Đi tìm một vòng xung quanh, phát hiện các công ty tuyển thêm người cũng không nhiều. Tô Bắc Bằng học tài chính, lại học thêm kế toán, thế nhưng đi các công ty nhỏ, vừa nghe nói là làm thêm, còn chưa có kinh nghiệm công tác, trực tiếp phất tay đuổi Tô Bắc Bằng đi không kịp.
Xem ra, muốn tìm việc làm thật sự không dễ dàng. Đi ở đường dành riêng cho người đi bộ, cậu nặng nề thở dài.”Nếu đại thúc kia còn ở đây thì tốt rồi…” Cái vị gọi là đại thúc kia chính là chủ quán cơm nhỏ gần đây, tuy rằng quán cũng chẳng lớn, nhưng hương vị lại rất ngon. Mỗi ngày lượng khách ghé ăn rất đông, Tô Bắc Bằng làm thêm ở đó được hai năm, nhưng mà tháng trước, con trai người ta làm ăn phát đạt , kiếm được thật nhiều tiền , bèn đón ông về nhà nuôi dưỡng.
Làm hại một sinh viên nho nhỏ chưa tốt nghiệp như cậu, lại không có kinh nghiệm công tác…
Xoa xoa bụng, có chút đói bụng, đã là giữa trưa, không đói bụng mới là lạ. Vừa vặn đi qua một cửa hàng bán bánh ngọt… Quyết đoán đi vào, chính là…
囧…. Vì sao nhiều bà nội trợ như vậy? Kháo, chẳng những toàn bà nội trợ không thôi, mà các cô gái tuổi trẻ xinh đẹp cũng có, nhìn kỹ thì họ đang vây quanh chủ cửa hàng bánh ngọt hỏi loại nào thì ngon loại nào thì dở, nhưng ánh mắt lại toàn hướng vào mặt người ta nhìn một cách thèm thuồng nha.
Được rồi… Ông chủ kia quả thật… Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng thật sự rất đẹp trai menly. Khuôn mặt tươi cười tràn đầy mị lực như tắm gió xuân mà bắn ra bốn phía, ôm sát dáng người thon dài cao ngất là bộ quần áo làm bánh, nhất cử nhất động, nhất ngôn nhất ngữ, không có lúc nào là thiếu đi sự tao nhã cùng ấm áp.
Được rồi, đúng làrất ấm áp!
Úy Kiệt chú ý tới ở cửa có một thanh niên trẻ tuổi đang đứng, mím môi cười, phất phất tay, “Tiểu soái ca, muốn mua cái gì thì tiến vào chọn đi nào.”
Tô Bắc Bằng nhìn chung quanh, chẳng có đứa con trainào cả, được rồi, xem ra là nói với cậu.
Nhóm nữ nhân nghe được lời ông chủ nói, cùng nhau quay đầu lại. Nhìn mà suýt nữa chống đỡ không được với khuôn mặt vừa bảnh trai lại ngây thơ nộn nộn, có bà nội trợ đã muốn… sôi trào “Trời ạ, tiểu suất ca này cũng rất đẹp.”
“Đúng đúng a Đúng vậy a, hôm nay đúng là no đã mắt rồi.”
“Hắc hắc… Tiểu suất ca, cưngtới chọn đi. Đừng có ngại đừng có ngại, bọn chịkhông làm gì cưng đâu.”
Nhóm bà nội trợ chen chúc xô đẩy, mở ra một đường nhỏ, nhường Tô Bắc Bằng đi tới. Làm cho Tô Bắc Bằng có chút ngượng ngùng, vành tai đỏ, cúi đầu, ánh mắt bối rối nhìn chung quanh. Ân? Nhìn thấy một tờ giấy? Thông báo tuyển dụng?
Tô Bắc Bằng một trăm tám mươi độ thay đổi phương hướng, chạy về cửa, nhìn mặt trước mới thấy rõ thông báo tuyển dụng, hai mắt loang loáng, tay nắm chặt, vọt tới trước mặt Úy Kiệt trước mặt.”Ông chủ! ! Cửa hàng của anh có tuyển thêm nhân viên sao?”
“… Ách… đúng vậy.” Úy Kiệt bị biểu tình khẩn trương mang theo một chút kích động của Tô Bắc Bằng làm cho y cảm thấy có chút buồn cười.
“Tôi nhận lời vào làm!” Tô Bắc Bằng không khách khí nói ra. Giống như nơi này biến thành cửa hàng củacậu, là cậu nhận lời vào làm, chứ không phải ông chủ nhận cậu vào làm? Bộ dáng này thật là … không biết nói sao.
Úy Kiệt vừa cười vừa nói “Được. Vậy cậu chờ một lát. Chờ sau khi các nữ khách hàng chọn lựa xong điểm tâm, lại nói sau.”
Gặp tình huống ông chủ có việc, các nữ nhân cũng không dám tiếp tục lưu lại, nhanh chóng chọn khẩu vị mình thích rồi tính tiền xong bỏ của chạy lấy người. Tô Bắc Bằng nhìn thấy bóng lưng các nàng rời đi, có chút vô lực thay … Đám nữ nhân này… Lúc này khẳng định đều ăn xong cơm trưa rồi, chỉ sợ là nghĩ đến xem mặt ông chủ thôi a? Thuận tiện thỏa mãn dục vọng của chính mình đối với đồ ngọt.
Úy Kiệt hướng Tô Bắc Bằng vẫy tay, ý bảo cậu đến quầy tính tiền.”Chắc là yêu cầu trên thông báo tuyển dụng cậu đều đã xem qua. Như vậy, đến nói chuyện…”
‘Ọt ọt…’
Một trận âm thanh khiến cho người khác xấu hổ vang lên, Tô Bắc Bằng xấu hổ 囧 cúi đầu, che bụng. Thật muốn tìm một cái lổ chui vào, hoặc là… đấm vào cái bụng không hề có tiền đồ của mình một quyền! Đúnglúc như thế này lại kêu lên làm cho cậu mắt mặt đến không biết phải làm sao.
“Ha ha, còn chưa có ăn cơm sao?.” Úy Kiệt cười vô cùng tự nhiên, cũng không có ý tứ châm biếm gì cả, lấy từ trong tủ ra một cái bánh ngọt thật lớn. Nồng đậm mùi sữa vàmùi hương hoa quả khô, màu vàng đan xen màu trắng cùng ánh trong long lánh của bơ khiến Tô Bắc Bằng không ngừng nuốt nước miếng. Còn có ô mai cùng hai quả anh đào, nhìn thế nào cũng thấy mỹ vị.
“Cho tôi sao? …” Khụ… Tuy rằng rất, rất muốn ăn, nhưng cậu vẫn còn biết ngại ngùng nha.
Úy Kiệt mỉm cười gật gật đầu, thiếu niên này rất muốn ăn nhưng lại cực lực nhịn xuống làm cho lòng y xen nhẹ một cảm giác dịu dàng thoải mái.
Tô Bắc Bằng đem bánh ngọt nhận lấy, tuyệt không chút tao nhã bắt đầu ăn. Bơ dính tràn đầy trên miệng, lại còn thường xuyên phát ra vài câu tán thưởng “Ăn ngon thật a!” . Quả thật, vị ngọt nhẹ vừa phải, trước kia ăn bánh ngọt đều có rất nhiều dầu bơ, nhưng bánh này thì không, chỉ có tràn đầy mùi hương hoa quả nhẹ nhàng trong miệng. Kẹp ở bên trong cái bánh ngọt lại càng tinh diệu hơn, hình như là một lát chanh mỏng kèm với hoa quả tươi.
Đợi cho cậu ăn hết, Úy Kiệt mới ôn hòa cười nói, “Cậu chỉ cần có thời gian hãy tới đây. Mỗi ngày đủ 4 giờ là được, mỗi giờ 60 nguyên, thế nào? Phúc lợi là 50 nguyên để ăn bánh ngọt trong cửa hàng tùy cậu lựa chọn.”
Tô Bắc Bằng anh ánh ánh mắt thiếu chút nữa phóng ra lục quang, “Thật sao? Không có vấn đề gì cả! !” Có bánh ngọt ăn, còn có tiền lương cao như vậy, chậc chậc chậc… Này sợ là công việc làm thêm tốt nhất mà cậu tìm được .
“Đúng vậy. Nhưng tôi có một yêu cầu, là phải lấy khuôn mặt chân thành, ấm áp nhất cười đón tiếp khách hàng, nếu là không muốn cười, cũng nhất định phải lấy thái độ ôn hòa chiêu đãi. Hiểu chưa?” Điểm này là nguyên tắc Úy Kiệt dùng người, xem ra là phi thường trọng yếu, cho nên vẻ mặt của y cũng có chút nghiêm túc.
“Vâng!” Tô Bắc Bằng không chút do dự đáp ứng. Không phải chỉ là mỉm cười thôi sao, không thành vấn đề.
Không thể không nói, Tô Bắc Bằng đối với Úy Kiệt càng ngày càng có thiện cảm . Bán điểm tâm, mỹ vị tuy là hàng đầu, nhưng phục vụ làm ấm áp lòng người cũng rất là quan trọng. Một cửa hàng bánh ngọt, điểm tâm này làm ra tuy ngon, nhưng thái độ phục vụ không tốt, ai sẽ mua đây? Bất quá cậu nghĩ, Úy Kiệt hẳn không phải là vì lợi nhuận mà làm như thế, có lẽ y đối với khách hànglà một mảnh thật tình, muốn khách hàng nào yêu thích điểm tâm cũng được phục vụ một cách chân thành nhất.
“Tốt. Vậy cậu trở về chuẩn bị một chút đi. Cậu có thể hôm nay tới đi làm, cũng có thể ngày mai tới làm.”
“Hì hì… Tôi buổi chiều có khóa, ông chủ ngày mai mấy giờ mở cửa tiệm vậy?”
“Hiện tại thời tiết khôngquá lạnh, sáu giờ đã mở cửa tiệm . Lúc ấy học sinh đều đến trường học, không kịp ăn bữa sáng ở nhà, thì sẽ ghé ngang mua bánh ngọt ăn, đó là thời gian bận rộn nhất trong ngày, cậu có thể tới lúc đó không?” Nói đến đây, chân mày Úy Kiệt có chút nhướng cao.
“Được, không thành vấn đề.” Tô Bắc Bằng vỗ ngực, “Không phải là sớm một chút thôi.” … Còn có chính là chơi trò chơi không thể quá muộn. Từ trường đến đây đại khái cần hơn hai mươi phút, nói cách khác… 5h30 phân nhất định rời giường ╭(╯^╰)╮
“Tốt.” Úy kiệt lại một lần nở nụ cười.”Vậy cậu đi về trước chuẩn bị đi, còn muốn ăn bánh ngọt hay không?”
“A, không cần vậy. Ha ha, vừa nãy đã ăn một cái rồi, còn chưa có đi làm ngày nào mà. Tôi đây đi về trước nhé ông chủ, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Nhìn thấy cậu nhẹ nhàng rời đi, Úy Kiệt hít thở sâu một hơi rồi nở một nụ cười. Thật sự là một thiếu niên tràn ngập sức sống a!
Pê / ẹt: Xì poi chương sau tựa đề là sơ ngộ … hô hô … Com đi com điVới nại Úy Kiệt hình như là địch thủ đang gờm của Đại thần nhà chúng ta.
Xem ra, muốn tìm việc làm thật sự không dễ dàng. Đi ở đường dành riêng cho người đi bộ, cậu nặng nề thở dài.”Nếu đại thúc kia còn ở đây thì tốt rồi…” Cái vị gọi là đại thúc kia chính là chủ quán cơm nhỏ gần đây, tuy rằng quán cũng chẳng lớn, nhưng hương vị lại rất ngon. Mỗi ngày lượng khách ghé ăn rất đông, Tô Bắc Bằng làm thêm ở đó được hai năm, nhưng mà tháng trước, con trai người ta làm ăn phát đạt , kiếm được thật nhiều tiền , bèn đón ông về nhà nuôi dưỡng.
Làm hại một sinh viên nho nhỏ chưa tốt nghiệp như cậu, lại không có kinh nghiệm công tác…
Xoa xoa bụng, có chút đói bụng, đã là giữa trưa, không đói bụng mới là lạ. Vừa vặn đi qua một cửa hàng bán bánh ngọt… Quyết đoán đi vào, chính là…
囧…. Vì sao nhiều bà nội trợ như vậy? Kháo, chẳng những toàn bà nội trợ không thôi, mà các cô gái tuổi trẻ xinh đẹp cũng có, nhìn kỹ thì họ đang vây quanh chủ cửa hàng bánh ngọt hỏi loại nào thì ngon loại nào thì dở, nhưng ánh mắt lại toàn hướng vào mặt người ta nhìn một cách thèm thuồng nha.
Được rồi… Ông chủ kia quả thật… Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng thật sự rất đẹp trai menly. Khuôn mặt tươi cười tràn đầy mị lực như tắm gió xuân mà bắn ra bốn phía, ôm sát dáng người thon dài cao ngất là bộ quần áo làm bánh, nhất cử nhất động, nhất ngôn nhất ngữ, không có lúc nào là thiếu đi sự tao nhã cùng ấm áp.
Được rồi, đúng làrất ấm áp!
Úy Kiệt chú ý tới ở cửa có một thanh niên trẻ tuổi đang đứng, mím môi cười, phất phất tay, “Tiểu soái ca, muốn mua cái gì thì tiến vào chọn đi nào.”
Tô Bắc Bằng nhìn chung quanh, chẳng có đứa con trainào cả, được rồi, xem ra là nói với cậu.
Nhóm nữ nhân nghe được lời ông chủ nói, cùng nhau quay đầu lại. Nhìn mà suýt nữa chống đỡ không được với khuôn mặt vừa bảnh trai lại ngây thơ nộn nộn, có bà nội trợ đã muốn… sôi trào “Trời ạ, tiểu suất ca này cũng rất đẹp.”
“Đúng đúng a Đúng vậy a, hôm nay đúng là no đã mắt rồi.”
“Hắc hắc… Tiểu suất ca, cưngtới chọn đi. Đừng có ngại đừng có ngại, bọn chịkhông làm gì cưng đâu.”
Nhóm bà nội trợ chen chúc xô đẩy, mở ra một đường nhỏ, nhường Tô Bắc Bằng đi tới. Làm cho Tô Bắc Bằng có chút ngượng ngùng, vành tai đỏ, cúi đầu, ánh mắt bối rối nhìn chung quanh. Ân? Nhìn thấy một tờ giấy? Thông báo tuyển dụng?
Tô Bắc Bằng một trăm tám mươi độ thay đổi phương hướng, chạy về cửa, nhìn mặt trước mới thấy rõ thông báo tuyển dụng, hai mắt loang loáng, tay nắm chặt, vọt tới trước mặt Úy Kiệt trước mặt.”Ông chủ! ! Cửa hàng của anh có tuyển thêm nhân viên sao?”
“… Ách… đúng vậy.” Úy Kiệt bị biểu tình khẩn trương mang theo một chút kích động của Tô Bắc Bằng làm cho y cảm thấy có chút buồn cười.
“Tôi nhận lời vào làm!” Tô Bắc Bằng không khách khí nói ra. Giống như nơi này biến thành cửa hàng củacậu, là cậu nhận lời vào làm, chứ không phải ông chủ nhận cậu vào làm? Bộ dáng này thật là … không biết nói sao.
Úy Kiệt vừa cười vừa nói “Được. Vậy cậu chờ một lát. Chờ sau khi các nữ khách hàng chọn lựa xong điểm tâm, lại nói sau.”
Gặp tình huống ông chủ có việc, các nữ nhân cũng không dám tiếp tục lưu lại, nhanh chóng chọn khẩu vị mình thích rồi tính tiền xong bỏ của chạy lấy người. Tô Bắc Bằng nhìn thấy bóng lưng các nàng rời đi, có chút vô lực thay … Đám nữ nhân này… Lúc này khẳng định đều ăn xong cơm trưa rồi, chỉ sợ là nghĩ đến xem mặt ông chủ thôi a? Thuận tiện thỏa mãn dục vọng của chính mình đối với đồ ngọt.
Úy Kiệt hướng Tô Bắc Bằng vẫy tay, ý bảo cậu đến quầy tính tiền.”Chắc là yêu cầu trên thông báo tuyển dụng cậu đều đã xem qua. Như vậy, đến nói chuyện…”
‘Ọt ọt…’
Một trận âm thanh khiến cho người khác xấu hổ vang lên, Tô Bắc Bằng xấu hổ 囧 cúi đầu, che bụng. Thật muốn tìm một cái lổ chui vào, hoặc là… đấm vào cái bụng không hề có tiền đồ của mình một quyền! Đúnglúc như thế này lại kêu lên làm cho cậu mắt mặt đến không biết phải làm sao.
“Ha ha, còn chưa có ăn cơm sao?.” Úy Kiệt cười vô cùng tự nhiên, cũng không có ý tứ châm biếm gì cả, lấy từ trong tủ ra một cái bánh ngọt thật lớn. Nồng đậm mùi sữa vàmùi hương hoa quả khô, màu vàng đan xen màu trắng cùng ánh trong long lánh của bơ khiến Tô Bắc Bằng không ngừng nuốt nước miếng. Còn có ô mai cùng hai quả anh đào, nhìn thế nào cũng thấy mỹ vị.
“Cho tôi sao? …” Khụ… Tuy rằng rất, rất muốn ăn, nhưng cậu vẫn còn biết ngại ngùng nha.
Úy Kiệt mỉm cười gật gật đầu, thiếu niên này rất muốn ăn nhưng lại cực lực nhịn xuống làm cho lòng y xen nhẹ một cảm giác dịu dàng thoải mái.
Tô Bắc Bằng đem bánh ngọt nhận lấy, tuyệt không chút tao nhã bắt đầu ăn. Bơ dính tràn đầy trên miệng, lại còn thường xuyên phát ra vài câu tán thưởng “Ăn ngon thật a!” . Quả thật, vị ngọt nhẹ vừa phải, trước kia ăn bánh ngọt đều có rất nhiều dầu bơ, nhưng bánh này thì không, chỉ có tràn đầy mùi hương hoa quả nhẹ nhàng trong miệng. Kẹp ở bên trong cái bánh ngọt lại càng tinh diệu hơn, hình như là một lát chanh mỏng kèm với hoa quả tươi.
Đợi cho cậu ăn hết, Úy Kiệt mới ôn hòa cười nói, “Cậu chỉ cần có thời gian hãy tới đây. Mỗi ngày đủ 4 giờ là được, mỗi giờ 60 nguyên, thế nào? Phúc lợi là 50 nguyên để ăn bánh ngọt trong cửa hàng tùy cậu lựa chọn.”
Tô Bắc Bằng anh ánh ánh mắt thiếu chút nữa phóng ra lục quang, “Thật sao? Không có vấn đề gì cả! !” Có bánh ngọt ăn, còn có tiền lương cao như vậy, chậc chậc chậc… Này sợ là công việc làm thêm tốt nhất mà cậu tìm được .
“Đúng vậy. Nhưng tôi có một yêu cầu, là phải lấy khuôn mặt chân thành, ấm áp nhất cười đón tiếp khách hàng, nếu là không muốn cười, cũng nhất định phải lấy thái độ ôn hòa chiêu đãi. Hiểu chưa?” Điểm này là nguyên tắc Úy Kiệt dùng người, xem ra là phi thường trọng yếu, cho nên vẻ mặt của y cũng có chút nghiêm túc.
“Vâng!” Tô Bắc Bằng không chút do dự đáp ứng. Không phải chỉ là mỉm cười thôi sao, không thành vấn đề.
Không thể không nói, Tô Bắc Bằng đối với Úy Kiệt càng ngày càng có thiện cảm . Bán điểm tâm, mỹ vị tuy là hàng đầu, nhưng phục vụ làm ấm áp lòng người cũng rất là quan trọng. Một cửa hàng bánh ngọt, điểm tâm này làm ra tuy ngon, nhưng thái độ phục vụ không tốt, ai sẽ mua đây? Bất quá cậu nghĩ, Úy Kiệt hẳn không phải là vì lợi nhuận mà làm như thế, có lẽ y đối với khách hànglà một mảnh thật tình, muốn khách hàng nào yêu thích điểm tâm cũng được phục vụ một cách chân thành nhất.
“Tốt. Vậy cậu trở về chuẩn bị một chút đi. Cậu có thể hôm nay tới đi làm, cũng có thể ngày mai tới làm.”
“Hì hì… Tôi buổi chiều có khóa, ông chủ ngày mai mấy giờ mở cửa tiệm vậy?”
“Hiện tại thời tiết khôngquá lạnh, sáu giờ đã mở cửa tiệm . Lúc ấy học sinh đều đến trường học, không kịp ăn bữa sáng ở nhà, thì sẽ ghé ngang mua bánh ngọt ăn, đó là thời gian bận rộn nhất trong ngày, cậu có thể tới lúc đó không?” Nói đến đây, chân mày Úy Kiệt có chút nhướng cao.
“Được, không thành vấn đề.” Tô Bắc Bằng vỗ ngực, “Không phải là sớm một chút thôi.” … Còn có chính là chơi trò chơi không thể quá muộn. Từ trường đến đây đại khái cần hơn hai mươi phút, nói cách khác… 5h30 phân nhất định rời giường ╭(╯^╰)╮
“Tốt.” Úy kiệt lại một lần nở nụ cười.”Vậy cậu đi về trước chuẩn bị đi, còn muốn ăn bánh ngọt hay không?”
“A, không cần vậy. Ha ha, vừa nãy đã ăn một cái rồi, còn chưa có đi làm ngày nào mà. Tôi đây đi về trước nhé ông chủ, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Nhìn thấy cậu nhẹ nhàng rời đi, Úy Kiệt hít thở sâu một hơi rồi nở một nụ cười. Thật sự là một thiếu niên tràn ngập sức sống a!
Pê / ẹt: Xì poi chương sau tựa đề là sơ ngộ … hô hô … Com đi com điVới nại Úy Kiệt hình như là địch thủ đang gờm của Đại thần nhà chúng ta.
/66
|