Thấy ông Hoàng Hải còn chưa chịu rời khỏi bà Phượng Thiên Long lại tiếp tục lên tiếng:
“Con nghĩ ba của con cũng sắp tới rồi, nếu để ba con bắt gặp bác trai ở đây sẽ không hay đâu ạ.”
Mặc dù nói anh đi ngủ nhưng nhìn thấy ông Hoàng Hải có hành động thân mật với mẹ của mình Thiên Long không thể nào nhắm mắt ngủ được.
Anh biết rõ mẹ của anh là người sợ uống sữa. Những lần bà Phượng bị đau không ăn được gì, sữa bà cũng không uống mọi người trong nhà mặc dù lo lắng cho bà nhưng đành phải chịu.
Thiên Long không ngờ ông Hoàng Hải lại có cách trị chứng sợ uống sữa của mẹ mình hiệu quả như vậy.
Hành động thân mật của ông Hoàng Hải khiến Thiên Long nhớ tới Hoàng Phượng, anh chợt nhớ ra cả ngày nay anh chưa được hôn cô.
Nhìn thấy Bà Phượng không từ chối hành động thân mật của ông Hoàng Hải, Thiên Long nghĩ hai người họ đã từng rất yêu nhau. Vì thế mà vừa gặp mặt ông mẹ của anh đã bị sốc tới mức phát bệnh như thế.
Chưa dừng lại ở đó ông còn đòi mẹ của anh trả công cho sự chăm sóc của ông nãy giờ. Mẹ của anh vừa phẫu thuật, anh chỉ sợ ông không kìm chế được bản thân mình, hơn nữa anh nghĩ ba của anh cũng sắp tới nên vội lên tiếng để ngăn cản hành động tiếp theo của ông.
Ông Hoàng Hải bất đắc dĩ đứng dậy, ánh mắt chan chứa tình cảm của ông vẫn đặt trên người bà Phượng.
“Thái độ của con trai em như vậy, em nói xem anh có nên gả con gái của mình cho nó không?”
Ông Hoàng Hải vừa dứt lời nét mặt của bà Phượng liền chuyển biến. Hơi thở của bà cũng bất thường, mồ hôi hột túa ra đầy trán. Nước mắt của bà không ngừng chảy.
Nhìn lên màn hình theo dõi thấy các chỉ số tăng đột biến, Thiên Long lập tức bấm nút khẩn cấp gọi bác sĩ.
Bác sĩ nhanh chóng có mặt kiểm tra cho bà Phượng. Nhìn thấy tình trạng của bà lập tức hướng dẫn:
“Cô làm theo hướng dẫn của con, hít sâu bằng mũi thở ra bằng miệng.”
Hai người đàn ông đứng gần giường bệnh như nín thở. Nét mặt của cả hai đều căng thẳng tột độ.
Sau một hồi làn theo hướng dẫn của bác sĩ tình trạng của bà Phượng cũng tạm ổn.
Bác sĩ quay qua nói với Thiên Long và ông Hoàng Hải:
“Bệnh nhân vừa phẫu thuật nên khi sốc sẽ khiến bệnh nhân có tình trạng như vừa rồi vì vậy người nhà của bệnh nhân nên động viên tinh thần bệnh nhân bằng những câu chuyện vui, tuyệt đối không mang những câu chuyện buồn ra nói vào lúc này. Hiện tại bệnh nhân đã ngủ cần giữ im lặng.”
Ông Hoàng Hải nghe bác sĩ nói thì thở phào nhẹ nhõm nhưng sự lo lắng vẫn hằn trên nét mặt của ông. Cuối cùng ông đành chào Thiên Long ra về:
“Bác về xử lý một số công việc của tập đoàn. Bác sẽ sớm quay lại, muộn nhất buổi trưa bác có mặt tại bệnh viện.”
Ông Hoàng Hải nói ra ý định của mình mục đích để Thiên Long biết ông không vì sợ sự có mặt của ông Thành Công mà không dám tới thăm bà Phượng. Trước khi đi khỏi ông còn nói thêm:
“Bữa trưa bác sẽ mang tới cho mẹ của con.”
Ông Hoàng Hải về thẳng trụ sở của tập đoàn sắt thép Hoàng Phượng.
Bình Minh cũng đã có mặt tại phòng làm việc của ông từ rất sớm.
Ông Hoàng Hải vừa vào phòng nhìn thấy Bình Minh liền hỏi.
“Buổi ký kết hợp đồng mua nguyên liệu với tập đoàn Rio diễn ra lúc mấy giờ?”
Bình Minh giơ đồng hồ lên xem:
“Dạ tám giờ sáng tại phòng họp chính, còn hơn một tiếng đồng hồ nữa ạ!”
Ông Hoàng Hải vào phòng nghỉ tắm rửa qua sau đó ngồi xuống bàn làm việc của mình cầm một xấp tài liệu lên nói với Bình Minh:
“Theo số liệu vừa điều tra được, từ đầu năm tới nay bằng hình thức kê khống hóa đơn xuất và nhập hàng hóa, thư ký trưởng đã làm thất thoát một ngàn ba trăm tỷ đồng. Đội công an kinh tế hiện tại đang được bố trí mai phục, bố cũng đã liên hệ với cục xuất cảnh cấm bay với hai người bọn họ rồi.”
Ông Hoàng Hải đã cho người điều tra và phát hiện kế toán trưởng Quỳnh Như là người trực tiếp biển thủ tiền của tập đoàn Hoàng Phượng, ông đã thu thập đầy đủ chứng cứ để có thể tố cáo cô trước pháp luật nhưng nhận được tin tức từ vụ hợp đồng mới ông muốn tóm gọn cả người đứng sau chống lưng cho Quỳnh Như nên tạm thời chưa cho công công an bắt cô ta.
Camera giám sát được đặt quanh phòng họp chính của tập đoàn sắt thép Hoàng Phượng.
Gần tám giờ sáng, qua màn hình theo dõi từ phòng Tổng Giám đốc thấy Jack dẫn đầu người của tập đoàn Rio xuất hiện.
Ông Hoàng Hải và Bình Minh đang hồi hộp chờ đợi Nguyên Vũ sa lưới thì nghe tiếng gõ cửa bên ngoài.
Ông Hoàng Hải lên tiếng.
“Vào đi.”
Người bước vào là thư ký của ông Hoàng Hải. Ông đưa tập hồ sơ cho ông Hoàng Hải nói:
“Dạ đây là đơn xin từ chức của giám đốc kinh doanh Lê Nguyên Vũ ạ.”
Thư ký của ông Hoàng Hải vừa dứt lời cả ông Hoàng Hải và Bình Minh đều vung mạnh nắm lên mặt bàn.
Ông thư ký theo ông Hoàng Hải làm việc từ những ngày đầu thành lập tập đoàn đến nay sợ tới mức lập tức hóa đá vì hành động của hai bố con.
Ông Hoàng Hải nói vào bộ đàm liên hệ với cảnh sát đang mai phục tại tập đoàn Hoàng Phượng:
“Lập tức bắt thư ký trưởng.”
Điều trùng hợp bên tập đoàn Thiên Long, sáng sớm đưa ông Thành Công tới bệnh viện thư ký Bình liền đưa cho Thiên Long đơn xin từ chức của giám đốc kinh doanh Băng Di.
Lúc Hoàng Phượng tới bệnh viện thấy Thiên Long cầm đơn xin từ chức của Băng Di trên tay Hoàng Phượng có chút khó xử. Cô biết nguyên nhân một phần nằm ở cô.
Hùng và Thiên Đăng lúc này cũng đang có mặt tại bệnh viện thăm bà Phượng. Được người của mình thông báo Hùng liền lên tiếng:
“Tên Vũ cũng vừa nộp đơn từ chức bên tập đoàn Hoàng Phượng.”
Để lại một mình ông Thành Công ở lại với bà Phượng, tất cả mọi người đều về văn phòng chi nhánh tập đoàn bất động sản Thiên Long tại Hà Nội.
Đúng như dự đoán, Nguyên Vũ đã có mặt tại phòng Tổng Giám đốc chờ Thiên Long.
Vừa nhìn thấy Thiên Long và Hoàng Phượng, Nguyên Vũ liền vẩy tay với hai người rồi nở nụ cười nửa miệng:
“Chào em trai, chào em yêu.”
Hoàng Phượng không thèm đáp lại lời nói cợt nhả của Nguyên Vũ mà đi đến bàn làm việc của Thiên Long đặt tập tài liệu xuống rồi nói với anh:
“Anh nhớ chín giờ có cuộc họp trực tuyến nhé!”
Dứt lời cô đi ra khỏi phòng.
Lúc đi ngang qua người Nguyên Vũ thì bị anh kéo mạnh khiến cô ngồi ngả vào lòng của mình.
“Em yêu không nhớ anh sao? Sao lại đi vội như vậy?”
Hành động của Nguyên Vũ với Hoàng Phượng khiến Thiên Long nóng mắt. Anh lập tức đi về phía Nguyên Vũ. Nhưng anh chưa kịp ra tay đã thấy Hoàng Phượng vùng dậy khỏi người anh ta sau đó lấy hết sức tát lên mặt anh ta một cái thật mạnh kèm theo giọng nói bất bình.
“Bỉ ổi. Ai cho phép anh đối xử với chị Kỳ và Hà như vậy?”
Mặt của Nguyên Vũ lập tức in dấu bàn tay của Hoàng Phượng, anh lấy tay quệt máu trên khóe miệng của mình rồi mỉm cười nhìn cô nói:
“Em đang trách anh không quan tâm tới em như hai người bọn họ sao? Nếu vậy anh sẽ không ngại có em trai của anh ở đây mà trả lại công bằng cho em.”
Dứt lời Nguyên Vũ đứng dậy khỏi ghế nắm lấy tay của Hoàng Phượng. Thế nhưng tay anh chưa đụng tới tay của Hoàng Phượng đã bị Thiên Long đạp một đạp vào bụng khiến anh nằm rạp xuống nền nhà.
Nguyên Vũ bị đau không thể đứng dậy ngay, anh ngồi trên nền nhà chỉ tay vào mặt Thiên Long quát lớn:
“Mày dám đánh cả anh trai của mày phải không?”
“Tao cảnh cáo mày, nếu còn đụng tới bạn gái của tao một lần nữa thì đừng có trách tao vô tình.”
Thiên Long không giữ được bình tĩnh xông về phía Nguyên Vũ nâng chân đạp lên người anh ta một lần nữa.
Rất may Hoàng Phượng kịp cản Thiên Long lại. Cô đẩy anh ngồi về ghế của mình rồi hôn lên môi anh một cái:
“Anh yêu không nên mất bình tĩnh như thế, dù sao anh ta cũng là con trai của ba anh.”
Thiên Long vội kéo Hoàng Phượng lại rồi ôm cô ngồi trên đùi của mình, anh cúi xuống hít hà mùi hương trên tóc cô, giọng nói của anh phát ra đầy cưng chiều trái ngược với giọng nói bất bình anh vừa nói với Nguyên Vũ:
“Em làm anh nhớ ra từ hôm qua tới giờ anh chưa được hôn em.”
Dứt lời Thiên Long nâng mặt Hoàng Phượng lên tìm tới môi của cô hôn.
Hoàng Phượng e ngại còn có Nguyên Vũ đang ngồi ở đây nhưng cô nghĩ đây là cơ hội tốt để cô cho anh ta biết hiện tại người cô yêu là ai để anh ta hết hy vọng, vì vậy cô vươn hai tay lên ôm cổ Thiên Long rồi cùng anh dây dưa môi lưỡi không ngớt.
“Rầm.”
Tiếng đóng cửa mạnh rung chuyển cả căn phòng khiến Hoàng Phượng giật mình đẩy Thiên Long ra.
Nguyên Vũ không thể chịu đựng được khi chứng kiến một màn người con gái anh yêu thân mật với người khác trước mặt mình vì vậy nên anh chịu đau đớn đứng dậy đi ra khỏi phòng.
“Anh ta đi rồi.”
Hoàng Phượng đứng dậy khỏi người Thiên Long thì bị anh kéo trở lại đùi của mình một lần nữa. Anh vươn tay ấn vào công tắc khóa cửa trên bàn làm việc của mình.
Nghe tiếng khóa cửa Hoàng Phượng hoảng hồn đẩy Thiên Long ra:
“Sắp tới giờ họp trực tuyến rồi đó anh.”
Thiên Long ngước nhìn đồng hồ treo tường rồi cúi xuống cắn vào vị trí xương quai xanh của cô một cái thật mạnh, giọng của anh phát ra cũng khàn khàn.
“Từ hôm qua tới giờ không được chạm vào em, anh sắp chịu không nổi rồi. Còn ba mươi phút nữa mới tới giờ họp.”
Hoàng Phượng bị anh cắn đau tới mức hét lên tố cáo:
“Anh có lần nào mà ba mươi phút đâu?”
Thiên Long vươn tay ra sau kéo dây kéo váy của cô xuống:
“Anh hứa lần này sẽ nhanh hơn ba mươi phút.”
Thiên Long lấy miếng dán che camera trên màn hình laptop lại. Quần áo trên người Hoàng Phượng nhanh chóng được Thiên Long cởi xuống. Nụ hôn cuồng nhiệt của anh cũng nhanh chóng phủ lên từng tấc da thịt của cô.
Hai người cứ như thế quấn quýt nhau hết tư thế này tới tư thế khác trong suốt thời gian diễn ra cuộc họp trực tuyến, tới mười một giờ ba mươi cuộc họp kết thúc thì cũng là lúc Thiên Long bắn dòng suối nóng vào người Hoàng Phượng trong khi đó cô lên đỉnh không ít lần.
Vừa kết thúc cuộc họp, điện thoại của Thiên Long liền đổ chuông, hiển thị trên màn hình điện thoại là phó tổng giám đốc. Anh vẫn giữ nguyên tư thế ở trong người Hoàng Phượng bắt máy:
“Có chuyện gì?”
Đầu bên kia vang lên giọng nói có phần e dè của phó tổng giám đốc:
“Thưa Tổng Giám đốc, có một thanh niên tự xưng là con trai của chủ tịch gọi điện tới trụ sở chính. Anh ta nói đầu giờ chiều anh ta sẽ tới nhận chức ạ!”
Nét mặt của Thiên Long lập tức chuyển biến. Giọng của anh phát ra cũng âm độ:
“Tôi biết rồi.”Dứt lời Thiên Long trực tiếp cúp máy.
“Anh ta sắp vào tới trụ sở chính rồi?”
Thiên Long gật đầu.
Hai người không tin người họ mới đụng độ ở đây chỉ ba tiếng đồng hồ sau đã có mặt tại thành phố Hồ Chí Minh, hơn nữa còn tới trụ sở chính của tập đoàn bất động sản Thiên Long gây chuyện.
Thiên Long ôm Hoàng Phượng đứng dậy mặc đồ cho cô sau đó hai người cùng về penthouse tắm rửa.
Hoàng Phượng lo lắng hỏi:
“Bây giờ anh bay vào Sài Gòn hay sao?”
Thiên Long lắc đầu:
“Hắn ta là con trai của ba anh thì để ba anh giải quyết, bây giờ anh vào bệnh viện trông mẹ thay ba. Chắc đầu giờ chiều cô Hai cũng có mặt ở bệnh viện để chăm sóc mẹ rồi.”
“Vậy anh vào bệnh viện trước, em về nhà lấy nước gà hầm thuốc bắc cho bác rồi vào sau. Hồi sáng em có nghe bố gọi điện dặn dì Hải hầm cho bác.”
Thiên Long mặc dù nói không quan tâm tới chuyện của Nguyên Vũ nhưng anh vẫn nói Hùng và Thiên Đăng bay vào thành phố Hồ Chí Minh trông chừng anh ta. Còn anh tới bệnh viện với bà Phượng để ông Thành Công về thành phố Hồ Chí Minh giải quyết chuyện của Nguyên Vũ.
Từ lúc tới bệnh viện thay cho Thiên Long, ông Thành Công vẫn ngồi bên giường bệnh ngắm nhìn bà Phượng ngủ.
Mở mắt ra thấy ông Thành Công bà Phượng nhìn ông nói:
“Anh tới lâu chưa?”
Ông Thành Công cầm tay bà Phượng rồi hôn lên tay bà:
“Chắc do ảnh hưởng của thuốc, em ngủ từ sáng tới giờ. Cũng gần mười hai giờ trưa rồi.”
Bà Phượng đảo mắt nhìn xung quanh phòng như đang tìm kiếm gì đó.
Ông Thành Công thấy vậy lên tiếng:
“Con trai đi làm, lát nữa tới giờ nghỉ trưa con lại tới.”
Bà Phượng bâng quơ đáp:
“Dạ vâng.”
“Bác sĩ dặn hiện tại em chỉ được ăn thức ăn dạng lỏng, em chịu khó uống một chút sữa nha? Đầu giờ chiều cô Hai tới sẽ chưng yến cho em uống.”
Bà Phượng nghe tới sữa liền lắc đầu.
“Em mới ngủ dậy, để lát nữa em uống.”
Nhìn nét mặt ông Thành Công có nét ưu tư bà Phượng tiếp tục lên tiếng:
“Anh không muốn hỏi gì em sao?”
Ông Thành Công đặt tay của bà Phượng vào trong chăn rồi kéo chân lại ngay ngắn:
“Em mới mổ xong, em nghỉ ngơi trước có chuyện gì để sau nói.”
Ông Thành Công đương nhiên biết vợ của mình và ông Hoàng Hải có mối quan hệ không bình thường. Nhưng vì hiện tại bà Phượng vừa mổ xong ông không muốn đề cập tới vấn đề này.
Bà Phượng im lặng một hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói ra:
“Anh ấy là ba ruột của con trai chúng ta.”
“Mẹ vừa nói gì?”
Thiên Long xuất hiện ở cửa phòng bất ngờ lên tiếng.
Anh sợ bà Phượng đang ngủ nên nhẹ nhàng mở cửa, không ngờ lại nghe được lời bà Phượng vừa nói.
Lời nói này so với án tử với anh còn nhẹ hơn vì vậy anh bước những bước khó khăn đi đến bên giường của bà Phượng ngồi xuống. Gương mặt của anh trong chốc lát tái nhợt đến mức khó tin, anh thở một cách khó khăn. Anh run rẩy lên tiếng:
“Mẹ có thể nhắc lại lời của mẹ vừa nói không?”
Bà Phượng không lên tiếng Thiên Long liền liền quỳ xuống trước mặt ông Thành Công ôm lấy đùi của ông năn nỉ. Nước mắt của anh cũng trực trào:
“Ba, có phải mẹ của con vừa nói lộn không? Con là con trai của ba Huỳnh Thành Công, con không phải là con trai của ai khác , phải không ba?”
Ông Thành Công không đáp lại lời Thiên Long mà kéo anh ôm vào lòng mình.
Hai người đàn ông mạnh mẽ một già một trẻ bỗng ôm nhau khóc. Trên giường bệnh, nước mắt của bà Phượng cũng không ngừng chảy.
Bà Phượng biết ông Thành Công lúc này cũng không hề dễ chịu.
Lúc trước bà Phượng vào tập đoàn bất động sản Thiên Long làm việc Thiên Long đã được sáu tháng tuổi.
Tuy nhiên ông Thành Công không ngại mang tiếng bà Phượng là mẹ đơn thân mà đến với bà. Ông yêu bà tới mức đáp ứng mọi điều kiện của bà thì bà mới đồng ý sống cùng ông, trong đó có điều kiện không được công khai thân phận của bà. Bà không muốn nói về ba ruột của Thiên Long ông cũng tôn trọng không muốn hỏi.
Ngược lại bà Phượng đã hết mình giúp ông Thành Công vượt qua giai đoạn khó khăn nhất. Về kinh tế khi tập đoàn bất động sản Thiên Long bị cơ quan chức năng đình chỉ điều tra. Về mặt tinh thần của ông lúc đó cũng xuống dốc không phanh vì chuyện Bà Chi bỏ đi. Chỉ có điều ông không ngờ người đó lại là ông Hoàng Hải, người mà cùng với ông là một trong mười người giàu nhất Việt Nam.
Nếu Thiên Long đã nghe được thì bà cũng không muốn giấu anh nữa. Bà nhìn về phía anh đang ôm ông Thành Công khóc:
“Mẹ biết con khó có thể chấp nhận nhưng sự thật con và Hoàng Phượng là hai anh em cùng cha khác mẹ.”
“Con nghĩ ba của con cũng sắp tới rồi, nếu để ba con bắt gặp bác trai ở đây sẽ không hay đâu ạ.”
Mặc dù nói anh đi ngủ nhưng nhìn thấy ông Hoàng Hải có hành động thân mật với mẹ của mình Thiên Long không thể nào nhắm mắt ngủ được.
Anh biết rõ mẹ của anh là người sợ uống sữa. Những lần bà Phượng bị đau không ăn được gì, sữa bà cũng không uống mọi người trong nhà mặc dù lo lắng cho bà nhưng đành phải chịu.
Thiên Long không ngờ ông Hoàng Hải lại có cách trị chứng sợ uống sữa của mẹ mình hiệu quả như vậy.
Hành động thân mật của ông Hoàng Hải khiến Thiên Long nhớ tới Hoàng Phượng, anh chợt nhớ ra cả ngày nay anh chưa được hôn cô.
Nhìn thấy Bà Phượng không từ chối hành động thân mật của ông Hoàng Hải, Thiên Long nghĩ hai người họ đã từng rất yêu nhau. Vì thế mà vừa gặp mặt ông mẹ của anh đã bị sốc tới mức phát bệnh như thế.
Chưa dừng lại ở đó ông còn đòi mẹ của anh trả công cho sự chăm sóc của ông nãy giờ. Mẹ của anh vừa phẫu thuật, anh chỉ sợ ông không kìm chế được bản thân mình, hơn nữa anh nghĩ ba của anh cũng sắp tới nên vội lên tiếng để ngăn cản hành động tiếp theo của ông.
Ông Hoàng Hải bất đắc dĩ đứng dậy, ánh mắt chan chứa tình cảm của ông vẫn đặt trên người bà Phượng.
“Thái độ của con trai em như vậy, em nói xem anh có nên gả con gái của mình cho nó không?”
Ông Hoàng Hải vừa dứt lời nét mặt của bà Phượng liền chuyển biến. Hơi thở của bà cũng bất thường, mồ hôi hột túa ra đầy trán. Nước mắt của bà không ngừng chảy.
Nhìn lên màn hình theo dõi thấy các chỉ số tăng đột biến, Thiên Long lập tức bấm nút khẩn cấp gọi bác sĩ.
Bác sĩ nhanh chóng có mặt kiểm tra cho bà Phượng. Nhìn thấy tình trạng của bà lập tức hướng dẫn:
“Cô làm theo hướng dẫn của con, hít sâu bằng mũi thở ra bằng miệng.”
Hai người đàn ông đứng gần giường bệnh như nín thở. Nét mặt của cả hai đều căng thẳng tột độ.
Sau một hồi làn theo hướng dẫn của bác sĩ tình trạng của bà Phượng cũng tạm ổn.
Bác sĩ quay qua nói với Thiên Long và ông Hoàng Hải:
“Bệnh nhân vừa phẫu thuật nên khi sốc sẽ khiến bệnh nhân có tình trạng như vừa rồi vì vậy người nhà của bệnh nhân nên động viên tinh thần bệnh nhân bằng những câu chuyện vui, tuyệt đối không mang những câu chuyện buồn ra nói vào lúc này. Hiện tại bệnh nhân đã ngủ cần giữ im lặng.”
Ông Hoàng Hải nghe bác sĩ nói thì thở phào nhẹ nhõm nhưng sự lo lắng vẫn hằn trên nét mặt của ông. Cuối cùng ông đành chào Thiên Long ra về:
“Bác về xử lý một số công việc của tập đoàn. Bác sẽ sớm quay lại, muộn nhất buổi trưa bác có mặt tại bệnh viện.”
Ông Hoàng Hải nói ra ý định của mình mục đích để Thiên Long biết ông không vì sợ sự có mặt của ông Thành Công mà không dám tới thăm bà Phượng. Trước khi đi khỏi ông còn nói thêm:
“Bữa trưa bác sẽ mang tới cho mẹ của con.”
Ông Hoàng Hải về thẳng trụ sở của tập đoàn sắt thép Hoàng Phượng.
Bình Minh cũng đã có mặt tại phòng làm việc của ông từ rất sớm.
Ông Hoàng Hải vừa vào phòng nhìn thấy Bình Minh liền hỏi.
“Buổi ký kết hợp đồng mua nguyên liệu với tập đoàn Rio diễn ra lúc mấy giờ?”
Bình Minh giơ đồng hồ lên xem:
“Dạ tám giờ sáng tại phòng họp chính, còn hơn một tiếng đồng hồ nữa ạ!”
Ông Hoàng Hải vào phòng nghỉ tắm rửa qua sau đó ngồi xuống bàn làm việc của mình cầm một xấp tài liệu lên nói với Bình Minh:
“Theo số liệu vừa điều tra được, từ đầu năm tới nay bằng hình thức kê khống hóa đơn xuất và nhập hàng hóa, thư ký trưởng đã làm thất thoát một ngàn ba trăm tỷ đồng. Đội công an kinh tế hiện tại đang được bố trí mai phục, bố cũng đã liên hệ với cục xuất cảnh cấm bay với hai người bọn họ rồi.”
Ông Hoàng Hải đã cho người điều tra và phát hiện kế toán trưởng Quỳnh Như là người trực tiếp biển thủ tiền của tập đoàn Hoàng Phượng, ông đã thu thập đầy đủ chứng cứ để có thể tố cáo cô trước pháp luật nhưng nhận được tin tức từ vụ hợp đồng mới ông muốn tóm gọn cả người đứng sau chống lưng cho Quỳnh Như nên tạm thời chưa cho công công an bắt cô ta.
Camera giám sát được đặt quanh phòng họp chính của tập đoàn sắt thép Hoàng Phượng.
Gần tám giờ sáng, qua màn hình theo dõi từ phòng Tổng Giám đốc thấy Jack dẫn đầu người của tập đoàn Rio xuất hiện.
Ông Hoàng Hải và Bình Minh đang hồi hộp chờ đợi Nguyên Vũ sa lưới thì nghe tiếng gõ cửa bên ngoài.
Ông Hoàng Hải lên tiếng.
“Vào đi.”
Người bước vào là thư ký của ông Hoàng Hải. Ông đưa tập hồ sơ cho ông Hoàng Hải nói:
“Dạ đây là đơn xin từ chức của giám đốc kinh doanh Lê Nguyên Vũ ạ.”
Thư ký của ông Hoàng Hải vừa dứt lời cả ông Hoàng Hải và Bình Minh đều vung mạnh nắm lên mặt bàn.
Ông thư ký theo ông Hoàng Hải làm việc từ những ngày đầu thành lập tập đoàn đến nay sợ tới mức lập tức hóa đá vì hành động của hai bố con.
Ông Hoàng Hải nói vào bộ đàm liên hệ với cảnh sát đang mai phục tại tập đoàn Hoàng Phượng:
“Lập tức bắt thư ký trưởng.”
Điều trùng hợp bên tập đoàn Thiên Long, sáng sớm đưa ông Thành Công tới bệnh viện thư ký Bình liền đưa cho Thiên Long đơn xin từ chức của giám đốc kinh doanh Băng Di.
Lúc Hoàng Phượng tới bệnh viện thấy Thiên Long cầm đơn xin từ chức của Băng Di trên tay Hoàng Phượng có chút khó xử. Cô biết nguyên nhân một phần nằm ở cô.
Hùng và Thiên Đăng lúc này cũng đang có mặt tại bệnh viện thăm bà Phượng. Được người của mình thông báo Hùng liền lên tiếng:
“Tên Vũ cũng vừa nộp đơn từ chức bên tập đoàn Hoàng Phượng.”
Để lại một mình ông Thành Công ở lại với bà Phượng, tất cả mọi người đều về văn phòng chi nhánh tập đoàn bất động sản Thiên Long tại Hà Nội.
Đúng như dự đoán, Nguyên Vũ đã có mặt tại phòng Tổng Giám đốc chờ Thiên Long.
Vừa nhìn thấy Thiên Long và Hoàng Phượng, Nguyên Vũ liền vẩy tay với hai người rồi nở nụ cười nửa miệng:
“Chào em trai, chào em yêu.”
Hoàng Phượng không thèm đáp lại lời nói cợt nhả của Nguyên Vũ mà đi đến bàn làm việc của Thiên Long đặt tập tài liệu xuống rồi nói với anh:
“Anh nhớ chín giờ có cuộc họp trực tuyến nhé!”
Dứt lời cô đi ra khỏi phòng.
Lúc đi ngang qua người Nguyên Vũ thì bị anh kéo mạnh khiến cô ngồi ngả vào lòng của mình.
“Em yêu không nhớ anh sao? Sao lại đi vội như vậy?”
Hành động của Nguyên Vũ với Hoàng Phượng khiến Thiên Long nóng mắt. Anh lập tức đi về phía Nguyên Vũ. Nhưng anh chưa kịp ra tay đã thấy Hoàng Phượng vùng dậy khỏi người anh ta sau đó lấy hết sức tát lên mặt anh ta một cái thật mạnh kèm theo giọng nói bất bình.
“Bỉ ổi. Ai cho phép anh đối xử với chị Kỳ và Hà như vậy?”
Mặt của Nguyên Vũ lập tức in dấu bàn tay của Hoàng Phượng, anh lấy tay quệt máu trên khóe miệng của mình rồi mỉm cười nhìn cô nói:
“Em đang trách anh không quan tâm tới em như hai người bọn họ sao? Nếu vậy anh sẽ không ngại có em trai của anh ở đây mà trả lại công bằng cho em.”
Dứt lời Nguyên Vũ đứng dậy khỏi ghế nắm lấy tay của Hoàng Phượng. Thế nhưng tay anh chưa đụng tới tay của Hoàng Phượng đã bị Thiên Long đạp một đạp vào bụng khiến anh nằm rạp xuống nền nhà.
Nguyên Vũ bị đau không thể đứng dậy ngay, anh ngồi trên nền nhà chỉ tay vào mặt Thiên Long quát lớn:
“Mày dám đánh cả anh trai của mày phải không?”
“Tao cảnh cáo mày, nếu còn đụng tới bạn gái của tao một lần nữa thì đừng có trách tao vô tình.”
Thiên Long không giữ được bình tĩnh xông về phía Nguyên Vũ nâng chân đạp lên người anh ta một lần nữa.
Rất may Hoàng Phượng kịp cản Thiên Long lại. Cô đẩy anh ngồi về ghế của mình rồi hôn lên môi anh một cái:
“Anh yêu không nên mất bình tĩnh như thế, dù sao anh ta cũng là con trai của ba anh.”
Thiên Long vội kéo Hoàng Phượng lại rồi ôm cô ngồi trên đùi của mình, anh cúi xuống hít hà mùi hương trên tóc cô, giọng nói của anh phát ra đầy cưng chiều trái ngược với giọng nói bất bình anh vừa nói với Nguyên Vũ:
“Em làm anh nhớ ra từ hôm qua tới giờ anh chưa được hôn em.”
Dứt lời Thiên Long nâng mặt Hoàng Phượng lên tìm tới môi của cô hôn.
Hoàng Phượng e ngại còn có Nguyên Vũ đang ngồi ở đây nhưng cô nghĩ đây là cơ hội tốt để cô cho anh ta biết hiện tại người cô yêu là ai để anh ta hết hy vọng, vì vậy cô vươn hai tay lên ôm cổ Thiên Long rồi cùng anh dây dưa môi lưỡi không ngớt.
“Rầm.”
Tiếng đóng cửa mạnh rung chuyển cả căn phòng khiến Hoàng Phượng giật mình đẩy Thiên Long ra.
Nguyên Vũ không thể chịu đựng được khi chứng kiến một màn người con gái anh yêu thân mật với người khác trước mặt mình vì vậy nên anh chịu đau đớn đứng dậy đi ra khỏi phòng.
“Anh ta đi rồi.”
Hoàng Phượng đứng dậy khỏi người Thiên Long thì bị anh kéo trở lại đùi của mình một lần nữa. Anh vươn tay ấn vào công tắc khóa cửa trên bàn làm việc của mình.
Nghe tiếng khóa cửa Hoàng Phượng hoảng hồn đẩy Thiên Long ra:
“Sắp tới giờ họp trực tuyến rồi đó anh.”
Thiên Long ngước nhìn đồng hồ treo tường rồi cúi xuống cắn vào vị trí xương quai xanh của cô một cái thật mạnh, giọng của anh phát ra cũng khàn khàn.
“Từ hôm qua tới giờ không được chạm vào em, anh sắp chịu không nổi rồi. Còn ba mươi phút nữa mới tới giờ họp.”
Hoàng Phượng bị anh cắn đau tới mức hét lên tố cáo:
“Anh có lần nào mà ba mươi phút đâu?”
Thiên Long vươn tay ra sau kéo dây kéo váy của cô xuống:
“Anh hứa lần này sẽ nhanh hơn ba mươi phút.”
Thiên Long lấy miếng dán che camera trên màn hình laptop lại. Quần áo trên người Hoàng Phượng nhanh chóng được Thiên Long cởi xuống. Nụ hôn cuồng nhiệt của anh cũng nhanh chóng phủ lên từng tấc da thịt của cô.
Hai người cứ như thế quấn quýt nhau hết tư thế này tới tư thế khác trong suốt thời gian diễn ra cuộc họp trực tuyến, tới mười một giờ ba mươi cuộc họp kết thúc thì cũng là lúc Thiên Long bắn dòng suối nóng vào người Hoàng Phượng trong khi đó cô lên đỉnh không ít lần.
Vừa kết thúc cuộc họp, điện thoại của Thiên Long liền đổ chuông, hiển thị trên màn hình điện thoại là phó tổng giám đốc. Anh vẫn giữ nguyên tư thế ở trong người Hoàng Phượng bắt máy:
“Có chuyện gì?”
Đầu bên kia vang lên giọng nói có phần e dè của phó tổng giám đốc:
“Thưa Tổng Giám đốc, có một thanh niên tự xưng là con trai của chủ tịch gọi điện tới trụ sở chính. Anh ta nói đầu giờ chiều anh ta sẽ tới nhận chức ạ!”
Nét mặt của Thiên Long lập tức chuyển biến. Giọng của anh phát ra cũng âm độ:
“Tôi biết rồi.”Dứt lời Thiên Long trực tiếp cúp máy.
“Anh ta sắp vào tới trụ sở chính rồi?”
Thiên Long gật đầu.
Hai người không tin người họ mới đụng độ ở đây chỉ ba tiếng đồng hồ sau đã có mặt tại thành phố Hồ Chí Minh, hơn nữa còn tới trụ sở chính của tập đoàn bất động sản Thiên Long gây chuyện.
Thiên Long ôm Hoàng Phượng đứng dậy mặc đồ cho cô sau đó hai người cùng về penthouse tắm rửa.
Hoàng Phượng lo lắng hỏi:
“Bây giờ anh bay vào Sài Gòn hay sao?”
Thiên Long lắc đầu:
“Hắn ta là con trai của ba anh thì để ba anh giải quyết, bây giờ anh vào bệnh viện trông mẹ thay ba. Chắc đầu giờ chiều cô Hai cũng có mặt ở bệnh viện để chăm sóc mẹ rồi.”
“Vậy anh vào bệnh viện trước, em về nhà lấy nước gà hầm thuốc bắc cho bác rồi vào sau. Hồi sáng em có nghe bố gọi điện dặn dì Hải hầm cho bác.”
Thiên Long mặc dù nói không quan tâm tới chuyện của Nguyên Vũ nhưng anh vẫn nói Hùng và Thiên Đăng bay vào thành phố Hồ Chí Minh trông chừng anh ta. Còn anh tới bệnh viện với bà Phượng để ông Thành Công về thành phố Hồ Chí Minh giải quyết chuyện của Nguyên Vũ.
Từ lúc tới bệnh viện thay cho Thiên Long, ông Thành Công vẫn ngồi bên giường bệnh ngắm nhìn bà Phượng ngủ.
Mở mắt ra thấy ông Thành Công bà Phượng nhìn ông nói:
“Anh tới lâu chưa?”
Ông Thành Công cầm tay bà Phượng rồi hôn lên tay bà:
“Chắc do ảnh hưởng của thuốc, em ngủ từ sáng tới giờ. Cũng gần mười hai giờ trưa rồi.”
Bà Phượng đảo mắt nhìn xung quanh phòng như đang tìm kiếm gì đó.
Ông Thành Công thấy vậy lên tiếng:
“Con trai đi làm, lát nữa tới giờ nghỉ trưa con lại tới.”
Bà Phượng bâng quơ đáp:
“Dạ vâng.”
“Bác sĩ dặn hiện tại em chỉ được ăn thức ăn dạng lỏng, em chịu khó uống một chút sữa nha? Đầu giờ chiều cô Hai tới sẽ chưng yến cho em uống.”
Bà Phượng nghe tới sữa liền lắc đầu.
“Em mới ngủ dậy, để lát nữa em uống.”
Nhìn nét mặt ông Thành Công có nét ưu tư bà Phượng tiếp tục lên tiếng:
“Anh không muốn hỏi gì em sao?”
Ông Thành Công đặt tay của bà Phượng vào trong chăn rồi kéo chân lại ngay ngắn:
“Em mới mổ xong, em nghỉ ngơi trước có chuyện gì để sau nói.”
Ông Thành Công đương nhiên biết vợ của mình và ông Hoàng Hải có mối quan hệ không bình thường. Nhưng vì hiện tại bà Phượng vừa mổ xong ông không muốn đề cập tới vấn đề này.
Bà Phượng im lặng một hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói ra:
“Anh ấy là ba ruột của con trai chúng ta.”
“Mẹ vừa nói gì?”
Thiên Long xuất hiện ở cửa phòng bất ngờ lên tiếng.
Anh sợ bà Phượng đang ngủ nên nhẹ nhàng mở cửa, không ngờ lại nghe được lời bà Phượng vừa nói.
Lời nói này so với án tử với anh còn nhẹ hơn vì vậy anh bước những bước khó khăn đi đến bên giường của bà Phượng ngồi xuống. Gương mặt của anh trong chốc lát tái nhợt đến mức khó tin, anh thở một cách khó khăn. Anh run rẩy lên tiếng:
“Mẹ có thể nhắc lại lời của mẹ vừa nói không?”
Bà Phượng không lên tiếng Thiên Long liền liền quỳ xuống trước mặt ông Thành Công ôm lấy đùi của ông năn nỉ. Nước mắt của anh cũng trực trào:
“Ba, có phải mẹ của con vừa nói lộn không? Con là con trai của ba Huỳnh Thành Công, con không phải là con trai của ai khác , phải không ba?”
Ông Thành Công không đáp lại lời Thiên Long mà kéo anh ôm vào lòng mình.
Hai người đàn ông mạnh mẽ một già một trẻ bỗng ôm nhau khóc. Trên giường bệnh, nước mắt của bà Phượng cũng không ngừng chảy.
Bà Phượng biết ông Thành Công lúc này cũng không hề dễ chịu.
Lúc trước bà Phượng vào tập đoàn bất động sản Thiên Long làm việc Thiên Long đã được sáu tháng tuổi.
Tuy nhiên ông Thành Công không ngại mang tiếng bà Phượng là mẹ đơn thân mà đến với bà. Ông yêu bà tới mức đáp ứng mọi điều kiện của bà thì bà mới đồng ý sống cùng ông, trong đó có điều kiện không được công khai thân phận của bà. Bà không muốn nói về ba ruột của Thiên Long ông cũng tôn trọng không muốn hỏi.
Ngược lại bà Phượng đã hết mình giúp ông Thành Công vượt qua giai đoạn khó khăn nhất. Về kinh tế khi tập đoàn bất động sản Thiên Long bị cơ quan chức năng đình chỉ điều tra. Về mặt tinh thần của ông lúc đó cũng xuống dốc không phanh vì chuyện Bà Chi bỏ đi. Chỉ có điều ông không ngờ người đó lại là ông Hoàng Hải, người mà cùng với ông là một trong mười người giàu nhất Việt Nam.
Nếu Thiên Long đã nghe được thì bà cũng không muốn giấu anh nữa. Bà nhìn về phía anh đang ôm ông Thành Công khóc:
“Mẹ biết con khó có thể chấp nhận nhưng sự thật con và Hoàng Phượng là hai anh em cùng cha khác mẹ.”
/47
|