"Tại sao chuông cửa lại vang lên?" Mạc Thiên Kình không để ý đến việc cô gầm thét, mới vừa rồi thật là thoải mái, cùng với làm thật cũng không sai biệt lắm a, thật là thoải mái!
Sính Đình tức giận nhìn anh chằm chằm, nhìn bộ dáng bình tĩnh của anh, rất nhanh hiểu, tự làm tự chịu!
"Đinh linh linh. . . . . ."
Chuông cửa vang lên lần nữa, Mạc Thiên Kình cau mày nhìn cô, Sính Đình đột nhiên đạt được thứ mình muốn, vội vàng bỏ lại Mạc Thiên Kình chạy vội ra ngoài.
Mở cửa, nhìn thấy mấy công nhân đứng ở cửa, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"Xin hỏi cô Ngọc Sính Đình ở chỗ này sao?"
Người nọ nhíu mày hỏi, Sính Đình gật đầu một cái, "Là tôi, tôi kêu giường có tới không?"
Người nọ đem biên lai giao cho cô, Sính Đình cười nhẹ ký tên!
"Mau mang lên lầu hai đi!"
Sính Đình nhìn bọn họ nói, mấy công nhân liền tranh thủ mang giường, mền và tất cả các đồ vật khác lên lầu hai, chuyển vào gian phòng cách vách Mạc Thiên Kình.
Mạc Thiên Kình bọc chiếc khăn tắm đi ra, trên tóc còn nhỏ những giọt nước lớn đọng trên người khiến Sính Đình không nhịn được hình dung ra hai chữ.
Mê người!
"Những đồ này đều là em mua?"
Mạc Thiên Kình cau mày nhìn các công nhân đang khiêng đồ, Sính Đình gật đầu một cái, "Không sai, tối thiểu tôi cũng phải ở đây một thời gian, cho nên giường nhất định phải có, tủ treo quần áo, chăn, còn có máy vi tính để tôi gửi tin nhắn!"
Sính Đình cười nhạt, đưa biên lai trong tay giao cho anh, nâng lên một nụ cười thích thú.
"Những thứ này đều là mua cho nhà anh, cho nên anh phải là người trả tiền !"
Mạc Thiên Kình nhận lấy biên lai, liếc nhìn, lông mày không nhíu một chút nào.
"Cũng may, tôi còn tưởng rằng em sẽ mua rất nhiều tiền đấy!"
Giá tất cả mọi thứ gom chung lại cũng không bằng cái giường anh đang ngủ kia!
Chẳng qua chỉ có mấy vạn, anh trả được!
Sính Đình nghe thấy câu nói của anh, vô cùng hối hận, sớm biết vậy thì cô đã mua loại đắt tiền nhất rồi, nếu không phải sợ Cody hiểu lầm cô là loại phụ nữ không biết giữ tiền, thì cô cũng sẽ không chọn đồ vật bình thường, có thế nào cũng sẽ chọn thứ đắt tiền nhất!
Ai! Tính sai một nước!
Mạc Thiên Kình đi tới ghế sa lon ngồi xuống, Sính Đình cũng ngồi xuống theo, tay ôm đầu gối, vẻ mặt thành thật nhìn Mạc Thiên Kình.
"Mạc Thiên Kình, anh nhớ nhá, chờ sau khi tôi chăm sóc anh khỏe lại, nhớ giải trừ hôn ước!"
"Ngọc Sính Đình, em rất ghét tôi sao?"
Mạc Thiên Kình cau mày hỏi, Sính Đình có chút mơ hồ nhìn anh, rất đáng ghét sao?
Hình như cô cũng không rõ, chỉ là trong lòng vẫn luôn nghĩ tới chuyện muốn giải trừ hôn ước, không thể kết hôn với anh!
Cô không tiếp nhận nổi kiểu đính hôn phong kiến cổ hủ như vậy.
"Trả lời tôi, em rất ghét tôi sao?"
Mạc Thiên Kình rất nghiêm túc nhìn cô chăm chú, Sính Đình nhìn anh, lạnh nhạt nói, "Nói chung là, nếu không phải lúc anh chọc tôi, thì tôi cũng không ghét anh!" Chỉ khi nào chọc giận cô, cô liền hận không thể bóp chết anh!
"Chúng ta thử lui tới được không?"
Mạc Thiên Kình đột nhiên mở miệng hỏi, Sính Đình trừng to mắt mà nhìn anh, kiên quyết lắc đầu.
"Không được, tôi không thể lui tới với anh!"
Cô thích người đàn ông như Cody, chứ không phải anh.
Anh nói thật dễ nghe thì chính là lui tới, còn không dễ nghe thì chính là lên giường!
Cô mới không cần, từ lần trước lên giường đến bây giờ, cô đều không đi kiểm tra, thật sự rất sợ hãi, nếu mang thai vậy phải làm thế nào?
Cô còn trẻ, cô không muốn sinh con, mấu chốt là đứa bé này không phải là của đối tượng cô muốn kết hôn, nếu là Cody, cô nhất định sẽ muốn!
Ai! Suy nghĩ đi nơi nào rồi!
Sính Đình lắc đầu một cái, nhưng vẫn không nhịn được nhìn Mạc Thiên Kình, nhỏ giọng hỏi.
"Mạc Thiên Kình, lúc chúng ta cùng nhau anh có ngừa thai không?"
Sính Đình tức giận nhìn anh chằm chằm, nhìn bộ dáng bình tĩnh của anh, rất nhanh hiểu, tự làm tự chịu!
"Đinh linh linh. . . . . ."
Chuông cửa vang lên lần nữa, Mạc Thiên Kình cau mày nhìn cô, Sính Đình đột nhiên đạt được thứ mình muốn, vội vàng bỏ lại Mạc Thiên Kình chạy vội ra ngoài.
Mở cửa, nhìn thấy mấy công nhân đứng ở cửa, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"Xin hỏi cô Ngọc Sính Đình ở chỗ này sao?"
Người nọ nhíu mày hỏi, Sính Đình gật đầu một cái, "Là tôi, tôi kêu giường có tới không?"
Người nọ đem biên lai giao cho cô, Sính Đình cười nhẹ ký tên!
"Mau mang lên lầu hai đi!"
Sính Đình nhìn bọn họ nói, mấy công nhân liền tranh thủ mang giường, mền và tất cả các đồ vật khác lên lầu hai, chuyển vào gian phòng cách vách Mạc Thiên Kình.
Mạc Thiên Kình bọc chiếc khăn tắm đi ra, trên tóc còn nhỏ những giọt nước lớn đọng trên người khiến Sính Đình không nhịn được hình dung ra hai chữ.
Mê người!
"Những đồ này đều là em mua?"
Mạc Thiên Kình cau mày nhìn các công nhân đang khiêng đồ, Sính Đình gật đầu một cái, "Không sai, tối thiểu tôi cũng phải ở đây một thời gian, cho nên giường nhất định phải có, tủ treo quần áo, chăn, còn có máy vi tính để tôi gửi tin nhắn!"
Sính Đình cười nhạt, đưa biên lai trong tay giao cho anh, nâng lên một nụ cười thích thú.
"Những thứ này đều là mua cho nhà anh, cho nên anh phải là người trả tiền !"
Mạc Thiên Kình nhận lấy biên lai, liếc nhìn, lông mày không nhíu một chút nào.
"Cũng may, tôi còn tưởng rằng em sẽ mua rất nhiều tiền đấy!"
Giá tất cả mọi thứ gom chung lại cũng không bằng cái giường anh đang ngủ kia!
Chẳng qua chỉ có mấy vạn, anh trả được!
Sính Đình nghe thấy câu nói của anh, vô cùng hối hận, sớm biết vậy thì cô đã mua loại đắt tiền nhất rồi, nếu không phải sợ Cody hiểu lầm cô là loại phụ nữ không biết giữ tiền, thì cô cũng sẽ không chọn đồ vật bình thường, có thế nào cũng sẽ chọn thứ đắt tiền nhất!
Ai! Tính sai một nước!
Mạc Thiên Kình đi tới ghế sa lon ngồi xuống, Sính Đình cũng ngồi xuống theo, tay ôm đầu gối, vẻ mặt thành thật nhìn Mạc Thiên Kình.
"Mạc Thiên Kình, anh nhớ nhá, chờ sau khi tôi chăm sóc anh khỏe lại, nhớ giải trừ hôn ước!"
"Ngọc Sính Đình, em rất ghét tôi sao?"
Mạc Thiên Kình cau mày hỏi, Sính Đình có chút mơ hồ nhìn anh, rất đáng ghét sao?
Hình như cô cũng không rõ, chỉ là trong lòng vẫn luôn nghĩ tới chuyện muốn giải trừ hôn ước, không thể kết hôn với anh!
Cô không tiếp nhận nổi kiểu đính hôn phong kiến cổ hủ như vậy.
"Trả lời tôi, em rất ghét tôi sao?"
Mạc Thiên Kình rất nghiêm túc nhìn cô chăm chú, Sính Đình nhìn anh, lạnh nhạt nói, "Nói chung là, nếu không phải lúc anh chọc tôi, thì tôi cũng không ghét anh!" Chỉ khi nào chọc giận cô, cô liền hận không thể bóp chết anh!
"Chúng ta thử lui tới được không?"
Mạc Thiên Kình đột nhiên mở miệng hỏi, Sính Đình trừng to mắt mà nhìn anh, kiên quyết lắc đầu.
"Không được, tôi không thể lui tới với anh!"
Cô thích người đàn ông như Cody, chứ không phải anh.
Anh nói thật dễ nghe thì chính là lui tới, còn không dễ nghe thì chính là lên giường!
Cô mới không cần, từ lần trước lên giường đến bây giờ, cô đều không đi kiểm tra, thật sự rất sợ hãi, nếu mang thai vậy phải làm thế nào?
Cô còn trẻ, cô không muốn sinh con, mấu chốt là đứa bé này không phải là của đối tượng cô muốn kết hôn, nếu là Cody, cô nhất định sẽ muốn!
Ai! Suy nghĩ đi nơi nào rồi!
Sính Đình lắc đầu một cái, nhưng vẫn không nhịn được nhìn Mạc Thiên Kình, nhỏ giọng hỏi.
"Mạc Thiên Kình, lúc chúng ta cùng nhau anh có ngừa thai không?"
/307
|