CHƯƠNG 44 : ÂN ÂN ÁI ÁI
“Tường Tường ~ Mày lại đi lấy đồ ăn nữa hả ? ” – Hiệu quả của thuốc cũng đã phát huy tác dụng ,người nào đó hiện giờ tinh thần đã khỏe khoắn hơn rất nhiều
“Không cho mày ăn ” – La Tường cảnh giác ôm gói đồ giấu sau lưng
“Tao đói bụng ~ ” – Vương Vũ Trạch chớp chớp mắt , lộ ra biểu tình ‘mày hiểu mà’
Không cho là không cho , đây là đồ mà “Biến thái” mua để cho tao ăn dần cuối tuần . La Tường làm bộ như không nhìn thấy bộ dạng của tên kia , chạy về ghế ngồi
“Đừng như vậy mà … ” – Nhìn ra được đối phương thật tuyệt tình không chút nào để ý đến mình cho nên Vương Vũ Trạch quơ cánh tay quàng lấy tay của La Tường ” Tường Tường ~ Tao thật sự rất đói mà “
Sở Tiêu Thiệu ngồi bên kia bất động thanh sắc nhìn , bất ngờ vươn tay ra ngăn chặn ‘móng vuốt’ của Vương Vũ Trạch đang đặt lên tay người kia , tên gì thật xin lỗiquên mất tiêu rồi . Dù sao đây cũng là người của mình , cứ tay ôm tay níu với người khác còn ra thể thống gì
“Em muốn ăn gì , anh đi mua cho “
“Bánh bao , cháo trứng hột vịt muối , trà trứng , với khoai tây chiên ” – Người nào đó không khách sáo khai báo một loạt món ăn
Mày là thằng quỷ chết đói đầu thai . La Tường lần đầu tiên đồng cảm với cái người kìa , ách thật sự cậu cũng không biết tên anh ta là gì
“Không được ăn khoai tây chiên “
“Vậy … nước dinh dưỡng nữa ” – Vương Vũ Trạch ngẩng đầu nhìn người chuẩn bị rời đi – ” Anh biết em muốn uống hương vị nào mà ha ~ “
“Ừ”
Nhìn thân ảnh đi càng lúc càng xa , cậu cúi đầu xuống nhìn cánh tay vừa mới được đối phương bắt trở về . Hừ , đừng tưởng là em không phát hiện ra … anh giống y chang như lúc trong trò chơi , đều là một ổ dấm chua , bất quá em thích . Nghĩ vậy , cậu không khỏi nở nụ cười , khóe miệng kéo càng lúc càng cao , liên tưởng đến cảnh tượng ở chung của hai người thì tâm tình lẫn thể xác đều hưng phấn
La Tường đang ngồi một bên nhìn cảnh tượng quỷ dị diễn ra mà nổi hết da gà . Mụ nội nó , ông đây phải nhanh chạy khỏi chỗ này ,cứ ở đây mà nhìn hai người đó tim hồng bay phất phới thì không thể chịu nỗi . . Làm bóng đèn là một việc hết sức ngu ngốc mà cản trở người ta yêu đương thì sẽ bị lừa đá , nói như thế nào thì ông đây cũng là người từng trải
Mười phút sau :
“Dù sao cũng đã có sư huynh lo cho mày rồi ….” – La Tường nhìn nhìn thằng bạn cùng phòng đang vui vẻ còn có người nào đó bên cạnh đang ân cần hầu hạ – “Vậy tao đi trước “
“Ừ ” – Cái miệng đang nhai bánh bao , bên cạnh còn có chén cháo trắng hột vịt muối được người kia cầm lấy , Vương Vũ Trạch phất phất tay tỏ vẻ mình đã biết
“…”- La Tường nhìn thấy hai người ở trước mặt mình không có chút tự giác , cứ ân ân ái ái đến ngứa cả mắt , cho nên cảm thấy được hành động tự rút lui của mình là hoàn toàn chính xác
“Trà trứng “
“Ừ” – Sở sư huynh buông chén cháo trong tay ra rồi cầm lấy ly trà bắt đầu cắt trứng
“Tiểu Tra Tra , có phải chúng ta tiến triển quá nhanh không ? ” – Tuy rằng miệng nói như vậy nhưng người nào đó lại không có chút tự giác mà há mồm cắn miếng trứng ai kia đưa qua
“Không mau ” – Sở Tiêu Thiệu vừa nói chuyện vừa cắt nhỏ miếng trứng vừa phải để đối phương dễ ăn
“Em cũng cảm thấy như vậy ” – Vương Vũ Trạch suy nghĩ một chút rồi gật đầu
Sau đó là quá trình lập đi lập lại nhiệm vụ đút ăn , hoàn toàn không chút nào để ý đến ánh mắt người khác . Lúc giáo viên y tế đến định rút kim tiêm ra thì thấy một màn ân ân ái ái này cho nên thức thời mà lui ra
=======
Tuy rằng tinh thần đã tốt hơn nhưng mà lúc trở về Sở Tiêu Thiệu vẫn nắm lấy tay Vương Vũ Trạch dắt đi , không biết là lo lắng cậu đi không nổi hay chỉ là thuần túy muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia . Như vậy cả hai cứ một đường nắm tay nhau mà không sợ ai nhìn thấy , Vương Vũ Trạch là loại người thích thì làm , không cần phải đế mắt đến những người khác Mà đối với Sở đại sư huynh , hắn đang chìm đắm trong hạnh phúc , hiện tại trong mắt hắn chỉ có tiểu sư đệ bên cạnh , người qua đường Giáp , Ất gì đó hắn hoàn toàn không để tâm
Cho nên hai người cứ như vậy cầm tay nhau đi thẳng từ phòng y tế đến dưới lầu ký túc xá , đương nhiên chuyện lưu luyến không muốn rời cũng nằm trong đó
“Em tới rồi “
“Ừ”
“Anh cũng không dặn em nên nghỉ ngơi một chút v,v sao ? ”
“Vậy em hảo hảo nghỉ ngơi “
“Anh không muốn lên lầu ngồi với em, giúp đỡ em một chút v,v sao ? “
“Vậy hai ta cùng lên thôi “
“Được “
“…” – Tuy rằng sư huynh so với mình cường tráng hơn nhưng mà Vương Vũ Trạch bắt đầu hoài nghi mình có nên ‘chủ động’ hay không .
Ay da bạn học Vương , bạn nghĩ quá nhiều rồi , không thích nói chuyện nhưng không có nghĩa là không thích hành động nha
Kết quả sau khi hai người đứng ở dưới lầu lưu luyến tạm biệt nhau nửa ngày , cuối cùng vẫn là nắm tay nhau lên phòng . Một lần nữa tiến vào căn phòng ngủ kia khiến Sở Tiêu Thiệu nhíu mày , hắn nhìn vài lần đều nhịn không được muốn nói chỗ này quá bừa bãi , không có một chỗ đàng hoàng để ngồi , trách không được Vũ Trạch sinh bệnh
Trước tiên đỡ đối phương ngồi xuống cái ghế bên cạnh rồi hắn sửa sang lại giường ngủ , sau đó đỡ đối phương nằm xuống . Tiếp theo đắp cho cậu ta cái mền rồi đến bên bàn rót một ly nước ấm , lấy thuốc trong bao ra rồi ân cần săn sóc đưa đến bên miệng , xong xuôi mọi việc thì lại sờ sờ cái trán cảm nhận được nhiệt độ bình thường mới yên tâm ngồi xuống
Tương đối im lặng trong vòng 1 phút , vẫn là Vương Vũ Trạch không chịu được mở miệng ” Tra Tra “
“Gọi tên anh “
“Sở … Sở cái gì ta … Ách ” – Cậu có chút không nhớ rõ nên cảm thấy xấu hổ , vừa định nhào qua xem cái tên viết trên thùng nước dinh dưỡng kia nhưng tầm mắt lại bị đối phương dùng người chặn lại
“Sở Tiêu Thiệu “
“Nga . Tiêu Tiêu “
“Vũ Vũ “
“… Thiệu Thiệu “
“Trạch Trạch”
=)))))))
“…..”
“CÁC NGƯỜI CÓ CẢM THẤY MÌNH QUÁ ẤU TRĨ HAY KHÔNG HẢ ???????” – Bên cạnh đột nhiên có một âm thanh rống lên
“Tường Tường , mày ở đây hả ?”
“CON MIE MÀY !! ÔNG VẪN Ở ĐÂY NÃY GIỜ !!!! ” – Từ khi nào mà sự hiện diện của mình lại không được quan tâm đến như vậy !!! Trong trò chơi mình vẫn được tôn là đại thần kia mà
“Anh phải đi đây” – Sở sư huynh cảm thấy cái bóng đèn kia thật chướng mắt
“Dạ … ” – Vương Vũ Trạch vươn tay từ trong ổ chăn ra nắm lấy tay đối phương ” Tiêu Tiêu … Tạm biệt ~ “
“Ừ , tạm biệt ” – Nhẹ nhàng cầm tay đối phương
Nhìn thấy hai cái thằng ngốc bên kia cứ như sinh ly tử biệt khiến cho nội tâm La Tường hò hét , người đang yêu diễn ra màn yêu đương cuồng nhiệt cái mie gì , chỉ số thông minh bị tuột hết rồi có phải không ??????
========
Sau khi Sở Tiêu Thiệu rời khỏi , Vương Vũ Trạch nằm ở trên giường lăn qua lăn lại nhưng mà không tài nào ngủ được cho nên bèn trộm xuống giường , trộm đến bên bàn máy tính , trộm mở nút khởi động
“Mày làm gì ? ” – La Tường hung ác quay đầu lại – ” Sư huynh nhà mày nói mày phải ‘hảo hảo nghỉ ngơi’ , có nghe không !! “
” Người ta không ngủ được , người ta muốn chơi máy tính ~ “
“Không được bĩu môi !!!! Không được giả vờ đáng yêu !!!!!! “
“Tường Tường hảo hung dữ ~~ “
“Không được dùng cái loại ngữ khí này nói chuyện với tao !!!!!!!!!!! “
Không thèm nhìn cái thằng tạc mao kia nữa , Vương Vũ Trạch mở ra trờ chơi
[Công hội] Rex : Mina ~ Tôi tới rồi !!
[Công hội] Phong Hành Giả : Ủa ? Leader sao onl rồi ? Tiểu Tra nói cậu đang bị bệnh mà
[Công hội] Hoa Diễm : Sư phụ , thầy hết bệnh rồi sao ?
[Công hội] Zachary : Quay về giường nằm !
[Công hội] Rex : …….
[Công hội] Rex : Mina … Tôi out đây *xòe váy cúi chào*
Hệ thống : Bạn tốt của bạn [Rex] đã logout
[Công hội] Phong Hành Giả : … = =
[Công hội] Hoa Diễm : Thật nghe lời
Yên lặng out khỏi trò chơi
Yên lặng tắt đi máy tính
Yên lặng quay về giường nằm
……
La Tường kinh ngạc nhìn thằng bạn cùng phòng bò về giường nằm , nhíu mày tò mò hỏi ” Ủa sao mày lại không chơi ? “
“Tiêu Tiêu hảo hung dữ ~ ” – Bĩu bĩu môi giả bộ đáng thương
“Đến trước mặt sư huynh mà giả vờ đi !!!!!!!! “
“Tường Tường ~ Mày lại đi lấy đồ ăn nữa hả ? ” – Hiệu quả của thuốc cũng đã phát huy tác dụng ,người nào đó hiện giờ tinh thần đã khỏe khoắn hơn rất nhiều
“Không cho mày ăn ” – La Tường cảnh giác ôm gói đồ giấu sau lưng
“Tao đói bụng ~ ” – Vương Vũ Trạch chớp chớp mắt , lộ ra biểu tình ‘mày hiểu mà’
Không cho là không cho , đây là đồ mà “Biến thái” mua để cho tao ăn dần cuối tuần . La Tường làm bộ như không nhìn thấy bộ dạng của tên kia , chạy về ghế ngồi
“Đừng như vậy mà … ” – Nhìn ra được đối phương thật tuyệt tình không chút nào để ý đến mình cho nên Vương Vũ Trạch quơ cánh tay quàng lấy tay của La Tường ” Tường Tường ~ Tao thật sự rất đói mà “
Sở Tiêu Thiệu ngồi bên kia bất động thanh sắc nhìn , bất ngờ vươn tay ra ngăn chặn ‘móng vuốt’ của Vương Vũ Trạch đang đặt lên tay người kia , tên gì thật xin lỗiquên mất tiêu rồi . Dù sao đây cũng là người của mình , cứ tay ôm tay níu với người khác còn ra thể thống gì
“Em muốn ăn gì , anh đi mua cho “
“Bánh bao , cháo trứng hột vịt muối , trà trứng , với khoai tây chiên ” – Người nào đó không khách sáo khai báo một loạt món ăn
Mày là thằng quỷ chết đói đầu thai . La Tường lần đầu tiên đồng cảm với cái người kìa , ách thật sự cậu cũng không biết tên anh ta là gì
“Không được ăn khoai tây chiên “
“Vậy … nước dinh dưỡng nữa ” – Vương Vũ Trạch ngẩng đầu nhìn người chuẩn bị rời đi – ” Anh biết em muốn uống hương vị nào mà ha ~ “
“Ừ”
Nhìn thân ảnh đi càng lúc càng xa , cậu cúi đầu xuống nhìn cánh tay vừa mới được đối phương bắt trở về . Hừ , đừng tưởng là em không phát hiện ra … anh giống y chang như lúc trong trò chơi , đều là một ổ dấm chua , bất quá em thích . Nghĩ vậy , cậu không khỏi nở nụ cười , khóe miệng kéo càng lúc càng cao , liên tưởng đến cảnh tượng ở chung của hai người thì tâm tình lẫn thể xác đều hưng phấn
La Tường đang ngồi một bên nhìn cảnh tượng quỷ dị diễn ra mà nổi hết da gà . Mụ nội nó , ông đây phải nhanh chạy khỏi chỗ này ,cứ ở đây mà nhìn hai người đó tim hồng bay phất phới thì không thể chịu nỗi . . Làm bóng đèn là một việc hết sức ngu ngốc mà cản trở người ta yêu đương thì sẽ bị lừa đá , nói như thế nào thì ông đây cũng là người từng trải
Mười phút sau :
“Dù sao cũng đã có sư huynh lo cho mày rồi ….” – La Tường nhìn nhìn thằng bạn cùng phòng đang vui vẻ còn có người nào đó bên cạnh đang ân cần hầu hạ – “Vậy tao đi trước “
“Ừ ” – Cái miệng đang nhai bánh bao , bên cạnh còn có chén cháo trắng hột vịt muối được người kia cầm lấy , Vương Vũ Trạch phất phất tay tỏ vẻ mình đã biết
“…”- La Tường nhìn thấy hai người ở trước mặt mình không có chút tự giác , cứ ân ân ái ái đến ngứa cả mắt , cho nên cảm thấy được hành động tự rút lui của mình là hoàn toàn chính xác
“Trà trứng “
“Ừ” – Sở sư huynh buông chén cháo trong tay ra rồi cầm lấy ly trà bắt đầu cắt trứng
“Tiểu Tra Tra , có phải chúng ta tiến triển quá nhanh không ? ” – Tuy rằng miệng nói như vậy nhưng người nào đó lại không có chút tự giác mà há mồm cắn miếng trứng ai kia đưa qua
“Không mau ” – Sở Tiêu Thiệu vừa nói chuyện vừa cắt nhỏ miếng trứng vừa phải để đối phương dễ ăn
“Em cũng cảm thấy như vậy ” – Vương Vũ Trạch suy nghĩ một chút rồi gật đầu
Sau đó là quá trình lập đi lập lại nhiệm vụ đút ăn , hoàn toàn không chút nào để ý đến ánh mắt người khác . Lúc giáo viên y tế đến định rút kim tiêm ra thì thấy một màn ân ân ái ái này cho nên thức thời mà lui ra
=======
Tuy rằng tinh thần đã tốt hơn nhưng mà lúc trở về Sở Tiêu Thiệu vẫn nắm lấy tay Vương Vũ Trạch dắt đi , không biết là lo lắng cậu đi không nổi hay chỉ là thuần túy muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia . Như vậy cả hai cứ một đường nắm tay nhau mà không sợ ai nhìn thấy , Vương Vũ Trạch là loại người thích thì làm , không cần phải đế mắt đến những người khác Mà đối với Sở đại sư huynh , hắn đang chìm đắm trong hạnh phúc , hiện tại trong mắt hắn chỉ có tiểu sư đệ bên cạnh , người qua đường Giáp , Ất gì đó hắn hoàn toàn không để tâm
Cho nên hai người cứ như vậy cầm tay nhau đi thẳng từ phòng y tế đến dưới lầu ký túc xá , đương nhiên chuyện lưu luyến không muốn rời cũng nằm trong đó
“Em tới rồi “
“Ừ”
“Anh cũng không dặn em nên nghỉ ngơi một chút v,v sao ? ”
“Vậy em hảo hảo nghỉ ngơi “
“Anh không muốn lên lầu ngồi với em, giúp đỡ em một chút v,v sao ? “
“Vậy hai ta cùng lên thôi “
“Được “
“…” – Tuy rằng sư huynh so với mình cường tráng hơn nhưng mà Vương Vũ Trạch bắt đầu hoài nghi mình có nên ‘chủ động’ hay không .
Ay da bạn học Vương , bạn nghĩ quá nhiều rồi , không thích nói chuyện nhưng không có nghĩa là không thích hành động nha
Kết quả sau khi hai người đứng ở dưới lầu lưu luyến tạm biệt nhau nửa ngày , cuối cùng vẫn là nắm tay nhau lên phòng . Một lần nữa tiến vào căn phòng ngủ kia khiến Sở Tiêu Thiệu nhíu mày , hắn nhìn vài lần đều nhịn không được muốn nói chỗ này quá bừa bãi , không có một chỗ đàng hoàng để ngồi , trách không được Vũ Trạch sinh bệnh
Trước tiên đỡ đối phương ngồi xuống cái ghế bên cạnh rồi hắn sửa sang lại giường ngủ , sau đó đỡ đối phương nằm xuống . Tiếp theo đắp cho cậu ta cái mền rồi đến bên bàn rót một ly nước ấm , lấy thuốc trong bao ra rồi ân cần săn sóc đưa đến bên miệng , xong xuôi mọi việc thì lại sờ sờ cái trán cảm nhận được nhiệt độ bình thường mới yên tâm ngồi xuống
Tương đối im lặng trong vòng 1 phút , vẫn là Vương Vũ Trạch không chịu được mở miệng ” Tra Tra “
“Gọi tên anh “
“Sở … Sở cái gì ta … Ách ” – Cậu có chút không nhớ rõ nên cảm thấy xấu hổ , vừa định nhào qua xem cái tên viết trên thùng nước dinh dưỡng kia nhưng tầm mắt lại bị đối phương dùng người chặn lại
“Sở Tiêu Thiệu “
“Nga . Tiêu Tiêu “
“Vũ Vũ “
“… Thiệu Thiệu “
“Trạch Trạch”
=)))))))
“…..”
“CÁC NGƯỜI CÓ CẢM THẤY MÌNH QUÁ ẤU TRĨ HAY KHÔNG HẢ ???????” – Bên cạnh đột nhiên có một âm thanh rống lên
“Tường Tường , mày ở đây hả ?”
“CON MIE MÀY !! ÔNG VẪN Ở ĐÂY NÃY GIỜ !!!! ” – Từ khi nào mà sự hiện diện của mình lại không được quan tâm đến như vậy !!! Trong trò chơi mình vẫn được tôn là đại thần kia mà
“Anh phải đi đây” – Sở sư huynh cảm thấy cái bóng đèn kia thật chướng mắt
“Dạ … ” – Vương Vũ Trạch vươn tay từ trong ổ chăn ra nắm lấy tay đối phương ” Tiêu Tiêu … Tạm biệt ~ “
“Ừ , tạm biệt ” – Nhẹ nhàng cầm tay đối phương
Nhìn thấy hai cái thằng ngốc bên kia cứ như sinh ly tử biệt khiến cho nội tâm La Tường hò hét , người đang yêu diễn ra màn yêu đương cuồng nhiệt cái mie gì , chỉ số thông minh bị tuột hết rồi có phải không ??????
========
Sau khi Sở Tiêu Thiệu rời khỏi , Vương Vũ Trạch nằm ở trên giường lăn qua lăn lại nhưng mà không tài nào ngủ được cho nên bèn trộm xuống giường , trộm đến bên bàn máy tính , trộm mở nút khởi động
“Mày làm gì ? ” – La Tường hung ác quay đầu lại – ” Sư huynh nhà mày nói mày phải ‘hảo hảo nghỉ ngơi’ , có nghe không !! “
” Người ta không ngủ được , người ta muốn chơi máy tính ~ “
“Không được bĩu môi !!!! Không được giả vờ đáng yêu !!!!!! “
“Tường Tường hảo hung dữ ~~ “
“Không được dùng cái loại ngữ khí này nói chuyện với tao !!!!!!!!!!! “
Không thèm nhìn cái thằng tạc mao kia nữa , Vương Vũ Trạch mở ra trờ chơi
[Công hội] Rex : Mina ~ Tôi tới rồi !!
[Công hội] Phong Hành Giả : Ủa ? Leader sao onl rồi ? Tiểu Tra nói cậu đang bị bệnh mà
[Công hội] Hoa Diễm : Sư phụ , thầy hết bệnh rồi sao ?
[Công hội] Zachary : Quay về giường nằm !
[Công hội] Rex : …….
[Công hội] Rex : Mina … Tôi out đây *xòe váy cúi chào*
Hệ thống : Bạn tốt của bạn [Rex] đã logout
[Công hội] Phong Hành Giả : … = =
[Công hội] Hoa Diễm : Thật nghe lời
Yên lặng out khỏi trò chơi
Yên lặng tắt đi máy tính
Yên lặng quay về giường nằm
……
La Tường kinh ngạc nhìn thằng bạn cùng phòng bò về giường nằm , nhíu mày tò mò hỏi ” Ủa sao mày lại không chơi ? “
“Tiêu Tiêu hảo hung dữ ~ ” – Bĩu bĩu môi giả bộ đáng thương
“Đến trước mặt sư huynh mà giả vờ đi !!!!!!!! “
/62
|