Chương 20.3:
Lãnh Dạ Thần níu lấy cổ tay nhỏ bé của cô một phen: “Nghe đây, tôi là chú ba của cô, hôm nay cũng vậy, ngày mai cũng vậy, sau này cũng vậy. Cô bớt hao tâm suy nghĩ, càng không nên nghĩ, nếu không…tôi…”
Tô Thịnh Hạ ngẩng cằm lên: “Nếu không...chú như thế nào đây? Chú ba”
“Đập chết cô!”
Lãnh tam gia nghẹn khí, lúc bất thốt lên dĩ nhiên dùng giọng nói úc huấn luyện binh sĩ.
Cô nàng Tô mỉm cười tại chỗ: “Ha ha ha, chú ba, chú muốn đập chết tô? Có thể, nhưng mà, chú không thể dùng khẩu súng kia, dùng khẩu súng kia…”
Đôi môi cô từ từ mở ra khép lại, ánh mắt thuận theo phần eo của anh đi xuống, dừng giữa hai chân anh, cười hồn nhiên lại tà khí.
“Cô không có cơ hội này đâu, hết hy vọng đi!”
“Cũng không giống nhau, chỉ cần gắng sức, có công mài sắt có ngày nên kim”
“Yên tâm, tôi sẽ không chờ đến ngày đó”
“Sẽ không quá lâu, chú ba nhất định phải chờ cùng”
“Đừng không cần mặt mũi!” Bạn muốn đọc full liên hệ : tttukidmh@gmail.com
Cô cười, trên khuôn mặt trắng nõn có chút hồng hào: “Yêu thì yêu, còn muốn da mặt cái gì?”
Tốt, chú ba khả ái của cô bị cô chặn miệng, không có gì để nói rồi, xem ra thần thương khẩu chiến gì đó, rất thích hợp với chiến dịch của hai người.
“Cút!”
Ngoài miệng nói không lại, da mặt không đụng nổi, trực tiếp hạ lệnh đuổi người, chú ba ngang ngược của cô đáp lại sách lược của phụ nữ thật đúng là một loại đáng yêu.
Tốt, lại thêm một người để cho cô có lý do muốn ngừng mà không được.
Cô nàng Tô cười mỉm: “Chú ba, chuẩn bị miệng cho tôi, lúc nào tôi cũng có thể tới lấy, còn có, chú ba, tôi là nụ hôn đầu tiên, không quản chú có phải hay không, cũng đừng đau khổ”
Lãnh tam gia lạnh lùng bất động nhìn cô, ánh sáng lạnh bắn ra bốn phía: “Lại càn quấy, để cô ra ngoài chạy vài vòng nhỉ!”
Cô nàng Tô lắc vai: “Ok, xem tôi bây giờ còn chưa lên chức, tạm thời cho chú mặt mũi, thế nhưng, tôi nhất định…”
“Còn không câm miệng!”
Trong ánh mắt nghiêm nghị và bình thản không một gợn sóng của anh, có uy hiếp giết người, vì vậy cô nàng Tô mặt dày và khả năng khéo ăn khéo nói bị đánh lui.
Hai người vừa mới đi ra khỏi phòng nghỉ, Đổng Đại Bằng nhanh chóng chạy tới: “Báo cáo, thủ lĩnh, có thể ăn cơm”
Lãnh tam gia gật đầu: “Đã biết”
Đổng Đại Bằng nhìn Tô Thịnh Hạ: “Vị đồng chí nhỏ này ăn chung với ai?”
Tô Thịnh Hạ chủ động bày ra tư thế thân nhân: “Tôi và chú ba của tôi ăn cùng nhau”
Đổng Đại Bằng bới bới tóc, nở nụ cười cộc lốc: “Tốt lắm, thủ lĩnh, anh ăn cơm ở khu căng tin bên phải”
Thấy bầu không khí không thích hợp, Đổng Đại Bằng sau khi báo cáo tình hình thì nhanh chóng lui ra.
Tô Thịnh Hạ được như ý thì cười hì hì: “Chú ba, chú không cảm thấy hình ảnh hai chúng ta đứng chung một chỗ cũng rất hài hòa sao? Chờ tôi lớn thêm chút nữa, làm áp trại phu nhân cho chú cam đoan thích hợp”
“Cút, hay là câm miệng?”
Giọng nói lạnh như băng và không kiên nhẫn của anh lại đè xuống một lần nữa, quen việc dễ làm, hoàn toàn không cần nổi lên.
Cô nàng Tô nhún vai, xem ra chinh phục chú ba là một cuộc chiến lâu dài, không vấn đề gì, cô còn nhỏ, có nhiều thời gian.
Thức ăn của Lãnh tam gia mặc dù là tốt nhất trong đội đặc huấn, nhưng mùi vị cũng thực sự chẳng ra sao cả, cô nàng Tô ăn vài miếng liền thực sự không ăn vào nữa: “Chú ba, cũng mấy chục năm sau giải phóng rồi, sao có thể cho binh sĩ ăn một bữa ăn kéo dài trong ba tháng chứ? Không đủ dinh dưỡng”
“Huấn luyện không chịu khổ, thì chiến tranh ăn súng!”. Anh nhấm nháp một miếng cơm, lạnh lùng lên tiếng.
Cắt!
Cô nàng Tô không phục ngẩng đầu, thấy Lãnh Dạ Thần một tay bưng chén cơm, một tay cầm đũa ăn từng miếng từng miếng, nhìn đến si ngốc.
Rõ ràng là một quả cà tím, khoai tây và mì thịt lợn thiếu màu sắc và mùi thơm, anh lại ăn như bưa ăn tiêu chuẩn cao quý của phương tây, cơ mặt của anh theo động tác nhấm nuốt khiêu gợi rung động, không tính là xem từ góc độ nào, cũng đều đẹp không góc chết.
Cô nàng Tô cắn chiếc đũa: “Chú ba, dáng vẻ chú ăn cơm thật là đẹp mắt, sau này, tôi nấu cơm cho chú ăn! Tôi muốn nhìn chú ăn cả đời!”
“Phốc!”
Cơm và rau mà Lãnh tam gia vừa mới ăn vào đều phun ra toàn bộ!
/2389
|