Chương 163.2: Im lặng.
Editor: May
Mặc Thời Khiêm cúi người, vươn ngón tay nhẹ nhàng cạo cạo khuôn mặt của cô.
Cô gái đã muốn ngủ thiếp đi chỉ cảm thấy ngứa , ưm một tiếng giật giật đầu ở trên gối đầu, sau đó chui vào trong lòng anh.
Mặc Thời Khiêm cúi đầu nhìn mặt tựa vào trên ngực anh, sợi bông kia tựa hồ tiêu thất hơn phân nửa, hô hấp của anh thông thuận rất nhiều, cúi đầu hôn môi đỏ mọng nhạt màu của cô, lúc này mới vươn tay tắt đèn, ngủ.
... ... ...
Ngày hôm sau Trì Hoan tỉnh lại liền phát hiện cô dậy muốn, hơn nữa công việc sắp xếp tràn đầy cũng không còn.
Vốn lúc mở to mắt chỉ cảm thấy cả người thư sướng, mấy ngày nay công việc của cô khôi phục vừa mới tiến vào trạng thái, sự tình thật là rất nhiều, đương nhiên, cũng không loại trừ nguyên nhân vì người đàn ông kia cho nên cô liều mạng làm việc...
Nếu lúc phụ nữ yêu đương đúng lúc rất rãnh rỗi... Đó là một chuyện rất nguy hiểm, sẽ suy nghĩ miên man, sẽ hoài nghi các loại, nếu nghiêm trọng còn có thể thực hậm hực, thần thần cằn nhằn.
Tuy rằng, cô cũng không được tính là yêu đương, nhiều nhất chỉ có thể xem như yêu mến đơn phương.
Cô vừa vội vàng thu thập, vừa gọi điện thoại cho chị Diêu, "Đồng hồ báo thức của em không vang, dậy muộn, chị Diêu, hôm nay hành trình là cái gì, chị gửi địa chỉ cho em, em trực tiếp đi qua..."
Chị Diêu ở bên kia nhàn nhã bình tĩnh, "Hôm nay em nghỉ ngơi đi."
Trì Hoan đang một tay chuẩn bị không khỏi động tác dừng lại, "Nghỉ ngơi?"
"Đại boss nhà em hủy bỏ công việc hôm nay của em, nói mấy ngày gần đây em mệt muốn chết rồi, cần nghỉ ngơi."
"Anh ấy nói hủy bỏ chị liền hủy bỏ công việc của em?"
"Đương nhiên, anh ta lập tức chính là thủ trưởng của thủ trưởng của chị, chị nào dám ngỗ nghịch."
/2908
|