Vợ Yêu Khó Dỗ, Tổng Tài Sủng Hôn Ngọt Ngào

Chương 1. Ra giá đi, tôi dẫn anh đi

/1607


Chương 1. Ra giá đi, tôi dẫn anh đi
“Cởi quần ra.” 
Dưới ánh đèn vàng chói lóa, Tiêu Ý Ý nắm chặt đôi tay, đấm về phía đầu giường, cơ thể không ngừng run rẩy, gương mặt lại càng đỏ bừng, đôi mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang cầm quần xi-líp ở trên giường, thúc giục: “Nhanh lên!”
Đôi mắt người đàn ông lóe sáng, hơi run rẩy: “Cô Tô, đây là… Lần đầu tiên của tôi.”
“Đừng nói nhiều lời vô nghĩa, nhanh cởi ra!”
Tiêu Ý Ý hít sâu một hơi, lần đầu tiên, ai mà không phải.
Cô sắp bị bức tới điên rồi, kết hôn hai năm cũng không biết chồng mình, cả ngày bị nhốt trong biệt thự làm chim hoàng yến, một đám quy củ đặc biệt cô phải nghe theo, cũng sắp biến cô thành tinh thần thất thường rồi.
Dưới kiếm tẩu thiên phong*, cô quyết định chơi lớn, tự mình chế tạo chứng cứ ngoại tình cho mình, ép người chồng thần bí phải ly hôn.
(*) Kiếm tẩu thiên phong: Ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.
“Yên tâm, tiền bạc không thể thiếu của anh, nhanh cởi ra, để xong việc sớm một chút.”
Lúc nói chuyện, cô bắt đầu cởi quần áo của mình, đầu ngón tay trắng bệch không dùng sức được, rõ ràng là trong lòng sợ muốn chết, nhưng cố gắng giả bộ rất sốt ruột, kêu lên một tiếng liền xông về phía giường.
Cơ thể đè lên người người đàn ông kia, cô đang nhớ lại những cảnh từng xem trong phim người lớn, lúc sắp có động tác, cửa phòng cạch một tiếng, bị người ta đẩy từ bên ngoài vào.
“Ôi!”
Tiêu Ý Ý bị đẩy vào trong giường, cô cảm thấy hoa mắt, lúc mở to mắt ra, người ở phía dưới cô đã sớm bị người ta quẳng ngã ở chân tường.
“Cút!”
Giọng nói trầm ổn lạnh lùng quát, người đàn ông kia sợ tới mức run lẩy bẩy, không dám nói một câu, xám xịt rời đi.
Ánh đèn chiếu lên mặt người tới, Tiêu Ý Ý liếc mắt một cái liền nhận ra được người này, cô nghiêng người, một tay chống đầu, đuôi mắt có chút phong tình không thích hợp với mình, “Bạc Tư, tôi đang tiêu tiền mua trai mà.”
“Mợ chủ, cô đừng gây chuyện nữa, Tứ gia biết sẽ tức giận mất.” Bạc Tư bình tĩnh gỡ cameras ở giữa phòng xuống, nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ nói: “Xe đợi ở bên ngoài khách sạn, tôi phải lái xe, đưa cô về nhà.”
Đúng là không thú vị!
Nếu người đàn ông kia thực sự tức giận mới tốt, tốt nhất là trong cơn tức giận, ly hôn luôn.
Tiêu Ý Ý đi theo anh ta ra khỏi khách sạn, nhưng không lên xe, mà lựa chọn bừa một phương hướng.
Bạc Tư đã kéo cửa xe ra, lo lắng kêu lên với cô: “Mợ chủ, Tứ gia đã quy định, cô nhất định phải về nhà trước mười giờ tối, nếu không đừng nghĩ tới chuyện lấy được học phần năm tư.”
Những lời này thành công ngăn cô lại, sau khi dừng một giây, cô nhấc chân cởi một chiếc giày ra, ném mạnh về phía anh ta, “Tôi tới địa ngục!”
Không ném trúng, cơ thể cô lắc lư hai lần, xoay người rời đi, thuận tiện cởi một chiếc giày khác ra, cởi dây giày ra, cô xách giày trong tay vung qua vung lại.
Bạc Tư nhặt giày của cô lên, băng qua đường cái, đi về phía một chiếc xe có rèm che màu đen, đưa cameras cho người đàn ông ngồi sau.
“Tứ gia, đây là đồ của mợ chủ.”
Bóng mờ bao trùm xuống, nên không nhìn rõ mặt của người đàn ông này, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp: “Thứ gì thế?”
“Thứ này… Có vẻ như mợ chủ muốn quay cảnh không thể miêu tả được, kích thích anh… Ly hôn, trong hai năm qua, mợ chủ gây ra không ít chuyện, hiện giờ hơi thái quá rồi.”
Anh ta vốn là trợ lý của Tứ gia, khoảng hai năm trước thành vệ sĩ của Tiêu Ý Ý, nhất cử nhất động của cô, đều phải báo cáo cho Tứ gia nghe, những lời này, cũng là ăn ngay nói thật thôi.
Người đàn ông hừ nhẹ một tiếng, hơi thở lộ ra từ trong khoang mũi, trầm thấp, mang theo trong veo mà lạnh lùng: “Lá gan không nhỏ.”
“Anh có muốn xem hay không?”
“Không cần, cô ấy không có dũng khí đó.”
Người đàn ông xuống xe, đi về phía Tiêu Ý Ý rời đi, không nhanh không chậm đuổi theo, xe có rèm che màu đen duy trì tốc độ đi, đi sau lưng anh.
Khi dừng bước lại, anh nhíu mày nhìn quán bar lóe lên tia sáng.
Đẩy cửa ra, tiếng nhạc đinh tai nhức óc đập vào mặt.

Tiêu Ý Ý gọi một ly Vodka mạnh, uống một hơi nửa ly, từ trước đến nay cô không say rượu, cồn xông vào trong đầu rất nhanh, cảm giác hoa mắt chóng mặt đột nhiên xuất hiện, ở trong môi trường này, càng thấy đầu đau như sắp nứt ra.
Cô ôm đầu, loạng choạng đi ra ngoài, tránh đám người đang vặn vẹo trong sàn nhảy, mỗi một bước đi, đều không khác gì giẫm lên bông.
Không nhìn đường, cô cắm đầu ngã vào trong ngực một người đàn ông.
Cô ngẩng đầu, híp mắt, đúng lúc này ánh sáng lướt qua, gương mặt góc cạnh rõ ràng của người đàn ông hiện rõ, cô lập tức ngây người, “Rất đẹp trai.”
Hai tay cô ôm lấy cổ anh, “Ra giá đi, tôi mang anh đi.”


/1607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status