Chương 167.2: Yêu
Editor: May
Giữa trưa, An Kha đưa Trì Hoan đi nhà hàng Mặc Thời Khiêm đã đặt sẵn.
Là nhà hàng tây rất có phong cách.
Trì Hoan đi vào mới phát hiện... Giống như bị đặt bao hết .
Chẳng lẽ Mặc Thời Khiêm... Còn có thể loại lãng mạn này?
Ở dưới dẫn dắt của phục vụ, Trì Hoan rất xa đã nhìn thấy người đàn ông ngồi dựa vào cửa sổ thủy tinh, anh mặc áo sơmi màu trắng và tây trang đơn giản nhất, ngồi yên tĩnh, cố tình nghiêng đầu quan sát ngoài cửa sổ.
Theo góc độ của cô, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng sườn mặt của anh, góc cạnh rõ ràng, mũi cao thẳng, thanh tuyển mà anh tuấn.
Nhịp tim đập nhanh của cô chưa từng ngừng lại.
Trì Hoan đi qua, ngồi xuống ở đối diện anh.
Thấy người đàn ông nhìn tới đây, cô hơi hơi cúi đầu, dùng giọng nói thực bình thường hỏi, "Nơi này cách công ty của anh gần không?"
Tiếng nói anh trầm thấp, ý tứ hàm xúc là lạnh nhạt nhất quán, "Lái xe hai mươi phút."
"À."
Con ngươi đen thâm trầm của Mặc Thời Khiêm nhìn cô, thuận miệng hỏi, "Đi dạo nửa ngày, mua đồ chưa?"
"Mua, ở trên xe."
Anh nhìn mặt tinh xảo kiều mỵ của cô, bờ môi mỏng câu nhiễm vài phần cười yếu ớt, không biết từ nơi nào cầm một hộp gấm ra, đặt ở mặt bàn, sau đó dùng ngón tay chuyển đến trước mặt của cô, tiếng nói trầm thấp, "Tặng cho em."
Trì Hoan ngẩn ra, đây là... quà tặng?
Cô vươn tay cầm lấy, liếc mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông một cái, mở đóng gói, mở hộp gấm ra.
Là một hộp gấm hình chữ nhật, cô đoán là lắc tay hoặc là dây chuyền.
/2908
|