Hà Anh Thảo nhận được tin nhắn điện thoại của Nha Hi liền la hét "Ôi trời đất."
Quả thật là không thể tin được, Huỳnh Nha Hi lại chính là tổng giám đốc phu nhân của cô. Thế mà Nha Hi lại chẳng nói lời nào, hôm nay được tan ca sớm như vậy, nên Hà Anh Thảo đã ôm tài liệu về nhà để mần thịt bọn chúng.
Hà Anh Thảo gửi đi tin nhắn hỏi Nha Hi ngày mai có đi làm không, Nha Hi bảo vẫn chưa biết, nếu Nha Hi không đi làm. Hà Anh Thảo chắc chắn sẽ lại trở về một cuộc đời yên tĩnh, đi làm chỉ vùi vào công việc không có người thích hợp để tán ngẫu.
Hà Anh Thảo hi vọng là Nha Hi sẽ đến đi làm, cho cô còn có người để bầu bạn, sau sự việc của hai năm trước, Hà Anh Thảo sống rất khép kín, những người trong công ty đều không dám đến gần Anh Thảo. Gần đây chỉ có Nha Hi, vô tư, thuần khiết không biết quá khứ của Anh Thảo, Hà Anh Thảo nấu xong mì gói, cùng một ly sữa tươi ngồi thưởng thức.
Bỗng nhiên Hà Anh Thảo nhận được một cuộc điện thoại, số điện thoại lạ lẫm trên màn hình, Hà Anh Thảo nheo mi nhìn mới nhận cuộc gọi "Alo..."
"Hà Anh Thảo" Bên đầu dây một giọng nói lạ lẫm gọi tên cô, Anh Thảo cẩn thận "Xin hỏi là..."
Đầu dây lạnh lẽo, âm thanh khàn khàn phát ra từ điện thoại, Hà Anh Thảo hốt hoảng bỏ xuống điện thoại, nhanh chóng tắt máy. Hoảng sợ đến hai bàn tay run run, cuộc gọi vừa rồi, người vừa rồi, hắn ta chẳng phải đã ra nước ngoài rồi sao?
Hà Anh Thảo còn tưởng rằng hắn ta sẽ chẳng bao giờ quay lại đất nước này, cho rằng anh ta vĩnh viễn sẽ biến khỏi cuộc đời Anh Thảo.
"Hạ thiếu..."
Tại sao bây giờ anh ta còn gọi? Có khi nào anh ta về nước rồi không?
Không, Hà Anh Thảo lùi bước, nhìn chiếc điện thoại của mình nằm trên bàn lần nữa đổ chuông, Hà Anh Thảo chết cũng không nghe máy. Nước mắt tuông rơi như suối sa, không thể nào, Hạ Minh Quân, anh ta tốt nhất chết ở nước ngoài, tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt Hà Anh Thảo.
_
Huỳnh Nha Hi đặt điện thoại lên bàn, nhìn nam nhân lười biếng nằm bên cạnh, cực kì ngán ngẫm "Dư tổng, không đi làm sao?"
"Hôm nay anh nghỉ phép" Dư Thế Phàm phì cười, Huỳnh Nha Hi chề môi, quay mặt đi.
"Vừa rồi nhắn tin với ai đấy?" Thế Phàm hỏi, mọi hoạt động của Nha Hi đều thu vào tầm mắt anh, Huỳnh Nha Hi trừng Thế Phàm, nhàm chán trả lời "Cô gái hôm trước đi ăn cùng."
Hà Anh Thảo, Dư Thế Phàm vẫn cứ ôm Huỳnh Nha Hi "Em thân với cô ấy nhỉ?"
Đương nhiên, bởi vì ngoài chị Anh Thảo ra, Nha Hi hoàn toàn không bắt chuyện được với mấy cô gái kia. Hai cô ngồi nói chuyện với nhau thì mấy cô nàng kia cứ xì xầm, bàn tán về hai người bọn cô. Huỳnh Nha Hi cũng chẳng có muốn làm bạn với bọn họ, suy ra chỉ kết bạn được với mỗi chị Anh Thảo.
"Hừm" Nha Hi lật đật ngồi dậy, thoát khỏi vòng tay Dư Thế Phàm "Em đi nấu cơm."
Tiếng chuông điện thoại của Thế Phàm phát ra, Huỳnh Nha Hi vươn tay đến chiếc điện thoại đang đặt trên tủ đầu giường đưa cho anh. Chỉ là khoảnh khắc ấy, Nha Hi nhìn dãy số trên màn hình có chút quen, hình như đã thấy ở đâu.
Dư Thế Phàm nghe máy, mi tâm chau lại, Thế Phàm đứng dậy bước vào nhà tắm tiếp tục cuộc điện thoại. Trong lòng Nha Hi có chút trĩu xuống, nhìn anh rời đi nghe điện thoại có chút buồn buồn. Không biết từ lúc nào mà Nha Hi muốn bản thân được chen vào cuộc sống của anh, tham lam muốn biết mấy chuyện riêng tư.
Ôi, Nha Hi điên mất, ở cạnh người đàn ông này chỉ khiến cô càng ngày càng không khống chế được tình cảm của bản thân. Huỳnh Nha Hi bước xuống giường, phân vân không biết nên đi ra nhà bếp hay là đi đến gần nhà tắm nghe ngóng một chút.
Nhưng mà, nghe lén điện thoại của người khác khi chưa có sự đồng ý là vi phạm quyền riêng tư đó, gương mặt Huỳnh Nha Hi đỏ bừng, bước chân phản bội công lý đi đến nhà tắm, đứng dựa vào bức tường cạnh cửa phòng tắm.
Biết là không nên nhưng mà phạm pháp một chút thôi chắc không sao đâu, Nha Hi tự nhủ, dựa vào bức tường cố gắng nghe ngóng bên trong. Âm thanh cứ ong ong, Nha Hi không nghe rõ được, hận không thể đi xuyên bức tường này, phải chi cô có thể đi xuyên tường.
Âm thanh giọng nói của Thế Phàm không còn nữa, Huỳnh Nha Hi lập bước nhanh ra khỏi phòng, bực bội chẳng nghe được gì đi vào nhà bếp, mang vào tạp dề. Chẳng biết đấy là cuộc gọi của ai, có quan trọng hay không?
Dư Thế Phàm từ phòng ngủ đi vào nhà bếp, rất chanh chua hỏi cô gái mặc tạp dề màu hồng "Này quý cô, muốn đến gặp Hân Hân một chuyến không?"
Huỳnh Nha Hi còn cầm trên tay chiếc chảo, nghe đến tên cô gái kia liền ngừng động, lập tức né tránh "Em không có nhu cầu tiếp chuyện với tình nhân của chồng mình."
Dư Thế Phàm liếc mắt, đi đến bắt lấy thân hình nhỏ ôm vào lòng âm thanh đe doạ "Nói lại xem?"
Tất nhiên, Nha Hi không dám, đổi giọng "Em không rãnh, đang bận nấu cơm."
Ôm lấy eo nhỏ, bắt lấy cánh tay của Nha Hi, Dư Thế Phàm cúi đầu kề lên lỗ tai Nha Hi, thở hơi nóng hổi "Đi với anh một chút."
Người đàn ông này đúng là khiến người ta má đỏ tim đập, Huỳnh Nha Hi nghiêng đầu né anh, cảm giác nhột quá, đôi mi Nha Hi cụp xuống, buồn bã lộ ra rõ, giọng nói ngập ngừng "Anh muốn em gặp cô ấy làm gì?"
Ôm thiên hạ trong lòng, cái thiên hạ nhỏ này của anh, lúc nào cũng đòi ly hôn, hiểu lầm anh. Dư Thế Phàm đơn nhiên là đưa cô gặp để giải thích rồi, nếu không đầu gỗ ngốc nghếch này lại sẽ đòi ly này ly nọ.
Bộ dạng ủ rủ của cô, thật đáng thương Dư Thế Phàm trêu ghẹo "Làm gì nhỉ? Để em đánh ghen chăng?"
"Ơ..."
Ghen cái gì? Nha Hi trừng đôi mắt to tròn với Thế Phàm, gương mặt bắt đầu đỏ phừng phừng. Ai mà thèm, ai thèm thì đi đi, Nha Hi còn lâu mới ghen "Anh tự mà đi."
Dáng vẻ ngượng ngùng đỏ mặt của Nha Hi, thật sự là đáng yêu đi, Dư Thế Phàm bế lên Huỳnh Nha Hi mang vào phòng "Mau mau đi tắm nào."
"Ách..." Bỗng nhiên bị bế lên, Nha Hi theo phản xạ hai tay câu lấy anh "Anh... Anh bỏ em xuống."
Còn tiếp...
_ThanhDii
Quả thật là không thể tin được, Huỳnh Nha Hi lại chính là tổng giám đốc phu nhân của cô. Thế mà Nha Hi lại chẳng nói lời nào, hôm nay được tan ca sớm như vậy, nên Hà Anh Thảo đã ôm tài liệu về nhà để mần thịt bọn chúng.
Hà Anh Thảo gửi đi tin nhắn hỏi Nha Hi ngày mai có đi làm không, Nha Hi bảo vẫn chưa biết, nếu Nha Hi không đi làm. Hà Anh Thảo chắc chắn sẽ lại trở về một cuộc đời yên tĩnh, đi làm chỉ vùi vào công việc không có người thích hợp để tán ngẫu.
Hà Anh Thảo hi vọng là Nha Hi sẽ đến đi làm, cho cô còn có người để bầu bạn, sau sự việc của hai năm trước, Hà Anh Thảo sống rất khép kín, những người trong công ty đều không dám đến gần Anh Thảo. Gần đây chỉ có Nha Hi, vô tư, thuần khiết không biết quá khứ của Anh Thảo, Hà Anh Thảo nấu xong mì gói, cùng một ly sữa tươi ngồi thưởng thức.
Bỗng nhiên Hà Anh Thảo nhận được một cuộc điện thoại, số điện thoại lạ lẫm trên màn hình, Hà Anh Thảo nheo mi nhìn mới nhận cuộc gọi "Alo..."
"Hà Anh Thảo" Bên đầu dây một giọng nói lạ lẫm gọi tên cô, Anh Thảo cẩn thận "Xin hỏi là..."
Đầu dây lạnh lẽo, âm thanh khàn khàn phát ra từ điện thoại, Hà Anh Thảo hốt hoảng bỏ xuống điện thoại, nhanh chóng tắt máy. Hoảng sợ đến hai bàn tay run run, cuộc gọi vừa rồi, người vừa rồi, hắn ta chẳng phải đã ra nước ngoài rồi sao?
Hà Anh Thảo còn tưởng rằng hắn ta sẽ chẳng bao giờ quay lại đất nước này, cho rằng anh ta vĩnh viễn sẽ biến khỏi cuộc đời Anh Thảo.
"Hạ thiếu..."
Tại sao bây giờ anh ta còn gọi? Có khi nào anh ta về nước rồi không?
Không, Hà Anh Thảo lùi bước, nhìn chiếc điện thoại của mình nằm trên bàn lần nữa đổ chuông, Hà Anh Thảo chết cũng không nghe máy. Nước mắt tuông rơi như suối sa, không thể nào, Hạ Minh Quân, anh ta tốt nhất chết ở nước ngoài, tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt Hà Anh Thảo.
_
Huỳnh Nha Hi đặt điện thoại lên bàn, nhìn nam nhân lười biếng nằm bên cạnh, cực kì ngán ngẫm "Dư tổng, không đi làm sao?"
"Hôm nay anh nghỉ phép" Dư Thế Phàm phì cười, Huỳnh Nha Hi chề môi, quay mặt đi.
"Vừa rồi nhắn tin với ai đấy?" Thế Phàm hỏi, mọi hoạt động của Nha Hi đều thu vào tầm mắt anh, Huỳnh Nha Hi trừng Thế Phàm, nhàm chán trả lời "Cô gái hôm trước đi ăn cùng."
Hà Anh Thảo, Dư Thế Phàm vẫn cứ ôm Huỳnh Nha Hi "Em thân với cô ấy nhỉ?"
Đương nhiên, bởi vì ngoài chị Anh Thảo ra, Nha Hi hoàn toàn không bắt chuyện được với mấy cô gái kia. Hai cô ngồi nói chuyện với nhau thì mấy cô nàng kia cứ xì xầm, bàn tán về hai người bọn cô. Huỳnh Nha Hi cũng chẳng có muốn làm bạn với bọn họ, suy ra chỉ kết bạn được với mỗi chị Anh Thảo.
"Hừm" Nha Hi lật đật ngồi dậy, thoát khỏi vòng tay Dư Thế Phàm "Em đi nấu cơm."
Tiếng chuông điện thoại của Thế Phàm phát ra, Huỳnh Nha Hi vươn tay đến chiếc điện thoại đang đặt trên tủ đầu giường đưa cho anh. Chỉ là khoảnh khắc ấy, Nha Hi nhìn dãy số trên màn hình có chút quen, hình như đã thấy ở đâu.
Dư Thế Phàm nghe máy, mi tâm chau lại, Thế Phàm đứng dậy bước vào nhà tắm tiếp tục cuộc điện thoại. Trong lòng Nha Hi có chút trĩu xuống, nhìn anh rời đi nghe điện thoại có chút buồn buồn. Không biết từ lúc nào mà Nha Hi muốn bản thân được chen vào cuộc sống của anh, tham lam muốn biết mấy chuyện riêng tư.
Ôi, Nha Hi điên mất, ở cạnh người đàn ông này chỉ khiến cô càng ngày càng không khống chế được tình cảm của bản thân. Huỳnh Nha Hi bước xuống giường, phân vân không biết nên đi ra nhà bếp hay là đi đến gần nhà tắm nghe ngóng một chút.
Nhưng mà, nghe lén điện thoại của người khác khi chưa có sự đồng ý là vi phạm quyền riêng tư đó, gương mặt Huỳnh Nha Hi đỏ bừng, bước chân phản bội công lý đi đến nhà tắm, đứng dựa vào bức tường cạnh cửa phòng tắm.
Biết là không nên nhưng mà phạm pháp một chút thôi chắc không sao đâu, Nha Hi tự nhủ, dựa vào bức tường cố gắng nghe ngóng bên trong. Âm thanh cứ ong ong, Nha Hi không nghe rõ được, hận không thể đi xuyên bức tường này, phải chi cô có thể đi xuyên tường.
Âm thanh giọng nói của Thế Phàm không còn nữa, Huỳnh Nha Hi lập bước nhanh ra khỏi phòng, bực bội chẳng nghe được gì đi vào nhà bếp, mang vào tạp dề. Chẳng biết đấy là cuộc gọi của ai, có quan trọng hay không?
Dư Thế Phàm từ phòng ngủ đi vào nhà bếp, rất chanh chua hỏi cô gái mặc tạp dề màu hồng "Này quý cô, muốn đến gặp Hân Hân một chuyến không?"
Huỳnh Nha Hi còn cầm trên tay chiếc chảo, nghe đến tên cô gái kia liền ngừng động, lập tức né tránh "Em không có nhu cầu tiếp chuyện với tình nhân của chồng mình."
Dư Thế Phàm liếc mắt, đi đến bắt lấy thân hình nhỏ ôm vào lòng âm thanh đe doạ "Nói lại xem?"
Tất nhiên, Nha Hi không dám, đổi giọng "Em không rãnh, đang bận nấu cơm."
Ôm lấy eo nhỏ, bắt lấy cánh tay của Nha Hi, Dư Thế Phàm cúi đầu kề lên lỗ tai Nha Hi, thở hơi nóng hổi "Đi với anh một chút."
Người đàn ông này đúng là khiến người ta má đỏ tim đập, Huỳnh Nha Hi nghiêng đầu né anh, cảm giác nhột quá, đôi mi Nha Hi cụp xuống, buồn bã lộ ra rõ, giọng nói ngập ngừng "Anh muốn em gặp cô ấy làm gì?"
Ôm thiên hạ trong lòng, cái thiên hạ nhỏ này của anh, lúc nào cũng đòi ly hôn, hiểu lầm anh. Dư Thế Phàm đơn nhiên là đưa cô gặp để giải thích rồi, nếu không đầu gỗ ngốc nghếch này lại sẽ đòi ly này ly nọ.
Bộ dạng ủ rủ của cô, thật đáng thương Dư Thế Phàm trêu ghẹo "Làm gì nhỉ? Để em đánh ghen chăng?"
"Ơ..."
Ghen cái gì? Nha Hi trừng đôi mắt to tròn với Thế Phàm, gương mặt bắt đầu đỏ phừng phừng. Ai mà thèm, ai thèm thì đi đi, Nha Hi còn lâu mới ghen "Anh tự mà đi."
Dáng vẻ ngượng ngùng đỏ mặt của Nha Hi, thật sự là đáng yêu đi, Dư Thế Phàm bế lên Huỳnh Nha Hi mang vào phòng "Mau mau đi tắm nào."
"Ách..." Bỗng nhiên bị bế lên, Nha Hi theo phản xạ hai tay câu lấy anh "Anh... Anh bỏ em xuống."
Còn tiếp...
_ThanhDii
/109
|