Chương 239.2: Vết thương.
Editor: May
Cuối cùng, cô mới giẫm giày cao gót rời đi.
... ...
Buổi chiều Trì Hoan có lịch trình, cô bảo An Kha trực tiếp đưa cô đi hiện trường công việc.
Trên xe, An Kha thấp giọng an ủi nói, "Trì tiểu thư, cô đừng quá lo lắng , Mặc tiên sinh sẽ điều tra rõ tất cả."
Trì Hoan cúi đầu, tay đỡ trán, "Ừ."
Ngục giam cách trung tâm thành phố rất xa, cô nhìn hoang vắng ngoài của sổ xe, mờ mịt trong lòng cũng dần dần lan tràn ra.
Cô và Mặc Thời Khiêm... Thật sự có thể vẫn đi xuống sao?
Mấy năm nay cô xem qua tình yêu của thiếu gia hào môn và cô bé lọ lem ... Có mấy đối kéo dài đến cuối cùng?
Mặc Thời Khiêm... Vì sao không thể chính là Mặc Thời Khiêm...
Cho dù anh chỉ là một vệ sĩ cũng tốt.
Di động trong túi xách chấn động, cô vẫn không để ý tới, không biết là nghe được hay là không nghe được.
Giằng co một phút đồng hồ, mới yên tĩnh xuống.
Nhưng yên tĩnh chỉ hơn mười giây, lại bắt đầu chấn động.
An Kha ở phía trước nói, "Trì tiểu thư, có thể là điện thoại của Mặc Tiên sinh, cô muốn tiếp nghe hay không? Bằng không ngài ấy sẽ sốt ruột ."
Trì Hoan như hồi thần à một tiếng, mới lấy di động từ trong túi xách ra lần nữa.
Giọng nói người đàn ông gần như vang lên ở một giây kia, trầm thấp lợi hại, "Sao không tiếp điện thoại?"
Cô thuận miệng kéo một lý do, "Mới vừa ngủ, không có nghe đến."
An Kha phía trước từ trong kính chiếu hậu nhìn cô một cái.
/2908
|