Chương 3: Tiểu tam khiêu khích (3)
Mạc Tiên Ca dùng ngón tay ngọn nâng cằm cô lên, ghé sát lại gần trêu trọc: “Thỏ không ăn cỏ gần hang không phải là thỏ tốt. Phải gọi là thóc đâu mà đãi gà rừng. Một tài nguyên tốt như tôi, cậu còn không tranh thủ mà lợi dụng đi.”
Anh ta đang tự chào hàng bản thân với cô, rất muốn để cô ăn anh ta sao?
Lạc An Ninh có một loại cảm giác như bị sét đánh, không thèm để ý tới anh ta nữa. Cô tự uống rượu, hết ly này tới ly khác, phóng khoáng tới ngay cả một người đàn ông còn thấy hãi.
Mạc Tiên Ca khuyên cô không nên uống quá nhiều, nhưng dường như không có tác dụng gì, thế rồi đành để kệ, cùng uống rượu với cô.
Mười giờ tối, quán rượu vô cùng náo nhiệt.
Âm nhạc vô cùng lớn, tiết tấu mãnh liệt, ánh đèn nhấp nháy mờ ảo và rực rỡ khiến tâm trạng cả nam và nữ đều thăng hoa.
Lúc Vinh Viêm xuất hiện, vệ sĩ đã đi tới nhường đường ở phía trước. anh như một vị vua đi vi hành, nhận được vô vàn ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.
Đường Triều đút tay vào túi quần, bộ dạng giống một kẻ ăn chơi, đang nói chuyện với anh, bỗng nhiên ánh mắt nhìn về hai người đang ngồi ở phía trước không xa, anh ta cười một cách vô cùng thích thú.
“Viêm, không được cậu tưới tắm, vợ của cậu không chịu được cô đơn trốn cậu ra ngoài vụng trộm rồi.”
Ánh mắt của Vinh Viêm lướt qua, anh nói: “Có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ đấy, không tin cậu nhìn đi.” Ngón tay của Đường Triều tạo thành một đường cong trong không khí, chỉ về hướng Lạc An Ninh và Mạc Tiên Ca.
Nghe xong Vinh Viêm liền nhìn qua, ngay lập tức đôi môi mọng mím chặt thành một đường, bàn tay ở bên hông cũng nắm chặt thành nắm đấm.
Uống cả một buổi tối, Lạc An Ninh đã ngà ngà say, giống như con bạch tuộc bám trên người Mạc Tiên Ca, “ Khốn nạn….lại dám đội nón xanh cho tôi. Tôi nguyền rủa anh sau này vô nhân đạo!”
“An Ninh, cậu say rồi, tôi đưa cậu về.”
“Về đâu? Không về, tôi không về….tôi phải cho anh ta đội nón xanh….” Lạc An Ninh say tới mơ hồ, bỗng nhiên cô nở nụ cười quyến rũ, bàn tay xoa xoa đôi môi của anh ta : “Anh đẹp trai…chúng ta đi khách sạn đi….”
Mạc Tiên Ca có chút hồi hộp, bàn tay đang đỡ vai cô bỗng nhiên nắm chặt lại, Lạc An Ninh cứ mãi cười như thế, bàn tay to gan hơn luồn vào trong áo của anh ta….
“An Ninh….cậu say rồi.” Gnói của Mạc Tiên Ca trầm khàn.
“Anh đẹp trai….chúng ta đi khách sạn có được không? Anh đẹp trai…. Chúng ta đi khách sạn….”
“Đi khách sạn làm gì?” Một giọng nói âm u vang lên, ngay lập tức, Vinh Viêm lôi Lạc An Ninh từ trong lòng Mạc Tiên Ca ra.
Lạc An Ninh bị anh kéo tới bất ngờ không kịp đề phòng, cả người mềm nhũn ngã nhào về một bên. Vinh Viêm đứng ở bên trông rất nho nhã và tôn quý, không hề có ý định kéo lại.
Mạc Tiên Ca híp mắt, nhanh tay nhanh mắt đỡ Lạc An Ninh vào lòng, ánh mắt nhìn về Vinh Viêm, cười lạnh: “Muộn thế này rồi còn không về với mẹ của đứa bé kia sao, cậu chủ Vinh quả thực có nhã hứng.”
Ánh mắt lạnh lẽo của Vinh Viêm rơi trên người Lạc An Ninh đang ở trong lòng anh ta, căn bản không hề chú ý nghe anh ta nói gì: “Bỏ cô ấy ra.”
Mạc Tiên Ca ôm chặt Lạc An Ninh trong lòng, khiêu khích nói: “Nếu tôi không buông, anh Vinh định làm gì?”
“Tổng giám đốc của Hoàng Đình lại dụ dỗ phụ nữ đã có gia đình trèo tường. Tiêu đề này, có đủ khiến cổ phiếu Hoàng Đình tụt giảm không?” Khóe môi Vinh Viêm khẽ cong lên, anh lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, hít một hơi thật dài rồi nhả ra.
Sự lười biếng mang theo chút cợt nhả của anh tạo nên sự cám dỗ khó tả, quyến rũ tới chí mạng.
Thật đáng khinh!
…..
/1320
|