Từ lúc Đoan Mộc gia bước vào căn phòng hội nghị này, ánh mắt Lương Hạo trong phòng quan sát camera đã dán lên người cô gái đi sau Đoan Mộc Hàn Thiên. Anh không ngờ là gặp lại cô trong hoàn cảnh này. Tuy nhiên, anh vẫn chưa chắc chắn cô gái đó có phải Rose của anh hay không nên đã để Bùi Thành tìm cách thử cô ấy... Nhưng khi cô lên tiếng, dù chỉ là một tiếng "tôi" nhưng ngay khoảnh khắc đó.... bao nhiêu yêu thương bao nhiêu nỗi nhớ liền theo thanh âm quen thuộc đó ùa về, anh chắc chắn cô chính là Rose, người anh yêu nhất. Sau đó, không tự chủ liền chạy đến căn phòng đó để gặp cô. Nhưng lí trí vẫn còn, anh biết cô là người của Đoan Mộc Hàn Thiên, nên đành kìm nén cảm xúc của mình, bày ra bộ mặt bình thản đi vào phòng. Nhưng đến phút cuối vẫn nắm chặt cơ hội gặp lại cô.
Buổi tối hôm đó....
- Thật không đi sao?
- Vâng.... hôm nay tôi hơi mệt... không muốn đi đâu cả...
Băng Tâm cẩn thận chỉnh sửa áo vest trên người Hàn Thiên, bày ra bộ mặt mệt mỏi chân thật để qua mắt anh.
- Ừ.... vậy nghỉ ngơi cho tốt... mai về...
Anh khẽ vuốt đầu cô, nở nụ cười như có như không rồi xoay người đi ra khỏi phòng. Anh đi dự tiệc do Bùi Thành tổ chức để tiếp đón anh.
Anh đi rồi cô cũng chuẩn bị một vài thứ cần thiết để thoát khỏi một đám người canh gác bên ngoài. Đã 7h tối, cô trốn đi và phải quay về trước 10h. Cô mở của nói với người canh cửa:
- Tôi uống thuốc rồi đi ngủ.... đừng quấy rầy tôi
- Vâng...
Cô đóng cửa, khóa trái, thay một bộ đồ đen ôm sát rồi đi lại cửa sổ, leo ra ngoài. Tầng này của khách sạn chỉ toàn phòng tổng thống, an ninh rất chặt nên không có khả năng lẻn vào phòng khác rồi mở cửa đi ra ngoài. Vì thế cô chỉ cần leo xuống tầng dưới là có thể thoát được. Từ vòng tay bắn ra một sợi dây cực chắc móc vào ban công, cô thả mình xuống ban công căn phòng phía dưới. Leo vào phòng, nhanh chóng đánh ngất chủ phòng rồi lấy chìa khóa mở của phòng đi ra. Chọn đi thang bộ, leo lên 4 tầng là tới được sân thượng.
Nhìn đồng hồ trên tay.... 7h30.... Cô lẳng lặng đứng sát lan can sân thượng chờ. Gió lồng lộng thổi tung mái tóc dài cột cao lên của cô, một thân áo quần màu đen... càng nhìn càng cảm thấy lạnh lùng, cô độc. Tiếng bước chân vang lên, quay đầu lại nhìn, lòng đầy cảm xúc hỗn loạn... hồi hộp... lo sợ... trông chờ...
Lương Hạo một thân vest đen, tóc đen bóng mượt, da trắng, ngũ quan đẹp tựa điêu khắc, bình thản đi lại phía cô. Đứng trước mặt cô, nở một nụ cười dịu dàng rồi không đợi cô nói gì liền trực tiếp ôm cô vào lòng.
Cô không giãy dụa, để mặc cho anh ôm. Cảm xúc, cảm giác luôn thành thật.... cô biết anh lúc này chính là Đỗ Hạo của cô, nhẹ nhàng, dịu dàng và ấm áp. Một lúc sau, cô gượng nhẹ đẩy anh ra. Nhìn thẳng vào anh, hỏi:
- Sao lại như vậy? Chuyện này.....
- Bất ngờ lắm phải không?
- Ừ.... năm đó... không phải anh đã bị người ta hại chết rồi sao?
- Ừ.... anh bị hại... nhưng may mắn là thoát chết....
- Vậy còn chức Lão đại Lương gia...
-....Anh cười cười xoa đầu cô, xoay người chống tay lên lan can nhìn xa xăm, từ từ kể hết mọi chuyện cho cô nghe.
Thì ra anh chính là con trai của Lương Lão đại đời trước, bị bắt cóc năm 6 tuổi. Hôm anh bị tai nạn rơi xuống biển may mắn được một ngư dân trước kia làm người của Lương gia cứu, người ấy thấy anh có nốt rồi son ở trên vai liền sinh nghi nên đã thông báo cho Lương gia.
Từng lời từng chữ anh nói ra, cô càng kinh ngạc bao nhiêu thì càng thương xót bấy nhiêu. Bỗng anh quay qua, nắm chặt vai cô, hỏi:
- Rose.... đi với anh...
- Không được đâu....(cô nói ra câu này mà không cần suy nghĩ.)
- Tại sao.....? Đoan Mộc Hàn Thiên uy hiếp em? Em đừng lo.... anh sẽ bảo vệ em anh ta không dám làm gì đâu
- Không phải.... anh ấy rất tốt với em.
- Rất tốt? (Lương Hạo khó hiểu nhìn Băng Tâm, chợt anh nghĩ ra gì đó liền biến sắc, siết chặt vai cô, hỏi:)
- Em.... với anh ta.... không phải là....
- Không... không phải...
- Vậy thì tại sao?( Anh nhìn cô, cô nhìn anh, ánh mắt anh đã không còn dịu dàng nữa mà chỉ tràn đầy ý muốn chiếm hữu. )Cô lắc đầu, hơi hoảng:
- Anh buông em ra đi....
- Không.... hôm nay anh phải mang em đi.... Rose.... anh yêu em... rất yêu...?
- Em... Đỗ... à không... Lương Hạo...em xin lỗi.... em....em....
- Rose... em phải là của anh... Rose....
Anh cúi mặt đặt một nụ hôn cuồng bạo lên môi cô, cô tránh đi làm cho nụ hôn đó rơi má cô. Cô cảm thấy hoảng loạng.... Đỗ Hạo sẽ không bao giờ làm như vậy không bao giờ ép buộc cô cái gì cả... Đỗ Hạo luôn dịu dàng với cô... Còn người đang ôm cô lúc này là Lương Hạo... cô vốn đã nghe danh Lão đại của Lương gia lạnh lùng tàn khốc... cô từng nghĩ anh đối với ai ra sao nhưng đối với cô sẽ luôn dịu dàng không thay đổi... nhưng cô đã lầm...
- Chát.. (Cô giáng cho anh một cái tát. Không chiếm được môi cô, anh liền hôn đến má, cổ. Cô cũng nghe được Lương lão đại lúc nào bên người cũng có rất nhiều cô gái đẹp. Nghĩ đến đôi môi anh đã hôn không biết bao nhiêu cô gái thì cô cảm thấy thật ghê tởm.
- Anh....
- Rose...(Anh nhìn cô, mắt lóe lên tia đau khổ.)
- Em gặp anh chỉ muốn hỏi cho rõ vài chuyện... bây giờ em đã biết... em nên quay về...
- Em.... yêu anh ta? (Lương Hạo hỏi... giọng nói đầy khó khăn.)
-..... Cô rất muốn nói không nhưng mà sao không thể thốt ra. Ừ... cô yêu anh ấy....
- Haha... Rose.... dù em yêu anh ta... nhưng anh sẽ không từ bỏ... em sẽ là của anh.. em sẽ ở bên anh (Anh gằn từng chữ... giọng nói toàn là mệnh lệnh không còn sót chút dịu dàng mà cô hi vọng nữa.)
Cô buồn bã lắc đầu:
- Anh đã thay đổi... rất nhiều
- Em cũng thay đổi đấy thôi...
-.....
- Đúng... anh không không còn là Đỗ Hạo nữa... anh sẽ không giống như ngày xưa... anh là Lương Hạo anh phải có được em.
- Vậy... cũng xin nói cho anh biết... em cũng không còn là Rose nữa... Em là Lãnh Băng Tâm... là người của Đoan Mộc Gia
Cô quay người đi về chỗ dây cáp đã được mắc, tay nắm chặt dây, buông mình rơi xuống ban công phòng cô. Thu dọn mọi thứ gọn ghẽ, cô đi vào phòng, vội vã tắm rửa thay đồ. Đã 9h45... anh sắp quay về.
Cạch...
Cô vừa từ nhà tắm bước ra thì cửa phòng đã mở, anh từ tốn đi vào.
- Lão.... đại... anh về rồi...
- Ừ...
...........
Lương Hạo bực dọc đi về phòng. Vừa về đến đã có người báo cho anh một tin mà khi nghe xong anh liền nở một nụ cười kì quái đến lạnh người.
- Tới lúc đòi người về rồi...
............
Hàn Thiên về phòng chưa được bao lâu liền nghe Hắc Long nói Lương lão đại muốn gặp anh làm một cuộc trao đổi gì đó. Hàn Thiên nghĩ ngợi một lát liền đồng ý. Vốn dĩ anh không muốn dính liếu đến Lương gia.... nhưng khi nghĩ đến Mẫn Hoa có thể trong tay họ anh liền không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
- Tôi đi một lát (Anh cầm lấy áo vest, nhẹ giọng nói với cô.)
- Tôi đi với anh
- Ừ....
Cô lấy áo khoác rồi cùng anh đi ra ngoài. Địa điểm gặp nhau là sân thượng tòa khách sạn này. Khi họ lên đến nơi thì đã thấy người Lương gia đứng thẳng tắp từ lúc nào rồi.
Buổi tối hôm đó....
- Thật không đi sao?
- Vâng.... hôm nay tôi hơi mệt... không muốn đi đâu cả...
Băng Tâm cẩn thận chỉnh sửa áo vest trên người Hàn Thiên, bày ra bộ mặt mệt mỏi chân thật để qua mắt anh.
- Ừ.... vậy nghỉ ngơi cho tốt... mai về...
Anh khẽ vuốt đầu cô, nở nụ cười như có như không rồi xoay người đi ra khỏi phòng. Anh đi dự tiệc do Bùi Thành tổ chức để tiếp đón anh.
Anh đi rồi cô cũng chuẩn bị một vài thứ cần thiết để thoát khỏi một đám người canh gác bên ngoài. Đã 7h tối, cô trốn đi và phải quay về trước 10h. Cô mở của nói với người canh cửa:
- Tôi uống thuốc rồi đi ngủ.... đừng quấy rầy tôi
- Vâng...
Cô đóng cửa, khóa trái, thay một bộ đồ đen ôm sát rồi đi lại cửa sổ, leo ra ngoài. Tầng này của khách sạn chỉ toàn phòng tổng thống, an ninh rất chặt nên không có khả năng lẻn vào phòng khác rồi mở cửa đi ra ngoài. Vì thế cô chỉ cần leo xuống tầng dưới là có thể thoát được. Từ vòng tay bắn ra một sợi dây cực chắc móc vào ban công, cô thả mình xuống ban công căn phòng phía dưới. Leo vào phòng, nhanh chóng đánh ngất chủ phòng rồi lấy chìa khóa mở của phòng đi ra. Chọn đi thang bộ, leo lên 4 tầng là tới được sân thượng.
Nhìn đồng hồ trên tay.... 7h30.... Cô lẳng lặng đứng sát lan can sân thượng chờ. Gió lồng lộng thổi tung mái tóc dài cột cao lên của cô, một thân áo quần màu đen... càng nhìn càng cảm thấy lạnh lùng, cô độc. Tiếng bước chân vang lên, quay đầu lại nhìn, lòng đầy cảm xúc hỗn loạn... hồi hộp... lo sợ... trông chờ...
Lương Hạo một thân vest đen, tóc đen bóng mượt, da trắng, ngũ quan đẹp tựa điêu khắc, bình thản đi lại phía cô. Đứng trước mặt cô, nở một nụ cười dịu dàng rồi không đợi cô nói gì liền trực tiếp ôm cô vào lòng.
Cô không giãy dụa, để mặc cho anh ôm. Cảm xúc, cảm giác luôn thành thật.... cô biết anh lúc này chính là Đỗ Hạo của cô, nhẹ nhàng, dịu dàng và ấm áp. Một lúc sau, cô gượng nhẹ đẩy anh ra. Nhìn thẳng vào anh, hỏi:
- Sao lại như vậy? Chuyện này.....
- Bất ngờ lắm phải không?
- Ừ.... năm đó... không phải anh đã bị người ta hại chết rồi sao?
- Ừ.... anh bị hại... nhưng may mắn là thoát chết....
- Vậy còn chức Lão đại Lương gia...
-....Anh cười cười xoa đầu cô, xoay người chống tay lên lan can nhìn xa xăm, từ từ kể hết mọi chuyện cho cô nghe.
Thì ra anh chính là con trai của Lương Lão đại đời trước, bị bắt cóc năm 6 tuổi. Hôm anh bị tai nạn rơi xuống biển may mắn được một ngư dân trước kia làm người của Lương gia cứu, người ấy thấy anh có nốt rồi son ở trên vai liền sinh nghi nên đã thông báo cho Lương gia.
Từng lời từng chữ anh nói ra, cô càng kinh ngạc bao nhiêu thì càng thương xót bấy nhiêu. Bỗng anh quay qua, nắm chặt vai cô, hỏi:
- Rose.... đi với anh...
- Không được đâu....(cô nói ra câu này mà không cần suy nghĩ.)
- Tại sao.....? Đoan Mộc Hàn Thiên uy hiếp em? Em đừng lo.... anh sẽ bảo vệ em anh ta không dám làm gì đâu
- Không phải.... anh ấy rất tốt với em.
- Rất tốt? (Lương Hạo khó hiểu nhìn Băng Tâm, chợt anh nghĩ ra gì đó liền biến sắc, siết chặt vai cô, hỏi:)
- Em.... với anh ta.... không phải là....
- Không... không phải...
- Vậy thì tại sao?( Anh nhìn cô, cô nhìn anh, ánh mắt anh đã không còn dịu dàng nữa mà chỉ tràn đầy ý muốn chiếm hữu. )Cô lắc đầu, hơi hoảng:
- Anh buông em ra đi....
- Không.... hôm nay anh phải mang em đi.... Rose.... anh yêu em... rất yêu...?
- Em... Đỗ... à không... Lương Hạo...em xin lỗi.... em....em....
- Rose... em phải là của anh... Rose....
Anh cúi mặt đặt một nụ hôn cuồng bạo lên môi cô, cô tránh đi làm cho nụ hôn đó rơi má cô. Cô cảm thấy hoảng loạng.... Đỗ Hạo sẽ không bao giờ làm như vậy không bao giờ ép buộc cô cái gì cả... Đỗ Hạo luôn dịu dàng với cô... Còn người đang ôm cô lúc này là Lương Hạo... cô vốn đã nghe danh Lão đại của Lương gia lạnh lùng tàn khốc... cô từng nghĩ anh đối với ai ra sao nhưng đối với cô sẽ luôn dịu dàng không thay đổi... nhưng cô đã lầm...
- Chát.. (Cô giáng cho anh một cái tát. Không chiếm được môi cô, anh liền hôn đến má, cổ. Cô cũng nghe được Lương lão đại lúc nào bên người cũng có rất nhiều cô gái đẹp. Nghĩ đến đôi môi anh đã hôn không biết bao nhiêu cô gái thì cô cảm thấy thật ghê tởm.
- Anh....
- Rose...(Anh nhìn cô, mắt lóe lên tia đau khổ.)
- Em gặp anh chỉ muốn hỏi cho rõ vài chuyện... bây giờ em đã biết... em nên quay về...
- Em.... yêu anh ta? (Lương Hạo hỏi... giọng nói đầy khó khăn.)
-..... Cô rất muốn nói không nhưng mà sao không thể thốt ra. Ừ... cô yêu anh ấy....
- Haha... Rose.... dù em yêu anh ta... nhưng anh sẽ không từ bỏ... em sẽ là của anh.. em sẽ ở bên anh (Anh gằn từng chữ... giọng nói toàn là mệnh lệnh không còn sót chút dịu dàng mà cô hi vọng nữa.)
Cô buồn bã lắc đầu:
- Anh đã thay đổi... rất nhiều
- Em cũng thay đổi đấy thôi...
-.....
- Đúng... anh không không còn là Đỗ Hạo nữa... anh sẽ không giống như ngày xưa... anh là Lương Hạo anh phải có được em.
- Vậy... cũng xin nói cho anh biết... em cũng không còn là Rose nữa... Em là Lãnh Băng Tâm... là người của Đoan Mộc Gia
Cô quay người đi về chỗ dây cáp đã được mắc, tay nắm chặt dây, buông mình rơi xuống ban công phòng cô. Thu dọn mọi thứ gọn ghẽ, cô đi vào phòng, vội vã tắm rửa thay đồ. Đã 9h45... anh sắp quay về.
Cạch...
Cô vừa từ nhà tắm bước ra thì cửa phòng đã mở, anh từ tốn đi vào.
- Lão.... đại... anh về rồi...
- Ừ...
...........
Lương Hạo bực dọc đi về phòng. Vừa về đến đã có người báo cho anh một tin mà khi nghe xong anh liền nở một nụ cười kì quái đến lạnh người.
- Tới lúc đòi người về rồi...
............
Hàn Thiên về phòng chưa được bao lâu liền nghe Hắc Long nói Lương lão đại muốn gặp anh làm một cuộc trao đổi gì đó. Hàn Thiên nghĩ ngợi một lát liền đồng ý. Vốn dĩ anh không muốn dính liếu đến Lương gia.... nhưng khi nghĩ đến Mẫn Hoa có thể trong tay họ anh liền không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
- Tôi đi một lát (Anh cầm lấy áo vest, nhẹ giọng nói với cô.)
- Tôi đi với anh
- Ừ....
Cô lấy áo khoác rồi cùng anh đi ra ngoài. Địa điểm gặp nhau là sân thượng tòa khách sạn này. Khi họ lên đến nơi thì đã thấy người Lương gia đứng thẳng tắp từ lúc nào rồi.
/42
|