Chương 218.2: Đón người.
Editor: May
Người đàn ông tiếp tục liếc cô, thực khinh thường nói, "Con dám cáo trạng với mẹ con, ta liền nói cho chị ấy biết tuần trước con bởi vì đánh nhau bị gọi phụ huynh, còn đánh nằm sấp một trăm tám mươi người mập."
Cô gái vểnh miệng, "Ba, người thật đáng ghét, con biết đánh nhau còn không phải người dạy sao, mẹ cũng sẽ giáo huấn ba."
"Cho nên, ta câm miệng, con cũng câm miệng."
Cô gái không tình nguyện xoay người, Mặc Thời Khiêm và Trì Hoan chạy tới trước mặt, cô lập tức giơ lên vẻ mặt tươi cười, "Anh, " cuối cùng nhìn về phía Trì Hoan, tươi cười trở nên ngượng ngùng vài phần, "Chị dâu."
Trì Hoan đã muốn thu tay về từ trong tay người đàn ông, đầu tiên là lộ ra một chút tươi cười với người đàn ông khôi ngô khoảng một mét chín kia, ngọt ngào nhu thuận, "Chú, chào chú, cháu là Trì Hoan."
Người đàn ông gật gật đầu với cô, hé ra mặt thực cứng lãng, như là từ nhỏ chính là một bộ dáng nghiêm túc, "Biết, trong quảng cáo thường xuyên nhìn thấy cô."
Trì Hoan, "..."
Cô ngược lại nhìn về phía cô gái, đang muốn há miệng lại đột nhiên nhớ tới Mặc Thời Khiêm không nói cho cô biết tên của em gái anh...
Mặc Thời Khiêm vuốt cằm kêu một tiếng ba, thực bình thường tự nhiên, sau đó giây phút không lầm ở lúc Trì Hoan đang trù trừ lên tiếng, "Mộc Khê, em gái của anh, nhủ danh Tây Tây."
Trì Hoan giật mình, không xác định hỏi lại một câu, "Mặc Khê sao?"
Tiếng phổ thông của Mặc Thời Khiêm tiêu chuẩn đến có thể làm phát thanh, nhưng Mộc và Mặc lại xác thực có vài phần tương tự, Trì Hoan trong lúc hoảng hốt nghĩ đến chính mình nghe lầm .
Tĩnh mịch ngắn ngửi.
Mộc Khê thoáng xấu hổ nhìn anh trai của mình, khuôn mặt còn có chút mập mạp trẻ con chưa rút, vừa phồng liền biến thành mặt bánh bao, chớp mắt. Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông lạnh nhạt sửa đúng, "Mộc Khê, Mộc trong đắm chìm, Khê trong nước suối."
/2908
|