một giấc đi, dù sao tối hôm qua tu luyện hơi trễ…zzz…
Sasuke đầu đầy hắc tuyến nhìn sinh vật ở góc tường, cậu thật sự rất muốn xách cô dậy hỏi một chút: “Chị là heo sao! Ăn xong rồi ngủ!”
Bỗng nhiên đỉnh đầu tối thui, cổ dự cảm không rõ này… Cậu chỉ biết là thằng nhãi Uzumaki Naruto ngu xuẩn kia!!!!
“Kage bunshin no jutsu!!!”
“Cậu, tên trứng thối này!”
Trong phòng hỗn chiến bùm bùm, sinh vật trong góc tường bình thản ngủ, một sinh vật trì độn như vậy… Cũng không thấy nhiều lắm…..
/35
|