"Tôi có lái xe tới!"
Sính Đình thản nhiên nói, Diệp Thần Băng cười nhẹ: "Anh có thể đi theo phía sau em, tối thiểu cũng phải cho anh biết em ở đâu, cũng để cho anh có cơ hội theo đuổi em chứ!"
Diệp Thần Băng nói xong liền cười khẽ, Sính Đình thấy anh cố chấp, dù sao mình cũng có quyền không đồng ý, cứ xem như là bạn học cũ lui tới, đi cùng cũng không có gì, dù sao bây giờ một mình cô cũng nhàm chán, có một bạn nam giới đi cùng, cũng không đến nỗi bị Mạc Thiên Kình bóp méo!
"Đi thôi!"diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn.
Sính Đình cười nói, tạm biệt những bạn học khác xong xoay người đi ra khỏi quán bar!
Hai người lái xe trở về biệt thự của Mạc Thiên Kình, Sính Đình vừa xuống xe, Diệp Thần Băng đã đi tới.
"Được rồi, tôi đến nơi rồi, đây là chỗ ở tạm thời của tôi, Diệp Thần Băng, anh về đi, trên đường lái xe cẩn thận một chút!"
Sính Đình cười nhẹ nói, Diệp Thần Băng vừa liếc nhìn biệt thự trước mặt, thầm nghĩ chủ nhà bên trong không giàu cũng quý, cũng không kém cạnh gì anh!
"Chủ nhà chắc ngủ rồi, không thấy mở đèn!"
Diệp Thần Băng nhìn biệt thự đen như mực, nói nhỏ.
"Chắc vậy, tôi sẽ dùng đèn của di động, anh về đi!"
Sính Đình liếc nhìn biệt thự tối đen, không biết Mạc Thiên Kình đã ngủ chưa?
"Được, tối về sẽ gọi điện thoại cho em!"
Diệp Thần Băng khoát khoát tay, có chút không muốn đi.
Sính Đình gật đầu đáp: "Được, anh lái xe chậm một chút!"
Nói xong liền cầm túi xách đi vào nhà, tiện tay mở đèn, bị Mạc Thiên Kình ngồi im lìm ở trên ghế sofa làm cho giật mình, chỉ thấy băng gạc trắng trên cánh tay của anh toàn bộ bị máu nhuộm ướt, vẻ mặt tức giận ngồi ở chỗ đó, không nói một lời!
Sính Đình đi tới, còn chưa mở lời, đã nghe thấy âm thanh lạnh lẽo của Mạc Thiên Kình.
"Em còn biết trở lại?"
"Mạc Thiên Kình, anh làm sao vậy, sao tay lại chảy nhiều máu như vậy!"
Sính Đình đi tới tủ thuốc, tìm băng gạc và dung dịch sát trùng, rất buồn bực nhìn tay Mạc Thiên Kình, đang êm đẹp thế này làm sao lại chảy máu!
Mạc Thiên Kình nâng tròng mắt đen lên, âm lãnh kinh khủng, nhìn cô chằm chằm, gầm hét lên.
"Đã trễ thế này, em đi đâu, bây giờ mới trở về, em có biết tôi đã chờ bao lâu rồi hay không, vậy mà bây giờ mới trở về, cùng người đàn ông khác ở bên ngoài lêu lổng sao!"
Sính Đình nghe thấy anh nói cũng nổi giận!
Khẽ ném đồ trên tay, hai tay chống nạnh, nhìn anh chằm chằm: "Mạc Thiên Kình, tôi chỉ đi ra ngoài một buổi chiều, anh gào thét cái quỷ gì, tôi theo người đàn ông khác lêu lổng mắc mớ gì tới anh, anh là gì mà hạn chế tự do của tôi, là gì mà can thiệp vào việc kết giao bạn bè của tôi?"
Chẳng qua là bọn họ chỉ có đính ước trên đầu lưỡi, có một hôn ước từ bé, anh ta cho rằng anh ta là ai, can thiệp tự do của cô, tính làm gì chứ!
Cô lại không thể kết giao bạn bè, lại không thể có thời gian tự do, cô nhất định phải đi theo phía sau anh sao?
Ánh mắt Mạc Thiên Kình lạnh lẽo, nhìn cô chằm chằm: "Ý của em là, do tôi cưỡng ép ...Em không có một chút nào yêu thích tôi?"
"Vốn chính là như vậy, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng thích anh, lên giường với anh là do bị anh ép buộc!"
Sính Đình bất mãn hét lớn!
Vốn chính là như thế, nếu không phải ông nội lừa cô, cô sẽ tuân theo ước định sao?
Hôn ước từ bé cái cứt chó gì, tập tục cổ hủ 8000 năm nay rồi, là cái thá gì!
Mạc Thiên Kình nhìn cô, ánh mắt trở nên vô cùng lãnh!
"Được, em đã không có chút nào yêu thích tôi, vậy thì tốt, ngày mai em có thể rời đi được rồi!"
Mạc Thiên Kình nói xong quay người đi lên lầu.
Sính Đình đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng anh rời đi, tất cả tức giận đều biến mất!
Vốn muốn nấu ít đồ ăn cho anh ăn, nhưng cửa phòng của anh khép chặt, Sính Đình không thể làm gì khác hơn là đi ngủ.
Nửa đêm, Sính Đình bị âm thanh mập mờ đánh thức, âm thanh kia, cô rất quen thuộc, mấy lần xem phim cấm, còn có chính cô cũng đã tự thể nghiệm, nên cô biết rõ đó là âm thanh gì.
"Thiên Kình, anh thật giỏi, nhanh lên một chút!"
Giọng nói gấp gáp của phụ nữ, tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông, Sính Đình nghe thấy âm thanh sát vách, cả người trở nên cứng ngắc.
"Ưmh. . . . . . Ah. . . . . . Kình, anh quá tuyệt vời!"
Âm thanh mê hoặc đến tận xương của cô gái khiến Sính Đình cũng thấy bối rối!
Mạc Thiên Kình ở sát vách cùng người phụ nữ khác XXOO?
Đây là sự thực sao?
Sính Đình không biết vì sao a, cô đột nhiên muốn khóc, trái tim như bị ai bóp nghẹt rất khó chịu, cô ở đây làm vệ sĩ, thế nhưng anh ta lại ở đó cùng người phụ nữ khác làm chuyện kia!
Anh không phải nói có hôn ước với mình sao?
Tại sao bây giờ anh cư nhiên có thể lập tức tìm người phụ nữ khác làm chuyện như vậy?
Sính Đình uất ức ngồi ở trên giường, mắt chua xót, thật rất muốn khóc!
Tiếng cô gái sát vách lại đang gào thét, Sính Đình gần như có thể nghe rõ ràng tiếng va chạm của hai cơ thể, vang lên rất có lực!
Trọn một đêm, Sính Đình nghe chấn động ở sát vách, cả đêm không ngủ!
Trong đầu chỉ có tiếng va chạm của đàn ông, cùng tiếng rên nhẹ của cô gái, còn những thứ khác không hề nghe được!
Cho đến khi trời sáng thì âm thanh sát vách dừng lại, Sính Đình mới nhắm mắt lại, khóe mắt ẩm ướt, cô khóc!
Sính Đình cũng không biết tại sao mình lại khóc, là uất ức, hay là cái gì, cô cũng không biết!
Nhắm hai mắt, không biết ngủ bao lâu, cho đến khi sát vách vang lên lần nữa tiếng va chạm của thân thể, cô mới mở mắt ra, rửa mặt qua quýt, rồi mở cửa phòng!
Ở dưới lầu dưới, Mạc Thiên Kình đã áo mũ chỉnh tề ngồi ở trên ghế sofa, trong bếp một cô gái đang làm bữa sáng, Sính Đình thản nhiên nhìn, loáng thoáng có thể nhìn thấy bề ngoài xinh đẹp của cô ta, còn có dáng người nóng bỏng!
Xách theo túi của mình đi xuống lầu, xoay người đi ra cửa, không nhìn Mạc Thiên Kình một cái!
"Ngọc Sính Đình, hôn ước của chúng ta từ nay giải trừ!"
Mạc Thiên Kình lạnh nhạt nói, Sính Đình đứng ở cửa thân thể chấn động, nước mắt lã chã chảy xuống, cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình lái xe rời khỏi biệt thự, tròng mắt đen thâm thúy làm cho người ta không nhìn ra tâm tình của anh, trên gương mặt tuấn dật tỏa ra sắc lạnh dọa người!
Đêm qua anh rất tức giận, vừa lúc có người phụ nữ thích anh tìm tới, cho nên anh đã kêu cô ta ở lại, không ngờ người phụ nữ kia rất lợi hại, chỉ cần ba cái liền đem anh lên giường, điên cuồng cả đêm!
Anh vốn muốn cho Sính Đình tới gõ cửa, không ngờ một đêm, cô cũng không đến, có lẽ là tức giận, anh và người phụ nữ kia làm cả đêm!
Chỉ là không ngờ, trời vừa sáng, cô cũng không chút lưu luyến xoay người rời đi, có lẽ, cô thật sự không thích anh một chút nào!
Mạc Thiên Kình cảm giác trong lòng mình thật đau, anh biết, mình yêu cô, nhưng cô lại không hề yêu mình!
Thay vì đem cô buộc chặt ở bên người, không bằng tha cho cô đi, để cô đi tìm người trong lòng của cô!
Mạc Thiên Kình khổ sở nhắm mắt lại, Lina từ phòng bếp, xinh đẹp quyến rũ bưng một tô mì đi ra, nhìn Mạc Thiên Kình, nghĩ đến biểu hiện tối hôm qua của anh, cô thật sự rất kích động.
Cô vẫn luôn thích đàn ông mạnh mẽ giống như Mạc Thiên Kình vậy, mà sau khi trải qua một đêm, cô càng thêm khẳng định, anh chính là người đàn ông cô muốn.
Vóc người anh tuấn, rắn chắc, có tiền có thế! Lại trẻ tuổi!
"Kình, ăn cơm!"
Âm thanh mềm mại không xương của Lina vang lên, Mạc Thiên Kình liếc cũng không liếc cô một cái, lạnh lẽo nói: "Cô có thể đi, đây là chi phí bồi thường!"
Mạc Thiên Kình nói xong liền ném ra chi phiếu một trăm vạn!
Sính Đình thản nhiên nói, Diệp Thần Băng cười nhẹ: "Anh có thể đi theo phía sau em, tối thiểu cũng phải cho anh biết em ở đâu, cũng để cho anh có cơ hội theo đuổi em chứ!"
Diệp Thần Băng nói xong liền cười khẽ, Sính Đình thấy anh cố chấp, dù sao mình cũng có quyền không đồng ý, cứ xem như là bạn học cũ lui tới, đi cùng cũng không có gì, dù sao bây giờ một mình cô cũng nhàm chán, có một bạn nam giới đi cùng, cũng không đến nỗi bị Mạc Thiên Kình bóp méo!
"Đi thôi!"diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn.
Sính Đình cười nói, tạm biệt những bạn học khác xong xoay người đi ra khỏi quán bar!
Hai người lái xe trở về biệt thự của Mạc Thiên Kình, Sính Đình vừa xuống xe, Diệp Thần Băng đã đi tới.
"Được rồi, tôi đến nơi rồi, đây là chỗ ở tạm thời của tôi, Diệp Thần Băng, anh về đi, trên đường lái xe cẩn thận một chút!"
Sính Đình cười nhẹ nói, Diệp Thần Băng vừa liếc nhìn biệt thự trước mặt, thầm nghĩ chủ nhà bên trong không giàu cũng quý, cũng không kém cạnh gì anh!
"Chủ nhà chắc ngủ rồi, không thấy mở đèn!"
Diệp Thần Băng nhìn biệt thự đen như mực, nói nhỏ.
"Chắc vậy, tôi sẽ dùng đèn của di động, anh về đi!"
Sính Đình liếc nhìn biệt thự tối đen, không biết Mạc Thiên Kình đã ngủ chưa?
"Được, tối về sẽ gọi điện thoại cho em!"
Diệp Thần Băng khoát khoát tay, có chút không muốn đi.
Sính Đình gật đầu đáp: "Được, anh lái xe chậm một chút!"
Nói xong liền cầm túi xách đi vào nhà, tiện tay mở đèn, bị Mạc Thiên Kình ngồi im lìm ở trên ghế sofa làm cho giật mình, chỉ thấy băng gạc trắng trên cánh tay của anh toàn bộ bị máu nhuộm ướt, vẻ mặt tức giận ngồi ở chỗ đó, không nói một lời!
Sính Đình đi tới, còn chưa mở lời, đã nghe thấy âm thanh lạnh lẽo của Mạc Thiên Kình.
"Em còn biết trở lại?"
"Mạc Thiên Kình, anh làm sao vậy, sao tay lại chảy nhiều máu như vậy!"
Sính Đình đi tới tủ thuốc, tìm băng gạc và dung dịch sát trùng, rất buồn bực nhìn tay Mạc Thiên Kình, đang êm đẹp thế này làm sao lại chảy máu!
Mạc Thiên Kình nâng tròng mắt đen lên, âm lãnh kinh khủng, nhìn cô chằm chằm, gầm hét lên.
"Đã trễ thế này, em đi đâu, bây giờ mới trở về, em có biết tôi đã chờ bao lâu rồi hay không, vậy mà bây giờ mới trở về, cùng người đàn ông khác ở bên ngoài lêu lổng sao!"
Sính Đình nghe thấy anh nói cũng nổi giận!
Khẽ ném đồ trên tay, hai tay chống nạnh, nhìn anh chằm chằm: "Mạc Thiên Kình, tôi chỉ đi ra ngoài một buổi chiều, anh gào thét cái quỷ gì, tôi theo người đàn ông khác lêu lổng mắc mớ gì tới anh, anh là gì mà hạn chế tự do của tôi, là gì mà can thiệp vào việc kết giao bạn bè của tôi?"
Chẳng qua là bọn họ chỉ có đính ước trên đầu lưỡi, có một hôn ước từ bé, anh ta cho rằng anh ta là ai, can thiệp tự do của cô, tính làm gì chứ!
Cô lại không thể kết giao bạn bè, lại không thể có thời gian tự do, cô nhất định phải đi theo phía sau anh sao?
Ánh mắt Mạc Thiên Kình lạnh lẽo, nhìn cô chằm chằm: "Ý của em là, do tôi cưỡng ép ...Em không có một chút nào yêu thích tôi?"
"Vốn chính là như vậy, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng thích anh, lên giường với anh là do bị anh ép buộc!"
Sính Đình bất mãn hét lớn!
Vốn chính là như thế, nếu không phải ông nội lừa cô, cô sẽ tuân theo ước định sao?
Hôn ước từ bé cái cứt chó gì, tập tục cổ hủ 8000 năm nay rồi, là cái thá gì!
Mạc Thiên Kình nhìn cô, ánh mắt trở nên vô cùng lãnh!
"Được, em đã không có chút nào yêu thích tôi, vậy thì tốt, ngày mai em có thể rời đi được rồi!"
Mạc Thiên Kình nói xong quay người đi lên lầu.
Sính Đình đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng anh rời đi, tất cả tức giận đều biến mất!
Vốn muốn nấu ít đồ ăn cho anh ăn, nhưng cửa phòng của anh khép chặt, Sính Đình không thể làm gì khác hơn là đi ngủ.
Nửa đêm, Sính Đình bị âm thanh mập mờ đánh thức, âm thanh kia, cô rất quen thuộc, mấy lần xem phim cấm, còn có chính cô cũng đã tự thể nghiệm, nên cô biết rõ đó là âm thanh gì.
"Thiên Kình, anh thật giỏi, nhanh lên một chút!"
Giọng nói gấp gáp của phụ nữ, tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông, Sính Đình nghe thấy âm thanh sát vách, cả người trở nên cứng ngắc.
"Ưmh. . . . . . Ah. . . . . . Kình, anh quá tuyệt vời!"
Âm thanh mê hoặc đến tận xương của cô gái khiến Sính Đình cũng thấy bối rối!
Mạc Thiên Kình ở sát vách cùng người phụ nữ khác XXOO?
Đây là sự thực sao?
Sính Đình không biết vì sao a, cô đột nhiên muốn khóc, trái tim như bị ai bóp nghẹt rất khó chịu, cô ở đây làm vệ sĩ, thế nhưng anh ta lại ở đó cùng người phụ nữ khác làm chuyện kia!
Anh không phải nói có hôn ước với mình sao?
Tại sao bây giờ anh cư nhiên có thể lập tức tìm người phụ nữ khác làm chuyện như vậy?
Sính Đình uất ức ngồi ở trên giường, mắt chua xót, thật rất muốn khóc!
Tiếng cô gái sát vách lại đang gào thét, Sính Đình gần như có thể nghe rõ ràng tiếng va chạm của hai cơ thể, vang lên rất có lực!
Trọn một đêm, Sính Đình nghe chấn động ở sát vách, cả đêm không ngủ!
Trong đầu chỉ có tiếng va chạm của đàn ông, cùng tiếng rên nhẹ của cô gái, còn những thứ khác không hề nghe được!
Cho đến khi trời sáng thì âm thanh sát vách dừng lại, Sính Đình mới nhắm mắt lại, khóe mắt ẩm ướt, cô khóc!
Sính Đình cũng không biết tại sao mình lại khóc, là uất ức, hay là cái gì, cô cũng không biết!
Nhắm hai mắt, không biết ngủ bao lâu, cho đến khi sát vách vang lên lần nữa tiếng va chạm của thân thể, cô mới mở mắt ra, rửa mặt qua quýt, rồi mở cửa phòng!
Ở dưới lầu dưới, Mạc Thiên Kình đã áo mũ chỉnh tề ngồi ở trên ghế sofa, trong bếp một cô gái đang làm bữa sáng, Sính Đình thản nhiên nhìn, loáng thoáng có thể nhìn thấy bề ngoài xinh đẹp của cô ta, còn có dáng người nóng bỏng!
Xách theo túi của mình đi xuống lầu, xoay người đi ra cửa, không nhìn Mạc Thiên Kình một cái!
"Ngọc Sính Đình, hôn ước của chúng ta từ nay giải trừ!"
Mạc Thiên Kình lạnh nhạt nói, Sính Đình đứng ở cửa thân thể chấn động, nước mắt lã chã chảy xuống, cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình lái xe rời khỏi biệt thự, tròng mắt đen thâm thúy làm cho người ta không nhìn ra tâm tình của anh, trên gương mặt tuấn dật tỏa ra sắc lạnh dọa người!
Đêm qua anh rất tức giận, vừa lúc có người phụ nữ thích anh tìm tới, cho nên anh đã kêu cô ta ở lại, không ngờ người phụ nữ kia rất lợi hại, chỉ cần ba cái liền đem anh lên giường, điên cuồng cả đêm!
Anh vốn muốn cho Sính Đình tới gõ cửa, không ngờ một đêm, cô cũng không đến, có lẽ là tức giận, anh và người phụ nữ kia làm cả đêm!
Chỉ là không ngờ, trời vừa sáng, cô cũng không chút lưu luyến xoay người rời đi, có lẽ, cô thật sự không thích anh một chút nào!
Mạc Thiên Kình cảm giác trong lòng mình thật đau, anh biết, mình yêu cô, nhưng cô lại không hề yêu mình!
Thay vì đem cô buộc chặt ở bên người, không bằng tha cho cô đi, để cô đi tìm người trong lòng của cô!
Mạc Thiên Kình khổ sở nhắm mắt lại, Lina từ phòng bếp, xinh đẹp quyến rũ bưng một tô mì đi ra, nhìn Mạc Thiên Kình, nghĩ đến biểu hiện tối hôm qua của anh, cô thật sự rất kích động.
Cô vẫn luôn thích đàn ông mạnh mẽ giống như Mạc Thiên Kình vậy, mà sau khi trải qua một đêm, cô càng thêm khẳng định, anh chính là người đàn ông cô muốn.
Vóc người anh tuấn, rắn chắc, có tiền có thế! Lại trẻ tuổi!
"Kình, ăn cơm!"
Âm thanh mềm mại không xương của Lina vang lên, Mạc Thiên Kình liếc cũng không liếc cô một cái, lạnh lẽo nói: "Cô có thể đi, đây là chi phí bồi thường!"
Mạc Thiên Kình nói xong liền ném ra chi phiếu một trăm vạn!
/307
|