Hắc Lang cười nhạt đi vào rừng cây, Mạc Thiên Kình đi theo phía sau!
Trong rừng cây to như vậy, chỉ có hai người bọn họ quyết đấu, bốn mắt nhìn nhau, ánh lửa bắn ra bốn phía!
Mạc Thiên Kình nhìn hắn, Hắc Lang vẫn đùa giỡn với khẩu sung trong tay, có vẻ chưa muốn bắt đầu.
"Mạc Thiên Kình, anh biết vì sao tôi nhất định muốn giết anh không?"
Hắc Lang thổi thổi nòng súng, nhẹ nhướng đôi mắt không hề sát khí, có chăng chỉ là chút nhạo báng và hài hước!
Mạc Thiên Kình lấy khẩu súng lục màu bạc của mình ra, cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa, lạnh nhạt nói.
"Tôi biết rõ quá nhiều chuyện của anh, mặt khác tôi cũng là người đầu tiên anh không thể giết chết!"
Mạc Thiên Kình nhìn A Phi đang nằm dưới đất, hiện giờ hắn máu me khắp người, nằm trên mặt đất, thoi thóp thở.
"Ha ha, Mạc Thiên Kình anh rất thông minh, nhưng phàm những người thông minh sẽ chết vô cùng thảm thiết!"
Hắc Lang nâng khóe môi cười lạnh, sát ý nhất thời tràn ngập hai mắt, lạnh lẽo tản mát toàn thân, nồng đậm khiến cả rừng cây cũng trở nên yên lặng.
Mạc Thiên Kình cảm thấy sự thay đổi của hắn, anh biết, trận chiến này không thể tránh được.
"Bắt đầu đi!"
Mạc Thiên Kình vừa nói dứt, tay Hắc Lang đã chuyển một cái, hướng Mạc Thiên Kình đột ngột nã một phát súng, Mạc Thiên Kình vội vàng nghiêng người tránh né, thật may là tốc độ của anh khá nhanh, nếu không, đạn đã găm vào ngực của anh.
Không chút lưu tình, tròng mắt sắc bén như chim ưng khóa chặt nơi cổ tay Hắc Lang, nhanh chóng và tàn nhẫn bắn ra một phát. Hắc Lang nhếch môi cười, nghiêng người tránh đạn.
Mạc Thiên Kình nhân cơ hội này hướng hắn đá một cước, Hắc Lang cũng không khách sáo, sử dụng cả tay chân, vội vàng phản kích, tốc độ, nhanh, hung ác, tuyệt tình. Mạc Thiên Kình cũng không thua kém chút nào, tung ra một quả đấm mang theo hơi gió tấn công thẳng vào Hắc Lang, Hắc Lang vội vàng nghiêng người chuyển một cái, tránh thoát một kiếp.
Thân hình hai người thoăn thoắt như gió, nhanh đến độ khiến người ta không thấy rõ người nào đang công kích người nào, chỉ nghe thấy tiếng va chạm vào nhau, quả đấm của Mạc Thiên Kình mạnh mẽ khiến Hắc Lang lập tức đỏ thẫm cả mắt, một quyền đánh trả, hung hăng đánh vào ngực Mạc Thiên Kình, Mạc Thiên Kình lui về phía sau hai bước, đau đớn lập tức lan khắp toàn thân.
Không hề nghỉ ngơi, Mạc Thiên Kình lập tức phản kích, một cú đá liên hoàn nhanh gọn và tàn nhẫn trúng vào người Hắc Lang, Hắc Lang không ngờ anh lại nhanh như vậy, mạnh mẽ bị đánh trúng, lui về phía sau mấy bước.
Mạc Thiên Kình quỳ trên mặt đất, nâng tròng mắt đen nhìn Hắc Lang bị mình đánh lui, vội vàng rút súng ra, nhằm vào cổ tay trái hắn nhả đạn.
Hắc Lang không ngờ Mạc Thiên Kình lại nổ súng, hơn nữa còn bắn trúng cổ tay trái của mình, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Người khác thường thấy Hắc Lang chơi đùa với súng đều dùng tay phải, nhưng không ai ngờ cánh tay Bách Phát Bách Trúng của hắn lại là tay trái, tay phải của hắn bị gãy xương không xử trí đúng đã bị lệch, hoàn toàn không cách nào sử dụng súng, chỉ là lừa gạt người thôi!
Không ngờ Mạc Thiên Kình lại phát hiện!
"Hắc Lang, cho tới nay người khác đều cho rằng tay phải của anh bắn xúng thiện xạ, nhưng mà tôi lại lại biết, anh đều dùng tay trái bắn súng, chỉ vì tốc độ của anh quá nhanh, nên khiến người ta lầm tưởng anh vẫn luôn dùng tay phải bắn súng!"
Câu nói của Mạc Thiên Kình khiến sắc mặt Hắc Lang càng thêm tái nhợt, cắn răng nghiến lợi nhìn Mạc Thiên Kình: "Không ngờ tôi che giấu rất kỹ vậy mà lại bị anh phát hiện!"
Hắc Lang hung dữ nhìn chằm chằm Mạc Thiên Kình, trong mắt tràn đầy oán hận.
Đứng lên, mặc dù tay trái đã bị phế, nhưng hai chân và tay phải vẫn còn, hắn không thể nhận thua như vậy được!
"Hắc Lang, nhận thua đi!"
Mạc Thiên Kình cau mày, khóa chặt tay phải cầm súng của hắn!
Cặp mắt Hắc Lang đỏ bừng, hung ác nhìn Mạc Thiên Kình chằm chằm.
"Tôi sẽ không nhận thua, Mạc Thiên Kình, tôi quên nói cho anh biết một chuyện, tôi không chỉ có tay trái là bắn sung thiện xạ, mà ngay cả tay phải cũng có thể Bách Phát Bách Trúng!"
Hắc Lang nói xong, xoay người, hướng Mạc Thiên Kình bắn hai phát.
Trong rừng cây to như vậy, chỉ có hai người bọn họ quyết đấu, bốn mắt nhìn nhau, ánh lửa bắn ra bốn phía!
Mạc Thiên Kình nhìn hắn, Hắc Lang vẫn đùa giỡn với khẩu sung trong tay, có vẻ chưa muốn bắt đầu.
"Mạc Thiên Kình, anh biết vì sao tôi nhất định muốn giết anh không?"
Hắc Lang thổi thổi nòng súng, nhẹ nhướng đôi mắt không hề sát khí, có chăng chỉ là chút nhạo báng và hài hước!
Mạc Thiên Kình lấy khẩu súng lục màu bạc của mình ra, cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa, lạnh nhạt nói.
"Tôi biết rõ quá nhiều chuyện của anh, mặt khác tôi cũng là người đầu tiên anh không thể giết chết!"
Mạc Thiên Kình nhìn A Phi đang nằm dưới đất, hiện giờ hắn máu me khắp người, nằm trên mặt đất, thoi thóp thở.
"Ha ha, Mạc Thiên Kình anh rất thông minh, nhưng phàm những người thông minh sẽ chết vô cùng thảm thiết!"
Hắc Lang nâng khóe môi cười lạnh, sát ý nhất thời tràn ngập hai mắt, lạnh lẽo tản mát toàn thân, nồng đậm khiến cả rừng cây cũng trở nên yên lặng.
Mạc Thiên Kình cảm thấy sự thay đổi của hắn, anh biết, trận chiến này không thể tránh được.
"Bắt đầu đi!"
Mạc Thiên Kình vừa nói dứt, tay Hắc Lang đã chuyển một cái, hướng Mạc Thiên Kình đột ngột nã một phát súng, Mạc Thiên Kình vội vàng nghiêng người tránh né, thật may là tốc độ của anh khá nhanh, nếu không, đạn đã găm vào ngực của anh.
Không chút lưu tình, tròng mắt sắc bén như chim ưng khóa chặt nơi cổ tay Hắc Lang, nhanh chóng và tàn nhẫn bắn ra một phát. Hắc Lang nhếch môi cười, nghiêng người tránh đạn.
Mạc Thiên Kình nhân cơ hội này hướng hắn đá một cước, Hắc Lang cũng không khách sáo, sử dụng cả tay chân, vội vàng phản kích, tốc độ, nhanh, hung ác, tuyệt tình. Mạc Thiên Kình cũng không thua kém chút nào, tung ra một quả đấm mang theo hơi gió tấn công thẳng vào Hắc Lang, Hắc Lang vội vàng nghiêng người chuyển một cái, tránh thoát một kiếp.
Thân hình hai người thoăn thoắt như gió, nhanh đến độ khiến người ta không thấy rõ người nào đang công kích người nào, chỉ nghe thấy tiếng va chạm vào nhau, quả đấm của Mạc Thiên Kình mạnh mẽ khiến Hắc Lang lập tức đỏ thẫm cả mắt, một quyền đánh trả, hung hăng đánh vào ngực Mạc Thiên Kình, Mạc Thiên Kình lui về phía sau hai bước, đau đớn lập tức lan khắp toàn thân.
Không hề nghỉ ngơi, Mạc Thiên Kình lập tức phản kích, một cú đá liên hoàn nhanh gọn và tàn nhẫn trúng vào người Hắc Lang, Hắc Lang không ngờ anh lại nhanh như vậy, mạnh mẽ bị đánh trúng, lui về phía sau mấy bước.
Mạc Thiên Kình quỳ trên mặt đất, nâng tròng mắt đen nhìn Hắc Lang bị mình đánh lui, vội vàng rút súng ra, nhằm vào cổ tay trái hắn nhả đạn.
Hắc Lang không ngờ Mạc Thiên Kình lại nổ súng, hơn nữa còn bắn trúng cổ tay trái của mình, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Người khác thường thấy Hắc Lang chơi đùa với súng đều dùng tay phải, nhưng không ai ngờ cánh tay Bách Phát Bách Trúng của hắn lại là tay trái, tay phải của hắn bị gãy xương không xử trí đúng đã bị lệch, hoàn toàn không cách nào sử dụng súng, chỉ là lừa gạt người thôi!
Không ngờ Mạc Thiên Kình lại phát hiện!
"Hắc Lang, cho tới nay người khác đều cho rằng tay phải của anh bắn xúng thiện xạ, nhưng mà tôi lại lại biết, anh đều dùng tay trái bắn súng, chỉ vì tốc độ của anh quá nhanh, nên khiến người ta lầm tưởng anh vẫn luôn dùng tay phải bắn súng!"
Câu nói của Mạc Thiên Kình khiến sắc mặt Hắc Lang càng thêm tái nhợt, cắn răng nghiến lợi nhìn Mạc Thiên Kình: "Không ngờ tôi che giấu rất kỹ vậy mà lại bị anh phát hiện!"
Hắc Lang hung dữ nhìn chằm chằm Mạc Thiên Kình, trong mắt tràn đầy oán hận.
Đứng lên, mặc dù tay trái đã bị phế, nhưng hai chân và tay phải vẫn còn, hắn không thể nhận thua như vậy được!
"Hắc Lang, nhận thua đi!"
Mạc Thiên Kình cau mày, khóa chặt tay phải cầm súng của hắn!
Cặp mắt Hắc Lang đỏ bừng, hung ác nhìn Mạc Thiên Kình chằm chằm.
"Tôi sẽ không nhận thua, Mạc Thiên Kình, tôi quên nói cho anh biết một chuyện, tôi không chỉ có tay trái là bắn sung thiện xạ, mà ngay cả tay phải cũng có thể Bách Phát Bách Trúng!"
Hắc Lang nói xong, xoay người, hướng Mạc Thiên Kình bắn hai phát.
/307
|