Nha Hi vẫn rất bình tĩnh chỉ trừ bàn tay đang siết rất chặt cốc thủy tinh, cô đã từng mường tượng ra hình ảnh tay trong tay của hai người, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn quá đả kích mặc dù đã ngàng lần tưởng tượng khẽ hỏi "Anh... Cô ấy?"
Hai người có thể ở bên ngoài, vì sao lại bước vào căn hộ này, bước vào lãnh địa riêng biệt của cô, ở trước mặt cô tay trong tay?
"Anh lấy một ít đồ" Dư Thế Phàm thản nhiên đáp, Nha Hi bị một trận đả kích, trừng mắt nhìn cô gái đang được người đàn ông mà cô yêu thương nắm tay đi vào nhà.
"Đi ra..." Giọng nói không lớn không nhỏ yêu cầu, Dư Thế Phàm dừng bước chân, cô ta cũng dừng bước nấp ở phía sau Dư Thế Phàm, Thế Phàm bình bình thản thản "Anh vào lấy đồ một chút" Vừa nâng bước đi.
Xoảng.
Âm thanh tan vỡ lạnh người, Dư Thế Phàm quay đầu, Huỳnh Nha Hi thật sự không khống chế được đã ném cốc nước thủy tinh xuống đất hét lớn "Em nói anh với cô ấy đi ra!"
Chiếc cốc ngay bên cạnh cô, mảnh vỡ thủy tinh văng lung tung trên sàn, Nha Hi hiện tại chân trần không có mang dép bông, trông sắc mặt cô thật sự rất tức giận, chỉ cần bước đến một bước sẽ đạp lên thủy tinh vỡ.
Dư Thế Phàm không kịp ngăn, Huỳnh Nha Hi đã thật sự bước đến, đạp lên mảnh vỡ nhưng gương mặt lại không hề có một chút biểu hiện đau đớn, trong ánh mắt mù sương của cô chỉ toàn một sự tức giận, hai tay siết chặt chiếc váy ngủ dài trông như ra lệnh lại mang theo sự khẩn cầu "Anh đi ra."
Đây là nơi của cô, cô không muốn người phụ nữ kia bước vào, đây là nơi duy nhất chỉ của riêng cô. Huỳnh Nha Hi siết chặt váy ngủ, nghiếng chặt răng cầm cự đau đớn dưới chân, cô chỉ có thể bước đi ba bước. Cảm giác thủy tinh đâm vào da thịt, có đau đớn cũng không bằng tâm tình của cô, máu bắt đầu chảy ran xung quanh hai bàn chân nhỏ. Dư Thế Phàm buông tay Trần Hân Hân nhanh bảo cô đi xuống xe chờ, Hân Hân rất nghe lời đi ra khỏi căn hộ.
Ánh mắt Nha Hi theo dõi bóng dáng cô gái kia, xác định đã rời khỏi, cô mới thả lỏng hai bàn tay, đau đớn từ dưới lòng bàn chân đâm lên tê tái, nước mắt nhẫn nhịn liền rơi xuống. Dư Thế Phàm đi đến trước mặt cô, bắt lấy hai bã vai nhỏ muốn bế cô lên. Nha Hi đẩy anh rời khỏi mình, bởi vì vậy mà chao đảo lùi bước, thủy tinh càng đâm sâu, cô đau đến nấc thành tiếng "Aa..."
Dư Thế Phàm vội bắt lấy eo nhỏ của cô, thuần phục bế lên vai, Nha Hi liên tục đấm vào lưng anh, chân đạp loạn.
"Á... Anh buông em ra..."
Dư Thế Phàm mang cô vào phòng ngủ đặt ngay ngắn lên giường, mở tủ lấy ra hộp y tế, Huỳnh Nha Hi rút hai chân bê bết máu lại, máu vấy lên trên nệm giường màu xám đỏ thẫm.
"Em..." Dư Thế Phàm trừng mắt tức đến muốn mắng người, tay nắm cổ chân của cô kéo về phía mình, dùng lực giữ chặt khiến cô không thể quậy nữa, Huỳnh Nha Hi bật khóc như một đứa trẻ không hiểu chuyện ấm ức, rất cứng đầu hai chân đạp loạn, máu càng lúc vấy ra giường "Em không cần... Anh bỏ ra..."
"Huỳnh Nha Hi em nằm yên cho anh!" Dư Thế Phàm quát, tay siết chặt một bên chân của cô kéo mạnh về phía anh, một lực lớn như vậy Nha Hi bị kéo xuống, váy ngủ lại theo tự nhiên trượt lên trên, cơ thể Nha Hi nằm xuống, hai tay cô túm lấy váy ngủ ngăn lại, anh túm lấy người cô xoay nằm úp xuống, sau đó lại rất nhanh túm lấy một bên chân của cô. Dư Thế Phàm giữ được cô, dùng một cây kẹp gắp lấy ra từng mảnh thủy tinh đâm sâu trong lòng bàn chân đang không ngừng ứa máu.
Lúc này cô chỉ muốn khóc, mặt vùi vào trong cái chăn cái nệm, cắn môi ngậm xuống nức nở. Dư Thế Phàm nhẹ nhàng lấy hết những mảnh thủy tinh từ lớn đến nhỏ, sau đó sát trùng lau máu rồi băng lại cho cô. Nước sát trùng vừa chạm vào vết đứt, Nha Hi cắn chiếc chăn không muốn phát ra tiếng, chân cô vẫn rất run, Dư Thế Phàm nhẹ nhàng hết mức có thể, đến mức bàn tay anh cũng có điểm run rẩy.
Đến một bên chân còn lại nhẹ nhàng còn hơn cả lúc ban đầu, từng chút từng chút một lấy ra từng mảnh. Máu đỏ thẫm chảy ra, vết thương li chi cả lên, Huỳnh Nha Hi thì không ngừng đau đớn mà run run, thế mà lại chẳng phát ra một tiếng khóc nào. Cứ vùi vào trong chăn, hai tay thì siết chặt thành quả đấm kia, hoàn thành xong đối với hành động dịu dàng, giọng nói lại lạnh tanh "Em nổi điên cái gì?"
Huỳnh Nha Hi lom khom ngồi dậy, bò ra phía bên kia giường tránh xa anh một chút, đến giọng nói cũng phát run "Anh mang cô ấy vô đây làm gì?"
"Chỉ vì như thế?" Chỉ như thế mà cô tự làm hại mình sao? Dư Thế Phàm thật sự muốn phát điên trừng mắt "Em đừng có vô lí như thế."
"Đây là nhà của em" Nha Hi nắm lấy chiếc gối ném vào người Dư Thế Phàm, gối mềm văng vào người anh, Thế Phàm nghiếng răng nghiếng lợi "Đây cũng là nhà của anh."
Huỳnh Nha Hi hít hít cái mũi, nghẹn không chịu được tâm tư tái tê "Anh với cô ấy có thể ở ngoài... Không phải chỗ này..."
Đây là nơi duy nhất thuộc về riêng cô, không phải chia đôi xẻ nửa với bất cứ ai, cũng được coi như là một chút tôn nghiêm, chỉ có chút ít ỏi này cô cũng phải chia đôi với người kia sao? Anh không thể cho cô sự tôn trọng duy nhất này hay sao?
Còn tiếp...
_ThanhDii
Hai người có thể ở bên ngoài, vì sao lại bước vào căn hộ này, bước vào lãnh địa riêng biệt của cô, ở trước mặt cô tay trong tay?
"Anh lấy một ít đồ" Dư Thế Phàm thản nhiên đáp, Nha Hi bị một trận đả kích, trừng mắt nhìn cô gái đang được người đàn ông mà cô yêu thương nắm tay đi vào nhà.
"Đi ra..." Giọng nói không lớn không nhỏ yêu cầu, Dư Thế Phàm dừng bước chân, cô ta cũng dừng bước nấp ở phía sau Dư Thế Phàm, Thế Phàm bình bình thản thản "Anh vào lấy đồ một chút" Vừa nâng bước đi.
Xoảng.
Âm thanh tan vỡ lạnh người, Dư Thế Phàm quay đầu, Huỳnh Nha Hi thật sự không khống chế được đã ném cốc nước thủy tinh xuống đất hét lớn "Em nói anh với cô ấy đi ra!"
Chiếc cốc ngay bên cạnh cô, mảnh vỡ thủy tinh văng lung tung trên sàn, Nha Hi hiện tại chân trần không có mang dép bông, trông sắc mặt cô thật sự rất tức giận, chỉ cần bước đến một bước sẽ đạp lên thủy tinh vỡ.
Dư Thế Phàm không kịp ngăn, Huỳnh Nha Hi đã thật sự bước đến, đạp lên mảnh vỡ nhưng gương mặt lại không hề có một chút biểu hiện đau đớn, trong ánh mắt mù sương của cô chỉ toàn một sự tức giận, hai tay siết chặt chiếc váy ngủ dài trông như ra lệnh lại mang theo sự khẩn cầu "Anh đi ra."
Đây là nơi của cô, cô không muốn người phụ nữ kia bước vào, đây là nơi duy nhất chỉ của riêng cô. Huỳnh Nha Hi siết chặt váy ngủ, nghiếng chặt răng cầm cự đau đớn dưới chân, cô chỉ có thể bước đi ba bước. Cảm giác thủy tinh đâm vào da thịt, có đau đớn cũng không bằng tâm tình của cô, máu bắt đầu chảy ran xung quanh hai bàn chân nhỏ. Dư Thế Phàm buông tay Trần Hân Hân nhanh bảo cô đi xuống xe chờ, Hân Hân rất nghe lời đi ra khỏi căn hộ.
Ánh mắt Nha Hi theo dõi bóng dáng cô gái kia, xác định đã rời khỏi, cô mới thả lỏng hai bàn tay, đau đớn từ dưới lòng bàn chân đâm lên tê tái, nước mắt nhẫn nhịn liền rơi xuống. Dư Thế Phàm đi đến trước mặt cô, bắt lấy hai bã vai nhỏ muốn bế cô lên. Nha Hi đẩy anh rời khỏi mình, bởi vì vậy mà chao đảo lùi bước, thủy tinh càng đâm sâu, cô đau đến nấc thành tiếng "Aa..."
Dư Thế Phàm vội bắt lấy eo nhỏ của cô, thuần phục bế lên vai, Nha Hi liên tục đấm vào lưng anh, chân đạp loạn.
"Á... Anh buông em ra..."
Dư Thế Phàm mang cô vào phòng ngủ đặt ngay ngắn lên giường, mở tủ lấy ra hộp y tế, Huỳnh Nha Hi rút hai chân bê bết máu lại, máu vấy lên trên nệm giường màu xám đỏ thẫm.
"Em..." Dư Thế Phàm trừng mắt tức đến muốn mắng người, tay nắm cổ chân của cô kéo về phía mình, dùng lực giữ chặt khiến cô không thể quậy nữa, Huỳnh Nha Hi bật khóc như một đứa trẻ không hiểu chuyện ấm ức, rất cứng đầu hai chân đạp loạn, máu càng lúc vấy ra giường "Em không cần... Anh bỏ ra..."
"Huỳnh Nha Hi em nằm yên cho anh!" Dư Thế Phàm quát, tay siết chặt một bên chân của cô kéo mạnh về phía anh, một lực lớn như vậy Nha Hi bị kéo xuống, váy ngủ lại theo tự nhiên trượt lên trên, cơ thể Nha Hi nằm xuống, hai tay cô túm lấy váy ngủ ngăn lại, anh túm lấy người cô xoay nằm úp xuống, sau đó lại rất nhanh túm lấy một bên chân của cô. Dư Thế Phàm giữ được cô, dùng một cây kẹp gắp lấy ra từng mảnh thủy tinh đâm sâu trong lòng bàn chân đang không ngừng ứa máu.
Lúc này cô chỉ muốn khóc, mặt vùi vào trong cái chăn cái nệm, cắn môi ngậm xuống nức nở. Dư Thế Phàm nhẹ nhàng lấy hết những mảnh thủy tinh từ lớn đến nhỏ, sau đó sát trùng lau máu rồi băng lại cho cô. Nước sát trùng vừa chạm vào vết đứt, Nha Hi cắn chiếc chăn không muốn phát ra tiếng, chân cô vẫn rất run, Dư Thế Phàm nhẹ nhàng hết mức có thể, đến mức bàn tay anh cũng có điểm run rẩy.
Đến một bên chân còn lại nhẹ nhàng còn hơn cả lúc ban đầu, từng chút từng chút một lấy ra từng mảnh. Máu đỏ thẫm chảy ra, vết thương li chi cả lên, Huỳnh Nha Hi thì không ngừng đau đớn mà run run, thế mà lại chẳng phát ra một tiếng khóc nào. Cứ vùi vào trong chăn, hai tay thì siết chặt thành quả đấm kia, hoàn thành xong đối với hành động dịu dàng, giọng nói lại lạnh tanh "Em nổi điên cái gì?"
Huỳnh Nha Hi lom khom ngồi dậy, bò ra phía bên kia giường tránh xa anh một chút, đến giọng nói cũng phát run "Anh mang cô ấy vô đây làm gì?"
"Chỉ vì như thế?" Chỉ như thế mà cô tự làm hại mình sao? Dư Thế Phàm thật sự muốn phát điên trừng mắt "Em đừng có vô lí như thế."
"Đây là nhà của em" Nha Hi nắm lấy chiếc gối ném vào người Dư Thế Phàm, gối mềm văng vào người anh, Thế Phàm nghiếng răng nghiếng lợi "Đây cũng là nhà của anh."
Huỳnh Nha Hi hít hít cái mũi, nghẹn không chịu được tâm tư tái tê "Anh với cô ấy có thể ở ngoài... Không phải chỗ này..."
Đây là nơi duy nhất thuộc về riêng cô, không phải chia đôi xẻ nửa với bất cứ ai, cũng được coi như là một chút tôn nghiêm, chỉ có chút ít ỏi này cô cũng phải chia đôi với người kia sao? Anh không thể cho cô sự tôn trọng duy nhất này hay sao?
Còn tiếp...
_ThanhDii
/109
|