Chương 198.2: Ăn không vô.
Editor: May
Trì Hoan, "..."
Tiêu Ngự, "..."
Sở Tích...
Phong Hành thật sự sẽ phát giận với hắn đi, lần trước hấn lái xe đụng cô, đã bị Phong Hành đụng móp xe.
Tiêu Ngự liếc mắt da thịt trấng nõn của Sở Tích, lại nhìn Mặc Thời Khiêm.
Người đàn ông trẻ tuổi bên người hắn hạ giọng nói, "Anh Ngự, nam Trì Hoan bắc Sở Tích, hái một đóa thì một đóa, miễn cho đều bị hai anh em hắn chiếm toàn bộ."
Sốt ruột.
"Này, " Vết sẹo đuôi lông mày người đàn ông trở nên tà khí quỷ mị, thân hình hắn nghiêng ra sau, ánh mắt nhìn chằm chằm người đàn ông cao ngất lạnh lùng kia, ngữ điệu nghiền ngẫm, "Đến đây đi, chơi đến hừng đông."
Tiếng nói bình tĩnh lạnh lùng thản nhiên vang lên, "Tôi không đánh."
Tiêu Ngự đang tách bật lửa, đang châm thuốc, thình lình nghe một câu như thế, ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng dáng Sở Tích xoay người muốn đi.
"..."
Mặc Thời Khiêm trầm thấp đạm mạc nói, "Cô thắng đêm nay, tôi nói cho cô biết mật mã cửa nhà trọ anh ta."
Sở Tích nhất thời ngừng bước chân, xoay người, thẳng tắp nhìn về phía hắn, "Thật sự?"
"Đương nhiên."
Cô nhíu mày lại, "Nhưng tôi không biết."
"Trì Hoan dạy cô."
Mi tâm của cô chưa giãn ra, ngược lại rất do dự.
/2908
|