Thu Cẩn phát hiện Lý Băng có gì đó không thích hợp, dõi theo hướng nhìn của cô liền thấy Diệp Duệ đang đứng ở ngoài cửa, bốn mắt nhìn nhau không chớp, trong mắt của Diệp Duệ toát ra đau đớn cùng bị thương, còn Lý Băng lại tràn đầy nghi ngờ.
Tất nhiên Ngọc Kỳ Lân cũng nhìn thấy, xem Băng nhi phản ứng như thế chẳng lẽ người đó chính là người mà Thủy Nhi đã nhắc tới?
Đứng dậy, đi tới cửa, thấy Diệp Duệ vẫn còn đang nhìn Băng nhi liền nhàn nhạt nói:
"Cậu có lời gì muốn nói với Băng nhi đi vào đây nói cho rõ ràng, đứng ở cửa nhìn vào thì có ích gì!"
Đối với Diệp Duệ, không phải là ông không thích, nhưng lại có loại ý vị không thể nói ra được, ông cũng biết, Băng nhi rất thích cậu ta, nhưng giữa bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, mà biến thành tình cảnh như bây giờ!
Diệp Duệ lấy lại tinh thần, lúc này mới bình tĩnh đứng ở trước mặt Ngọc Kỳ Lân nói chuyện với ông.
"Thật xin lỗi, ông Ngọc, mới vừa rồi cháu không nghe rõ ông đã nói gì, có thể lặp lại một lần nữa được không ạ?"
Đối với hành vi mất kiểm soát vừa rồi, Diệp Duệ cũng thấy hơi xấu hổ, từ trước tới giờ anh chưa từng lâm vào tình trạng như vậy.
Lý Băng là cô gái đầu tiên anh chân chính động lòng, cũng là người phụ nữ bị anh làm tổn thương sâu nhất!
Đối với cô anh vừa yêu vừa đau lòng, cho nên mới không biết mình nên làm như thế nào, đặc biệt là lúc Lý Băng rời đi, anh lại không hề giữ cô lại. Anh cũng không biết Lý Băng có tình cảm với mình hay không, nếu như anh chỉ có đơn phương thích cô, vậy thì cũng đành đứng nhìn cô thuộc về người khác, chúc cho cô hạnh phúc!
Ngọc Kỳ Lân nhìn Diệp Duệ, cũng nhận rõ thằng bé này thật sự đã yêu Lý Băng sâu đậm, nhưng còn con bé. . . . . .
"Theo ông ra ngoài này một lát!"
Ngọc Kỳ Lân miễn cưỡng nói, Diệp Duệ nhìn Băng nhi một cái, mới đi theo Ngọc Kỳ Lân ra ngoài.
Lý Băng cũng không hiểu tại sao ông lại bảo anh ra ngoài làm gì, trong lòng thấy thật chua xót, thầm hỏi sao anh lại đứng ở cửa mà lại không đi vào?
"Rất thích anh ta, đúng không!"
Thu Cẩn nhàn nhạt hỏi, hi vọng vốn đang trào dâng mãnh liệt đã giảm đi rất nhiều, cũng không biết có phải bản thân anh quá ích kỷ hay không, thấy hai người họ yêu nhau như vậy còn muốn chen chân vào!
Lý Băng vội vàng quay đầu lại, không dám nhìn Thu Cẩn vì cô biết anh đang tức giận!
"Cho em một chút thời gian được không?"
Cô thật không có biện pháp nào để có thể lập tức quên ngay Diệp Duệ, anh đã ảnh hưởng đến cô quá sâu, sâu đến mức thời khắc nào cũng sẽ nhớ tới, trong đầu đều là bóng dáng của anh, gương mặt của anh, cả ánh mắt bi hương kia nữa.
Thu Cẩn nhìn Lý Băng, tiến lên ôm cô vào lòng
"Đồ ngốc, anh không hề tức giận, chỉ thấy hơi đố kỵ một chút mà thôi, tại sao anh ta có thể lấy được lòng của em, tại sao anh ta có thể dễ dàng trộm đi trái tim của em như vậy, rồi lại không hề biết quý trọng!
Anh rất hận bản thân mình, tại sao lại không quen biết em trước anh ta, nếu như vậy, có lẽ người em yêu sẽ là anh chăng...anh tuyệt đối sẽ không làm những chuyện có lỗi với em giống như anh ta, khiến cho em phải đau lòng, phải khổ sở.
Nhìn em khổ sở thành ra như vậy, anh thật sự muốn gánh vác thay cho em, nếu như hai người các em thật lòng yêu nhau thì anh sẽ tình nguyện rút lui để thành toàn cho hai người!"
Những lời của Thu Cẩn làm cho Lý Băng thật cảm động, người đàn ông này, còn nói rằng nguyện ý tác thành cho cô, anh có biết mình đang nói gì sao?
"Thu Cẩn. . . . . ."
"Gọi anh là Cẩn!"
Thu Cẩn dịu dàng nói, anh không biết, cô có thể cùng mình đi tới cuối cùng hay không, nhưng anh sẽ vẫn ở bên cạnh cô cho dù cô có yêu hay không yêu anh !
"Cẩn!"
Lý Băng khẽ cất tiếng gọi, Thu Cẩn liền hài lòng gật đầu.
"Em sẽ thử yêu anh một lần xem sao!"
Trừ câu này ra cô thật không biết mình còn có thể nói cái gì !
"Được, anh sẽ chờ em!"
Thu Cẩn chân thành nói, rồi ôm cô càng chặt hơn!
Diệp Duệ và Ngọc Kỳ Lân đi tới sân thượng, anh thật không biết Ngọc Kỳ Lân gọi mình lên đây để làm gì?
Là muốn cảnh cáo mình không được đến tìm Lý Băng, hay là muốn trách cứ anh?
"Cậu yêu Băng nhi sao?"
Ngọc Kỳ Lân nhàn nhạt mở miệng, Diệp Duệ nhìn ông, tuy không hiểu ý tứ của ông lắm, nhưng vẫn gật đầu.
"Vâng, cháu yêu cô ấy!"
Con tim của anh, anh biết rõ, cũng rất chính xác!
"Vậy tại sao lại không cùng con bé ở chung một chỗ!"
Ngọc Kỳ Lân nghe anh trả lời như vậy có chút khiếp sợ, xem ra ông đã đoán không sai, Diệp Duệ yêu Băng nhi, nhưng làm sao chuyện lại biến thành như bây giờ ?
Diệp Duệ khổ sở nhìn ra phong cảnh thành phố bên dưới, đứng ở trên sân thượng có thể nhìn thấy rất rõ những tòa nhà cao chọc trời.
"Cháu và cô ấy chỉ là tình một đêm, cô ấy mang thai đứa nhỏ của chúng cháu được bốn tháng, nhưng do cháu không cẩn thận làm cho cô ấy sẩy thai!"
Chuyện này, là chuyện anh khó khăn nhất tha thứ cho mình nhất!
Anh với cô chỉ là bạn giường của nhau, mà anh lại hại cô mất đi đứa nhỏ, cô làm sao sẽ tha thứ cho anh được chứ!
Ngọc Kỳ Lân nghe Diệp Duệ kể sự tình có chút bất ngờ, không ngờ chuyện lại là như vậy, thật sự là. . . . . .
"Vậy sao cậu không cầu xin con bé tha thứ ?"
"Cháu đã làm rồi, nhưng cô ấy vẫn không tha thứ !"
Anh đã từng rất nỗ lực để chuộc lỗi, nhưng cô ấy lại không hề tha thứ!
Hiện tại lại dây dưa thế này, không biết sẽ ra sao!
"Vậy cậu cần phải dây dưa như vậy, đi tìm cô gái khác đi! Cậu nghĩ xem cậu không có cốt khí đứng ở cửa, không dám vào, cứ nhìn như vậy thì Băng nhi sẽ trở lại bên cạnh cậu, sẽ tha thứ cho cậu sao?"
Cũng không biết đầu óc cậu ta có vấn đề gì hay không, sao lại ngu ngốc đến như vậy!
Dầu gì cũng phải đi tranh thủ, ông cũng nhìn ra được Băng nhi rất yêu tiểu tử thối này, nếu như cậu ta không dám đi tranh thủ, Băng nhi cũng sẽ không thèm để ý đến cậu ta nữa, hai người đừng có mà vờn nhau như mèo vờn chuột nữa?
Hơn nữa bây giờ còn có thêm Thu Cẩn, nếu như không cố gắng lên, thì con bé sẽ chạy theo người khác mất!
"Cháu . . . . ."
Hiện tại mới đi tranh thủ, giải thích còn hữu dụng không?
Diệp Duệ nhìn Ngọc Kỳ Lân bằng ánh mắt mê man khó nói!
"Tôi nói nhiều như vậy, vì thấy cậu đáng thương, mà con bé Băng nhi kia cũng không phải không có tình cảm với cậu, chính cậu nhìn mà làm đi!"
Thật là, còn phải để ông già như ông dạy cho cậu ta nữa sao, quá vô dụng rồi!
Diệp Duệ nhìn theo bóng lưng Ngọc Kỳ Lân rời đi, đứng ở trên sân thượng rất nghiêm túc suy tư.
Mà lúc này trong một căn phòng sang trọng ở một tòa nhà khác, có một cô gái đầy khêu gợi với bộ đồ da báo đang ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa, trên tay đang kẹp một điếu thuốc, mắt phượng nhìn chằm chằm vào người con gái khác trên màn hình TV, ánh mắt lại cực kỳ lạnh lùng.
"Chính người phụ nữ này quyến rũ Diệp Duệ!"
Tiêu Linh Linh thế nào cũng không ngờ, Diệp Duệ lại có thể coi trọng một người phụ nữ như thế, diện mạo coi như cũng tạm được, tuy nhiên lại không hề có tài sản hay bối cảnh gì đặc biệt, thật không biết, cô ta có gì tốt!
"Đúng vậy, thưa tiểu thư!"
Nam thư ký thân cận đứng ở một bên rất cung kính trả lời, tất cả thư ký của Tiêu Linh Linh đều là đàn ông, hơn nữa đều là các chàng trai anh tuấn, chẳng những có thể bảo vệ an toàn cho cô ta, mà còn có thể làm ấm giường!
"Cô ta bây giờ đang đâu!"
Một người như vậy, bóp chết cô ta còn sợ bẩn tay nữa là!
"Ở bệnh viện, nhưng mà bây giờ luôn có một người đàn ông tên Thu Cẩn túc trực bên cạnh! Người này là một Thiếu tướng, cũng là công tử con nhà giàu!"
Hộ vệ đem hình của Thu Cẩn đưa cho cô nhìn, sau khi Tiêu Linh Linh xem xong liền tức giận bóp gãy điếu thuốc lá!
"Hừ. . . . . . Một đứa con gái ba không, lại có nhiều đàn ông tốt coi trọng đến vậy, mấy người mau tiến hành bắt cô ta đến biệt thự tư nhân của tôi, nhưng tạm thời chưa làm gì vội!"
Tất nhiên Ngọc Kỳ Lân cũng nhìn thấy, xem Băng nhi phản ứng như thế chẳng lẽ người đó chính là người mà Thủy Nhi đã nhắc tới?
Đứng dậy, đi tới cửa, thấy Diệp Duệ vẫn còn đang nhìn Băng nhi liền nhàn nhạt nói:
"Cậu có lời gì muốn nói với Băng nhi đi vào đây nói cho rõ ràng, đứng ở cửa nhìn vào thì có ích gì!"
Đối với Diệp Duệ, không phải là ông không thích, nhưng lại có loại ý vị không thể nói ra được, ông cũng biết, Băng nhi rất thích cậu ta, nhưng giữa bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, mà biến thành tình cảnh như bây giờ!
Diệp Duệ lấy lại tinh thần, lúc này mới bình tĩnh đứng ở trước mặt Ngọc Kỳ Lân nói chuyện với ông.
"Thật xin lỗi, ông Ngọc, mới vừa rồi cháu không nghe rõ ông đã nói gì, có thể lặp lại một lần nữa được không ạ?"
Đối với hành vi mất kiểm soát vừa rồi, Diệp Duệ cũng thấy hơi xấu hổ, từ trước tới giờ anh chưa từng lâm vào tình trạng như vậy.
Lý Băng là cô gái đầu tiên anh chân chính động lòng, cũng là người phụ nữ bị anh làm tổn thương sâu nhất!
Đối với cô anh vừa yêu vừa đau lòng, cho nên mới không biết mình nên làm như thế nào, đặc biệt là lúc Lý Băng rời đi, anh lại không hề giữ cô lại. Anh cũng không biết Lý Băng có tình cảm với mình hay không, nếu như anh chỉ có đơn phương thích cô, vậy thì cũng đành đứng nhìn cô thuộc về người khác, chúc cho cô hạnh phúc!
Ngọc Kỳ Lân nhìn Diệp Duệ, cũng nhận rõ thằng bé này thật sự đã yêu Lý Băng sâu đậm, nhưng còn con bé. . . . . .
"Theo ông ra ngoài này một lát!"
Ngọc Kỳ Lân miễn cưỡng nói, Diệp Duệ nhìn Băng nhi một cái, mới đi theo Ngọc Kỳ Lân ra ngoài.
Lý Băng cũng không hiểu tại sao ông lại bảo anh ra ngoài làm gì, trong lòng thấy thật chua xót, thầm hỏi sao anh lại đứng ở cửa mà lại không đi vào?
"Rất thích anh ta, đúng không!"
Thu Cẩn nhàn nhạt hỏi, hi vọng vốn đang trào dâng mãnh liệt đã giảm đi rất nhiều, cũng không biết có phải bản thân anh quá ích kỷ hay không, thấy hai người họ yêu nhau như vậy còn muốn chen chân vào!
Lý Băng vội vàng quay đầu lại, không dám nhìn Thu Cẩn vì cô biết anh đang tức giận!
"Cho em một chút thời gian được không?"
Cô thật không có biện pháp nào để có thể lập tức quên ngay Diệp Duệ, anh đã ảnh hưởng đến cô quá sâu, sâu đến mức thời khắc nào cũng sẽ nhớ tới, trong đầu đều là bóng dáng của anh, gương mặt của anh, cả ánh mắt bi hương kia nữa.
Thu Cẩn nhìn Lý Băng, tiến lên ôm cô vào lòng
"Đồ ngốc, anh không hề tức giận, chỉ thấy hơi đố kỵ một chút mà thôi, tại sao anh ta có thể lấy được lòng của em, tại sao anh ta có thể dễ dàng trộm đi trái tim của em như vậy, rồi lại không hề biết quý trọng!
Anh rất hận bản thân mình, tại sao lại không quen biết em trước anh ta, nếu như vậy, có lẽ người em yêu sẽ là anh chăng...anh tuyệt đối sẽ không làm những chuyện có lỗi với em giống như anh ta, khiến cho em phải đau lòng, phải khổ sở.
Nhìn em khổ sở thành ra như vậy, anh thật sự muốn gánh vác thay cho em, nếu như hai người các em thật lòng yêu nhau thì anh sẽ tình nguyện rút lui để thành toàn cho hai người!"
Những lời của Thu Cẩn làm cho Lý Băng thật cảm động, người đàn ông này, còn nói rằng nguyện ý tác thành cho cô, anh có biết mình đang nói gì sao?
"Thu Cẩn. . . . . ."
"Gọi anh là Cẩn!"
Thu Cẩn dịu dàng nói, anh không biết, cô có thể cùng mình đi tới cuối cùng hay không, nhưng anh sẽ vẫn ở bên cạnh cô cho dù cô có yêu hay không yêu anh !
"Cẩn!"
Lý Băng khẽ cất tiếng gọi, Thu Cẩn liền hài lòng gật đầu.
"Em sẽ thử yêu anh một lần xem sao!"
Trừ câu này ra cô thật không biết mình còn có thể nói cái gì !
"Được, anh sẽ chờ em!"
Thu Cẩn chân thành nói, rồi ôm cô càng chặt hơn!
Diệp Duệ và Ngọc Kỳ Lân đi tới sân thượng, anh thật không biết Ngọc Kỳ Lân gọi mình lên đây để làm gì?
Là muốn cảnh cáo mình không được đến tìm Lý Băng, hay là muốn trách cứ anh?
"Cậu yêu Băng nhi sao?"
Ngọc Kỳ Lân nhàn nhạt mở miệng, Diệp Duệ nhìn ông, tuy không hiểu ý tứ của ông lắm, nhưng vẫn gật đầu.
"Vâng, cháu yêu cô ấy!"
Con tim của anh, anh biết rõ, cũng rất chính xác!
"Vậy tại sao lại không cùng con bé ở chung một chỗ!"
Ngọc Kỳ Lân nghe anh trả lời như vậy có chút khiếp sợ, xem ra ông đã đoán không sai, Diệp Duệ yêu Băng nhi, nhưng làm sao chuyện lại biến thành như bây giờ ?
Diệp Duệ khổ sở nhìn ra phong cảnh thành phố bên dưới, đứng ở trên sân thượng có thể nhìn thấy rất rõ những tòa nhà cao chọc trời.
"Cháu và cô ấy chỉ là tình một đêm, cô ấy mang thai đứa nhỏ của chúng cháu được bốn tháng, nhưng do cháu không cẩn thận làm cho cô ấy sẩy thai!"
Chuyện này, là chuyện anh khó khăn nhất tha thứ cho mình nhất!
Anh với cô chỉ là bạn giường của nhau, mà anh lại hại cô mất đi đứa nhỏ, cô làm sao sẽ tha thứ cho anh được chứ!
Ngọc Kỳ Lân nghe Diệp Duệ kể sự tình có chút bất ngờ, không ngờ chuyện lại là như vậy, thật sự là. . . . . .
"Vậy sao cậu không cầu xin con bé tha thứ ?"
"Cháu đã làm rồi, nhưng cô ấy vẫn không tha thứ !"
Anh đã từng rất nỗ lực để chuộc lỗi, nhưng cô ấy lại không hề tha thứ!
Hiện tại lại dây dưa thế này, không biết sẽ ra sao!
"Vậy cậu cần phải dây dưa như vậy, đi tìm cô gái khác đi! Cậu nghĩ xem cậu không có cốt khí đứng ở cửa, không dám vào, cứ nhìn như vậy thì Băng nhi sẽ trở lại bên cạnh cậu, sẽ tha thứ cho cậu sao?"
Cũng không biết đầu óc cậu ta có vấn đề gì hay không, sao lại ngu ngốc đến như vậy!
Dầu gì cũng phải đi tranh thủ, ông cũng nhìn ra được Băng nhi rất yêu tiểu tử thối này, nếu như cậu ta không dám đi tranh thủ, Băng nhi cũng sẽ không thèm để ý đến cậu ta nữa, hai người đừng có mà vờn nhau như mèo vờn chuột nữa?
Hơn nữa bây giờ còn có thêm Thu Cẩn, nếu như không cố gắng lên, thì con bé sẽ chạy theo người khác mất!
"Cháu . . . . ."
Hiện tại mới đi tranh thủ, giải thích còn hữu dụng không?
Diệp Duệ nhìn Ngọc Kỳ Lân bằng ánh mắt mê man khó nói!
"Tôi nói nhiều như vậy, vì thấy cậu đáng thương, mà con bé Băng nhi kia cũng không phải không có tình cảm với cậu, chính cậu nhìn mà làm đi!"
Thật là, còn phải để ông già như ông dạy cho cậu ta nữa sao, quá vô dụng rồi!
Diệp Duệ nhìn theo bóng lưng Ngọc Kỳ Lân rời đi, đứng ở trên sân thượng rất nghiêm túc suy tư.
Mà lúc này trong một căn phòng sang trọng ở một tòa nhà khác, có một cô gái đầy khêu gợi với bộ đồ da báo đang ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa, trên tay đang kẹp một điếu thuốc, mắt phượng nhìn chằm chằm vào người con gái khác trên màn hình TV, ánh mắt lại cực kỳ lạnh lùng.
"Chính người phụ nữ này quyến rũ Diệp Duệ!"
Tiêu Linh Linh thế nào cũng không ngờ, Diệp Duệ lại có thể coi trọng một người phụ nữ như thế, diện mạo coi như cũng tạm được, tuy nhiên lại không hề có tài sản hay bối cảnh gì đặc biệt, thật không biết, cô ta có gì tốt!
"Đúng vậy, thưa tiểu thư!"
Nam thư ký thân cận đứng ở một bên rất cung kính trả lời, tất cả thư ký của Tiêu Linh Linh đều là đàn ông, hơn nữa đều là các chàng trai anh tuấn, chẳng những có thể bảo vệ an toàn cho cô ta, mà còn có thể làm ấm giường!
"Cô ta bây giờ đang đâu!"
Một người như vậy, bóp chết cô ta còn sợ bẩn tay nữa là!
"Ở bệnh viện, nhưng mà bây giờ luôn có một người đàn ông tên Thu Cẩn túc trực bên cạnh! Người này là một Thiếu tướng, cũng là công tử con nhà giàu!"
Hộ vệ đem hình của Thu Cẩn đưa cho cô nhìn, sau khi Tiêu Linh Linh xem xong liền tức giận bóp gãy điếu thuốc lá!
"Hừ. . . . . . Một đứa con gái ba không, lại có nhiều đàn ông tốt coi trọng đến vậy, mấy người mau tiến hành bắt cô ta đến biệt thự tư nhân của tôi, nhưng tạm thời chưa làm gì vội!"
/307
|