Nghe thấy tiếng chuông cửa, Sính Đình rất hồi hộp, cảm giác như có tật giật mình, chỉ là Ngọc Kỳ Lân lại có chủ ý.
Bình tĩnh đi tới cửa, vừa mở cửa liền bị mùi hoa hồng xông vào mũi khiến ông nhảy mũi mấy cái.
Diệp Thần băng vội vàng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, ông nội!"
Ngọc Kỳ Lân treo nụ cười thản nhiên, cho anh đi vào.
"Không có việc gì, mới vừa còn đang suy nghĩ sao anh chưa có tới, không ngờ tiểu tử anh chuẩn bị một bó hoa to đến như thế !"
Ngọc Kỳ Lân nhìn Diệp Thần Băng, đứa nhỏ này càng tiếp xúc càng thấy hài lòng, chỉ nó sẽ tiếp nhận chuyện Sính Đình có đứa nhỏ thực sao? Nó sẽ không ghét bỏ Sính Đình?
Tâm trạng của Ngọc Kỳ Lân rất nặng nề, nếu mình không cố chấp muốn Sính Đình gả cho Mạc Thiên Kình, cũng sẽ xảy ra những việc này.
Có lẽ Mạc Thiên Kình cũng không thích Sính Đình, kể từ sau chuyện đó, đã một tháng qua, vậy mà nó cũng không tới tìm Sính Đình, có lẽ thật sự không có tình cảm.
Ngọc Kỳ Lân càng nghĩ thì càng tức, Lão già Mạc Tử Khiêm đáng chết kia, nói trở mặt liền trở mặt, anh em mấy chục năm, vậy mà lão chỉ vì một cái ôm của Sính Đình và Diệp Thần Băng liền dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ.
Ông tức a, ông hối hận a, sao ông lại kết giao với một người bạn như vậy, hôm nay còn lừa gạt Sính Đình!
"Sính Đình, tặng cho em!"
Diệp Thần Băng cầm bó hoa hồng rất lớn đưa đến trước mặt Sính Đình, mùi hoa xông vào mũi khiến dạ dày Sính Đình nhộn nhạo, đẩy bó hoa của anh ra, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, không ngừng nôn ọe!
Diệp Thần Băng ngơ ngẩn, anh lại nghĩ rằng tất cả phụ nữ đều thích hoa hồng, cho nên mới hào hứng mua 99 bông, không ngờ làm hại Sính Đình không ngừng nôn mửa.
Sau khi nôn xong, sắc mặt Sính Đình tái nhợt như tờ giấy, khiến ai nhìn thấy cũng đau lòng, Diệp Thần Băng bỏ bó hoa, vẻ mặt áy náy nói xin lỗi.
"Sính Đình, thật xin lỗi, anh nghĩ rằng em sẽ thích, không ngờ em lại dị ứng với mùi hoa, anh thật sự xấu hổ!"
Gương mặt Diệp Thần Băng áy náy, càng làm cho nội tâm Sính Đình phiền loạn không dứt.
Muốn mở miệng nói cho anh biết chuyện cô mang thai, lại không biết phải mở miệng như thế nào, nếu anh biết rồi, anh còn có thể yêu mình sao?
Trong khoảng thời gian này, cô rất cảm ơn anh, ở cùng với anh, thật sự rất vui vẻ, anh rất săn sóc, khiến cô có cảm giác được hưởng thụ quyền lợi của người phụ nữ, chỉ là không biết vì sao mình đối với anh không phát sinh được tình cảm nam nữ, cảm giác tình cảm anh chiều chuộng mình giống như tình cảm của anh trai dành cho em gái.
"Thần Băng, sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?"
Sính Đình đột nhiên hỏi, Thần Băng sững sờ, cười nhẹ đỡ cô ngồi xuống, vẻ mặt tràn đầy tình cảm nhìn cô .
"Sính Đình, em là bạn gái của anh, anh không đối tốt với em thì tốt với ai đây?"
Giọng nói cưng chiều khiến Sính Đình càng thêm áy náy.
"Thần Băng, em có thai!"
Sính Đình cúi đầu, cắn răng nói ra sự thật này, nội tâm rất phức tạp, len lén liếc Thần Băng một cái, nhìn thấy thân thể anh chấn động.
Ngọc Kỳ Lân đi tới ngồi xuống một bên, nhìn thân thể anh rõ ràng chấn động, trong lòng cũng rất hồi hộp, xem ra đàn ông đều sẽ quan tâm tới chuyện này.
Diệp Thần Băng ngồi thảng người bên cạnh Sính Đình, hai tay đặt ở trên đầu gối.
"Anh ta có biết không?"
Giọng nói rất nhẹ rất mềm, khiến người ta không biết cảm xúc của anh vui hay buồn, nhưng lại có cảm giác quan tâm như người thân!
Sính Đình lắc đầu một cái: "Không biết!"
Anh ta làm sao có thể biết được? Anh ta bây giờ cùng lúc có hai đứa bé, nếu anh biết thì chỉ là đứa bé của người phụ nữ kia, cô nghĩ chắc chắn người phụ nữ kia sẽ nói cho anh biết, chuyện cô ta có đứa nhỏ, sau đó hai người sẽ kết hôn đi!
Nghĩ tới,trong lòng cảm thấy rất không thoải mái!
Một lát sau, Diệp Thần Băng nhìn cô, rất nghiêm túc hỏi.
"Em định làm như thế nào?"
Sính Đình cắn môi: "Em muốn sinh đứa bé!"
"Sính Đình, cháu điên rồi, đứa bé này là con của Mạc Thiên Kình, cháu sinh đứa bé này, Thần Băng phải làm thế nào?"
Ngọc Kỳ Lân ở một bên vội vàng nói, ông biết, Sính Đình có tình cảm với Mạc Thiên Kình, nhưng bây giờ hai đứa không thể nào ở cùng nhau, đứa bé còn để làm gì!
"Vậy anh thì sao?"
Diệp Thần băng nhẹ nhàng hỏi, tim rất đau, người anh thích đã mang thai, nhưng đứa bé lại không phải của anh.
Bọn họ ở chung đã gần một tháng, anh thậm chí còn chưa hôn qua cô, hai người quá lắm cũng chỉ là nắm tay, một bước phát triển thêm cũng không có.
Hiện tại cô lại nói muốn sinh đứa bé của anh ta, vậy anh thì sao?
Anh tính là gì? Giúp anh ta nuôi đứa bé sao?
Thần Băng không biết tại sao mình lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng trong nội tâm lại là nghĩ khác!
"Nếu như anh không muốn cùng em nuôi dưỡng đứa bé, chúng ta chia tay đi!"
Sính Đình ra một quyết định, đúng!
Cô muốn sinh em bé, cô không muốn vì ở cùng Thần Băng mà bỏ đi đứa bé.
Dù sao đứa bé không chỉ là của riêng Mạc Thiên Kình, cô cũng là mẹ đứa bé, đứa bé trong cơ thể cô cũng có máu của anh, cô không thể ích kỷ tước đoạt sinh mạng của nó!
Thần Băng nghe câu nói của Sính Đình xong không dám tin nhìn cô, kềm chế đau đớn, nhắm hai mắt lại, gương mặt đẹp trai cũng run rẩy.
"Sính Đình, em có biết em đang nói gì hay không?"
Vì đứa bé của Mạc Thiên Kình mà chia tay với anh, chẳng lẽ cô có tình cảm với Mạc Thiên Kình, còn đối với anh chỉ là vui đùa một chút mà thôi?
Tức giận trong lòng nhất thời vọt lên, đè nén, trong lòng rất không thăng bằng.
Sính Đình nhìn anh, cô biết mình rất ích kỷ, nhưng nếu chọn lựa giữa con mình và đàn ông, cô tình nguyện lựa chọn đứa bé.
"Thật xin lỗi, Thần Băng, anh đáng được một cô gái tốt hơn yêu anh!"
Nói xong liền xoay người đi vào phòng, không ở đây nhìn vẻ mặt anh biến chuyển thành tức giận, Thần Băng nhìn Sính Đình, tức giận đi ra cửa!
Ngọc Kỳ Lân ngồi ở đó, nhìn bọn họ, trong lòng rất khó chịu, đi lên lầu.
"Ông nội, ông sẽ ủng hộ cháu đúng không?"
Sính Đình nhàn nhạt nói, hiện tại cô thật sự rất cần ông nội ủng hộ, nếu không, một người phụ nữ 23 tuổi như không biết phải làm sao đối mặt với chuyện như vậy.
Ngọc Kỳ Lân thở dài, ngồi ở bên giường.
"Sính Đình, Thần Băng là một người đàn ông tốt, cháu nói như vậy quả thật có chút hơi quá ! Dù sao nó đối với cháu rất chân tình, một người đàn ông không chấp nhận người phụ nữ của mình ôm đứa con của người đàn ông khác cũng là chuyện bình thường!"
"Ông nội, ông đừng nói nữa, cháu hiểu, Thần Băng là một người đàn ông tốt, cho nên cháu không muốn anh ấy tiếp tục trễ nải vì cháu nữa." Sính Đình khổ sở cười một tiếng, kể từ khi gặp Mạc Thiên Kình, tính tình cô đã thay đổi rất nhiều.
"Sính Đình, ông nội thực xin lỗi cháu! Nếu không phải do ông nội, bây giờ cháu vẫn vui vẻ làm việc ở đồn cảnh sát, sẽ không có những phiền não này, có lẽ còn có thể tìm được người chồng tốt! Bây giờ. . . . . . Ai!"
Ngọc Kỳ Lân vô cùng tự trách!
Sính Đình nhìn ông nội, rồi ngồi xuống bên cạnh ôm cánh tay ông: "Ông nội, đừng nói vậy ahhh... Mọi chuyện đều đã qua rồi, cháu chỉ cần có ông thôi, thật ra thì như vậy lại tốt, tối thiểu không có ai đoạt bảo bối, cục cưng có thể ở với chúng ta, ông thấy đúng không?"
Sính Đình vội vàng thu hồi bi thương, nói rất nghiêm túc.
"Ông nội, cháu muốn nghỉ việc ở đồn cảnh sát!"
Bình tĩnh đi tới cửa, vừa mở cửa liền bị mùi hoa hồng xông vào mũi khiến ông nhảy mũi mấy cái.
Diệp Thần băng vội vàng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, ông nội!"
Ngọc Kỳ Lân treo nụ cười thản nhiên, cho anh đi vào.
"Không có việc gì, mới vừa còn đang suy nghĩ sao anh chưa có tới, không ngờ tiểu tử anh chuẩn bị một bó hoa to đến như thế !"
Ngọc Kỳ Lân nhìn Diệp Thần Băng, đứa nhỏ này càng tiếp xúc càng thấy hài lòng, chỉ nó sẽ tiếp nhận chuyện Sính Đình có đứa nhỏ thực sao? Nó sẽ không ghét bỏ Sính Đình?
Tâm trạng của Ngọc Kỳ Lân rất nặng nề, nếu mình không cố chấp muốn Sính Đình gả cho Mạc Thiên Kình, cũng sẽ xảy ra những việc này.
Có lẽ Mạc Thiên Kình cũng không thích Sính Đình, kể từ sau chuyện đó, đã một tháng qua, vậy mà nó cũng không tới tìm Sính Đình, có lẽ thật sự không có tình cảm.
Ngọc Kỳ Lân càng nghĩ thì càng tức, Lão già Mạc Tử Khiêm đáng chết kia, nói trở mặt liền trở mặt, anh em mấy chục năm, vậy mà lão chỉ vì một cái ôm của Sính Đình và Diệp Thần Băng liền dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ.
Ông tức a, ông hối hận a, sao ông lại kết giao với một người bạn như vậy, hôm nay còn lừa gạt Sính Đình!
"Sính Đình, tặng cho em!"
Diệp Thần Băng cầm bó hoa hồng rất lớn đưa đến trước mặt Sính Đình, mùi hoa xông vào mũi khiến dạ dày Sính Đình nhộn nhạo, đẩy bó hoa của anh ra, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, không ngừng nôn ọe!
Diệp Thần Băng ngơ ngẩn, anh lại nghĩ rằng tất cả phụ nữ đều thích hoa hồng, cho nên mới hào hứng mua 99 bông, không ngờ làm hại Sính Đình không ngừng nôn mửa.
Sau khi nôn xong, sắc mặt Sính Đình tái nhợt như tờ giấy, khiến ai nhìn thấy cũng đau lòng, Diệp Thần Băng bỏ bó hoa, vẻ mặt áy náy nói xin lỗi.
"Sính Đình, thật xin lỗi, anh nghĩ rằng em sẽ thích, không ngờ em lại dị ứng với mùi hoa, anh thật sự xấu hổ!"
Gương mặt Diệp Thần Băng áy náy, càng làm cho nội tâm Sính Đình phiền loạn không dứt.
Muốn mở miệng nói cho anh biết chuyện cô mang thai, lại không biết phải mở miệng như thế nào, nếu anh biết rồi, anh còn có thể yêu mình sao?
Trong khoảng thời gian này, cô rất cảm ơn anh, ở cùng với anh, thật sự rất vui vẻ, anh rất săn sóc, khiến cô có cảm giác được hưởng thụ quyền lợi của người phụ nữ, chỉ là không biết vì sao mình đối với anh không phát sinh được tình cảm nam nữ, cảm giác tình cảm anh chiều chuộng mình giống như tình cảm của anh trai dành cho em gái.
"Thần Băng, sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?"
Sính Đình đột nhiên hỏi, Thần Băng sững sờ, cười nhẹ đỡ cô ngồi xuống, vẻ mặt tràn đầy tình cảm nhìn cô .
"Sính Đình, em là bạn gái của anh, anh không đối tốt với em thì tốt với ai đây?"
Giọng nói cưng chiều khiến Sính Đình càng thêm áy náy.
"Thần Băng, em có thai!"
Sính Đình cúi đầu, cắn răng nói ra sự thật này, nội tâm rất phức tạp, len lén liếc Thần Băng một cái, nhìn thấy thân thể anh chấn động.
Ngọc Kỳ Lân đi tới ngồi xuống một bên, nhìn thân thể anh rõ ràng chấn động, trong lòng cũng rất hồi hộp, xem ra đàn ông đều sẽ quan tâm tới chuyện này.
Diệp Thần Băng ngồi thảng người bên cạnh Sính Đình, hai tay đặt ở trên đầu gối.
"Anh ta có biết không?"
Giọng nói rất nhẹ rất mềm, khiến người ta không biết cảm xúc của anh vui hay buồn, nhưng lại có cảm giác quan tâm như người thân!
Sính Đình lắc đầu một cái: "Không biết!"
Anh ta làm sao có thể biết được? Anh ta bây giờ cùng lúc có hai đứa bé, nếu anh biết thì chỉ là đứa bé của người phụ nữ kia, cô nghĩ chắc chắn người phụ nữ kia sẽ nói cho anh biết, chuyện cô ta có đứa nhỏ, sau đó hai người sẽ kết hôn đi!
Nghĩ tới,trong lòng cảm thấy rất không thoải mái!
Một lát sau, Diệp Thần Băng nhìn cô, rất nghiêm túc hỏi.
"Em định làm như thế nào?"
Sính Đình cắn môi: "Em muốn sinh đứa bé!"
"Sính Đình, cháu điên rồi, đứa bé này là con của Mạc Thiên Kình, cháu sinh đứa bé này, Thần Băng phải làm thế nào?"
Ngọc Kỳ Lân ở một bên vội vàng nói, ông biết, Sính Đình có tình cảm với Mạc Thiên Kình, nhưng bây giờ hai đứa không thể nào ở cùng nhau, đứa bé còn để làm gì!
"Vậy anh thì sao?"
Diệp Thần băng nhẹ nhàng hỏi, tim rất đau, người anh thích đã mang thai, nhưng đứa bé lại không phải của anh.
Bọn họ ở chung đã gần một tháng, anh thậm chí còn chưa hôn qua cô, hai người quá lắm cũng chỉ là nắm tay, một bước phát triển thêm cũng không có.
Hiện tại cô lại nói muốn sinh đứa bé của anh ta, vậy anh thì sao?
Anh tính là gì? Giúp anh ta nuôi đứa bé sao?
Thần Băng không biết tại sao mình lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng trong nội tâm lại là nghĩ khác!
"Nếu như anh không muốn cùng em nuôi dưỡng đứa bé, chúng ta chia tay đi!"
Sính Đình ra một quyết định, đúng!
Cô muốn sinh em bé, cô không muốn vì ở cùng Thần Băng mà bỏ đi đứa bé.
Dù sao đứa bé không chỉ là của riêng Mạc Thiên Kình, cô cũng là mẹ đứa bé, đứa bé trong cơ thể cô cũng có máu của anh, cô không thể ích kỷ tước đoạt sinh mạng của nó!
Thần Băng nghe câu nói của Sính Đình xong không dám tin nhìn cô, kềm chế đau đớn, nhắm hai mắt lại, gương mặt đẹp trai cũng run rẩy.
"Sính Đình, em có biết em đang nói gì hay không?"
Vì đứa bé của Mạc Thiên Kình mà chia tay với anh, chẳng lẽ cô có tình cảm với Mạc Thiên Kình, còn đối với anh chỉ là vui đùa một chút mà thôi?
Tức giận trong lòng nhất thời vọt lên, đè nén, trong lòng rất không thăng bằng.
Sính Đình nhìn anh, cô biết mình rất ích kỷ, nhưng nếu chọn lựa giữa con mình và đàn ông, cô tình nguyện lựa chọn đứa bé.
"Thật xin lỗi, Thần Băng, anh đáng được một cô gái tốt hơn yêu anh!"
Nói xong liền xoay người đi vào phòng, không ở đây nhìn vẻ mặt anh biến chuyển thành tức giận, Thần Băng nhìn Sính Đình, tức giận đi ra cửa!
Ngọc Kỳ Lân ngồi ở đó, nhìn bọn họ, trong lòng rất khó chịu, đi lên lầu.
"Ông nội, ông sẽ ủng hộ cháu đúng không?"
Sính Đình nhàn nhạt nói, hiện tại cô thật sự rất cần ông nội ủng hộ, nếu không, một người phụ nữ 23 tuổi như không biết phải làm sao đối mặt với chuyện như vậy.
Ngọc Kỳ Lân thở dài, ngồi ở bên giường.
"Sính Đình, Thần Băng là một người đàn ông tốt, cháu nói như vậy quả thật có chút hơi quá ! Dù sao nó đối với cháu rất chân tình, một người đàn ông không chấp nhận người phụ nữ của mình ôm đứa con của người đàn ông khác cũng là chuyện bình thường!"
"Ông nội, ông đừng nói nữa, cháu hiểu, Thần Băng là một người đàn ông tốt, cho nên cháu không muốn anh ấy tiếp tục trễ nải vì cháu nữa." Sính Đình khổ sở cười một tiếng, kể từ khi gặp Mạc Thiên Kình, tính tình cô đã thay đổi rất nhiều.
"Sính Đình, ông nội thực xin lỗi cháu! Nếu không phải do ông nội, bây giờ cháu vẫn vui vẻ làm việc ở đồn cảnh sát, sẽ không có những phiền não này, có lẽ còn có thể tìm được người chồng tốt! Bây giờ. . . . . . Ai!"
Ngọc Kỳ Lân vô cùng tự trách!
Sính Đình nhìn ông nội, rồi ngồi xuống bên cạnh ôm cánh tay ông: "Ông nội, đừng nói vậy ahhh... Mọi chuyện đều đã qua rồi, cháu chỉ cần có ông thôi, thật ra thì như vậy lại tốt, tối thiểu không có ai đoạt bảo bối, cục cưng có thể ở với chúng ta, ông thấy đúng không?"
Sính Đình vội vàng thu hồi bi thương, nói rất nghiêm túc.
"Ông nội, cháu muốn nghỉ việc ở đồn cảnh sát!"
/307
|