Dung Thi Âm đơn thuần như vậy cùng tình yêu không toan tính làm Lăng Thiếu Nghị có một cảm giác vô lực chưa từng có, cảm giác mâu thuẫn trong lòng, vừa hạnh phúc vừa khổ sở .
"Âm Âm, trong lòng của em, anh là một người như thế nào?" Anh khẽ run phất qua khuôn mặt của cô, nhẹ giọng hỏi.
Dung Thi Âm si mê nhìn Lăng Thiếu Nghị, gương mặt hiện lên vẻ dịu dàng thanh tú , miệng giống như đang nở một nụ cười hạnh phúc, ánh sáng tinh khiết của nụ cười đó chiếu vào đôi mắt Lăng Thiếu Nghị.
"A Nghị, ở trong lòng em, anh là một người đàn ông đáng tin cậy, hơn nữa luôn mang lại hy vọng cho người khác trong lúc họ đang tuyệt vọng!"
Sau khi Lăng Thiếu Nghị nghe xong, trong lòng nổi lên một chút ghen tuông..., mình thật sự có tốt như cô ấy nghĩ không? Từ nhỏ đến lớn, mình chỉ có một mục đích báo thù mà thôi, nếu cô ấy biết mình là con người như lúc trước, cô ấy có thể thong dong như lúc này không?
Thở dài một hơi sâu, Lăng Thiếu Nghị nhìn về phía Dung Thi Âm, ánh mắt có chút phức tạp, hai tay anh cầm đầu vai mảnh khảnh của cô, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
"Âm Âm, nếu như em phát hiện anh không hề tốt giống như em nghĩ, thậm chí... anh chính là một người cực kỳ độc ác, thì em có còn yêu anh không?"
Có trời mới biết, anh hỏi ra những lời này phải dùng hết khí lực như thế nào, giờ phút này, anh phát hiện mình mong đợi sự khẳng định của Dung Thi Âm đến dường nào.
Dung Thi Âm kinh ngạc nhìn Lăng Thiếu Nghị, cô không biết tại sao anh lại hỏi mình như vậy, càng thêm không biết ưu sầu hiện giữa đôi lông mày kia là có chuyện gì, khi cô nhìn thấy trong mắt anh bất chợt lóe lên đau đớn thì trong lòng giống như bị roi quất đau đớn một hồi.
"A Nghị ..."
Cô chậm rãi mở miệng, ngẩng đầu nhìn lên đôi mắt anh, ánh mắt trong suốt tản ra sự dũng cảm cùng kiên định:
"Em tin tưởng anh không phải là một người xấu, ngược lại, em cho rằng anh nguyên bản phải là một người rất ôn hòa nho nhã, chỉ là anh đem tất cả giấu bằng vẻ bề ngoài lạnh lùng, A Nghị, mặc dù em không biết quá khứ và hoàn cảnh của anh, nhưng mấy ngày nay hết thảy mọi chuyện anh làm cho gia đình em chứng tỏ anh thật sự là một người rất quan tâm đến người khác!"
"Âm Âm, mọi việc cũng không nên chỉ xem qua vẻ bề ngoài, nếu như anh nói cho em biết, anh chính là một đào phạm, anh giết người, hại người, hai tay của anh dính đầy máu tanh, chẳng lẽ em còn cho anh là một người tốt?" Trái tim Lăng Thiếu Nghị cực kỳ đau đớn.
"Dạ!"
Dung Thi Âm kiên định hồi đáp, hai mắt cô lóe ra ánh sáng ngời ngời nói: "Bất kể anh trước kia là người như thế nào, em chỉ nhìn thấy anh bây giờ!"
Lời của cô làm trái tim Lăng Thiếu Nghị rung động thật sâu, nhưng càng làm anh cảm thấy tự trách và nôn nao, một cô gái như vậy càng khiến anh muốn buông ra ý chí để yêu, nhưng...
Mình còn có khả năng này sao?
"Âm Âm..."
Anh ngồi ở một bên thềm đá có chút chán chường, nhìn về phía ánh mắt của cô hiện vẻ phức tạp, dưới trời chiều chính anh lại có chút mệt mỏi, khuôn mặt anh tuấn có một vẻ ảm đạm.
"A Nghị, có phải anh muốn nói với em chuyện gì?"
Dung Thi Âm cũng khéo léo ngồi ở bên cạnh anh, trên mặt của cô hiện lên nụ cười thiên sứ rực rỡ, cơ hồ muốn làm đau nhói ánh mắt của Lăng Thiếu Nghị.
Anh hít sâu một hơi, sau đó ra hiệu cô hướng về phía mình, từng câu từng chữ hỏi:
"Nếu như anh nói, anh đã có một đứa con trai, em còn có thể kiên trì như vậy ý nghĩ yêu anh sao?"
Cái gì?
Những lời này không thể nghi ngờ là một sự đả kích cực lớn, sau khi Dung Thi Âm nghe xong đột nhiên đứng dậy sợ hãi, ánh mắt hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi, anh có một đứa con? Vậy nói như thế A Nghị đã kết hôn rồi sao?
Nếu như anh đã kết hôn rồi, đã có gia đình, như vậy mình không phải chắc chắn là người thứ ba sao?
Tại sao có thể như vậy?
Dung Thi Âm cảm thấy toàn thân một hồi vô lực, trong lúc nhất thời không trả lời được vấn đề của Lăng Thiếu Nghị.
Sự chần chờ của cô lọt vào mắt Lăng Thiếu Nghị, anh cảm thấy mình lòng đang kiềm chế mãnh liệt, giống như bị một bàn tay to dùng sức bóp nghẹt, là anh biết cái kết quả này, anh chỉ là nói cho cô một chút xíu có liên quan quá khứ của anh, cô đã phản ứng thế này rồi, nếu như cô hoàn toàn hiểu chuyện xưa của mình, như vậy cô sẽ phản ứng như thế nào đây?
Lăng Thiếu Nghị không dám tưởng tượng, anh cũng không muốn đi tưởng tượng!
Nếu như anh có thể đơn giản một chút, anh nhất định sẽ nghĩ cách đem Dung Thi Âm nắm trọn trong bàn tay mình, cô dịu dàng như vậy, đơn thuần như vậy, lương thiện như vậy, ngay cả thấy động vật nhỏ ven đường bị thương cô đều hận mình không được học bác sỹ thú y để có thể chữa trị, cuộc sống của cô gái nhỏ sáng chói như vậy làm sao có thể tiếp nhận một người có nhiều khuyết điểm như anh đây?
Sau đó anh lắc đầu cười khổ một cái, đứng dậy, cuối cùng không phải anh vẫn còn làm tổn thương cô sao?
Cơ hồ là yên yên lặng lặng, hai người một trước một sau đi thẳng hướng về nhà, gương mặt Lăng Thiếu Nghị cực kỳ bi thảm, phía sau gương mặt Dung Thi Âm lại mang vẻ sầu thê lương.
Giờ phút này trong lòng Dung Thi Âm cực kỳ đau đớn, cô thật sự không biết mình nên tiếp nhận chuyện Lăng Thiếu Nghị có vợ con như thế nào, đúng vậy, anh là một người đàn ông ưu tú như thế, làm sao có thể còn độc thân đến bây giờ đây?
Trong mắt anh cô cũng chỉ là một cô gái qua đường mà thôi, cô xem qua rất nhiều sách, kết cục của người thứ ba thường đều là rất bi thương.
Đang rơi vào trong trầm tư Dung Thi Âm không nhìn thấy "bức thịt tường" ngăn ở trước mặt mình, sau đó đầu cô đụng vào một phát, mới phát hiện chẳng biết lúc nào Lăng Thiếu Nghị đã dừng bước, cô vừa muốn mở miệng nói chuyện, liền phát hiện tinh lực anh hình như hoàn toàn bị một phần của tờ báo lôi kéo.
Dung Thi Âm cũng dọc theo ánh mắt nhìn của anh, chỉ thấy một phần tờ báo thương mại, trong đó một mảng dễ thấy nhất, cũng chính là tít phía trên trang đầu viết: "Chi nhánh tài phiệt Lăng thiếu ở Đài Loan cố ý cùng tranh chén cơm với công ty sản nghiệp nhỏ!"
Sau khi cô xem xong, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, không phải là vì cái gì Lăng thiếu tài phiệt, cô thì ngược lại cảm thấy vẻ mặt Lăng Thiếu Nghị có cái gì đó không đúng, khi anh thấy phần này của tờ báo, hô hấp cũng trở nên gấp rút, sau đó, anh liền mua tờ báo này.
Dung Thi Âm nhìn lần này có thể là đủ rồi.
"Âm Âm, trong lòng của em, anh là một người như thế nào?" Anh khẽ run phất qua khuôn mặt của cô, nhẹ giọng hỏi.
Dung Thi Âm si mê nhìn Lăng Thiếu Nghị, gương mặt hiện lên vẻ dịu dàng thanh tú , miệng giống như đang nở một nụ cười hạnh phúc, ánh sáng tinh khiết của nụ cười đó chiếu vào đôi mắt Lăng Thiếu Nghị.
"A Nghị, ở trong lòng em, anh là một người đàn ông đáng tin cậy, hơn nữa luôn mang lại hy vọng cho người khác trong lúc họ đang tuyệt vọng!"
Sau khi Lăng Thiếu Nghị nghe xong, trong lòng nổi lên một chút ghen tuông..., mình thật sự có tốt như cô ấy nghĩ không? Từ nhỏ đến lớn, mình chỉ có một mục đích báo thù mà thôi, nếu cô ấy biết mình là con người như lúc trước, cô ấy có thể thong dong như lúc này không?
Thở dài một hơi sâu, Lăng Thiếu Nghị nhìn về phía Dung Thi Âm, ánh mắt có chút phức tạp, hai tay anh cầm đầu vai mảnh khảnh của cô, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
"Âm Âm, nếu như em phát hiện anh không hề tốt giống như em nghĩ, thậm chí... anh chính là một người cực kỳ độc ác, thì em có còn yêu anh không?"
Có trời mới biết, anh hỏi ra những lời này phải dùng hết khí lực như thế nào, giờ phút này, anh phát hiện mình mong đợi sự khẳng định của Dung Thi Âm đến dường nào.
Dung Thi Âm kinh ngạc nhìn Lăng Thiếu Nghị, cô không biết tại sao anh lại hỏi mình như vậy, càng thêm không biết ưu sầu hiện giữa đôi lông mày kia là có chuyện gì, khi cô nhìn thấy trong mắt anh bất chợt lóe lên đau đớn thì trong lòng giống như bị roi quất đau đớn một hồi.
"A Nghị ..."
Cô chậm rãi mở miệng, ngẩng đầu nhìn lên đôi mắt anh, ánh mắt trong suốt tản ra sự dũng cảm cùng kiên định:
"Em tin tưởng anh không phải là một người xấu, ngược lại, em cho rằng anh nguyên bản phải là một người rất ôn hòa nho nhã, chỉ là anh đem tất cả giấu bằng vẻ bề ngoài lạnh lùng, A Nghị, mặc dù em không biết quá khứ và hoàn cảnh của anh, nhưng mấy ngày nay hết thảy mọi chuyện anh làm cho gia đình em chứng tỏ anh thật sự là một người rất quan tâm đến người khác!"
"Âm Âm, mọi việc cũng không nên chỉ xem qua vẻ bề ngoài, nếu như anh nói cho em biết, anh chính là một đào phạm, anh giết người, hại người, hai tay của anh dính đầy máu tanh, chẳng lẽ em còn cho anh là một người tốt?" Trái tim Lăng Thiếu Nghị cực kỳ đau đớn.
"Dạ!"
Dung Thi Âm kiên định hồi đáp, hai mắt cô lóe ra ánh sáng ngời ngời nói: "Bất kể anh trước kia là người như thế nào, em chỉ nhìn thấy anh bây giờ!"
Lời của cô làm trái tim Lăng Thiếu Nghị rung động thật sâu, nhưng càng làm anh cảm thấy tự trách và nôn nao, một cô gái như vậy càng khiến anh muốn buông ra ý chí để yêu, nhưng...
Mình còn có khả năng này sao?
"Âm Âm..."
Anh ngồi ở một bên thềm đá có chút chán chường, nhìn về phía ánh mắt của cô hiện vẻ phức tạp, dưới trời chiều chính anh lại có chút mệt mỏi, khuôn mặt anh tuấn có một vẻ ảm đạm.
"A Nghị, có phải anh muốn nói với em chuyện gì?"
Dung Thi Âm cũng khéo léo ngồi ở bên cạnh anh, trên mặt của cô hiện lên nụ cười thiên sứ rực rỡ, cơ hồ muốn làm đau nhói ánh mắt của Lăng Thiếu Nghị.
Anh hít sâu một hơi, sau đó ra hiệu cô hướng về phía mình, từng câu từng chữ hỏi:
"Nếu như anh nói, anh đã có một đứa con trai, em còn có thể kiên trì như vậy ý nghĩ yêu anh sao?"
Cái gì?
Những lời này không thể nghi ngờ là một sự đả kích cực lớn, sau khi Dung Thi Âm nghe xong đột nhiên đứng dậy sợ hãi, ánh mắt hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi, anh có một đứa con? Vậy nói như thế A Nghị đã kết hôn rồi sao?
Nếu như anh đã kết hôn rồi, đã có gia đình, như vậy mình không phải chắc chắn là người thứ ba sao?
Tại sao có thể như vậy?
Dung Thi Âm cảm thấy toàn thân một hồi vô lực, trong lúc nhất thời không trả lời được vấn đề của Lăng Thiếu Nghị.
Sự chần chờ của cô lọt vào mắt Lăng Thiếu Nghị, anh cảm thấy mình lòng đang kiềm chế mãnh liệt, giống như bị một bàn tay to dùng sức bóp nghẹt, là anh biết cái kết quả này, anh chỉ là nói cho cô một chút xíu có liên quan quá khứ của anh, cô đã phản ứng thế này rồi, nếu như cô hoàn toàn hiểu chuyện xưa của mình, như vậy cô sẽ phản ứng như thế nào đây?
Lăng Thiếu Nghị không dám tưởng tượng, anh cũng không muốn đi tưởng tượng!
Nếu như anh có thể đơn giản một chút, anh nhất định sẽ nghĩ cách đem Dung Thi Âm nắm trọn trong bàn tay mình, cô dịu dàng như vậy, đơn thuần như vậy, lương thiện như vậy, ngay cả thấy động vật nhỏ ven đường bị thương cô đều hận mình không được học bác sỹ thú y để có thể chữa trị, cuộc sống của cô gái nhỏ sáng chói như vậy làm sao có thể tiếp nhận một người có nhiều khuyết điểm như anh đây?
Sau đó anh lắc đầu cười khổ một cái, đứng dậy, cuối cùng không phải anh vẫn còn làm tổn thương cô sao?
Cơ hồ là yên yên lặng lặng, hai người một trước một sau đi thẳng hướng về nhà, gương mặt Lăng Thiếu Nghị cực kỳ bi thảm, phía sau gương mặt Dung Thi Âm lại mang vẻ sầu thê lương.
Giờ phút này trong lòng Dung Thi Âm cực kỳ đau đớn, cô thật sự không biết mình nên tiếp nhận chuyện Lăng Thiếu Nghị có vợ con như thế nào, đúng vậy, anh là một người đàn ông ưu tú như thế, làm sao có thể còn độc thân đến bây giờ đây?
Trong mắt anh cô cũng chỉ là một cô gái qua đường mà thôi, cô xem qua rất nhiều sách, kết cục của người thứ ba thường đều là rất bi thương.
Đang rơi vào trong trầm tư Dung Thi Âm không nhìn thấy "bức thịt tường" ngăn ở trước mặt mình, sau đó đầu cô đụng vào một phát, mới phát hiện chẳng biết lúc nào Lăng Thiếu Nghị đã dừng bước, cô vừa muốn mở miệng nói chuyện, liền phát hiện tinh lực anh hình như hoàn toàn bị một phần của tờ báo lôi kéo.
Dung Thi Âm cũng dọc theo ánh mắt nhìn của anh, chỉ thấy một phần tờ báo thương mại, trong đó một mảng dễ thấy nhất, cũng chính là tít phía trên trang đầu viết: "Chi nhánh tài phiệt Lăng thiếu ở Đài Loan cố ý cùng tranh chén cơm với công ty sản nghiệp nhỏ!"
Sau khi cô xem xong, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, không phải là vì cái gì Lăng thiếu tài phiệt, cô thì ngược lại cảm thấy vẻ mặt Lăng Thiếu Nghị có cái gì đó không đúng, khi anh thấy phần này của tờ báo, hô hấp cũng trở nên gấp rút, sau đó, anh liền mua tờ báo này.
Dung Thi Âm nhìn lần này có thể là đủ rồi.
/325
|