Tia cười trên gương mặt Nha Hi vội vàng vụt tắt, Trần Hân Hân có vẻ như muốn tiếp chuyện, nhưng Nha Hi đối với cô gái này không có hứng thú nói chuyện liền vội "Tôi không cố ý, xin lỗi."
Nha Hi nâng bước chân lướt qua Trần Hân Hân, những tưởng có thể như vậy yên ổn rời đi, Trần Hân Hân lại xoay người gọi cô "Huỳnh tiểu thư."
Nha Hi thở dài, dừng lại bước chân, xoay người lại lịch sự nhất có thể "Còn có chuyện gì sao?"
"Hai ngày nữa chúng tôi sẽ kết hôn" Trần Hân Hân khẽ giọng "Nếu có thể, mời cô cùng Huỳnh gia đến chung vui."
Trần Hân Hân thân thiện mời Nha Hi đến dự tiệc cưới, đối với nụ cười lương thiện đó gương mặt Nha Hi chuyển từ lịch thiệp sang đông cứng, đôi mi nặng trĩu cụp xuống che đi đôi mắt tựa sương mai buồn bã, Trần Hân Hân là thật sự muốn mời cô đến hay là đang cười nhạo cô.
"Hôm nay anh ấy đưa tôi đến đây, tiệm bánh này nổi tiếng lắm."
"Cô có muốn gặp anh ấy một chút không, anh ấy ngồi ở trên lầu."
"Tôi có ảnh chụp váy cưới xinh lắm..."
"Được rồi" Nha Hi cắt ngang, gương mặt bình tĩnh lúc đầu bây giờ đã đỏ hoe đôi mắt "Tôi có việc, tạm biệt."
Trần Hân Hân nhếch môi cười, bước đi lên lầu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Dư Thế Phàm, giọng nói mềm mại "Em vừa gặp một người quen ở dưới lầu cho nên đi hơi lâu một chút."
"Ừm" Dư Thế Phàm chỉ chăm chú nhìn vào điện thoại, đến một ánh nhìn cũng không có chú ý đến cô. Trần Hân Hân nâng ly nước trái cây uống một ngụm, muốn thu hút ánh mắt của anh liền nhẹ nhàng nói "Em vừa gặp Huỳnh Nha Hi ở dưới."
Ngón tay lướt màn hình điện thoại của Dư Thế Phàm chợt ngưng lại, mi tâm có chút nhăn lại nhưng chỉ một giây liền biến mất, chỉ khẽ giọng "Ừm."
"Anh không muốn biết em nói gì với cô ấy hả?" Trần Hân Hân nhăn mặt, đã nói đến như vậy, anh còn không có nhìn cô. Dư Thế Phàm rất chăm chú vào điện thoại "Em nói gì cũng được."
Trần Hân Hân trừng mắt, cầm lên ly nước lần nữa uống, anh lúc nào cũng như vậy, thật khiến người ta cục hứng nga.
....
Nha Hi xoay người nhanh chóng rời đi, bước ra khỏi tiệm bánh nước mắt lập tức rơi xuống. Huỳnh Nha Hi nhanh tay lau đi, qua đường đi đến chỗ xe của gia đình đang đợi. Cô không thể để ba mẹ và chị hai nhìn thấy vẻ mặt không tốt của mình, rất thành thạo hít hít cái lỗ mũi, tay vội che lên mắt.
Cha mở cửa xe cho cô, Nha Hi ngồi vào xe liền vội mếu máo lên, diễn một chiếc kịch nhõng nhẽo hết sức chân thật "Chị thổi bụi... Đau quá a..."
Nhã Đình nhẹ nhàng nâng gương mặt nhỏ nhắn của em gái nhỏ, hai ngón tay nâng nâng mí mắt của Nha Hi lên thổi mạnh một hơi. Huỳnh Nha Hi thở phào, tay dụi dụi "Cảm ơn chị."
Vở kịch bụi ba vào mắt của cô, mọi người còn chẳng nhận ra một điểm khác lạ nào mà tin tưởng.
Về đến nhà, Nha Hi chẳng thèm ăn nữa, đặt túi giấy ở trên bàn ăn trong bếp, ngáp dài một hơi sau đó lắc qua lắc lại cái đầu mệt mỏi "Con lên phòng ngủ chút đây..."
"Ừa, con nghỉ ngơi đi" Bà Huỳnh mỉm cười đáp, Nha Hi thành công đi lên phòng.
Đóng chặt cánh cửa, cô leo lên chiếc giường mềm mại, ngồi tựa lưng và đầu giường ôm chiếc gối mềm. Gương mặt dụi vào chiếc gối, cuối cùng tiếng nức nở nhỏ xíu phát ra, không dám khóc lớn chỉ có thể sụt sịt.
Cô đúng là thảm hại, những tưởng bản thân đã tốt lên rất nhiều nhưng chỉ vừa bị cười nhạo mấy câu, Nha Hi liền cảm thấy đau lòng. Người đàn ông cô yêu thương, hiện đang rất yêu thương người khác, người phụ nữ đó còn rất tự hào khoe khoan trước mặt cô.
Những thứ mà cô muốn đều thuộc về cô ấy, sự dịu dàng của anh cũng giành cho cô ấy. Nha Hi cảm thấy trái tim mình sắp không ổn nữa, cô cảm thấy đau quá.
Đầu như bị hàng ngàng cái búa bổ vào, lời nói chanh chua như con dao sắt nhọn lãng vãng mãi ở lỗ tai cô. Cô buông ra chiếc gối, hai bàn tay nhỏ bịch lại hai lỗ tai, nước mắt như suối mơ chảy trên gương mặt trắng bệch.
Cô cảm thấy đau đầu quá, mồ hôi lạnh đổ như tắm ướt cả mái tóc, cắn môi nhịn xuống đau đớn như thế nào cũng không giảm, Nha Hi bắt đầu hoa mắt, mọi thứ xung quanh cô mờ mờ ảo ào, dần dần chỉ còn một màu đen tối, Nha Hi nằm dài trên chiếc giường ngất đi.
Đến tận buổi tối, khi bà Huỳnh lên phòng của Nha Hi kiểm tra cô như mọi ngày, vừa nhìn thấy dáng vẻ nằm cuộn tròn trên giường của cô, bà thở dài mắng một tiếng "Con bé này ngủ cũng không nằm ngay ngắn một chút."
Bà đi đến bên giường, đặt chiếc gối nằm ngay ngắn lại, lay lay người con gái "Nha Hi, nằm ngay ngắn lại."
Không thấy một động tĩnh gì của Nha Hi, bà Huỳnh lần nữa gọi với âm lượng to hơn một chút "Nha Hi, nằm ngay lại."
Huỳnh Nha Hi vẫn không có động tĩnh, bà Huỳnh vỗ nhẹ lên gò má "Nha Hi, Nha Hi..."
Gọi mãi Nha Hi vẫn không có một biểu hiện, bà Huỳnh liền bị doạ sợ, vội vàng chạy ra khỏi phòng gọi ông Huỳnh cùng Nhã Đình, cả ba người nhanh chóng chuẩn bị xe đưa Nha Hi đến bệnh viện tỉnh.
10h đêm, hôm nay Trương Thế Thành có một chút công việc ở lại bệnh viện đến tận giờ này, anh vội vàng muốn trở về nhà với Hà Anh Thảo. Bước chân vội vàng đi ra khỏi bệnh viện, một giường y tế gấp gút lướt qua anh, Trương Thế Thành vốn không để tâm chỉ muốn nhanh về nhà, nhưng bước chân của anh lại ngừng lại, mi tâm hơi chau lại.
Trương Thế Thành ngoái đầu lại nhìn bóng dáng những người có vẻ quen quen kia, đặc biệt là cô gái nằm trên chiếc giường vội vàng được đẩy đi kia.
Trương Thế Thành mở ra điện thoại gọi đi, chuông vừa đổ hai tiếng đầu dây đã nhấc máy, Trương Thế Thành mi tâm vừa nhăn vừa nghi ngờ "Tôi nhìn thấy nhà họ Huỳnh đưa Nha Hi vào bệnh viện, không phải Hạ Minh Quân đã làm gì rồi chứ?"
Còn tiếp...
_ThanhDii
Nha Hi nâng bước chân lướt qua Trần Hân Hân, những tưởng có thể như vậy yên ổn rời đi, Trần Hân Hân lại xoay người gọi cô "Huỳnh tiểu thư."
Nha Hi thở dài, dừng lại bước chân, xoay người lại lịch sự nhất có thể "Còn có chuyện gì sao?"
"Hai ngày nữa chúng tôi sẽ kết hôn" Trần Hân Hân khẽ giọng "Nếu có thể, mời cô cùng Huỳnh gia đến chung vui."
Trần Hân Hân thân thiện mời Nha Hi đến dự tiệc cưới, đối với nụ cười lương thiện đó gương mặt Nha Hi chuyển từ lịch thiệp sang đông cứng, đôi mi nặng trĩu cụp xuống che đi đôi mắt tựa sương mai buồn bã, Trần Hân Hân là thật sự muốn mời cô đến hay là đang cười nhạo cô.
"Hôm nay anh ấy đưa tôi đến đây, tiệm bánh này nổi tiếng lắm."
"Cô có muốn gặp anh ấy một chút không, anh ấy ngồi ở trên lầu."
"Tôi có ảnh chụp váy cưới xinh lắm..."
"Được rồi" Nha Hi cắt ngang, gương mặt bình tĩnh lúc đầu bây giờ đã đỏ hoe đôi mắt "Tôi có việc, tạm biệt."
Trần Hân Hân nhếch môi cười, bước đi lên lầu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Dư Thế Phàm, giọng nói mềm mại "Em vừa gặp một người quen ở dưới lầu cho nên đi hơi lâu một chút."
"Ừm" Dư Thế Phàm chỉ chăm chú nhìn vào điện thoại, đến một ánh nhìn cũng không có chú ý đến cô. Trần Hân Hân nâng ly nước trái cây uống một ngụm, muốn thu hút ánh mắt của anh liền nhẹ nhàng nói "Em vừa gặp Huỳnh Nha Hi ở dưới."
Ngón tay lướt màn hình điện thoại của Dư Thế Phàm chợt ngưng lại, mi tâm có chút nhăn lại nhưng chỉ một giây liền biến mất, chỉ khẽ giọng "Ừm."
"Anh không muốn biết em nói gì với cô ấy hả?" Trần Hân Hân nhăn mặt, đã nói đến như vậy, anh còn không có nhìn cô. Dư Thế Phàm rất chăm chú vào điện thoại "Em nói gì cũng được."
Trần Hân Hân trừng mắt, cầm lên ly nước lần nữa uống, anh lúc nào cũng như vậy, thật khiến người ta cục hứng nga.
....
Nha Hi xoay người nhanh chóng rời đi, bước ra khỏi tiệm bánh nước mắt lập tức rơi xuống. Huỳnh Nha Hi nhanh tay lau đi, qua đường đi đến chỗ xe của gia đình đang đợi. Cô không thể để ba mẹ và chị hai nhìn thấy vẻ mặt không tốt của mình, rất thành thạo hít hít cái lỗ mũi, tay vội che lên mắt.
Cha mở cửa xe cho cô, Nha Hi ngồi vào xe liền vội mếu máo lên, diễn một chiếc kịch nhõng nhẽo hết sức chân thật "Chị thổi bụi... Đau quá a..."
Nhã Đình nhẹ nhàng nâng gương mặt nhỏ nhắn của em gái nhỏ, hai ngón tay nâng nâng mí mắt của Nha Hi lên thổi mạnh một hơi. Huỳnh Nha Hi thở phào, tay dụi dụi "Cảm ơn chị."
Vở kịch bụi ba vào mắt của cô, mọi người còn chẳng nhận ra một điểm khác lạ nào mà tin tưởng.
Về đến nhà, Nha Hi chẳng thèm ăn nữa, đặt túi giấy ở trên bàn ăn trong bếp, ngáp dài một hơi sau đó lắc qua lắc lại cái đầu mệt mỏi "Con lên phòng ngủ chút đây..."
"Ừa, con nghỉ ngơi đi" Bà Huỳnh mỉm cười đáp, Nha Hi thành công đi lên phòng.
Đóng chặt cánh cửa, cô leo lên chiếc giường mềm mại, ngồi tựa lưng và đầu giường ôm chiếc gối mềm. Gương mặt dụi vào chiếc gối, cuối cùng tiếng nức nở nhỏ xíu phát ra, không dám khóc lớn chỉ có thể sụt sịt.
Cô đúng là thảm hại, những tưởng bản thân đã tốt lên rất nhiều nhưng chỉ vừa bị cười nhạo mấy câu, Nha Hi liền cảm thấy đau lòng. Người đàn ông cô yêu thương, hiện đang rất yêu thương người khác, người phụ nữ đó còn rất tự hào khoe khoan trước mặt cô.
Những thứ mà cô muốn đều thuộc về cô ấy, sự dịu dàng của anh cũng giành cho cô ấy. Nha Hi cảm thấy trái tim mình sắp không ổn nữa, cô cảm thấy đau quá.
Đầu như bị hàng ngàng cái búa bổ vào, lời nói chanh chua như con dao sắt nhọn lãng vãng mãi ở lỗ tai cô. Cô buông ra chiếc gối, hai bàn tay nhỏ bịch lại hai lỗ tai, nước mắt như suối mơ chảy trên gương mặt trắng bệch.
Cô cảm thấy đau đầu quá, mồ hôi lạnh đổ như tắm ướt cả mái tóc, cắn môi nhịn xuống đau đớn như thế nào cũng không giảm, Nha Hi bắt đầu hoa mắt, mọi thứ xung quanh cô mờ mờ ảo ào, dần dần chỉ còn một màu đen tối, Nha Hi nằm dài trên chiếc giường ngất đi.
Đến tận buổi tối, khi bà Huỳnh lên phòng của Nha Hi kiểm tra cô như mọi ngày, vừa nhìn thấy dáng vẻ nằm cuộn tròn trên giường của cô, bà thở dài mắng một tiếng "Con bé này ngủ cũng không nằm ngay ngắn một chút."
Bà đi đến bên giường, đặt chiếc gối nằm ngay ngắn lại, lay lay người con gái "Nha Hi, nằm ngay ngắn lại."
Không thấy một động tĩnh gì của Nha Hi, bà Huỳnh lần nữa gọi với âm lượng to hơn một chút "Nha Hi, nằm ngay lại."
Huỳnh Nha Hi vẫn không có động tĩnh, bà Huỳnh vỗ nhẹ lên gò má "Nha Hi, Nha Hi..."
Gọi mãi Nha Hi vẫn không có một biểu hiện, bà Huỳnh liền bị doạ sợ, vội vàng chạy ra khỏi phòng gọi ông Huỳnh cùng Nhã Đình, cả ba người nhanh chóng chuẩn bị xe đưa Nha Hi đến bệnh viện tỉnh.
10h đêm, hôm nay Trương Thế Thành có một chút công việc ở lại bệnh viện đến tận giờ này, anh vội vàng muốn trở về nhà với Hà Anh Thảo. Bước chân vội vàng đi ra khỏi bệnh viện, một giường y tế gấp gút lướt qua anh, Trương Thế Thành vốn không để tâm chỉ muốn nhanh về nhà, nhưng bước chân của anh lại ngừng lại, mi tâm hơi chau lại.
Trương Thế Thành ngoái đầu lại nhìn bóng dáng những người có vẻ quen quen kia, đặc biệt là cô gái nằm trên chiếc giường vội vàng được đẩy đi kia.
Trương Thế Thành mở ra điện thoại gọi đi, chuông vừa đổ hai tiếng đầu dây đã nhấc máy, Trương Thế Thành mi tâm vừa nhăn vừa nghi ngờ "Tôi nhìn thấy nhà họ Huỳnh đưa Nha Hi vào bệnh viện, không phải Hạ Minh Quân đã làm gì rồi chứ?"
Còn tiếp...
_ThanhDii
/109
|