Chương 29: Ly hôn với Vinh thiếu đi 【5】
Vinh thiếu không có phản ứng gì, hai đầu lông mày nhíu chặt, lần này Lạc An Ninh không khỏi tăng âm lượng, "Vinh thiếu, mau uống canh giải rượu, anh không muốn ngủ nhưng tôi thì vẫn muốn ngủ, đừng tốn thời gian nữa."
Thật khiến người ta tức giận!
Vốn đang ngủ ngon hảo bị đánh thức đã đủ tức rồi, cố tình vị thiếu gia này còn không chịu yên, uống rượu xong lại không chịu phối hợp, thật đá cho anh một chưởng dính đét vào tường kia quá.
Vinh thiếu không có phản ứng gì, Lạc An Ninh căm tức, bưng canh giải rượu lên định ép anh mở miệng uống, có thể là do lực khá mạnh nên Vinh thiếu thoáng mở mắt phượng, trong mắt tràn ngập sát khí.
Chỉ thấy anh mím môi, tay hất bát canh ra, nước canh tung toé đầy mặt đất, Lạc An Ninh đặt tay lên ngực cố bảo mình không được tức giận.
Nhưng cô vẫn rất muốn đánh người!
Có người từng nói, nhìn người khác không vừa mắt thật ra là do mình tu dưỡng không đủ, được rồi, giờ phút này cô thừa nhận mình không đủ tu dưỡng, hơn nữa còn cực kỳ không có tu dưỡng! Tha thứ cho tu dưỡng của cô không đủ chỉ muốn đánh chết anh!
Chỉ cần nghĩ đến anh châm chọc nói cô trăm phương nghìn kế muốn leo lên giường anh, trong lòng cô lại giận
Vinh thiếu hất bát đi rồi đẩy Lạc An Ninh ra sau đó ngã lên giường, Lạc An Ninh không kịp đề phòng bị anh đẩy cho ngã ngồi trên đất.
"Mợ chủ, cô không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?" Hai người làm vội đỡ cô dậy, lo lắng kiểm tra.
Bởi vì giường là kiểu giường cung đình châu Âu, có vẻ cao, ngã từ trên giường xuống cũng không phải đau dạng vừa, nếu không phải trên nền có trải thảm thì có lẽ lúc này Lạc An Ninh đã nổi bão rồi, ai thèm quản anh có đang say rượu hay không!
"Vinh Viêm anh khốn nạn vừa thôi, bà đây không hầu anh nữa, anh thích thế nào thì cứ làm!" Lạc An Ninh quát lên sau đó xoay người rời đi, nhân tiện cũng để hai người làm đi nghỉ ngơi luôn, tra nam này không cần ai quan tâm cũng tự sống sót được.
Mới vừa đi tới cửa, thân đằng sau bỗng vang lên tiếng bước chân, một giây sau Vinh thiếu ôm lấy eo cô, cằm đặt trên vai cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Chớ đi... Không được rời đi..."
Lạc An Ninh tách tay anh ra, chán ghét nói: "Vinh thiếu, anh uống say! Buông ra!"
"Đừng đi... Đừng rời đi... Đừng rời đi... Đừng rời đi..."
Nhưng mà, anh vẫn chỉ lặp lại câu nói kia, không có chút ý định buông tay nào.
Hai tay anh ôm rất chặt, Lạc An Ninh căn bản không tách ra được, huống hồ anh còn uống rượu, căn bản không nghe lọt tai lời cô nói, Vinh thiếu ôm cô nỉ non thật lâu sau, đột nhiên bê cô ném lên giường, thân thể cao lớn trực tiếp đè xuống.
"Anh muốn làm gì, nhanh xuống! Tôi nói cho anh biết, đừng nghĩ mượn chuyện say rượu mà làm xằng làm bậy với tôi, nếu không đừng trách tôi xuống tay không lưu tình."
Lạc An Ninh bị đè ở dưới thân, hai tay chống trên ngực không cho anh gần sát mình, muốn anh lấy lại lý trí.
Vinh Viêm đã quá say, nhìn cô gái dưới người, trước mắt hoảng hốt mông lung, anh lắc đầu muốn thấy rõ chút, đáng tiếc lại không thể như ý nguyện.
Anh đè cô gái dưới thân, bàn tay to thăm dò vào trong áo cô, tàn sát bừa bãi trên làn da trắng mịn, Lạc An Ninh bỗng dưng nín thở, rốt cuộc thì anh muốn làm gì!
………..
/1320
|