Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Chương 120 - Quyển 4 - Chương 49: Tiết 49

/229


Editor: Toujifuu

***

Ngũ Lôi Phù trong truyền thuyết đương nhiên là không giống bình thường. Thời điểm mười khối Ngũ Lôi Phù đồng thời hoạt động, có thể nói thiên địa biến sắc nhật nguyệt vô quang. Từng trụ sấm còn to hơn so với cánh tay cứ như thế ở dưới thanh thiên bạch nhật bổ lên trên đống Hắc Yêu Thạch, chiếu đến mức trước mắt chúng ta một mảnh sáng loáng.

Không dễ dàng ánh sét mới tan hết, trước mắt xuất hiện chính là một tòa đài đá hình tròn màu đen. Nhìn chất liệu hẳn là Hắc Yêu Thạch ngưng kết mà thành, mặt trên khắc ký hiệu cùng loại với truyền tống trận. Một khối không khí dạng vòng xoáy hình tròn đường kính chừng năm thước đứng thẳng ở chính giữa.

“Đối diện chính là yêu giới, không biết là dạng cảnh tượng gì đây. Các vị, cùng đi chứ?”

“Đương nhiên.”

Mọi người xôn xao cười, phí công phu lớn như thế, mục đích không phải là muốn đi yêu giới du ngoạn sao? Ở nơi đó, hẳn sẽ có rất nhiều chỗ tốt đang chờ chúng ta.

———————— Đường ranh giới người và yêu ^^————————

Bước bước đầu tiên vào yêu giới, ta liền thành người cô đơn. Không thấy cái bóng của người vào trước, người vào sau cũng không xuất hiện, xoáy khí phía sau nhanh chóng thu nhỏ lại đến khi biến mất. Tiện tay mở ra bảng truyền âm, không ngoài dự liệu, mặt trên xám một mảnh. Ta đứng trên một con đường nhỏ giữa núi, phía trước không biết dẫn đến nơi đâu phía sau không biết bắt đầu từ nơi nào, nhìn xung quanh trái phải.

“Tiểu Bạch, phụ cận có cái gì?”

“Chủ nhân, cái gì cũng không có. Ngoại trừ đá chính là cỏ, ngay cả gốc cây cao cũng không có.”

“Vậy sao? Tiểu Hắc, nhóc cũng không ngửi thấy được gì?”

Tiểu Hắc nhún nhún mũi, nói:

“Vị đạo ở đây rất bình thường, không có vấn đề.”

“Vậy Tiểu Bích thì sao? Không có các loại huyễn ảnh, mê hồn trận gì gì đó chứ?”

“Không có, chủ nhân.”

“Vậy, được rồi. Xem ra chúng ta chỉ có thể để cho ý trời quyết định.”

Ta lấy lên một nhánh cỏ đặt đứng trên mặt đất. Nhẹ buông tay, nhánh cỏ ngả về phía trước.

“Đi bên này.”

Tiểu Hắc chở ta, đi phương hướng ta chỉ.

Đi ước chừng được một giờ. Cảnh tượng trước mắt cơ bản vẫn giống nhau. Kỳ quái nhất chính là, rõ ràng lúc chúng ta xuất phát là giữa trưa, thế nhưng hiện tại ta phát hiện sắc trời cư nhiên bắt đầu tối xuống. Bầu trời xám mênh mông áp lực nói không nên lời, hơn nữa nơi đây yên tĩnh đến mức có chút quỷ dị, ta đi một đường đều chưa từng thả lỏng cảnh giác.

Lại chạy thêm một đoạn, ta kêu Tiểu Hắc ngừng lại.

“Không đúng, thế nào luôn cảm giác cứ tiếp tục chạy đi như thế này sợ là sẽ không có kết quả gì a. Cái địa phương quỷ quái này. Ít nhất phải nghĩ biện pháp đột phá cục diện bế tắc này.”

Ta thầm suy nghĩ.

“Tiểu Bạch, nhóc nói xem chúng ta tới nơi này là phải làm gì?”

“Chủ nhân, anh hồ đồ rồi? Chuồn chuồn nhỏ kia không phải nói rồi sao? Nơi này là yêu giới, là nhà của nó, vậy chúng ta khẳng định là phải tìm đến người của yêu giới a.”

“Đúng, nói cách khác, chúng ta phải trước tiên tìm được người của yêu giới... Không đúng, là yêu. Trước tiên phải tìm được yêu, sau đó mới có thể hiểu rõ bước tiếp theo nên làm gì. Ừm. Khẳng định là như vậy. Đây là trò chơi trốn tìm mà hệ thống thích chơi nhất. Hừ, như vậy, chúng ta đi tìm một chút xem. Nếu là yêu. Hẳn là sẽ không ở những địa phương rõ ràng này. Hắc hắc hắc.”

Ta một bên cười, một bên đánh giá đống đá vương vãi hai bên đường núi. Trong lòng khẽ động suy nghĩ. Tiểu Hắc vù một tiếng nhảy ra khỏi đường núi. Chui hướng rừng đá nơi cỏ dại mọc thành bụi.

Quả nhiên, rời khỏi con đường chính vào rừng đá. Bầu không khí rất nhanh liền không giống lúc trước. Tuy rằng sắc trời không thay đổi, nhưng lại có thêm không ít sinh khí. Côn trùng trong bụi cỏ kêu vang, nước chảy trong khe đá, không quá rõ ràng, thế nhưng toàn bộ thế giới tựa như đã thức tỉnh.

“Mấy nhóc nhìn xem, ở đây quả nhiên không giống.”

Ta cao hứng bởi quyết định anh minh này của bản thân, căn dặn tất cả cảnh giác cao độ, không nên bỏ qua khả năng yêu quái xuất hiện.

Đường trong rừng đá không dễ đi lắm, một hồi lên một hồi xuống, có lúc còn phải chui qua từ kẽ hở giữa hai tảng đá. Bất quá đến lúc này cũng cho ta nhìn thấy được chút kỳ cảnh. Tảng đá lớn hoặc dựng đứng hoặc nằm ngang, có như thú có như vật, hình dạng nhiều như rừng.

“Tiểu Bạch, thấy tảng đá ban nãy không? Giống khỉ không? Nói không chừng là huynh đệ của nhóc đó a.”

Tiểu Bạch quay đầu lại thận trọng nhìn xem xét, bĩu môi:

“Em so với nó khả ái hơn nhiều. Thấy nó như vậy, nếu như là một con khỉ thực, khẳng định cũng là con khỉ ngốc ngơ ngác.”

Ta bật cười, nhóc con này cũng thực kiêu ngạo. Bên tai bỗng nhiên lướt qua một tiếng vang nhẹ, ta vội vàng kêu Tiểu Hắc dừng lại. Nghiêng tai lắng nghe, lại không thấy nữa. Quay đầu nhìn nhìn bốn phía, không có động tĩnh. Suy nghĩ một chút, nháy mắt với Tiểu Bạch, nhãn châu tiểu tử này nhanh như chớp chuyển hai vòng, gật đầu.

“Đi thôi, Tiểu Hắc. Chúng ta đến phía trước xem xem.”

Ta lớn tiếng nói, vỗ vỗ đầu Tiểu Hắc, Tiểu Hắc cùng ta tâm ý tương thông, đương nhiên hiểu rõ ý tứ của ta, chậm rì rì mà đi về phía trước. Chưa đi bao xa, Tiểu Bạch liền ầm ĩ lên.

“Chủ nhân, anh nói ở đây thực sự sẽ có yêu quái sao?”

Tiểu Bạch đứng ở vai trái ta nói. Sau đó lại lủi đến vai phải:

“Có lẽ sẽ có đi.”

Cố ý mô phỏng theo thanh âm của ta. Ta cười thầm, nhóc con này giả thực giống.

“Cho dù có, khẳng định cũng là mấy thứ nhát gan. Nhóc xem chúng ta đi lâu như vậy cũng không thấy được, nhóc nói xem có phải chúng nó ẩn nấp rồi hay không?”

Tiểu Bạch lại nhảy đến vai trái,

“Vì vậy chúng ta phải tìm ra bọn nó a.”

Nhóc con này ở trên vai ta nhảy tới nhảy lui, tự hỏi tự đáp, mà ta thì lại chuyên tâm vểnh tai, nghe động tĩnh bốn phía. Rất nhanh, thanh âm rất nhỏ ban nãy lại truyền ra. Lần này ta nghe rõ, quả nhiên có cái gì đó ở phụ cận, hơn nữa rất rõ ràng là đang nói chuyện. Kêu Tiểu Hắc chậm rãi tới gần phụ cận đó, sau khi vòng qua một khe đá ta đã tìm được nguồn gốc thanh âm.

Xuất hiện ở trước mắt ta là hai khối đá. Nhẵn nhẵn bóng bóng, tròn tròn vo vo, lớn bằng đầu người. Hai khối đá dựa vào nhau, xung quanh còn mọc chút cỏ dại. Khi ta đi qua, chúng nó vẫn không nhúc nhích, thanh âm nói chuyện cũng không còn, không có gì khác với mấy tảng đá khác. Thế nhưng khi ta cẩn thận tỉ mỉ quan sát, phát hiện một sơ hở rất lớn, thiếu chút nữa cười ra tiếng —— Dưới thân hai tên xem bản thân là tảng đá kia, đè ép vài cây cỏ dại. Nhìn bộ dáng cỏ dại kia, xanh mượt mà, nửa đoạn dưới mọc cùng mấy cây cỏ khác, nửa đoạn trên lại bị đè dưới tảng đá, rõ ràng nói rõ hai khối “đá” này, rõ ràng là mới chạy đến nơi đây chưa được bao lâu.

Ta cúi người gõ gõ, nhóm tảng đá thật đúng là biết nhẫn nại, không nhúc nhích. Ta vỗ vỗ Tiểu Hắc, Tiểu Hắc đi qua vươn móng vuốt đè một khối trong đó. Mà ta, nhe răng cười, đưa tay ôm lấy một khối khác.

“Ai nha, khối đá này thật là kỳ quái, nhẵn nhẵn bóng bóng như thế, cứ như trái trứng. Sẽ không thật là trứng chứ? Tiểu Bạch, nếu không chúng ta mang nó về lấy lửa nướng, hoặc là bỏ vào trong nước muối ngâm ngâm, nói không chừng có thể ăn nga.”

Tiểu Bạch ngồi ở đầu vai ta chi chi kêu loạn, phụ họa:

“Được a được a, chúng ta nấu trứng đá ăn đi! Ăn no rồi lại đi tìm yêu quái!”

Ta cùng Tiểu Bạch một hợp một xướng, tảng đá trong tay kiên nhẫn không được nữa. Từ trên tảng đá đột nhiên lồi ra hai viên cầu tựa như một đôi mắt phẫn nộ trừng chúng ta, lại vù một cái vươn ra bốn cái gì đó tựa như đá cuội hẳn là tứ chi, vội vàng run run, từ trong tảng đá tròn tròn kia toát ra một thanh âm:

“Hai tên các ngươi thực quá đáng hận, cư nhiên muốn ăn ta! Đều đã biết là tảng đá, thế nào có thể ăn? Các ngươi có thường thức hay không a!”

“Vậy sao? Thế nhưng tôi thấy nhóc không giống như là tảng đá a.”

Ta cười meo meo nói. Tiểu yêu kia hối hận đến gần chết, thế nhưng bị ta bắt lấy nâng ở giữa không trung, một chút biện pháp cũng không có. Mà con tiểu quái còn lại thấy đồng bạn bị bắt, tựa hồ muốn lên hỗ trợ, thế nhưng Tiểu Hắc áp ở trên người nó, còn cố ý ở trước mặt nó ‘nở ra’ cái miệng đầy răng nanh tuyết trắng, nhóc con nhát gan không dám lên tiếng, giương mắt nhìn nhìn Tiểu Hắc lại nhìn nhìn đồng bạn trong tay ta, trong ánh mắt cư nhiên ngập nước, chẳng lẽ tiểu quái tảng đá này còn có thể khóc? Ta thực sự là bội phục sức tưởng tượng của những người thiết kế trò chơi. Nghe nói yêu tộc không phải chủng tộc rất lợi hại sao? Thế nào hai nhóc ta bắt được này để cho ta cảm thấy khả ái như thế nhỉ?

“Được rồi, tôi cũng không làm khó dễ mấy nhóc. Tôi muốn gặp tộc trưởng yêu tộc của mấy nhóc, có thể mang tôi đi không?”

Nếu là muốn mở ra một chủng tộc, ta nghĩ tìm tộc trưởng hẳn sẽ không sai.

“Ngươi, ngươi tìm tộc trưởng làm gì?”

Nhóc bị ta bắt lấy lồi mắt hung hăng hỏi. (Hình như mắt của nó vốn đã lồi.)(^^~ mắt lồi)

“Tôi tìm ông ta đương nhiên là có chuyện. Tôi có một nhiệm vụ muốn tìm ông ta hỏi một chút.”

“Ta thế nào biết ngươi nói có phải sự thực hay không? Ngươi là nhân loại, trưởng lão nói nhân loại đều là giảo hoạt, luôn luôn gạt người.”

“Tôi không lừa mấy nhóc. Hơn nữa, nhóc không mang tôi đi, chẳng lẽ tôi sẽ không tự mình tìm sao? Nơi cư trú của mấy nhóc khẳng định tại phụ cận đây đúng không? Tôi bất quá chỉ là không muốn phiền phức. Muốn mấy nhóc dẫn đường cho tôi, tôi sẽ tha cho hai đứa. Hơn nữa nhóc nhìn xem tôi chỉ có một mình, nơi đó của mấy nhóc khẳng định có rất nhiều đồng tộc đúng không? Cho dù tôi muốn làm chuyện xấu, cũng đánh không lại nhiều đồng tộc của mấy nhóc như vậy a. Đúng hay không?”

Tiểu quái lồi mắt không nói. Nhóc con đáng thương bị Tiểu Hắc đè rụt rè mở miệng:

“Đông Đông, hắn, hắn nói cũng có đạo lý a. Nếu, nếu không, chúng ta dẫn hắn đi gặp đi.”

Đông Đông lật một cái bạch nhãn với đồng bạn:

“Phanh Phanh, cậu cái tên nhát gan này, chưa gì đã đầu hàng rồi!”

Ta lại muốn cười. Chẳng lẽ yêu tộc đặt tên đều đặt thú vị như thế sao?

“Được rồi được rồi, ta nói cho ngươi tộc trưởng ở nơi nào. Bất quá ngươi phải thả chúng ta đi nga.”

“Được, chờ tôi gặp được tộc trưởng mấy nhóc, nhất định tha mấy nhóc đi.”

“Hừ.”

Đông Đông thở phì phì, nói:

“Vậy đi thôi. Trước tiên đi Tiêm Tiêm Giác (=góc nhọn nhọn).”

“Góc nhọn nhọn?” (Ta để nguyên nghĩa ở đây để thấy được cái sự khó hiểu của Du ca về cái tên! XD~)

“Ngu ngốc, chính là tảng đá nhọn nhọn cao nhất bên kia.”

“Được được, tôi đây chẳng phải là chưa rõ mấy cái địa danh của mấy người sao? Tiểu Hắc, đi thôi.”

Ta ôm lấy Phanh Phanh, cưỡi Tiểu Hắc, phi nhanh hướng đến Tiêm Tiêm Giác mà Đông Đông nói.

/229

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status