Marseille thành phố cảng của nước Pháp, lớn thứ hai sau Paris. Buổi đêm nhộn nhịp, bên trong quán bar Pub Le Black Stone giữa lòng thành phố lại càng nhộn nhịp hơn. Hạ thiếu nghiêm mình ngồi trên sofa mềm nhâm nhi ly rượu đỏ, bên vai còn có một người đẹp mắt xanh, da trắng, lạnh lùng lại lẳng lơ áp sát vào vòm ngực. Hạ Minh Quân đắm mình thưởng thức vị ngọt đến cay nồng của rượu ngon, rất tuyệt.
Hương vị ngọt ngào khi ngậm trong miệng sau khi chảy xuống yết hầu lại cay nồng, còn có một chút đắng đắng. Giống như...
Hạ thiếu hạ mi, nghiêng đầu hôn cô gái xinh đẹp bên cạnh, đáp lại hắn, nữ tính yêu kiều nhẹ nhàng hôn sau đó dần dần trở nên mãnh liệt. Hắn ngừng lại nụ hôn, ánh mắt đăm chiêu nhìn cô gái mỉm cười tươi tắn trên điện thoại, một cô gái đáng yêu với nụ cười ngây ngô.
Thuộc hạ nói với hắn, cô gái này họ Huỳnh, trông thật xinh đẹp và quan trọng là cô ta chính là vợ của Dư Thế Phàm. Cánh môi nâng lên Hạ thiếu bật cười, nụ cười rất nhàm chán.
Đúng rồi, hãy bảo vệ Hà Anh Thảo thật chặt đi, hắn sẽ dễ dàng bắt con vợ cưng của Dư Thế Phàm, nhớ đến Hà Anh Thảo, mùi vị ngọt ngào không tệ kia. Hạ Minh Quân như một bóng đen ở quán bar đầy ánh đèn xanh đỏ, Hà Anh Thảo sẽ sớm thôi, rồi sẽ gặp lại.
___
Buổi sáng, Huỳnh Nha Hi dậy rất sớm để chuẩn bị đi làm, đến khi Dư Thế Phàm tỉnh ngủ ngồi dậy. Đã nhìn thấy vợ nhỏ mặc áo sơ mi màu hồng nhạt, có một chiếc nơ trên cổ áo, chiếc váy công sở màu trắng ôm sát cơ thể Nha Hi. Hôm nay Nha Hi còn buộc tóc đuôi ngựa, trông rất khoẻ khoắn, còn có vài sợi tóc mai rơi nhè nhẹ bên gương mặt.
Dư Thế Phàm lười biếng ngồi trên giường, buổi sáng đã được một màn bổ mắt ngắm vợ, bởi vì Nha Hi cứ mải mê đứng trước gương chỉnh sửa không có phát hiện Thế Phàm đã dậy. Cho đến khi Dư Thế Phàm lên tiếng, Nha Hi mới giật mình.
"Anh còn chưa dậy mà em đã xong rồi?"
Nghe giọng nói, Nha Hi xoay người nhìn rất thản nhiên "Ừm."
Dư Thế Phàm không động đậy, ngồi yên hai tay khoanh lại ở trên giường nhìn Huỳnh Nha Hi. Chiều hôm qua, khi Thế Phàm tan làm về, Nha Hi chuẩn bị cơm cho anh xong lại trốn lên giường ngủ. Hôm qua anh cũng rất phóng khoáng không đòi hỏi, sáng hôm nay cô lại chuẩn bị thật sớm như vậy nga, cảm giác anh như bị làm lơ đi.
Suy nghĩ, Dư Thế Phàm khoé môi hơi giật, dường như nghĩ ra được chuyện gì "Nha Hi."
"Hả?"
"Em đi làm với ai nhỉ?" Dư Thế Phàm ranh ma hỏi.
Huỳnh Nha Hi biểu thị một cái chớp mắt, ngộ ra chuyện gì đó lập tức hoảng "A... Anh dậy mau."
Dư Thế Phàm nhúng vai, bày tỏ ánh mắt rất không vừa ý, Nha Hi không hiểu người này muốn gì chỉ biết la mắng "Anh còn không nhanh nhanh chuẩn bị."
Ôi trời, anh thì trễ được, còn Nha Hi thì không thể đi trễ nha. Dù gì thì Nha Hi cũng chỉ là một chuyên viên kế toán nhỏ bé, quên mất là hôm qua anh bảo đi làm cùng anh, nhìn thấy Dư Thế Phàm vẫn không động đậy Huỳnh Nha Hi thật sự hết cách "Nếu anh không nhanh lên thì em sẽ tự đi."
Ánh mắt Dư Thế Phàm híp lại, dùng một lực lớn khẩu khí nặng nề "Em dám."
Nữ nhân xưa nay chưa có ai từ chối Dư Thế Phàm, ngày hôm nay lại tồn tại một cái cô vợ đến cả chở đi làm cùng từ chối. Dư Thế Phàm đơn nhiên không để chuyện đó xảy ra, gương mặt ám chỉ, nếu cô dám ra khỏi phòng anh đây có thể lập tức đánh mông cô.
Huỳnh Nha Hi đơn nhiên không thể đấu lại khẩu khí lớn kia, từ khi cuộc hôn nhân này xảy ra đã mặc định Huỳnh Nha Hi nằm kèo dưới người kia. Nha Hi bực bội dậm chân, nghiến răng "Anh muốn làm sao?"
Dư Thế Phàm chỉ im lặng, ánh mắt dính chặc trên người Nha Hi, trông ánh mắt ma mị hiện lên có một chút dục niệm. Huỳnh Nha Hi ôm lại ngực muốn nhanh chóng chạy ra khỏi người này, giọng nói ngăn cấm "Em nói cho anh biết, em không rảnh đâu."
Dư Thế Phàm vẫn ở trên giường, nâng tay cầm lấy điện thoại bên cạnh rất lười biếng, không có mở miệng vẫn cứ ung dung cầm điện thoại, nhưng hầu hết chú ý dáng lên người Nha Hi. Đặt trả điện thoại lên bên tủ cạnh bên, giọng nói y hệt như buổi trưa hôm qua "Em còn một tiếng."
"..." Huỳnh Nha Hi mếu máo, thật sự là khóc không được mà thét không xong. Cô đã tắm rửa, ăn mặc chỉnh chu xong anh lại muốn cô bồi anh. Chẳng phải bắt cô tắm rửa, chuẩn bị lại một lần nữa sao? Khẩu khí, Nha Hi chắc chắn đấu không lại, Huỳnh Nha Hi mưu kế yểu điệu nhỏ xíu giọng ngọt như mía lùi gọi "Thế Phàm..."
Người đàn ông kia lại rất lưu manh, giương lớn nụ cười "Mời em."
Huỳnh Nha Hi cắn cánh môi tích cực suy nghĩ, hi vọng là sẽ suy nghĩ ra cái gì đó cứu vãn giây phút này của cô, bước chân tiếng về phía giường. Ngồi xuống bên cạnh anh, Huỳnh Nha Hi bắt lấy bàn tay to lớn của Dư Thế Phàm đàm phán "Buổi trưa nhé."
Dư Thế Phàm nheo mi, con ngươi động đậy, Nha Hi nuốt nuốt nước miếng "Buổi trưa, em bồi anh."
Con ngươi màu đen khẽ động, Dư Thế Phàm bắt lấy gương mặt nhỏ, cúi đầu hôn, cắn lên cánh môi mềm ngọt như quả hồng chín mùi, trước khi rời đi lưu luyến mút môi mềm.
"Được thôi, anh đợi em."
(P/s thật là mất máu quá ( ꈍᴗꈍ))
Còn tiếp...
_ThanhDii
Hương vị ngọt ngào khi ngậm trong miệng sau khi chảy xuống yết hầu lại cay nồng, còn có một chút đắng đắng. Giống như...
Hạ thiếu hạ mi, nghiêng đầu hôn cô gái xinh đẹp bên cạnh, đáp lại hắn, nữ tính yêu kiều nhẹ nhàng hôn sau đó dần dần trở nên mãnh liệt. Hắn ngừng lại nụ hôn, ánh mắt đăm chiêu nhìn cô gái mỉm cười tươi tắn trên điện thoại, một cô gái đáng yêu với nụ cười ngây ngô.
Thuộc hạ nói với hắn, cô gái này họ Huỳnh, trông thật xinh đẹp và quan trọng là cô ta chính là vợ của Dư Thế Phàm. Cánh môi nâng lên Hạ thiếu bật cười, nụ cười rất nhàm chán.
Đúng rồi, hãy bảo vệ Hà Anh Thảo thật chặt đi, hắn sẽ dễ dàng bắt con vợ cưng của Dư Thế Phàm, nhớ đến Hà Anh Thảo, mùi vị ngọt ngào không tệ kia. Hạ Minh Quân như một bóng đen ở quán bar đầy ánh đèn xanh đỏ, Hà Anh Thảo sẽ sớm thôi, rồi sẽ gặp lại.
___
Buổi sáng, Huỳnh Nha Hi dậy rất sớm để chuẩn bị đi làm, đến khi Dư Thế Phàm tỉnh ngủ ngồi dậy. Đã nhìn thấy vợ nhỏ mặc áo sơ mi màu hồng nhạt, có một chiếc nơ trên cổ áo, chiếc váy công sở màu trắng ôm sát cơ thể Nha Hi. Hôm nay Nha Hi còn buộc tóc đuôi ngựa, trông rất khoẻ khoắn, còn có vài sợi tóc mai rơi nhè nhẹ bên gương mặt.
Dư Thế Phàm lười biếng ngồi trên giường, buổi sáng đã được một màn bổ mắt ngắm vợ, bởi vì Nha Hi cứ mải mê đứng trước gương chỉnh sửa không có phát hiện Thế Phàm đã dậy. Cho đến khi Dư Thế Phàm lên tiếng, Nha Hi mới giật mình.
"Anh còn chưa dậy mà em đã xong rồi?"
Nghe giọng nói, Nha Hi xoay người nhìn rất thản nhiên "Ừm."
Dư Thế Phàm không động đậy, ngồi yên hai tay khoanh lại ở trên giường nhìn Huỳnh Nha Hi. Chiều hôm qua, khi Thế Phàm tan làm về, Nha Hi chuẩn bị cơm cho anh xong lại trốn lên giường ngủ. Hôm qua anh cũng rất phóng khoáng không đòi hỏi, sáng hôm nay cô lại chuẩn bị thật sớm như vậy nga, cảm giác anh như bị làm lơ đi.
Suy nghĩ, Dư Thế Phàm khoé môi hơi giật, dường như nghĩ ra được chuyện gì "Nha Hi."
"Hả?"
"Em đi làm với ai nhỉ?" Dư Thế Phàm ranh ma hỏi.
Huỳnh Nha Hi biểu thị một cái chớp mắt, ngộ ra chuyện gì đó lập tức hoảng "A... Anh dậy mau."
Dư Thế Phàm nhúng vai, bày tỏ ánh mắt rất không vừa ý, Nha Hi không hiểu người này muốn gì chỉ biết la mắng "Anh còn không nhanh nhanh chuẩn bị."
Ôi trời, anh thì trễ được, còn Nha Hi thì không thể đi trễ nha. Dù gì thì Nha Hi cũng chỉ là một chuyên viên kế toán nhỏ bé, quên mất là hôm qua anh bảo đi làm cùng anh, nhìn thấy Dư Thế Phàm vẫn không động đậy Huỳnh Nha Hi thật sự hết cách "Nếu anh không nhanh lên thì em sẽ tự đi."
Ánh mắt Dư Thế Phàm híp lại, dùng một lực lớn khẩu khí nặng nề "Em dám."
Nữ nhân xưa nay chưa có ai từ chối Dư Thế Phàm, ngày hôm nay lại tồn tại một cái cô vợ đến cả chở đi làm cùng từ chối. Dư Thế Phàm đơn nhiên không để chuyện đó xảy ra, gương mặt ám chỉ, nếu cô dám ra khỏi phòng anh đây có thể lập tức đánh mông cô.
Huỳnh Nha Hi đơn nhiên không thể đấu lại khẩu khí lớn kia, từ khi cuộc hôn nhân này xảy ra đã mặc định Huỳnh Nha Hi nằm kèo dưới người kia. Nha Hi bực bội dậm chân, nghiến răng "Anh muốn làm sao?"
Dư Thế Phàm chỉ im lặng, ánh mắt dính chặc trên người Nha Hi, trông ánh mắt ma mị hiện lên có một chút dục niệm. Huỳnh Nha Hi ôm lại ngực muốn nhanh chóng chạy ra khỏi người này, giọng nói ngăn cấm "Em nói cho anh biết, em không rảnh đâu."
Dư Thế Phàm vẫn ở trên giường, nâng tay cầm lấy điện thoại bên cạnh rất lười biếng, không có mở miệng vẫn cứ ung dung cầm điện thoại, nhưng hầu hết chú ý dáng lên người Nha Hi. Đặt trả điện thoại lên bên tủ cạnh bên, giọng nói y hệt như buổi trưa hôm qua "Em còn một tiếng."
"..." Huỳnh Nha Hi mếu máo, thật sự là khóc không được mà thét không xong. Cô đã tắm rửa, ăn mặc chỉnh chu xong anh lại muốn cô bồi anh. Chẳng phải bắt cô tắm rửa, chuẩn bị lại một lần nữa sao? Khẩu khí, Nha Hi chắc chắn đấu không lại, Huỳnh Nha Hi mưu kế yểu điệu nhỏ xíu giọng ngọt như mía lùi gọi "Thế Phàm..."
Người đàn ông kia lại rất lưu manh, giương lớn nụ cười "Mời em."
Huỳnh Nha Hi cắn cánh môi tích cực suy nghĩ, hi vọng là sẽ suy nghĩ ra cái gì đó cứu vãn giây phút này của cô, bước chân tiếng về phía giường. Ngồi xuống bên cạnh anh, Huỳnh Nha Hi bắt lấy bàn tay to lớn của Dư Thế Phàm đàm phán "Buổi trưa nhé."
Dư Thế Phàm nheo mi, con ngươi động đậy, Nha Hi nuốt nuốt nước miếng "Buổi trưa, em bồi anh."
Con ngươi màu đen khẽ động, Dư Thế Phàm bắt lấy gương mặt nhỏ, cúi đầu hôn, cắn lên cánh môi mềm ngọt như quả hồng chín mùi, trước khi rời đi lưu luyến mút môi mềm.
"Được thôi, anh đợi em."
(P/s thật là mất máu quá ( ꈍᴗꈍ))
Còn tiếp...
_ThanhDii
/109
|