Chương 253.1: Thật xin lỗi.
Editor: May
Toàn bộ quá trình cô đều rất lạnh lùng yên tĩnh, thậm chí đâu vào đấy, cũng không có quá nhiều tỏ vẻ ra cực kỳ bi ai.
Ngoại trừ quá mức trầm mặc ít lời, trên mặt gần như không có xuất hiện ý cười.
Ngày hạ táng, trời đổ mưa nhỏ, gần như nhìn không tới mưa, nhưng hàn ý se lạnh.
Trì Hoan mặc áo khoác và giày ủng màu đen, trên cổ cũng vây quanh khăn quàng cổ màu đen, lẳng lặng nhìn di ảnh trắng đen trên bia mộ, nói không nên lời là một loại cảm giác gì.
Bi thương? Tự trách? Oán hận?
Giống như cái gì cũng không có, lại giống như toàn bộ xen lẫn với nhau biến thành trống rỗng, càng nhiều càng nhiều hơn là vô lực, cùng mờ mịt.
Dù màu đen bung ra che ở trên đỉnh đầu của cô, người đàn ông cúi đầu tiếng nói đã vang lên ở đỉnh đầu của cô, "Hoan Hoan, em đứng đã lâu, chúng ta trở về, hửm?"
Tiếng nói xưa nay kiều nhuyễn của Trì Hoan lúc này lẳng lặng như là chỉ còn lại cảm xúc thở dài, "Em vốn nghĩ, ông ấy năm mươi mốt tuổi vào tù, ngồi tù mười năm, đi ra cũng chỉ sáu mươi mốt tuổi, nếu mệnh dài sống đến bảy tám mươi tuổi, cũng còn có mười mấy năm, đến lúc đó em hẳn là đã có rất nhiều tiền, ít nhất có thể khiến cho ông ấy an độ lúc tuổi già..."
Cô hơi hơi rũ mắt, mí mắt hạ xuống, tràn đầy xuống thấp và bất đắc dĩ.
Người đàn ông theo phía sau một tay ôm lấy cô vào trong lòng, cánh tay càng thu càng chặt, tiếng nói thấp đến mức tận cùng, như là phát ra từ nơi sâu nhất trong cổ họng, "Thực xin lỗi."
Cả đời anh rất ít khi sợ hãi, nhưng bắt đầu từ lúc nhận được điện thoại của Tiêu Ngự, chỉ sợ cô sẽ trách anh.
Mấy ngày nay, anh nhìn bộ dáng cô luôn im lặng không nói một lời, đáy lòng kích động liền mở rộng vô hạn chế.
Có khi thậm chí cảm thấy cô không muốn quan tâm anh, sau đó sẽ theo liền tìm một lý do nói chuyện với cô, cô cũng sẽ nhìn anh, cũng sẽ nói chuyện với anh, cũng không có ý tứ trách cứ anh.
/2908
|