Bác sĩ cho anh lời khuyên “nếu trường hợp anh thân mật với cô gái khiến anh phát bệnh thì anh hãy tưởng tượng mình đang thân mật cùng cô gái không khiến anh phát bệnh kia và bảo anh nghiêm túc theo dõi xem tiến triển thế nào. Nếu đạt được kết quả ông nghĩ đó sẽ là phương pháp hỗ trợ giúp anh khỏi căn bệnh này.”
Thấy Băng Di trong lúc thắt cà vạt cho mình còn có những hành động khiêu khích cơ thể của anh, Thiên Long không ngại chớp cơ hội làm theo lời khuyên của bác sĩ Mark. Anh nhắm hờ mắt tưởng tượng người đăng thắt cà vạt cho mình là Hoàng Phượng, sau khi thắt xong cô còn cố ý kéo cà vạt để anh cúi xuống, đồng thời cô nhón chân cao thêm một chút để có thể hôn anh.
Hành động thân mật của hai người Hoàng Phượng chứng kiến qua gương không sót một chi tiết. Hoàng Phượng nhận định cô gái này rất trẻ, đẹp, ăn mặc lại gợi cảm. Đặc biệt giọng nói của cô gái này cô cảm giác có phần quen thuộc. Không biết cô gái này là gì của Thiên Long nhưng nhìn hai người thân mật như thế chắc hẳn quan hệ cũng không bình thường.
Hoàng Phượng không muốn biến mình thành Kỳ Đà cản mũi vì vậy trước hành động thân mật của Băng Di và Thiên Long, cô đã đứng bật dậy chạy ra khỏi phòng né tránh. Còn Thiên Long mặc dù đã cố gắng áp đặt suy nghĩ người anh đang gần gũi là Hoàng Phượng nhưng không thể. Trước khi môi của Băng Di chạm vào môi của mình anh đã kịp né tránh trước khi bệnh của anh phát tác. Anh lạnh lùng như thường ngày.
“Đi ăn sáng thôi.”
Miếng mồi ngon tới miệng lại bị rơi mất, Băng Di dậm chân làm nũng:
“Ăn sáng muộn một chút cũng không sao mà.” *** Hoàng Phượng hốt hoảng chạy ra khỏi phòng, vừa đóng cửa lại cô liền lấy tay che ngực của mình lại thở hổn hến.
Cô không thể tin vị Tổng Giám đốc mang tiếng là không ưa gần phụ nữ lại có thể có hành động thân mật với với một cô gái trước mặt cô đang sống sờ sờ như vậy.
Thế mới nói trăm nghe không bằng một thấy. Mọi tin đồn chỉ là nhảm nhí. Chẳng phải mỗi lần gặp mặt cô là anh đè ra hôn đó hay sao? Đương nhiên là trừ trường hợp tối qua cô bị ma nhập.
Hoàng Phượng còn chưa lấy lại bình tĩnh liền thấy cửa phòng đối diện mở. Cảnh tượng trước mắt khiến cô nghĩ mình đang gặp ảo giác.
Người bạn thân của Hoàng Phượng là Ngọc Hà đang bị Nguyên Vũ của cô níu kéo. Anh ôm ngang eo của Ngọc Hà không muốn cho cô rời đi, giọng của anh phát ra cũng rất quen thuộc.
“Tối nay nhớ quay lại đây ngủ với anh nhé!”
Ngọc Hà quàng hai tay lên cổ Nguyên Vũ kéo anh cúi xuống rồi hôn lên môi anh thỏ thẻ:
“Anh hành người ta cả đêm còn chưa chán sao?”
Một tay của Nguyên Vũ vẫn ôm chặt eo của Ngọc Hà, tay kia của anh luồn vào trong váy ngắn của cô xoa nắn:
“Cô bé của em thật biết chiều đàn ông, nó khiến anh muốn gặp lại em lần nữa.”
“Cạch”.
Tiếng túi xách của Hoàng Phượng rơi xuống nền hành lang gây sự chú ý của Nguyên Vũ và Ngọc Hà.
Ngọc Hà và Nguyên Vũ nhìn Hoàng Phượng đồng thanh lên tiếng.
“Hoàng Phượng.”Cuộc đời thật trớ trêu, người nhất quyết không chịu chia tay với cô, còn nói với cô tốt nghiệp xong sẽ nói mẹ của anh sang nhà cô xin cưới lại cùng bạn thân của cô qua đêm. Cô rất muốn chạy tới trước mặt Nguyên Vũ để nói với anh rằng anh đi với người phụ khác còn tôi đi với người đàn ông khác. Vậy tại sao anh không giải thoát cho cô, không chịu chấp nhận lời chia tay của cô? Cô rất muốn mượn Thiên Long để cho Nguyên Vũ thấy rằng mối quan hệ của hai người là không thể hàn gắn nhưng hiện tại Thiên Long lại đang thân mật cùng cô gái khác.
Bị kìm kẹp giữa hai người đàn ông Hoàng Phượng chỉ còn một cách lựa chọn duy nhất là chạy trốn vì nếu có ở lại thì cô cũng sẽ là người bị bẽ mặt.
Ngọc Hà vội đẩy Nguyên Vũ ra, cô nghĩ Hoàng Phượng còn giận cô nên mới bỏ chạy như vậy.
“Xin lỗi có thể tối nay em không thể đến đây với anh được.”
Dứt lời Ngọc Hà chạy đuổi theo Hoàng Phượng. Cô chưa kịp đi khỏi đã thấy Thiên Long đi ra từ phòng đối diện.
Ấn tượng của Ngọc Hà về Thiên Long rất lớn bởi anh là người có ngoại hình vô cùng đẹp trai. Thêm nữa lần đầu cô gặp anh lại là trường hợp anh là bạn tình của Hoàng Phượng.
Điều khó hiểu là Hoàng Phượng cũng vừa bước ra từ phòng của Thiên Long, còn anh lại đang đi cùng một cô gái khác chỉ nhìn vào thôi cũng thấy cô gái kia và anh không phải quan hệ bình thường. Lúc này Băng Di ôm chặt một cánh tay của Thiên Long.
Ngọc Hà không có thời gian tìm hiểu chuyện không liên quan đến mình nên chỉ gật đầu với Thiên Long xem như chào hỏi vì dù sao bọn họ cũng từng gặp qua sau đó cô chạy theo Hoàng Phượng.
Nhìn thấy chiếc túi xách của Hoàng Phượng nằm ngay trước cửa lại thấy Nguyên Vũ đứng trước cửa phòng đối diện với một cô gái khá quen mặt Thiên Long suy đoán chuyện gì vừa xảy ra.
Anh cúi xuống nhặt chiếc túi xách của Hoàng Phượng lên liền bị Băng Di cản lại:
“Túi xách của ai mà anh lại cầm, nhỡ đó là cái bẫy người khác đặt rồi vu oan cho anh thì sao. Mặc nó đi anh”.
Nói rồi Băng Di định giật lấy chiếc túi xách trên tay Thiên Long ném đi nhưng khi thấy ánh mắt cảnh cáo của anh cô đành ngậm ngùi buông tay ra khỏi túi xách.
Thiên Long xem như không nhìn thấy Nguyên Vũ, anh sải bước đi về phía thang máy.
Xuống tới sảnh nhà ăn của khách sạn chỉ thấy Hồng Sơn Đang ngồi một mình mà không thấy Hoàng Phượng đâu, anh đảo mắt xung quanh tìm kiếm.
“Hoàng Phượng đâu?”
“Hoàng Phượng đâu thưa Tổng Giám đốc?”
Thiên Long và Hồng Sơn Gần như lên tiếng đặt câu hỏi cùng lúc.
Tối qua rõ ràng Hồng Sơn Nhìn thấy Thiên Long và Hoàng Phượng cùng ở một phòng. Vậy mà lại nhìn thấy anh xuất hiện cùng Băng Di, tay Băng Di còn khoác tay của anh rất tình tứ nên Hồng Sơn mới tò mò hỏi. Không ngờ chính Thiên Long cũng không biết Hoàng Phượng đang ở đâu.
Cảm giác như có ngọn lửa cháy âm ỉ trong lòng, Thiên Long ngồi không yên lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Phượng.
Tiếng chuông điện thoại phát ra từ chiếc túi xách Thiên Long đang cầm. Anh tức giận xém chút nữa ném chiếc điện thoại của mình.
“Hai người ăn sáng trước đi.”
Thiên Long lạnh giọng buông một câu rồi rời khỏi sảnh nhà ăn. Băng Di đứng dậy chạy theo nhưng bị Hồng Sơn Khéo léo cản lại.
“Lát nữa cô là người chủ trì buổi lễ mở bán biệt thự của dự án đúng không?”
Băng Di tỏ vẻ không kiên nhẫn.
“Vấn đề này chúng ta đã thảo luận với nhau ngày hôm qua rồi anh không nhớ sao?”
Trước sự tức giận của Băng Di, Hồng Sơn cũng không đuối lý:
“Ý của tôi là cô đã chuẩn bị kỹ chưa? Dù sao tôi cũng là giám đốc của dự án, nếu cô có vấn đề gì chưa hiểu tôi sẵn sàng giải đáp.”
Băng Di quên chuyện chạy theo Thiên Long, cô ngồi xuống nói chuyện chuyên môn cùng với Hồng Sơn.
Sau một hồi tìm kiếm Thiên Long cũng tìm thấy Hoàng Phượng bên bờ biển.
Thấy cô khóc anh không dám tới quá gần mà đứng từ xa theo dõi. Một hồi lâu sau thấy Hoàng Phượng bỏ dép trên bờ rồi lội xuống nước, Thiên Long không quản mình đang quần áo chỉnh tề, giày da bóng lộn mà chạy tới kéo nắm tay cô kéo ngược trở lại bờ, vừa kéo anh vừa quát lớn.
“Cô bị điên rồi đúng không? Cô không nhìn hắn là người thế nào mà muốn chết vì hắn? Nếu cô muốn chết tôi đem cô về trước mặt bố mẹ của cô rồi cô chết thế nào cũng được”.
Hoàng Phượng khóc vì cảm thấy bế tắc về mối quan hệ với Nguyên Vũ là thật. Trước đây cô yêu anh bao nhiêu thì hiện tại cô thất vọng, ghê tởm anh bấy nhiêu. Điều đáng nói anh lại không chịu giải thoát cho cô. Nhưng cô đâu ngu tới mức vì anh ta mà gieo mình xuống biển tìm cái chết. Chỉ là cô thấy một vỏ ốc rất đẹp cô muốn lấy mang về chơi. Không ngờ chưa kịp đi tới vị trí chỗ con ốc đã bị Thiên Long kéo lên, còn bị anh mắng chửi té tát vào mặt.
Tại vị trí cổ tay anh nắm giữ Hoàng Phượng cảm giác đau tới mức như bị gãy. Cô cố vùng vẫy để thoát khỏi anh nhưng càng vùng vẫy anh càng siết chặt. Bàn tay còn lại của cô liên tiếp đánh vào người anh.
“Anh mới là cái tên bị điên, anh có tư cách gì mà dạy đời tôi. Có buông tôi ra ngay không?”
Trong mắt của cô Thiên Long cũng là một kẻ trăng hoa không kém Nguyên Vũ.
Trước sự vùng vẫy của Hoàng Phượng, Thiên Long ôm ngang người cô vắt lên vai rồi đi thẳng về phòng của hai người.
Suốt chặng đường đi mặc cho cô ầm ĩ, vùng vẫy, đấm đá thế nào anh cũng cam chịu.
Hai người do vật lộn mà ướt người, Thiên Long vác cô đi thẳng vào phòng tắm. Đặt Hoàng Phượng đứng dưới vòi hoa sen anh mở cho nước chảy thẳng vào hai người. Hoàng Phượng đẩy người Thiên Long ra.
“Tên bẩn thỉu nhà anh, anh muốn làm gì tôi?”
Vì hai từ bẩn thỉu mà Hoàng Phượng hắt lên người mà khiến Thiên Long mất kiểm soát. Anh nắm chặt hai bả vai của cô, ánh mắt đục ngầu của anh bắn về phía cô. Anh gầm lên từng tiếng:
“Tôi bẩn thỉu còn hắn ta là người sạch sẽ sao?”
Trước sự giận giữ của Thiên Long, Hoàng Phượng lại càng ương bướng. Cô nhìn thẳng vào cặp mắt đang tức giận của anh, giọng của cô phát ra cũng vô cùng đanh thép:
“Đàn ông các người tất cả đều bẩn thỉu, tất cả đều ghê tởm.”
Thiên Long biết Hoàng Phượng đã hiểu lầm mối quan hệ của mình với Băng Di vì vậy nên anh xuống nước. Anh buông cô ra rồi đi vào trong bồn tắm đứng bằng kính bên trong nhường chỗ cho cô tắm bên ngoài.
“Sắp tới giờ khai mạc rồi, tắm rửa nhanh không trễ giờ.”
Thiên Long thản nhiên cởi đồ ra tắm, hành động tự nhiên của Thiên Long, Hoàng Phượng lúc này chỉ biết lấy tay che mặt.
“Biến thái!”
Biết Hoàng Phượng đang xấu hổ, Thiên Long cũng không trêu chọc cô nữa mà tắm nhanh rồi đi ra ngoài trước:
“Năm phút sau mà chưa ra tôi sẽ vào tắm dùm cô đó.”
Sợ người đàn ông ngang ngược này nói là làm Hoàng Phượng cũng không dám chậm trễ.
Giày da của Thiên Long bị ướt, anh phải mang đôi giày thể thao vì vậy anh không thể mặc đồ vest mà mặc quần jean áo thun. Hoàng Phượng một lần nữa mặc sur ton với anh. Nhìn qua Hoàng Phượng một lượt anh chỉ cô ngồi xuống bàn trang điểm:
“Cô không muốn hắn ta nhìn thấy vẻ mặt nhợt nhạt của cô lúc này chứ?”
Ánh mắt chán ghét của cô quét qua người Thiên Long nói:
“Ai cần anh quan tâm.”
Nói rồi cô làm điệu bộ bất cần rồi cầm túi xách đi ra ngoài.
Thiên Long không nói hai lời liền kéo Hoàng Phượng tới chỗ bàn trang điểm rồi ấn cô ngồi xuống. Anh mở túi xách của cô lấy ra đồ trang điểm rồi giơ trước mặt cô:
“Cô tự làm hay tôi làm?”
Vẻ nhợt nhạt, kém sắc của Hoàng Phượng khiến Thiên Long lo lắng, hơn nữa lại còn vì người đàn ông bội bạc kia. Anh không muốn để Nguyên Vũ nhìn thấy sự yếu đuối của cô.
Hoàng Phượng không tin một người lạnh lùng như Thiên Long lại biết trang điểm cho phụ nữ. Cô nhắm hờ mắt lại nói:
“Tôi không muốn trang điểm, nếu anh muốn tự anh làm”.
Thiên Long đọc qua tên các hộp sản phẩm, các sản phẩm đều ghi bằng tiếng Anh và tiếng Pháp anh hiểu chúng là gì nhưng có quá nhiều loại anh không biết dùng loại nào trước, loại nào sau.
“Sử dụng thế nào?”
Hoàng Phượng vẫn không chịu hợp tác:
“Tùy anh.”
Sau một hồi bôi trát trên mặt Hoàng Phượng Thiên Long lên tiếng:
“Xong rồi.”
Hoàng Phượng từ từ mở mắt xem thành quả của Thiên Long, nhìn thấy mình trong gương Hoàng Phượng lập tức cười lớn. Nếu cô không được biết Thiên Long nãy giờ trang điểm cho mình thì cô nghĩ người trong gương là chú hề đến từ một gánh xiếc nào đó chứ không phải mình. Hai bên má, mũi và môi của cô được anh tô đỏ chót.
Hoàng Phượng xoay người lại đánh liên tiếp vào người Thiên Long:
“Anh dám chơi xấu tôi phải không?”
Thiên Long đứng im chịu sự nổi giận của Hoàng Phượng. Thực tế nhìn thấy cô cười anh rất vui. Anh chỉ sợ vì buồn Nguyên Vũ rồi làm chuyện gì đó không hay khiến anh không còn mặt mũi nào mà nhìn mặt ông Hoàng Hải và Bình Minh.
Đánh Thiên Long chán Hoàng Phượng xụ mặt giận dỗi:
“Anh đi một mình đi, tôi không đi với anh nữa đâu.”
“Xin lỗi! Cũng tại cô không chỉ cho tôi phải làm thế nào thì làm sao tôi biết làm.”
Hoàng Phượng xem như không nghe lời Thiên Long vừa nói. Anh đành phải lấy khăn ướt lau sạch sẽ tác phẩm anh vừa tạo ra. Anh nghiêm túc bói:
“Bây giờ cô có hai sự lựa chọn: một là cô tự trang điểm, hai là chỉ cho tôi phải làm thế nào. Cùng tôi đi dự hội nghị là bắt buộc.”
Trước sự nghiêm khắc của Thiên Long, Hoàng Phượng biết mình không thể không đi cùng anh. Nhưng cô cũng không muốn cho anh ngồi yên vì vậy cô hướng dẫn tỉ mỉ để anh trang điểm cho mình. Thiên Long chưa từng nghĩ có ngày anh lại kiên nhẫn ngồi trang điểm cho một người phụ nữ như vậy.
Anh thừa nhận một điều Hoàng Phượng vô cùng xinh đẹp. Từng đường nét ngủ quan trên gương mặt của cô đều rất chuẩn. Vầng trán cao rộng, cặp lông mày đậm như được tô vẽ, đôi mắt to tròn, cặp mi dài cong vuốt, mũi cao thẳng thanh tú, môi trái tim, gương mặt thon gọn. Không những vậy cô còn có làn da trắng mịn không tì vết. Thường ngày Hoàng Phượng không cần trang điểm vẫn rất xinh đẹp, nhưng hôm nay do cô khóc nhiều mà mắt bị sưng lên do vậy Thiên Long mới ép cô phải trang điểm.
Sau khi làm theo lời chỉ đạo của Hoàng Phượng, Thiên Long thất thần ngồi ngắm cô một hồi lâu rồi mới né người cho cô nhìn mình trong gương.
“Cô xem tay nghề của tôi thế nào?”
Hoàng Phượng nhìn mình trong gương nở nụ cười mãn nguyện:
“Không tồi, có thể đánh giá anh là học sinh xuất sắc.”
Anh trang điểm cho cô nhẹ nhàng đủ để che đi vùng bọng mắt bị sưng vì khóc và đôi môi tái nhợt thiếu sức sống của cô lúc này.
Hoàng Phượng cất đồ trang điểm vào trong túi xách trong khi Thiên Long vẫn ngồi thất thần ngắm nhìn cô.
Anh áp sát gương mặt cô, giọng nói của anh vang lên cũng khàn khàn:
“Không trả công cho tôi sao?”
Hoàng Phượng khựng lại động tác gài túi xách của mình. Đối mặt với gương mặt đẹp như yêu nghiệt của Thiên Long, trái tim cô đập thình thịch. Đã rất nhiều lần cô bị sắc đẹp của anh dụ hoặc.
Cô cố gắng tỏ ra bình thản đáp:
“Nếu anh không muốn trễ giờ hội nghị thì tôi sẵn sàng.”
Thấy Thiên Long áp sát mình hơn Hoàng Phượng vội nhắm mắt lại. Cô như bị sắc đẹp của anh thôi miên mà mong chờ nụ hôn của anh đáp xuống môi mình.
Lúc cô nghĩ anh sẽ không buông tha cho mình thì nghe giọng của anh trên đỉnh đầu:
“Đi thôi. Cho cô nợ đấy.”
Tại sảnh hội nghị của khách sạn quốc tế Nha Trang nơi diễn ra hội nghị công bố dự án khu đô thị nghỉ dưỡng phức hợp Thiên Long của tập đoàn bất động sản Thiên Long chật kín người. Điều đó cho thấy sức hút của dự án vô cùng lớn mặc dù tình hình chung của thị trường bất động sản hiện nay vô cùng ảm đạm nếu không muốn nói là đóng băng do tình hình suy thoái kinh tế và lạm phát tăng khiến lãi suất ngân hàng cũng tăng cao. Lượng khách hàng muốn sở hữu sản phẩm của dự án từ khắp mọi miền đất nước đổ về vô cùng lớn khiến cho khách sạn quốc tế Nha Trang và một số khách sạn lân cận cháy phòng.
Sắp tới giờ khai mạc hội nghị mà không thấy Thiên Long quay trở lại, Hồng Sơn Lo lắng đến đổ mồ hôi hột. Cứ vài giây anh lại đưa tay lên nhìn vào đồng hồ.
Không phải anh không đủ khả năng điều hành hội nghị mà chưa có sự chỉ đạo của Thiên Long anh không dám làm bừa.
Đến giờ, Hồng Sơn Vừa bước lên sân khấu thì thấy Thiên Long và Hoàng Phượng đi vào. Vị Tổng Giám đốc nghiêm khắc không mặc vest như thường ngày mà mặc quần jean, áo thun, giày thể thao. Ở anh toát lên vẻ năng động của tuổi trẻ. Lại còn là đồ đôi với Hoàng Phượng. Trông hai người không khác gì một cặp tình nhân trẻ tuổi vô cùng đẹp đôi.
Dự án khu đô thị cao cấp và nghỉ dưỡng phức hợp Thiên Long Nha Trang không chỉ thu hút khách hàng từ khắp mọi miền đất nước mà còn thu hút rất nhiều nhà báo tới đây để đưa tin.
Sau lời giới thiệu của Hồng Sơn, Thiên Long bước lên sân khấu tuyên bố khai mạc hội nghị. Mọi máy quay máy chụp hình hướng về anh như một minh tinh điện ảnh được báo giới săn đón.
“Chào tất cả mọi người, cảm ơn mọi người có mặt tại đây để tham dự hội nghị công bố dự án khu đô thị nghỉ dưỡng phức hợp Thiên Long Nha Trang”
Chàng pháo tay vang lên không ngừng của những người có mặt tại sảnh hội nghị.
Trên màn hình lớn ở trung tâm sân khấu xuất hiện phối cảnh toàn dự án khu đô thị co cấp và nghỉ dưỡng phức hợp Thiên Long Nha Trang nhìn từ trên cao. Thiên Long tiếp tục lên tiếng:
“Đây là phối cảnh khi đi vào sử dụng của toàn dự án khu đô thị nghỉ dưỡng phức hợp Thiên Long Nha Trang ạ.”
Thiên Long vừa nói vừa điều khiển bút laser chiếu vào hình ảnh trên màn hình.
“Toàn bộ dự án rộng hơn bảy mươi héc ta và được chia làm hai khu: khu nghỉ dưỡng và khu đô thị. Khu nghỉ dưỡng dùng để phục vụ khách tham quan du lịch và khu dân cư để chia sẻ cho những khách hàng có nhu cầu sở hữu biệt thự hoặc căn hộ cao cấp lâu dài ngay tại khu đất có địa thế phong thủy rất đẹp này”.
Thiên Long chỉ vào hình ảnh hai con suối chảy uốn lượn song song nằm hai bên của dự án:
“Tận dụng suối nước nóng ngầm chúng tôi đã xin phép sở tài nguyên và môi trường đào hai con suối nhân tạo dẫn nước nóng để phục vụ cho nhu cầu của khách hàng.”
Nhìn từ trên cao có thể thấy được toàn cảnh của dự án nằm trên khu đất có phong thủy đất đẹp, sau lưng là núi bao bọc, trước mặt là biển. Bản phối cảnh thiết kế rất khoa học. Phần chung cư và các tòa nhà khách sạn được bố trí phía sau gần núi để không che khuất tầm nhìn biển của khu biệt thự. Ngoài ra trong khu dân cư còn có đầy đủ các tiện ích: trung tâm mua sắm, giải trí, công viên, trường học, bệnh viện. Hệ thống xử lý nước thải sinh hoạt cũng được thiết kế rất khoa học. Suối nước nóng uốn lượn đảm bảo đều đi qua tất cả các biệt thự. Có thể nói nơi đây là địa điểm đáng sống nhất Việt Long thời điểm hiện tại, bởi vậy mà thu hút rất nhiều khách hàng từ khắp mọi miền đất nước cũng không có gì lạ.
Sau khi nghe Thiên Long giới thiệu về dự án, rất nhiều phóng viên giơ tay muốn đặt câu hỏi.
Thiên Long chỉ vào người phóng viên khá lớn tuổi đứng khá gần anh:
“Mời anh đặt câu hỏi.”
Anh phóng viên khá lớn tuổi đeo bảng tên của đài truyền hình trung ương đứng lên cầm micro nói:
“Từ trước tới nay các dự án bất động sản hoặc là đầu tư mô hình khu dân cư hoặc đầu tư mô hình dịch vụ nghỉ dưỡng. Vì sao anh lại có ý tưởng tích hợp hai loại mô hình này trong một dự án?”
Sau khi nhận được câu hỏi Thiên Long nhìn Hoàng Phượng đang đứng một góc dưới sân khấu. Ánh mắt của anh thể hiện lòng biết ơn xen lẫn tự hào. Giọng của Thiên Long vang lên đầy tự hào.
“Ý tưởng này là của một người bạn, cô ấy nói khu đất này đẹp như thế nếu xây dựng khu dân cư cao cấp thì chỉ người dân sống tại đây mới được tận hưởng những điều tốt đẹp thuộc về mảnh đất này và cô ấy đã gợi ý tại sao tôi không xây kết hợp loại hình nghỉ dưỡng và khu dân cư cao cấp để những ai không có điều kiện sống ở đây vẫn có thể đến đây nghỉ dưỡng, tận hưởng bầu không khí trong lành ở đây, tắm suối nước nóng tự nhiên, được tắm tắm biển và tham quan thành phố Nha Trang xinh đẹp.”
Lúc anh là người chiến thắng các trò chơi cùng Nguyên Vũ và ông David Nguyễn, anh đã hỏi Hoàng Phượng nếu là cô, cô sẽ xây dựng gì trên mảnh đất có địa thế sau lưng có núi bao bọc, trước mặt là biển, còn có cả suối nước nóng ngầm chảy qua?
Anh nhớ như in lời nói của Hoàng Phượng lúc đó. Cô nói rằng nếu là trước kia cô sẽ xây một lâu đài đẹp như trong chuyện cổ tích để sống cùng người đó, còn hiện tại cô sẽ xây dựng theo mô hình khu dân cư cao cấp kết hợp với mô hình nghỉ dưỡng khai thác dịch vụ du lịch. Vừa thu hồi vốn nhanh, vừa khai thác lâu dài.
Thiên Long nhớ lại lần đầu gặp Hoàng Phượng trên đảo Phượng. Bản thân cô là gái bao nhưng lại sẵn sàng trả cho anh năm tỷ một ngày đêm để anh không quan hệ với cô. Thấy Nguyên Vũ thân mật với một gái bao khác cô đã chạy ra ngoài khóc rất lâu.
Xâu chuỗi lại Thiên Long đã có lời giải đáp. Cô yêu Nguyên Vũ, cô muốn giữ sự trong sạch cho anh ta, còn anh ta thì ngược lại. Bởi vậy ý của cô nếu là trước kia cô sẽ xây lâu đài cùng anh ta sống. Còn hiện tại suy nghĩ của cô thực dụng hơn, cô sẽ xây dựng dưới con mắt của nhà kinh doanh. Vì thế ý tưởng của cô làm sao để đạt lợi nhuận cao nhất.
Cô còn gợi ý dẫn suối nước nóng về tất cả các vị trí của mảnh đất theo ý muốn rồi phân khu dân cư riêng, khu dịch vụ riêng để không bị ảnh hưởng lẫn nhau nhưng mỗi khu đều có các yếu tố núi, suối nước nóng và biển.
Có thể nói ý tưởng thiết kế của dự án khu dân cư cao cấp và nghỉ dưỡng phức hợp Thiên Long Nha Trang là của Hoàng Phượng. Anh và phòng thiết kế xây dựng của tập đoàn Thiên Long chỉ là người vẽ lại ý tưởng này.
Thấy Băng Di trong lúc thắt cà vạt cho mình còn có những hành động khiêu khích cơ thể của anh, Thiên Long không ngại chớp cơ hội làm theo lời khuyên của bác sĩ Mark. Anh nhắm hờ mắt tưởng tượng người đăng thắt cà vạt cho mình là Hoàng Phượng, sau khi thắt xong cô còn cố ý kéo cà vạt để anh cúi xuống, đồng thời cô nhón chân cao thêm một chút để có thể hôn anh.
Hành động thân mật của hai người Hoàng Phượng chứng kiến qua gương không sót một chi tiết. Hoàng Phượng nhận định cô gái này rất trẻ, đẹp, ăn mặc lại gợi cảm. Đặc biệt giọng nói của cô gái này cô cảm giác có phần quen thuộc. Không biết cô gái này là gì của Thiên Long nhưng nhìn hai người thân mật như thế chắc hẳn quan hệ cũng không bình thường.
Hoàng Phượng không muốn biến mình thành Kỳ Đà cản mũi vì vậy trước hành động thân mật của Băng Di và Thiên Long, cô đã đứng bật dậy chạy ra khỏi phòng né tránh. Còn Thiên Long mặc dù đã cố gắng áp đặt suy nghĩ người anh đang gần gũi là Hoàng Phượng nhưng không thể. Trước khi môi của Băng Di chạm vào môi của mình anh đã kịp né tránh trước khi bệnh của anh phát tác. Anh lạnh lùng như thường ngày.
“Đi ăn sáng thôi.”
Miếng mồi ngon tới miệng lại bị rơi mất, Băng Di dậm chân làm nũng:
“Ăn sáng muộn một chút cũng không sao mà.” *** Hoàng Phượng hốt hoảng chạy ra khỏi phòng, vừa đóng cửa lại cô liền lấy tay che ngực của mình lại thở hổn hến.
Cô không thể tin vị Tổng Giám đốc mang tiếng là không ưa gần phụ nữ lại có thể có hành động thân mật với với một cô gái trước mặt cô đang sống sờ sờ như vậy.
Thế mới nói trăm nghe không bằng một thấy. Mọi tin đồn chỉ là nhảm nhí. Chẳng phải mỗi lần gặp mặt cô là anh đè ra hôn đó hay sao? Đương nhiên là trừ trường hợp tối qua cô bị ma nhập.
Hoàng Phượng còn chưa lấy lại bình tĩnh liền thấy cửa phòng đối diện mở. Cảnh tượng trước mắt khiến cô nghĩ mình đang gặp ảo giác.
Người bạn thân của Hoàng Phượng là Ngọc Hà đang bị Nguyên Vũ của cô níu kéo. Anh ôm ngang eo của Ngọc Hà không muốn cho cô rời đi, giọng của anh phát ra cũng rất quen thuộc.
“Tối nay nhớ quay lại đây ngủ với anh nhé!”
Ngọc Hà quàng hai tay lên cổ Nguyên Vũ kéo anh cúi xuống rồi hôn lên môi anh thỏ thẻ:
“Anh hành người ta cả đêm còn chưa chán sao?”
Một tay của Nguyên Vũ vẫn ôm chặt eo của Ngọc Hà, tay kia của anh luồn vào trong váy ngắn của cô xoa nắn:
“Cô bé của em thật biết chiều đàn ông, nó khiến anh muốn gặp lại em lần nữa.”
“Cạch”.
Tiếng túi xách của Hoàng Phượng rơi xuống nền hành lang gây sự chú ý của Nguyên Vũ và Ngọc Hà.
Ngọc Hà và Nguyên Vũ nhìn Hoàng Phượng đồng thanh lên tiếng.
“Hoàng Phượng.”Cuộc đời thật trớ trêu, người nhất quyết không chịu chia tay với cô, còn nói với cô tốt nghiệp xong sẽ nói mẹ của anh sang nhà cô xin cưới lại cùng bạn thân của cô qua đêm. Cô rất muốn chạy tới trước mặt Nguyên Vũ để nói với anh rằng anh đi với người phụ khác còn tôi đi với người đàn ông khác. Vậy tại sao anh không giải thoát cho cô, không chịu chấp nhận lời chia tay của cô? Cô rất muốn mượn Thiên Long để cho Nguyên Vũ thấy rằng mối quan hệ của hai người là không thể hàn gắn nhưng hiện tại Thiên Long lại đang thân mật cùng cô gái khác.
Bị kìm kẹp giữa hai người đàn ông Hoàng Phượng chỉ còn một cách lựa chọn duy nhất là chạy trốn vì nếu có ở lại thì cô cũng sẽ là người bị bẽ mặt.
Ngọc Hà vội đẩy Nguyên Vũ ra, cô nghĩ Hoàng Phượng còn giận cô nên mới bỏ chạy như vậy.
“Xin lỗi có thể tối nay em không thể đến đây với anh được.”
Dứt lời Ngọc Hà chạy đuổi theo Hoàng Phượng. Cô chưa kịp đi khỏi đã thấy Thiên Long đi ra từ phòng đối diện.
Ấn tượng của Ngọc Hà về Thiên Long rất lớn bởi anh là người có ngoại hình vô cùng đẹp trai. Thêm nữa lần đầu cô gặp anh lại là trường hợp anh là bạn tình của Hoàng Phượng.
Điều khó hiểu là Hoàng Phượng cũng vừa bước ra từ phòng của Thiên Long, còn anh lại đang đi cùng một cô gái khác chỉ nhìn vào thôi cũng thấy cô gái kia và anh không phải quan hệ bình thường. Lúc này Băng Di ôm chặt một cánh tay của Thiên Long.
Ngọc Hà không có thời gian tìm hiểu chuyện không liên quan đến mình nên chỉ gật đầu với Thiên Long xem như chào hỏi vì dù sao bọn họ cũng từng gặp qua sau đó cô chạy theo Hoàng Phượng.
Nhìn thấy chiếc túi xách của Hoàng Phượng nằm ngay trước cửa lại thấy Nguyên Vũ đứng trước cửa phòng đối diện với một cô gái khá quen mặt Thiên Long suy đoán chuyện gì vừa xảy ra.
Anh cúi xuống nhặt chiếc túi xách của Hoàng Phượng lên liền bị Băng Di cản lại:
“Túi xách của ai mà anh lại cầm, nhỡ đó là cái bẫy người khác đặt rồi vu oan cho anh thì sao. Mặc nó đi anh”.
Nói rồi Băng Di định giật lấy chiếc túi xách trên tay Thiên Long ném đi nhưng khi thấy ánh mắt cảnh cáo của anh cô đành ngậm ngùi buông tay ra khỏi túi xách.
Thiên Long xem như không nhìn thấy Nguyên Vũ, anh sải bước đi về phía thang máy.
Xuống tới sảnh nhà ăn của khách sạn chỉ thấy Hồng Sơn Đang ngồi một mình mà không thấy Hoàng Phượng đâu, anh đảo mắt xung quanh tìm kiếm.
“Hoàng Phượng đâu?”
“Hoàng Phượng đâu thưa Tổng Giám đốc?”
Thiên Long và Hồng Sơn Gần như lên tiếng đặt câu hỏi cùng lúc.
Tối qua rõ ràng Hồng Sơn Nhìn thấy Thiên Long và Hoàng Phượng cùng ở một phòng. Vậy mà lại nhìn thấy anh xuất hiện cùng Băng Di, tay Băng Di còn khoác tay của anh rất tình tứ nên Hồng Sơn mới tò mò hỏi. Không ngờ chính Thiên Long cũng không biết Hoàng Phượng đang ở đâu.
Cảm giác như có ngọn lửa cháy âm ỉ trong lòng, Thiên Long ngồi không yên lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Phượng.
Tiếng chuông điện thoại phát ra từ chiếc túi xách Thiên Long đang cầm. Anh tức giận xém chút nữa ném chiếc điện thoại của mình.
“Hai người ăn sáng trước đi.”
Thiên Long lạnh giọng buông một câu rồi rời khỏi sảnh nhà ăn. Băng Di đứng dậy chạy theo nhưng bị Hồng Sơn Khéo léo cản lại.
“Lát nữa cô là người chủ trì buổi lễ mở bán biệt thự của dự án đúng không?”
Băng Di tỏ vẻ không kiên nhẫn.
“Vấn đề này chúng ta đã thảo luận với nhau ngày hôm qua rồi anh không nhớ sao?”
Trước sự tức giận của Băng Di, Hồng Sơn cũng không đuối lý:
“Ý của tôi là cô đã chuẩn bị kỹ chưa? Dù sao tôi cũng là giám đốc của dự án, nếu cô có vấn đề gì chưa hiểu tôi sẵn sàng giải đáp.”
Băng Di quên chuyện chạy theo Thiên Long, cô ngồi xuống nói chuyện chuyên môn cùng với Hồng Sơn.
Sau một hồi tìm kiếm Thiên Long cũng tìm thấy Hoàng Phượng bên bờ biển.
Thấy cô khóc anh không dám tới quá gần mà đứng từ xa theo dõi. Một hồi lâu sau thấy Hoàng Phượng bỏ dép trên bờ rồi lội xuống nước, Thiên Long không quản mình đang quần áo chỉnh tề, giày da bóng lộn mà chạy tới kéo nắm tay cô kéo ngược trở lại bờ, vừa kéo anh vừa quát lớn.
“Cô bị điên rồi đúng không? Cô không nhìn hắn là người thế nào mà muốn chết vì hắn? Nếu cô muốn chết tôi đem cô về trước mặt bố mẹ của cô rồi cô chết thế nào cũng được”.
Hoàng Phượng khóc vì cảm thấy bế tắc về mối quan hệ với Nguyên Vũ là thật. Trước đây cô yêu anh bao nhiêu thì hiện tại cô thất vọng, ghê tởm anh bấy nhiêu. Điều đáng nói anh lại không chịu giải thoát cho cô. Nhưng cô đâu ngu tới mức vì anh ta mà gieo mình xuống biển tìm cái chết. Chỉ là cô thấy một vỏ ốc rất đẹp cô muốn lấy mang về chơi. Không ngờ chưa kịp đi tới vị trí chỗ con ốc đã bị Thiên Long kéo lên, còn bị anh mắng chửi té tát vào mặt.
Tại vị trí cổ tay anh nắm giữ Hoàng Phượng cảm giác đau tới mức như bị gãy. Cô cố vùng vẫy để thoát khỏi anh nhưng càng vùng vẫy anh càng siết chặt. Bàn tay còn lại của cô liên tiếp đánh vào người anh.
“Anh mới là cái tên bị điên, anh có tư cách gì mà dạy đời tôi. Có buông tôi ra ngay không?”
Trong mắt của cô Thiên Long cũng là một kẻ trăng hoa không kém Nguyên Vũ.
Trước sự vùng vẫy của Hoàng Phượng, Thiên Long ôm ngang người cô vắt lên vai rồi đi thẳng về phòng của hai người.
Suốt chặng đường đi mặc cho cô ầm ĩ, vùng vẫy, đấm đá thế nào anh cũng cam chịu.
Hai người do vật lộn mà ướt người, Thiên Long vác cô đi thẳng vào phòng tắm. Đặt Hoàng Phượng đứng dưới vòi hoa sen anh mở cho nước chảy thẳng vào hai người. Hoàng Phượng đẩy người Thiên Long ra.
“Tên bẩn thỉu nhà anh, anh muốn làm gì tôi?”
Vì hai từ bẩn thỉu mà Hoàng Phượng hắt lên người mà khiến Thiên Long mất kiểm soát. Anh nắm chặt hai bả vai của cô, ánh mắt đục ngầu của anh bắn về phía cô. Anh gầm lên từng tiếng:
“Tôi bẩn thỉu còn hắn ta là người sạch sẽ sao?”
Trước sự giận giữ của Thiên Long, Hoàng Phượng lại càng ương bướng. Cô nhìn thẳng vào cặp mắt đang tức giận của anh, giọng của cô phát ra cũng vô cùng đanh thép:
“Đàn ông các người tất cả đều bẩn thỉu, tất cả đều ghê tởm.”
Thiên Long biết Hoàng Phượng đã hiểu lầm mối quan hệ của mình với Băng Di vì vậy nên anh xuống nước. Anh buông cô ra rồi đi vào trong bồn tắm đứng bằng kính bên trong nhường chỗ cho cô tắm bên ngoài.
“Sắp tới giờ khai mạc rồi, tắm rửa nhanh không trễ giờ.”
Thiên Long thản nhiên cởi đồ ra tắm, hành động tự nhiên của Thiên Long, Hoàng Phượng lúc này chỉ biết lấy tay che mặt.
“Biến thái!”
Biết Hoàng Phượng đang xấu hổ, Thiên Long cũng không trêu chọc cô nữa mà tắm nhanh rồi đi ra ngoài trước:
“Năm phút sau mà chưa ra tôi sẽ vào tắm dùm cô đó.”
Sợ người đàn ông ngang ngược này nói là làm Hoàng Phượng cũng không dám chậm trễ.
Giày da của Thiên Long bị ướt, anh phải mang đôi giày thể thao vì vậy anh không thể mặc đồ vest mà mặc quần jean áo thun. Hoàng Phượng một lần nữa mặc sur ton với anh. Nhìn qua Hoàng Phượng một lượt anh chỉ cô ngồi xuống bàn trang điểm:
“Cô không muốn hắn ta nhìn thấy vẻ mặt nhợt nhạt của cô lúc này chứ?”
Ánh mắt chán ghét của cô quét qua người Thiên Long nói:
“Ai cần anh quan tâm.”
Nói rồi cô làm điệu bộ bất cần rồi cầm túi xách đi ra ngoài.
Thiên Long không nói hai lời liền kéo Hoàng Phượng tới chỗ bàn trang điểm rồi ấn cô ngồi xuống. Anh mở túi xách của cô lấy ra đồ trang điểm rồi giơ trước mặt cô:
“Cô tự làm hay tôi làm?”
Vẻ nhợt nhạt, kém sắc của Hoàng Phượng khiến Thiên Long lo lắng, hơn nữa lại còn vì người đàn ông bội bạc kia. Anh không muốn để Nguyên Vũ nhìn thấy sự yếu đuối của cô.
Hoàng Phượng không tin một người lạnh lùng như Thiên Long lại biết trang điểm cho phụ nữ. Cô nhắm hờ mắt lại nói:
“Tôi không muốn trang điểm, nếu anh muốn tự anh làm”.
Thiên Long đọc qua tên các hộp sản phẩm, các sản phẩm đều ghi bằng tiếng Anh và tiếng Pháp anh hiểu chúng là gì nhưng có quá nhiều loại anh không biết dùng loại nào trước, loại nào sau.
“Sử dụng thế nào?”
Hoàng Phượng vẫn không chịu hợp tác:
“Tùy anh.”
Sau một hồi bôi trát trên mặt Hoàng Phượng Thiên Long lên tiếng:
“Xong rồi.”
Hoàng Phượng từ từ mở mắt xem thành quả của Thiên Long, nhìn thấy mình trong gương Hoàng Phượng lập tức cười lớn. Nếu cô không được biết Thiên Long nãy giờ trang điểm cho mình thì cô nghĩ người trong gương là chú hề đến từ một gánh xiếc nào đó chứ không phải mình. Hai bên má, mũi và môi của cô được anh tô đỏ chót.
Hoàng Phượng xoay người lại đánh liên tiếp vào người Thiên Long:
“Anh dám chơi xấu tôi phải không?”
Thiên Long đứng im chịu sự nổi giận của Hoàng Phượng. Thực tế nhìn thấy cô cười anh rất vui. Anh chỉ sợ vì buồn Nguyên Vũ rồi làm chuyện gì đó không hay khiến anh không còn mặt mũi nào mà nhìn mặt ông Hoàng Hải và Bình Minh.
Đánh Thiên Long chán Hoàng Phượng xụ mặt giận dỗi:
“Anh đi một mình đi, tôi không đi với anh nữa đâu.”
“Xin lỗi! Cũng tại cô không chỉ cho tôi phải làm thế nào thì làm sao tôi biết làm.”
Hoàng Phượng xem như không nghe lời Thiên Long vừa nói. Anh đành phải lấy khăn ướt lau sạch sẽ tác phẩm anh vừa tạo ra. Anh nghiêm túc bói:
“Bây giờ cô có hai sự lựa chọn: một là cô tự trang điểm, hai là chỉ cho tôi phải làm thế nào. Cùng tôi đi dự hội nghị là bắt buộc.”
Trước sự nghiêm khắc của Thiên Long, Hoàng Phượng biết mình không thể không đi cùng anh. Nhưng cô cũng không muốn cho anh ngồi yên vì vậy cô hướng dẫn tỉ mỉ để anh trang điểm cho mình. Thiên Long chưa từng nghĩ có ngày anh lại kiên nhẫn ngồi trang điểm cho một người phụ nữ như vậy.
Anh thừa nhận một điều Hoàng Phượng vô cùng xinh đẹp. Từng đường nét ngủ quan trên gương mặt của cô đều rất chuẩn. Vầng trán cao rộng, cặp lông mày đậm như được tô vẽ, đôi mắt to tròn, cặp mi dài cong vuốt, mũi cao thẳng thanh tú, môi trái tim, gương mặt thon gọn. Không những vậy cô còn có làn da trắng mịn không tì vết. Thường ngày Hoàng Phượng không cần trang điểm vẫn rất xinh đẹp, nhưng hôm nay do cô khóc nhiều mà mắt bị sưng lên do vậy Thiên Long mới ép cô phải trang điểm.
Sau khi làm theo lời chỉ đạo của Hoàng Phượng, Thiên Long thất thần ngồi ngắm cô một hồi lâu rồi mới né người cho cô nhìn mình trong gương.
“Cô xem tay nghề của tôi thế nào?”
Hoàng Phượng nhìn mình trong gương nở nụ cười mãn nguyện:
“Không tồi, có thể đánh giá anh là học sinh xuất sắc.”
Anh trang điểm cho cô nhẹ nhàng đủ để che đi vùng bọng mắt bị sưng vì khóc và đôi môi tái nhợt thiếu sức sống của cô lúc này.
Hoàng Phượng cất đồ trang điểm vào trong túi xách trong khi Thiên Long vẫn ngồi thất thần ngắm nhìn cô.
Anh áp sát gương mặt cô, giọng nói của anh vang lên cũng khàn khàn:
“Không trả công cho tôi sao?”
Hoàng Phượng khựng lại động tác gài túi xách của mình. Đối mặt với gương mặt đẹp như yêu nghiệt của Thiên Long, trái tim cô đập thình thịch. Đã rất nhiều lần cô bị sắc đẹp của anh dụ hoặc.
Cô cố gắng tỏ ra bình thản đáp:
“Nếu anh không muốn trễ giờ hội nghị thì tôi sẵn sàng.”
Thấy Thiên Long áp sát mình hơn Hoàng Phượng vội nhắm mắt lại. Cô như bị sắc đẹp của anh thôi miên mà mong chờ nụ hôn của anh đáp xuống môi mình.
Lúc cô nghĩ anh sẽ không buông tha cho mình thì nghe giọng của anh trên đỉnh đầu:
“Đi thôi. Cho cô nợ đấy.”
Tại sảnh hội nghị của khách sạn quốc tế Nha Trang nơi diễn ra hội nghị công bố dự án khu đô thị nghỉ dưỡng phức hợp Thiên Long của tập đoàn bất động sản Thiên Long chật kín người. Điều đó cho thấy sức hút của dự án vô cùng lớn mặc dù tình hình chung của thị trường bất động sản hiện nay vô cùng ảm đạm nếu không muốn nói là đóng băng do tình hình suy thoái kinh tế và lạm phát tăng khiến lãi suất ngân hàng cũng tăng cao. Lượng khách hàng muốn sở hữu sản phẩm của dự án từ khắp mọi miền đất nước đổ về vô cùng lớn khiến cho khách sạn quốc tế Nha Trang và một số khách sạn lân cận cháy phòng.
Sắp tới giờ khai mạc hội nghị mà không thấy Thiên Long quay trở lại, Hồng Sơn Lo lắng đến đổ mồ hôi hột. Cứ vài giây anh lại đưa tay lên nhìn vào đồng hồ.
Không phải anh không đủ khả năng điều hành hội nghị mà chưa có sự chỉ đạo của Thiên Long anh không dám làm bừa.
Đến giờ, Hồng Sơn Vừa bước lên sân khấu thì thấy Thiên Long và Hoàng Phượng đi vào. Vị Tổng Giám đốc nghiêm khắc không mặc vest như thường ngày mà mặc quần jean, áo thun, giày thể thao. Ở anh toát lên vẻ năng động của tuổi trẻ. Lại còn là đồ đôi với Hoàng Phượng. Trông hai người không khác gì một cặp tình nhân trẻ tuổi vô cùng đẹp đôi.
Dự án khu đô thị cao cấp và nghỉ dưỡng phức hợp Thiên Long Nha Trang không chỉ thu hút khách hàng từ khắp mọi miền đất nước mà còn thu hút rất nhiều nhà báo tới đây để đưa tin.
Sau lời giới thiệu của Hồng Sơn, Thiên Long bước lên sân khấu tuyên bố khai mạc hội nghị. Mọi máy quay máy chụp hình hướng về anh như một minh tinh điện ảnh được báo giới săn đón.
“Chào tất cả mọi người, cảm ơn mọi người có mặt tại đây để tham dự hội nghị công bố dự án khu đô thị nghỉ dưỡng phức hợp Thiên Long Nha Trang”
Chàng pháo tay vang lên không ngừng của những người có mặt tại sảnh hội nghị.
Trên màn hình lớn ở trung tâm sân khấu xuất hiện phối cảnh toàn dự án khu đô thị co cấp và nghỉ dưỡng phức hợp Thiên Long Nha Trang nhìn từ trên cao. Thiên Long tiếp tục lên tiếng:
“Đây là phối cảnh khi đi vào sử dụng của toàn dự án khu đô thị nghỉ dưỡng phức hợp Thiên Long Nha Trang ạ.”
Thiên Long vừa nói vừa điều khiển bút laser chiếu vào hình ảnh trên màn hình.
“Toàn bộ dự án rộng hơn bảy mươi héc ta và được chia làm hai khu: khu nghỉ dưỡng và khu đô thị. Khu nghỉ dưỡng dùng để phục vụ khách tham quan du lịch và khu dân cư để chia sẻ cho những khách hàng có nhu cầu sở hữu biệt thự hoặc căn hộ cao cấp lâu dài ngay tại khu đất có địa thế phong thủy rất đẹp này”.
Thiên Long chỉ vào hình ảnh hai con suối chảy uốn lượn song song nằm hai bên của dự án:
“Tận dụng suối nước nóng ngầm chúng tôi đã xin phép sở tài nguyên và môi trường đào hai con suối nhân tạo dẫn nước nóng để phục vụ cho nhu cầu của khách hàng.”
Nhìn từ trên cao có thể thấy được toàn cảnh của dự án nằm trên khu đất có phong thủy đất đẹp, sau lưng là núi bao bọc, trước mặt là biển. Bản phối cảnh thiết kế rất khoa học. Phần chung cư và các tòa nhà khách sạn được bố trí phía sau gần núi để không che khuất tầm nhìn biển của khu biệt thự. Ngoài ra trong khu dân cư còn có đầy đủ các tiện ích: trung tâm mua sắm, giải trí, công viên, trường học, bệnh viện. Hệ thống xử lý nước thải sinh hoạt cũng được thiết kế rất khoa học. Suối nước nóng uốn lượn đảm bảo đều đi qua tất cả các biệt thự. Có thể nói nơi đây là địa điểm đáng sống nhất Việt Long thời điểm hiện tại, bởi vậy mà thu hút rất nhiều khách hàng từ khắp mọi miền đất nước cũng không có gì lạ.
Sau khi nghe Thiên Long giới thiệu về dự án, rất nhiều phóng viên giơ tay muốn đặt câu hỏi.
Thiên Long chỉ vào người phóng viên khá lớn tuổi đứng khá gần anh:
“Mời anh đặt câu hỏi.”
Anh phóng viên khá lớn tuổi đeo bảng tên của đài truyền hình trung ương đứng lên cầm micro nói:
“Từ trước tới nay các dự án bất động sản hoặc là đầu tư mô hình khu dân cư hoặc đầu tư mô hình dịch vụ nghỉ dưỡng. Vì sao anh lại có ý tưởng tích hợp hai loại mô hình này trong một dự án?”
Sau khi nhận được câu hỏi Thiên Long nhìn Hoàng Phượng đang đứng một góc dưới sân khấu. Ánh mắt của anh thể hiện lòng biết ơn xen lẫn tự hào. Giọng của Thiên Long vang lên đầy tự hào.
“Ý tưởng này là của một người bạn, cô ấy nói khu đất này đẹp như thế nếu xây dựng khu dân cư cao cấp thì chỉ người dân sống tại đây mới được tận hưởng những điều tốt đẹp thuộc về mảnh đất này và cô ấy đã gợi ý tại sao tôi không xây kết hợp loại hình nghỉ dưỡng và khu dân cư cao cấp để những ai không có điều kiện sống ở đây vẫn có thể đến đây nghỉ dưỡng, tận hưởng bầu không khí trong lành ở đây, tắm suối nước nóng tự nhiên, được tắm tắm biển và tham quan thành phố Nha Trang xinh đẹp.”
Lúc anh là người chiến thắng các trò chơi cùng Nguyên Vũ và ông David Nguyễn, anh đã hỏi Hoàng Phượng nếu là cô, cô sẽ xây dựng gì trên mảnh đất có địa thế sau lưng có núi bao bọc, trước mặt là biển, còn có cả suối nước nóng ngầm chảy qua?
Anh nhớ như in lời nói của Hoàng Phượng lúc đó. Cô nói rằng nếu là trước kia cô sẽ xây một lâu đài đẹp như trong chuyện cổ tích để sống cùng người đó, còn hiện tại cô sẽ xây dựng theo mô hình khu dân cư cao cấp kết hợp với mô hình nghỉ dưỡng khai thác dịch vụ du lịch. Vừa thu hồi vốn nhanh, vừa khai thác lâu dài.
Thiên Long nhớ lại lần đầu gặp Hoàng Phượng trên đảo Phượng. Bản thân cô là gái bao nhưng lại sẵn sàng trả cho anh năm tỷ một ngày đêm để anh không quan hệ với cô. Thấy Nguyên Vũ thân mật với một gái bao khác cô đã chạy ra ngoài khóc rất lâu.
Xâu chuỗi lại Thiên Long đã có lời giải đáp. Cô yêu Nguyên Vũ, cô muốn giữ sự trong sạch cho anh ta, còn anh ta thì ngược lại. Bởi vậy ý của cô nếu là trước kia cô sẽ xây lâu đài cùng anh ta sống. Còn hiện tại suy nghĩ của cô thực dụng hơn, cô sẽ xây dựng dưới con mắt của nhà kinh doanh. Vì thế ý tưởng của cô làm sao để đạt lợi nhuận cao nhất.
Cô còn gợi ý dẫn suối nước nóng về tất cả các vị trí của mảnh đất theo ý muốn rồi phân khu dân cư riêng, khu dịch vụ riêng để không bị ảnh hưởng lẫn nhau nhưng mỗi khu đều có các yếu tố núi, suối nước nóng và biển.
Có thể nói ý tưởng thiết kế của dự án khu dân cư cao cấp và nghỉ dưỡng phức hợp Thiên Long Nha Trang là của Hoàng Phượng. Anh và phòng thiết kế xây dựng của tập đoàn Thiên Long chỉ là người vẽ lại ý tưởng này.
/47
|