Chương 21: Quân cờ 【8】
Hai năm trở lại đây cô cũng an phận, ít nhất là không có quấn lấy anh, cũng không có mách lẻo gì với ông nội ……
Nhìn thấy trên mặt cô hiện lên sự phẫn nộ cùng ảm đạm, không biết xuất phát từ tâm thái gì, anh nhẹ giọng dò hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
Nghe giọng điệu lúc cô nghe điện thoại không tốt, cô có thù oán gì với chú của cô hay sao?
Lúc này Vinh thiếu mới phát hiện, anh đối với người vợ này, ngoài biết tên là Lạc An Ninh, là quản gia xuất chúng của học viện quản gia quốc tế Hà Lan ra, anh hoàn toàn không biết gì về cô cả.
“Không sao, cảm ơn Vinh thiếu đã quan tâm.” Xe chậm rãi dừng lại bên đường, Lạc An Ninh đẩy cửa xuống xe không chút lưu luyến.
Rầm một tiếng, cửa xe đóng lại, thân hình mảnh mai của Lạc An Ninh bước nhanh rời đi, mắt phượng của Vinh Viêm híp lại, nhìn chằm chằm bóng dáng kia đến xuất thần.
“Vinh thiếu, chúng ta đến công ty hay là về chung cư ạ?” Hứa Trí Viễn nhìn vẻ mặt xuất thần của Vinh thiếu hỏi.
Vinh Viêm lấy lại tinh thần, ánh mắt tiếp tục nhìn đống văn kiện, dường như suy tư vừa rồi chưa từng tồn tại, nói: “Công ty.”
Xuống xe, Lạc An Ninh từ đầu đường đi lang thang không có mục tiêu, bởi vì kết hôn với Vinh thiếu, cô bị buộc từ chức quản gia, làm mợ chủ Vinh ở biệt thự Hào Đình được vạn người ngưỡng mộ.
Đôi khi cô thậm chí cảm thấy bản thân không làm bất kỳ điều gì, cả người đều có cảm giác như bị phế bỏ.
Thành phố S là một đô thị phù hợp với tiêu chuẩn quốc tế, đời sống nhân dân phát triển nhanh, trên đường phố có thể bắt gặp những công nhân áo trắng nhanh nhẹn.
Tất cả những người đó đều có mang theo một nụ cười rất tự tin và duyên dáng, nụ cười đó xuất phát từ trái tim, không liên quan gì đến ngoại hình.
Đột nhiên, bước chân của cô dừng lại tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ trắng trợn cách đó ba bước, cô bật cười thành tiếng.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, càng là những người bạn không muốn nhìn thấy thì họ sẽ càng xuất hiện trước mặt bạn lúc bạn lơ đãng, khiến bạn cảm thấy chán ghét.
“Lạc An Ninh, cha tôi nói tối nay mời cô đến nhà ăn cơm, sao cô lại không đồng ý?” Em họ của Lạc An Ninh, con gái Lạc Chí Quyền, Lạc Tâm Nhã, cô ta đang khoang tay trước ngực, ngạo mạn nhìn cô.
Cô ta trang điểm tông màu khói nhẹ, mặc một chiếc áo khoác màu đen dài đến đầu gối, theo sau là một trợ lý và hai vệ sĩ.
Rõ ràng là cô ta vừa mới quay xong, đúng rồi, cô suýt đã quên, Lạc Tâm Nhã trong mắt người ngoài là một cô gái giàu có, là một người mẫu, không nổi cũng không flop, bởi vì Lạc Chí Quyền sẵn sàng bỏ tiền ra để cô ta có thể trở thành người mẫu hạng 2
“Các người cũng không hy vọng tôi xuất hiện trước mặt các người đi?” Lạc An Ninh vuốt ve mái tóc mềm mại của mình, nhìn cô ta nở nụ cười xinh đẹp.
“Cô cũng có chút tự hiểu lấy mình đấy.” Lạc Tâm Nhã khinh thường liếc cô một cái, nói: “Tuy rằng đối mặt với cô có chút ảnh hưởng đến cảm giác ăn ngon miệng của tôi, nhưng cha tôi đã nói như vậy rồi, cô cũng nên ngoan ngoãn trở về ăn cơm đi. Đừng quên dẫn theo Vinh thiếu đi cùng. Lý Tẩm, đi thôi. "
Lạc Tâm Nhã kiêu hãnh như công chúa quay người định rời đi, Lạc An Ninh nheo đôi mắt xinh đẹp, ánh mắt lạnh lùng "Thật vinh dự khi chúng ta cùng quan điểm, gia đình cô cũng khiến tôi ăn không ngon miệng. Tôi sẽ không đi, chồng tôi cũng không đi, bởi vì gia đình cô không xứng ngồi cùng bàn ăn với gia đình tôi."
"Cô nói cái gì đó? Lạc An Ninh có giỏi thì cô nói lại lần nữa xem?" Lạc Tâm Nhã vội vàng chạy lên nắm lấy cổ tay cô, định dùng bạo lực với cô, trợ lý bên cạnh khuyên như thế nào cũng không chịu buông tay.
Cô ta là nhân vật của công chúng, Lạc An Ninh lại là Thái tử phi của Quốc Tế Bách Nạp, nếu bị ai đó chụp được, thì còn ra thể thống gì nữa chứ?
……...
/1320
|