Bà Chi khó khăn lắm mới mở được tập tài liệu Thiên Long đưa ra xem. Ban đầu bà còn nghĩ đó là khoản tiền hoặc cổ phần anh chia cho Nguyên Vũ nhưng khi xem xong nội dung bà liền khóc lớn.
“Tôi xin cậu nể tình tôi là vợ trước của ba cậu bỏ qua chuyện này cho tôi được không? Dù sao thì thứ tôi cần cũng chỉ là cái danh ba cho con trai của tôi. Cũng như cậu, tôi biết cậu không phải con ruột của ông ấy, nhưng cậu vừa có danh lại có cả phận.”
Trước đây Bà Chi sống cùng ông Thành Công như vợ chồng nhưng sau hai năm chung sống bà không thể mang bầu. Ba mẹ của ông liên tiếp gặp bà gây sức ép bắt bà phải rời khỏi ông. Họ cho rằng bà không biết sinh con mà gia đình họ chỉ có một mình ông Thành Công nối dõi.
Vì vậy mặc dù rất yêu ông Thành Công nhưng bà vẫn phải bỏ ông ra đi. Không ngờ bà chỉ vừa gặp bố của Nguyên Vũ bà liền có bầu.
Bà vẫn theo dõi cuộc sống của ông Thành Công và biết được ông lấy bà Phượng khi bà đã có con riêng. Hai người cũng không hề có con chung.
Gần đây bà thấy trong người không khỏe, bà đi khám bệnh kết quả bà bị ung thư vú. Biết mình không còn sống được bao lâu bà muốn trước khi bà chết bà muốn cho Nguyên Vũ một gia đình vì vậy bà làm giấy tờ ADN giả.
Đúng như bà nghĩ, ông Thành Công
không hề nghi ngờ bà nhưng Thiên Long thì không.
Thấy Thiên Long không đáp lại, Bà Chi bước từ trên giường bước xuống quỳ rạp trước mặt anh van xin:
“Tôi bị ung thư chỉ còn sống được ít ngày, xin cậu thương tình bỏ qua cho con tôi được không?”
“Mẹ.”
Nguyên Vũ đẩy cửa bước vào thấy Bà Chi đang quỳ rạp dưới chân Thiên Long thì mất bình tĩnh, anh sải bước tới trước mặt Thiên Long vung tay đấm thật mạnh vào mặt kèm theo lời nói như sấm rền:
“Mày đã làm gì mẹ tao?”
Nguyên Vũ cúi xuống đỡ Bà Chi dậy nhưng bị bà gạt tay từ chối:
“Con để mặc mẹ, cậu ta không làm gì mẹ cả.”
Không phải Bà Chi bỏ đi theo người khác như lời của ba anh nói mà bà bị ông bà nội của anh ép. Bỗng nhiên Thiên Long có sự thương hại đối với bà thậm chí lúc này bị Nguyên Vũ đánh anh cũng không đánh trả lại.
Nhìn thấy tập giấy tờ trên giường bệnh của Bà Chi, Nguyên Vũ nhặt lên xem. Khi biết nguyên nhân mẹ của mình khóc anh liền ném tờ giấy vào mặt Thiên Long rồi ôm lấy Bà Chi nói:
“Con chỉ cần mẹ thôi, con chỉ mong mẹ sống mãi bên cạnh con. Ông ta, việc làm của ông ta và cả tiền của ông ta con đều không cần. Trả hết cho cậu ấy.”
Có được Hoàng Phượng với Nguyên Vũ là có được cả thế giới. Tiền tài, danh vọng với anh ta không còn quan trọng nữa.
Thấy Bà Chi và Nguyên Vũ ôm nhau khóc, không hiểu sao Thiên Long có cảm giác rất đau lòng. Thật ra với anh từ lúc biết mình và Hoàng Phượng là anh em, mọi thứ trở nên vô nghĩa. Kể cả lúc này anh chiến thắng Nguyên Vũ một cách áp đảo anh cũng không cảm thấy vui. Anh lặng lẽ đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh của Bà Chi.
Trước đó, Hoàng Phượng được Nguyên Vũ bế ngồi lên chiếc xe đẩy sau đó lấy khẩu trang cho cô mang vào. Anh cúi xuống hôn cô qua lớp khẩu trang một cái rồi rời đi:
“Em ngồi đây đợi, lát nữa anh gọi cậu ta nói chuyện em sẽ được nhìn thấy cậu ta. Em nên nhớ mẹ của cậu ta đang điều trị tại đây, đừng làm anh thất vọng.”
Dứt lời Nguyên Vũ đẩy xe đẩy tới trước cửa phòng rồi mở hé cửa, anh còn dặn anh tài xế đứng trông coi Hoàng Phượng cẩn thận rồi mới về phòng.
Lời nói của Nguyên Vũ rất nhẹ nhàng nhưng chứa đựng trong đó là lời cảnh cáo rất thâm sâu. Hoàng Phượng không phải không hiểu ra.
Cô ngồi suy nghĩ không biết khi nào cô sẽ được nhìn thấy Thiên Long? Không biết khi nhìn thấy anh cô sẽ phản ứng như thế nào? Chợt hình bóng quen thuộc xuất hiện ngay trước mắt. Nghĩ mình đang gặp ảo giác cô đưa tay lên dụi mắt nhưng hình ảnh của anh càng rõ ràng.
Cô muốn ghi sâu vào tâm trí hình dáng, gương mặt quen thuộc của anh nhưng chưa kịp nhìn kỹ thì nước mắt đã làm nhòe đi hình ảnh của anh.
Có ai hiểu cái cảm giác yêu nhau mà không thể đến được với nhau? Có ai hiểu cảm giác người mình yêu là anh trai ruột của mình?
Hai người chỉ cách nhau một cánh cửa mà cảm giác như cách nhau cả nghìn trùng vạn dặm.
Hoàng Phượng không kìm nén được mình mà bật khóc thành tiếng thật lớn.
Anh tài xế không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Hoàng Phượng nên lo lắng hỏi:
“Cô đau à? Nếu cô không thể xuất viện để tôi nói cậu chủ cho cô ở lại thêm vài ngày.”
Anh tài xế được Nguyên Vũ dặn khi nào anh và một người đàn ông đứng trước cửa phòng thì canh chừng Hoàng Phượng cho cẩn thận vì vậy sự xuất hiện bất ngờ của Thiên Long anh ta không biết là ai.
Hoàng Phượng nghe anh tài xế hỏi thì lắc đầu, cô vẫn không ngừng khóc. Điều đó khiến anh tài xế cảm thấy áy náy vì dù gì anh ta là người làm cô bị thương, anh ta nghĩ anh ta phải có trách nhiệm.
Nói là làm anh ta lập tức chạy về phòng đối diện khiến cửa phòng mở lớn.
Thiên Long thấy cửa phòng đối diện mở thì ngước mắt nhìn. Hoàng Phượng lập tức lấy tay che mặt mình lại.
Mặc dù đeo khẩu trang, lại bị che đi cả khuôn mặt nhưng mái tóc dài kia sao anh cảm thấy rất quen thuộc.
Vì Thiên Long đang dựa lưng vào cửa phòng bệnh của Bà Chi nên anh tài xế lịch sự lên tiếng:
“Làm ơn tránh chỗ, tôi muốn vào phòng.”
Thiên Long không quan tâm tới lời anh tài xế nói là gì, anh đi thẳng về phía cửa phòng đối diện. Tuy nhiên, khi anh vừa bước tới trước mặt Hoàng Phượng đã bị Nguyên Vũ xông ra từ phòng bệnh của Bà Chi đạp mạnh vào người kèm lời nói bất bình:
“Mày muốn làm gì?”
Thiên Long bất ngờ bị Nguyên Vũ đạp nên ngã nhào xuống hành lang bệnh viện.
Bình Minh và Hùng đang say sưa tám chuyện trước cửa phòng bệnh của bà Phượng nhìn thấy Thiên Long bị Nguyên Vũ đánh bất ngờ chạy lại xem.
Điều bất ngờ bị Nguyên Vũ đánh nhưng Thiên Long không hề đánh lại. Ánh mắt của anh vẫn hướng về phía Hoàng Phượng, anh sợ nếu rời đi dù chỉ một giây cô sẽ biến mất.
Anh đứng dậy đi về phía cô thì bị Nguyên Vũ liên tiếp đấm vào người kèm lời la hét:
“Mày tránh xa cô ấy cho tao.”
Bà Chi thấy Nguyên Vũ mất bình tĩnh thì lao vào ngăn cản nhưng Nguyên Vũ vẫn liên tiếp đánh vào người Thiên Long như đánh vào bao cát. Mặc cho bọ đánh ánh mắt của Thiên Long vẫn hướng về phía Hoàng Phượng:
“Hoàng Phượng là em phải không?”
Bình Minh và Hùng thấy Thiên Long bị Nguyên Vũ đánh mà anh đánh trả lại đã nghĩ có gì đó sai sai. Hiện tại hai người đã rõ, thì ra người mà tài xế riêng của Bà Chi tông phải là Hoàng Phượng. Chỉ có Hoàng Phượng mới làm Thiên Long mất tập chung như vậy.
Bình Minh mặc Nguyên Vũ và Thiên Long đang đánh nhau hỗn loạn anh đi đến lấy hai tay đang bưng mặt của Hoàng Phượng xuống rồi gỡ khẩu trang trên mặt của cô ra. Nhìn thấy đúng là em gái của mình anh bật khóc:
“Jerry của anh, tại sao em lại dại dột như thế? Tại sao em lại lao vào xe của người ta tự tử? Em có biết mọi người lo lắng cho em thế nào không?”
Lúc này nhìn rõ ràng người ngồi trên xe lăn là ai Thiên Long mới đứng dậy đánh trả lại Nguyên Vũ.
“Mày đã làm gì em ấy khiến em ấy khóc như vậy?”
Nguyên Vũ vừa né tránh những cú đấm của Thiên Long vừa bất bình lên tiếng:
“Tao mới là người hỏi mày câu đó, mày đã làm gì mà khiến em ấy phải phải tự tử? Mọi thứ của mày tao không cần, tao chỉ lấy lại em ấy vì em ấy mới chính là của tao.”
“Mày đừng mơ.”
Thiên Long dùng một cước hạ gục Nguyên Vũ nằm xuống nền hành lang bệnh viện rồi anh ngồi đè lên người anh ta.
Bà Chi không ngừng khóc lóc van xin Thiên Long dừng tay đừng đánh Nguyên Vũ còn Hoàng Phượng lúc này khóc tưởng chừng có thể ngất đi.
“Dừng lại hết đi.”
Giọng nói uy nghiêm của ông Hoàng Hải vang lên đúng lúc khiến Thiên Long đang ngồi trên người Nguyên Vũ khựng lại động tác đấm vào mặt anh ta.
Bà Diễm My cũng vội chạy tới chỗ Hoàng Phượng, nhìn thấy cô mặc đồ bệnh nhân ngồi xe lăn, cánh tay và chân của cô đầy vết trầy xước nét mặt của bà lập tức tái mét:
“Con gái, con đã suy nghĩ dại dột rồi xảy ra chuyện gì phải không?”
Hoàng Phượng vội ôm chặt lấy bà Diễm My khóc:
“Mẹ nói cho con biết đi, con phải làm thế nào bây giờ? Con phải làm sao để đối mặt với anh ấy bây giờ? Sống mà không có anh ấy con không thể sống nổi.”
Thiên Long nghe Hoàng Phượng nói liền đứng dậy khỏi người Nguyên Vũ đi đến giành lấy cô trong lòng bà Diễm My ôm cô lên. Anh cúi xuống hôn lên môi cô trước mặt mọi người:
“Anh sẽ đưa em qua Anh sống. Ở đó chỉ có anh và em, không có ai khác. Vậy nên em không cần lo lắng ánh mắt hay lời dị nghị của người đời.”
Dứt lời Thiên Long ngang nhiên ôm Hoàng Phượng rời khỏi. Anh nguyện vứt bỏ mọi thứ người thân, tiền tài, danh vọng để đổi lấy tình yêu của cô.
Ông Hoàng Hải thấy Thiên Long ôm Hoàng Phượng đi thì cản lại:
“Anh ôm con gái của tôi đi đâu đó?”
Thiên Long nhìn ông Hoàng Hải bằng ánh mắt đầy cương nghị:
“Tuổi trẻ của ba vì một sai lầm mà mất đi mẹ của con, không lẽ ba cũng muốn con đi vào vết xe đổ của ba hay sao?”
Bị con trai vỗ mặt ông Hoàng Hải tức giận quát lớn:
“Con bị điên rồi à? Con bé đang bị đau như thế, mẹ của con cũng vừa mổ. Con phát rồ gì mà đem con bé qua Anh sống?”
Thiên Long không nghe lời ông Hoàng Hải nói vẫn ôm Hoàng Phượng đi.
Bà Diễm My vội chạy theo Thiên Long níu anh lại rồi mở túi xách đưa cho Hoàng Phượng chiếc lắc tay nói:
“Đây là vật kỷ niệm của mẹ ruột con để lại, đã đến lúc mẹ trao nó cho con rồi.”
Tất cả mọi người đều không hiểu lời của bà Diễm My vừa nói nhưng Bà Chi lại rất rõ. Bà đứng dậy nắm lấy bàn tay của Hoàng Phượng chỉ vào chiếc lắc tay bà cẩm Vân vừa đưa hỏi:
“Xin hỏi chiếc lắc tay này chị nhặt được ở đâu?”
Chiếc lắc tay bằng bạc trên cổ tay Bà Chi với chiếc lắc tay trên cổ tay của Hoàng Phượng giống nhau như đúc. Trên mỗi chiếc lắc tay còn có một nửa mặt trái tim nếu ghép lại với nhau sẽ thành hình trái tim nguyên vẹn. Nửa trái tim của Bà Chi khắc chữ Vũ, còn nửa trái tim của Hoàng Phượng khắc chữ Thư.
Bà Chi cởi chiếc lắc tay ra đem hai mặt trái tim ghép lại với nhau trong con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người.
Bà Diễm My lên tiếng đáp lại bà Chi:
“Cách đây hai mươi hai năm con bé bị bỏ rơi tại bệnh viện, vợ chồng chúng tôi xin về nuôi. Trong giỏ đồ người ta để lại có mảnh giấy và chiếc lắc tay này.”
“Ầm.”
Bà Diễm My như vừa quăng cho tất cả mọi người tại sảnh của bệnh viện một quả bom hạng nặng. Hoàng Phượng không phải con ruột của ông Hoàng Hải và bà Diễm My mà là con ruột của Bà Chi.
Điều đó đồng nghĩa với Thiên Long và Hoàng Phượng không hề có máu mủ tình thân gì mà Nguyên Vũ mới chính là anh trai ruột của cô.
Bà Diễm My không có ý định nói lên sự thật nhưng khi bà biết bệnh tình của Bà Chi bà muốn gặp ánh Phượng ngay lập tức để nói cho cô biết cô không phải là con ruột của bà và ông Hoàng Hải. Bà biết bệnh ung thư mà Bà Chi đang mắc phải rất nguy hiểm.
Thiên Long quay lại nhìn ông Hoàng Hải và bà Diễm My với vẻ mặt ngơ ngác hỏi:
“Vậy con và Hoàng Phượng vẫn có thể lấy nhau rồi sinh con phải không ạ?”
Ông Hoàng Hải một lần nữa mất kiên nhẫn quát vào mặt Thiên Long:
“Còn không nhanh mang con bé đi kiểm tra xem có bị gì không? Nếu không may có bầu rồi mà ảnh hưởng đến cháu ngoại, cháu nội của tôi thì anh coi chừng với tôi.”
“Dạ vâng.”
Thiên Long ngoan ngoãn như một đứa trẻ bế Hoàng Phượng quay trở lại phòng bệnh thì cô lên tiếng:
“Khoan đã, em muốn nói chuyện với mẹ một lát.”
Thiên Long tỏ vẻ lo lắng nói:
“Anh không muốn rời xa em đâu.”
Hoàng Phượng nhéo nhẹ chóp mũi của anh nói:
“Ai nói em rời xa anh, em chỉ muốn nói chuyện với mẹ một lát.”
Thiên Long đặt Hoàng Phượng xuống nhưng sợ cô chạy đi anh còn đứng một bên ôm cô.
Hoàng Phượng nắm bàn tay đang run rẩy của Bà Chi gọi lên một tiếng:
“Mẹ.”
Tiếng gọi mẹ của Hoàng Phượng khiến Bà Chi xúc động, hai hàng nước mắt không ngừng trào ra.
Hoàng Phượng cũng không cầm được nước mắt, một hồi sau cô mới có thể nói tiếp:
“Mẹ con mình không phải đi Mỹ nữa, con sẽ mời bác sĩ chuyên khoa ung bướu giỏi nhất thế giới chữa trị cho mẹ.”
Nghe Nguyên Vũ kể về cuộc sống tủi nhục của Bà Chi, không những vậy Bà Chi bị ung thư vú Hoàng Phượng không khỏi xót xa. Hiện tại biết bà là mẹ ruột của mình cô càng thương hơn.
Bà Chi ôm chầm lấy Hoàng Phượng nói trong nghẹn ngào:
“Mẹ xin lỗi. Ngày đó bố con mất đúng ngày con ra đời. Một mình mẹ không thể nuôi hai anh em con nên mẹ không còn cách nào khác.”
Bà Chi nói đến đây thì khóc nấc không thể nói tiếp.
“Con không trách mẹ.”
Nếu Hoàng Phượng không được nghe Nguyên Vũ kể về cuộc sống khó khăn tủi nhục của Bà Chi và anh, chắc hẳn cô cũng có lời trách móc bà. Nhưng hiện tại cô biết được sự thật hơn nữa cô còn được nuôi dưỡng, lớn lên trong thân phận thiên kiêm tiểu thư của một trong những tỷ phú đô la của Việt Nam cô phải thầm cảm ơn bà mới đúng.
Cô còn phải cảm ơn Nguyên Vũ đã giữ được mạng sống của cô, nếu không cô không thể gặp lại Thiên Long, không thể gặp lại những người mà cô yêu mến. Đặc biệt cô không thể biết được sự thật cô và Thiên Long không phải là anh em ruột, sự thật bà Chi mới là mẹ ruột của cô và sự thật Nguyên Vũ mới là anh trai của cô.
Trong lúc Bà Chi và Hoàng Phượng đang xúc động trùng phùng thì một tốp người mặc đồng phục công an mang theo súng áp sát vây quanh Nguyên Vũ.
Nguyên Vũ bị sốc nặng khi biết Hoàng Phượng chính là em gái của mình khiến anh không thể ngồi dậy, lúc công an tới còng tay anh vì tội cấu kết với thư ký trưởng tập đoàn Hoàng Phượng làm giả hóa đơn chứng từ gây thiệt hại lớn cho tập đoàn sắt thép Hoàng Phượng anh cũng không hề có phản ứng.
Lúc anh bị cảnh sát giải đi anh mới bừng tỉnh phản kháng lại:
“Khoan đã, tôi muốn nói với mẹ tôi một câu.”
Cảnh sát cũng không làm khó Nguyên Vũ dẫn anh tới trước mặt Bà Chi.
Nguyên Vũ quỳ sụp xuống dưới chân Bà Chi và Hoàng Phượng, anh nhìn bà nói trong nghẹn ngào:
“Mẹ, con xin lỗi.”
Sau đó anh nhìn qua Hoàng Phượng nói:
“Anh xin lỗi em.”
Lời xin lỗi của Nguyên Vũ với Hoàng Phượng tuy muộn nhưng rất cần thiết. Anh phải thầm cảm ơn số phận vì anh chưa làm hại chính em gái ruột của mình.
Hoàng Phượng cúi xuống nhìn Nguyên Vũ nói:
“Anh yên tâm em sẽ mời bác sĩ giỏi nhất về chữa bệnh cho mẹ.”
Trong hoàn cảnh này cô cũng không cố chấp lỗi lầm mà Nguyên Vũ đã gây ra với mình nữa.
Sau khi Nguyên Vũ rời đi Thiên Long ra lệnh cho tài xế của Bà Chi đưa bà trở lại phòng bệnh. Ông Hoàng Hải quay trở lại phòng mệnh của Bà Phượng. Bà Diễm My muốn ở lại xem tình hình của Hoàng Phượng nhưng bị Thiên Long đóng chặt cửa phòng bệnh của cô buộc Bình Minh phải đưa bà về nhà.
Hùng sau khi chứng kiến mọi việc cũng mang một đầu óc hoang mang ra về.
Vừa đặt Hoàng Phượng xuống giường bệnh Thiên Long ngang nhiên cởi đồ trên người của cô xuống. Hoàng Phượng sợ anh làm bậy vội tố cáo:
“Em đang là bệnh nhân đó, anh đừng có làm càn.”
Thiên Long vẫn không ngừng động tác cởi đồ của Hoàng Phượng:
“Anh cũng chỉ xa em có bị thương những chỗ nào thôi.”
Đồ trên người Hoàng Phượng rớt xuống đập vào mắt Thiên Long là những vết trầy xước vừa kết vảy còn rớm máu đầy tay và chân của cô khiến anh đau lòng không thôi:
“Sao em lại nghĩ dại dột như vậy? Em định bỏ anh lại một mình à?”
Hoàng Phượng chạm nhẹ vào hai mu bàn tay bị thương của anh hỏi ngược lại:
“Còn anh sao lại bị thương thế này?”
Thiên Long lấy hộp thuốc vừa bôi cho Hoàng Phượng vừa nói:
“Anh nghĩ nếu em không xuất hiện anh sớm muộn gì cũng phát điên mất.”
Hoàng Phượng sờ lên cằm râu mọc lởm chởm của Thiên Long cười:
“Mới một ngày không gặp em anh đã khác như vậy rồi, anh không sợ em sẽ chê anh già sao?”
Dứt lời cô không đợi câu trả lời của anh mà chủ động ôm mặt anh kéo lại gần rồi hôn lên cằm của anh sau và cuối cùng tìm đến bờ môi của anh hôn. Nụ hôn của hai người ban đầu nhẹ nhàng sau đó trở nên vô cùng cuồng nhiệt như thủy triều dâng, một nụ hôn ngập tràn niềm vui hòa lẫn nước mắt của cả cô và anh. Hoàng Phượng khẽ đẩy anh ra, cô đưa hai tay lên lau nước mắt cho anh nói:
“Em cứ ngỡ cả đời này sẽ không được gặp lại anh nữa, không được ôm hôn anh nữa.”
Thiên Long khẽ hôn lên hai má đẫm nước mắt của cô nói:
“Còn anh nếu không gặp lại em anh không biết những ngày tháng tiếp theo anh sẽ phải sống thế nào?”
“Anh cắn em một cái đi.”
Thiên Long làm theo lời Hoàng Phượng cắn khẽ lên môi cô một cái:
“Đau không?”
“Không đau gì hết, anh cắn em một cái thật mạnh đi.”
Thiên Long cắn mút làn môi của cô đến rớm máu nhưng cô vẫn lắc đầu:
“Em vẫn có cảm giác không chân thật, giống như em đang chìm đắm trong một giấc mơ vậy.”
“Không phải là mơ, đó chỉ là một phép thử tình yêu của chúng ta mà thôi. Anh và em không phải là anh em ruột, chúng ta sinh ra để thuộc về nhau. Hoàng Phượng, anh yêu em.”
Dứt lời Thiên Long tìm đến môi của Hoàng Phượng hôn. Cô không dám nhắm mắt lại vì sợ rằng khi mở mắt ra anh không còn ở bên mình nữa, cô hoang mang mò vào vị trí giữa đùi như thể hai đùi của anh tìm đến người anh em khổng lồ của anh vừa bóp nhẹ vừa nói.
“Chúng ta có được làm chuyện này nữa không anh?”
Thiên Long nhìn cô đau lòng:
“Không được.”
Thiên Long có thể nói là nghiện cơ thể của Hoàng Phượng, mỗi giây mỗi phút bên cô anh chỉ muốn được hôn cô, được làm chuyện đó với cô. Thế nhưng anh ý thức được cô vừa bị tai nạn, anh không thể vì ham muốn cá nhân của mình mà làm ảnh hưởng đến sức khỏe của cô.
Anh vừa dứt lời cô liền bật khóc nức nở:
“Anh nói chúng ta không phải anh em, vậy sao chúng ta không thể quan hệ với nhau? Có khi nào mọi người đang lừa dối em không?”
“Không ai lừa dối em cả, tại em đang bị thương.”
“Em chỉ bị thương ở tay và chân thôi, chỗ đó của em không bị thương. Em muốn làm chuyện đó với anh.”
Chỉ vì chứng minh cho Hoàng Phượng rằng cô không phải là mơ mà Thiên Long khiến cho cô phải khóc lóc van xin:
“Đủ rồi, em biết mình không phải là mơ rồi, anh dừng lại đi nãy giờ anh làm em cả tiếng đồng hồ rồi. Bác sĩ đang gõ cửa vào thăm khám cho em kìa.”
“Nói em yêu anh đi rồi anh tha.”
“Thiên Long, em yêu anh.”
Hài lòng với câu trả lời của Hoàng Phượng, anh chạy nước rút rồi xuất ồ ạt vào bên trong cơ thể của cô. Sai đó anh mới thu thập hiện trường rồi mở cửa cho bác sĩ vào phòng. Lẽ ra anh phải ra ngoài, tuy nhiên anh vẫn mặt dày ngồi lại tại phòng bệnh của Hoàng Phượng theo dõi nhất cử nhất động của bác sĩ.
Cô bị đau nhưng người đau và lo lắng lại là anh. Nhìn thấy nét mặt căng thẳng của Thiên Long, Bác sĩ trấn an.
“Cô ấy chỉ bị thương phần mềm thôi, anh không nên lo lắng nhiều như vậy.”
Lúc này nét mặt của Thiên Long mới giãn ra được một chút.
“Em sợ tay chân em có sẹo.” Hoàng Phượng nhõng nhẽo nói với Thiên Long.
“Em dù có thế nào anh vẫn yêu.”
“Nhưng mà em không tự tin để mặc váy.”
Thấy Hoàng Phượng lo lắng, Thiên Long nói với bác sĩ:
“Có cách nào để các vết thương này không để lại sẹo không?”
“Bệnh nhân nên ăn kiêng kết hợp với loại thuốc của chúng tôi, tôi nghĩ sẽ không để lại sẹo.”
Sau khi bác sĩ đi khỏi Thiên Long ngồi săm soi mấy vết thương của Hoàng Phượng.
“Em muốn anh ở góa cả đời có phải không?”
“Tại lúc đó em rất sốc.”
Thiên Long hôn lên trán cô đầy cưng chiều:
“Từ nay em không được phép làm những việc tương tự nữa, có gì chúng ta cùng ngồi bàn bạc với nhau. Em mà xảy ra chuyện gì một lần nữa anh sẽ không sống nổi đâu.”
“Em biết rồi.”
Hoàng Phượng đề nghị bác sĩ chuyển mình sang ở cùng phòng với Bà Chi để tiện chăm sóc bà vì hiện tại ngoài cô không còn ai bên cạnh bà hết.
Khi ông Thành Công quay trở lại Hà Nội thì biết được sự thật Nguyên Vũ không phải con trai ruột của mình và chuyện ngày xưa Bà Chi bỏ đi là vì bị ba mẹ của ông ép.
Mặc dù có mặt Thiên Long và Hoàng Phượng trong phòng bệnh nhưng ông Thành Công vẫn nắm chặt tay của Bà Chi nói trong nghẹn ngào:
“Xin lỗi vì anh đã hiểu lầm em.”
“Anh không có lỗi gì cả, người có lỗi là em.”
“Anh muốn mang em sang Mỹ chữa bệnh.”
“Anh không nên làm như vậy, anh còn vợ con của mình.”
Thiên Long và Hoàng Phượng sợ làm cản trở cuộc trò chuyện của ông Thành Công và Bà Chi nên lặng lẽ đi qua phòng bệnh của bà Phượng.
Lúc này trong phòng bệnh của bà Phượng còn có bà Diễm My và ông Hoàng Hải.
Vì ông Hoàng Hải luôn ở bệnh viện chăm sóc bà Phượng nên bà Diễm My không có dịp nói chuyện với ông.
“Hôm trước thằng Minh đòi em đưa nó tới gặp mặt ông bà nội của nó.”
Ông Hoàng Hải trách móc bà Diễm My:
“Sao em không nói với anh một tiếng để anh đưa mẹ con em đi. Qua bên đó gia đình Việt có làm khó gì mẹ con em không!”
Bà Diễm My mỉm cười:
“Lúc thằng Minh xuất hiện ở nhà anh Việt, ba của anh ấy còn gọi nhầm nó là anh Việt. Kết quả em và con liền nhìn thấy anh ấy từ trên lầu đi xuống.”
Ông Hoàng Hải không thể tin vào điều mình vừa nghe:
“Có chuyện đó thật hả?”
Bà Diễm My khẽ gật đầu.
Ông Hoàng Hải lập tức đứng dậy:
“Nó chưa chết thì để anh đi đánh cho nó một trận chết luôn. Ai đời vợ con thì để người khác làm bia chắn đạn, còn hắn thì giả chết sống chui sống lủi không chịu xuất hiện.”
Ông Hoàng Hải theo ánh mắt của bà Diễm My nhìn ra hướng cửa thì thấy một người đàn ông trung niên xuất hiện cùng Bình Minh ở cửa phòng bệnh của bà Phượng, người đàn ông này cũng rất giống với Bình Minh.
Ông Hoàng Hải đi tới nắm cổ người đàn ông trách móc:
“Sao mày không chết luôn đi mà giờ mới xuất hiện.”
“Tao xin lỗi. Khi đó tao bị thương nặng quá bố mẹ tao đưa tao qua Mỹ điều trị, tao mới về Việt Nam mấy năm nay thôi.”
Ông Hoàng Hải chìa tay ra trước:
“Không cần xin lỗi, trả tiền nuôi con của mày cho tao đi.”
Ông Việt nói:
“Chuyện đó nói sau đi. Tao muốn tới đây để thông báo cho mày tao muốn đón My với con của tao về.”
Ông Hoàng Hải phất tay:
“My thì tao không giữ nhưng thằng Minh mày phải để nó ở lại giúp tao quản lý tập đoàn Hoàng Phượng.”
“Không được, công ty của tao cũng đang cần người quản lý.”
Thiên Long nghe ông Hoàng Hải và ông Việt cãi nhau lớn thì lên tiếng:
“Mời ba với bác ra ngoài tranh luận để mẹ của con nghỉ ngơi ạ!”
Ông Hoàng Hải ném cho Thiên Long một ánh mắt cảnh cáo sau đó đuổi hết mọi người ra khỏi phòng:
“Anh em nhà con đi phân chia công việc quản lý tập đoàn Hoàng Phượng giúp ba nhanh, ba phải đưa mẹ của con đi nghỉ dưỡng.”
Thiên Long vừa bị ông Hoàng Hải đẩy ra khỏi phòng liền quay lại hỏi ông:
“Ba định đưa mẹ con đi đâu? Ba đã xin ý kiến của ba con chưa?”
Ông Hoàng Hải không trả lời Thiên Long mà đóng sập cửa lại.
Bà Phượng lúc này không thể nằm im, bà ngồi dậy nhìn ông Hoàng Hải nói:
“Anh lại dở trò trẻ con gì thế?”
Ông Hoàng Hải ôm ba Phượng ngồi lên đùi của mình rồi gác cằm lên cổ của bà nói:
“Chúng ta qua đảo Phượng sống nhé, anh sẽ điều bác sĩ theo để chăm sóc em.”
“Anh không sợ chồng của em đánh gãy chân anh à?”
“Anh cho hắn ta mượn vợ của anh mấy chục năm rồi, giờ nó mà dám cản anh thì anh mới là người đánh gãy chân của nó.”
Ông Thành Công biết suốt mấy chục năm sống chung bà Phượng không hề dành tình cảm cho mình, nhưng bà và Thiên Long là người quan trọng giúp ông vượt qua thời điểm bà Chi bỏ ông đi vì vậy ông luôn chân trọng quyết định của bà. Hiện tại bà Chi bị ung thư ông cũng không thể bỏ mặc bà một mình được.
Một tuần sau, ông Thành Công đưa Bà Chi qua Mỹ chữa bệnh, ông Việt đón bà Diễm My về nhà, còn ông Hoàng Hải đưa bà Phượng đi đảo Phượng nghỉ dưỡng.
Thiên Long, Hoàng Phượng và Bình Minh ba người đang ngồi ở phòng khách nhà ông Hoàng Hải, mặt ai nấy đều bí xị.
Thiên Long lên tiếng:
“Ba của anh đi Mỹ, công việc ở tập đoàn Thiên Long đều do anh quán xuyến nên rất bận.”
Bình Minh cũng nói thêm vào:
“Công ty Bình Minh của ba anh hiện tại rất cần anh nên anh không thể một lúc điều hành công việc ở hai nơi.”
Hoàng Phượng tức giận đứng lên nói:
“Em cũng chẳng phải con ruột của bố nên em chẳng quan tâm tới công công việc ở tập đoàn Hoàng Phượng.”
Dứt lời cô quay qua Thiên Long nói:
“Còn nữa hôm nay em cấm anh ngủ ở phòng của em.”
Dứt lời Hoàng Phượng đi về phòng của mình.
Thiên Long vội đứng dậy chạy theo Hoàng Phượng bế bổng cô lên năn nỉ:
“Được rồi, anh sẽ qua phụ em quản lý tập đoàn Hoàng Phượng được chưa bà xã?”
“Anh đừng có dụ em.”
“Ngày nào bố của em cũng nói anh làm sao để bố em nhanh được bế cháu. Em không cho anh ngủ chung thì lấy đâu ra cháu cho bố của em bế?”
“Bố của em không phải là bố của anh hay sao mà anh phải sợ?”
“Em cứ bắt anh ngủ chay thế này thì người anh em của anh không sớm thì muộn cũng bị liệt dương vì nín nhịn. Lúc đó bố của em muốn có cháu ngoại cũng không có đâu.”
Nghe nói đến liệt dương Hoàng Phượng sợ hãi cho anh ngủ trong phòng của mình để thỏa mãn sinh lý vô cùng cao của anh.
Một tháng sau Hoàng Phượng nhận tin vui đang mang thai ở được 8 tuần, bà Chi cũng phẫu thuật ung thư thành công về nước kịp thời gian dự đám cưới cổ tích giữa Thiên Long và Hoàng Phượng.
Đám cưới của cặp đôi Thiên Long và Hoàng Phượng do chính tay ông Hoàng Hải và bà Phượng chuẩn bị từ A tới Z tại đảo Phượng Nha Trang với sự góp mặt của tất cả người thân và bạn bè của hai người. Một điều đặc biệt đứng trên sân khấu của tiệc cưới có tới ba cặp đôi ba mẹ đại diện cho cô dâu chú rể là cặp đôi ông Hoàng Hải và bà Phượng, cặp đôi công Thành Công và bà Chi và cặp đôi bà Diễm My và ông Việt.
Lúc Hoàng Phượng ném hoa cưới cả Bình Minh, Thiên Đăng, Hùng cũng bon chen vào bắt hoa. Cuối cùng Ngọc Hà là người bắt được hoa cưới của Hoàng Phượng.
Cứ ngỡ rằng ông trời thiếu công bằng với Thiên Long khi bắt anh phải mang trong mình căn bệnh ám ảnh cưỡng chế không thể thể gần gũi với phụ nữ suốt đời. Nào ngờ số phận lại sắp đặt cho anh một Hoàng Phượng vô cùng xinh đẹp, người anh có thể gần gũi, có thể yêu, có thể thương, có thể cùng nhau sinh thật nhiều những đứa con dễ thương. Dẫu rằng có lúc tình yêu của anh và cô bị ông trời thử thách vô cùng nghiệt ngã, cuối cùng đi một vòng tròn định mệnh cô và anh vẫn thuộc về nhau, vẫn cùng nắm tay nhau đi hết quãng đường đời phía trước…
HẾT
“Tôi xin cậu nể tình tôi là vợ trước của ba cậu bỏ qua chuyện này cho tôi được không? Dù sao thì thứ tôi cần cũng chỉ là cái danh ba cho con trai của tôi. Cũng như cậu, tôi biết cậu không phải con ruột của ông ấy, nhưng cậu vừa có danh lại có cả phận.”
Trước đây Bà Chi sống cùng ông Thành Công như vợ chồng nhưng sau hai năm chung sống bà không thể mang bầu. Ba mẹ của ông liên tiếp gặp bà gây sức ép bắt bà phải rời khỏi ông. Họ cho rằng bà không biết sinh con mà gia đình họ chỉ có một mình ông Thành Công nối dõi.
Vì vậy mặc dù rất yêu ông Thành Công nhưng bà vẫn phải bỏ ông ra đi. Không ngờ bà chỉ vừa gặp bố của Nguyên Vũ bà liền có bầu.
Bà vẫn theo dõi cuộc sống của ông Thành Công và biết được ông lấy bà Phượng khi bà đã có con riêng. Hai người cũng không hề có con chung.
Gần đây bà thấy trong người không khỏe, bà đi khám bệnh kết quả bà bị ung thư vú. Biết mình không còn sống được bao lâu bà muốn trước khi bà chết bà muốn cho Nguyên Vũ một gia đình vì vậy bà làm giấy tờ ADN giả.
Đúng như bà nghĩ, ông Thành Công
không hề nghi ngờ bà nhưng Thiên Long thì không.
Thấy Thiên Long không đáp lại, Bà Chi bước từ trên giường bước xuống quỳ rạp trước mặt anh van xin:
“Tôi bị ung thư chỉ còn sống được ít ngày, xin cậu thương tình bỏ qua cho con tôi được không?”
“Mẹ.”
Nguyên Vũ đẩy cửa bước vào thấy Bà Chi đang quỳ rạp dưới chân Thiên Long thì mất bình tĩnh, anh sải bước tới trước mặt Thiên Long vung tay đấm thật mạnh vào mặt kèm theo lời nói như sấm rền:
“Mày đã làm gì mẹ tao?”
Nguyên Vũ cúi xuống đỡ Bà Chi dậy nhưng bị bà gạt tay từ chối:
“Con để mặc mẹ, cậu ta không làm gì mẹ cả.”
Không phải Bà Chi bỏ đi theo người khác như lời của ba anh nói mà bà bị ông bà nội của anh ép. Bỗng nhiên Thiên Long có sự thương hại đối với bà thậm chí lúc này bị Nguyên Vũ đánh anh cũng không đánh trả lại.
Nhìn thấy tập giấy tờ trên giường bệnh của Bà Chi, Nguyên Vũ nhặt lên xem. Khi biết nguyên nhân mẹ của mình khóc anh liền ném tờ giấy vào mặt Thiên Long rồi ôm lấy Bà Chi nói:
“Con chỉ cần mẹ thôi, con chỉ mong mẹ sống mãi bên cạnh con. Ông ta, việc làm của ông ta và cả tiền của ông ta con đều không cần. Trả hết cho cậu ấy.”
Có được Hoàng Phượng với Nguyên Vũ là có được cả thế giới. Tiền tài, danh vọng với anh ta không còn quan trọng nữa.
Thấy Bà Chi và Nguyên Vũ ôm nhau khóc, không hiểu sao Thiên Long có cảm giác rất đau lòng. Thật ra với anh từ lúc biết mình và Hoàng Phượng là anh em, mọi thứ trở nên vô nghĩa. Kể cả lúc này anh chiến thắng Nguyên Vũ một cách áp đảo anh cũng không cảm thấy vui. Anh lặng lẽ đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh của Bà Chi.
Trước đó, Hoàng Phượng được Nguyên Vũ bế ngồi lên chiếc xe đẩy sau đó lấy khẩu trang cho cô mang vào. Anh cúi xuống hôn cô qua lớp khẩu trang một cái rồi rời đi:
“Em ngồi đây đợi, lát nữa anh gọi cậu ta nói chuyện em sẽ được nhìn thấy cậu ta. Em nên nhớ mẹ của cậu ta đang điều trị tại đây, đừng làm anh thất vọng.”
Dứt lời Nguyên Vũ đẩy xe đẩy tới trước cửa phòng rồi mở hé cửa, anh còn dặn anh tài xế đứng trông coi Hoàng Phượng cẩn thận rồi mới về phòng.
Lời nói của Nguyên Vũ rất nhẹ nhàng nhưng chứa đựng trong đó là lời cảnh cáo rất thâm sâu. Hoàng Phượng không phải không hiểu ra.
Cô ngồi suy nghĩ không biết khi nào cô sẽ được nhìn thấy Thiên Long? Không biết khi nhìn thấy anh cô sẽ phản ứng như thế nào? Chợt hình bóng quen thuộc xuất hiện ngay trước mắt. Nghĩ mình đang gặp ảo giác cô đưa tay lên dụi mắt nhưng hình ảnh của anh càng rõ ràng.
Cô muốn ghi sâu vào tâm trí hình dáng, gương mặt quen thuộc của anh nhưng chưa kịp nhìn kỹ thì nước mắt đã làm nhòe đi hình ảnh của anh.
Có ai hiểu cái cảm giác yêu nhau mà không thể đến được với nhau? Có ai hiểu cảm giác người mình yêu là anh trai ruột của mình?
Hai người chỉ cách nhau một cánh cửa mà cảm giác như cách nhau cả nghìn trùng vạn dặm.
Hoàng Phượng không kìm nén được mình mà bật khóc thành tiếng thật lớn.
Anh tài xế không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Hoàng Phượng nên lo lắng hỏi:
“Cô đau à? Nếu cô không thể xuất viện để tôi nói cậu chủ cho cô ở lại thêm vài ngày.”
Anh tài xế được Nguyên Vũ dặn khi nào anh và một người đàn ông đứng trước cửa phòng thì canh chừng Hoàng Phượng cho cẩn thận vì vậy sự xuất hiện bất ngờ của Thiên Long anh ta không biết là ai.
Hoàng Phượng nghe anh tài xế hỏi thì lắc đầu, cô vẫn không ngừng khóc. Điều đó khiến anh tài xế cảm thấy áy náy vì dù gì anh ta là người làm cô bị thương, anh ta nghĩ anh ta phải có trách nhiệm.
Nói là làm anh ta lập tức chạy về phòng đối diện khiến cửa phòng mở lớn.
Thiên Long thấy cửa phòng đối diện mở thì ngước mắt nhìn. Hoàng Phượng lập tức lấy tay che mặt mình lại.
Mặc dù đeo khẩu trang, lại bị che đi cả khuôn mặt nhưng mái tóc dài kia sao anh cảm thấy rất quen thuộc.
Vì Thiên Long đang dựa lưng vào cửa phòng bệnh của Bà Chi nên anh tài xế lịch sự lên tiếng:
“Làm ơn tránh chỗ, tôi muốn vào phòng.”
Thiên Long không quan tâm tới lời anh tài xế nói là gì, anh đi thẳng về phía cửa phòng đối diện. Tuy nhiên, khi anh vừa bước tới trước mặt Hoàng Phượng đã bị Nguyên Vũ xông ra từ phòng bệnh của Bà Chi đạp mạnh vào người kèm lời nói bất bình:
“Mày muốn làm gì?”
Thiên Long bất ngờ bị Nguyên Vũ đạp nên ngã nhào xuống hành lang bệnh viện.
Bình Minh và Hùng đang say sưa tám chuyện trước cửa phòng bệnh của bà Phượng nhìn thấy Thiên Long bị Nguyên Vũ đánh bất ngờ chạy lại xem.
Điều bất ngờ bị Nguyên Vũ đánh nhưng Thiên Long không hề đánh lại. Ánh mắt của anh vẫn hướng về phía Hoàng Phượng, anh sợ nếu rời đi dù chỉ một giây cô sẽ biến mất.
Anh đứng dậy đi về phía cô thì bị Nguyên Vũ liên tiếp đấm vào người kèm lời la hét:
“Mày tránh xa cô ấy cho tao.”
Bà Chi thấy Nguyên Vũ mất bình tĩnh thì lao vào ngăn cản nhưng Nguyên Vũ vẫn liên tiếp đánh vào người Thiên Long như đánh vào bao cát. Mặc cho bọ đánh ánh mắt của Thiên Long vẫn hướng về phía Hoàng Phượng:
“Hoàng Phượng là em phải không?”
Bình Minh và Hùng thấy Thiên Long bị Nguyên Vũ đánh mà anh đánh trả lại đã nghĩ có gì đó sai sai. Hiện tại hai người đã rõ, thì ra người mà tài xế riêng của Bà Chi tông phải là Hoàng Phượng. Chỉ có Hoàng Phượng mới làm Thiên Long mất tập chung như vậy.
Bình Minh mặc Nguyên Vũ và Thiên Long đang đánh nhau hỗn loạn anh đi đến lấy hai tay đang bưng mặt của Hoàng Phượng xuống rồi gỡ khẩu trang trên mặt của cô ra. Nhìn thấy đúng là em gái của mình anh bật khóc:
“Jerry của anh, tại sao em lại dại dột như thế? Tại sao em lại lao vào xe của người ta tự tử? Em có biết mọi người lo lắng cho em thế nào không?”
Lúc này nhìn rõ ràng người ngồi trên xe lăn là ai Thiên Long mới đứng dậy đánh trả lại Nguyên Vũ.
“Mày đã làm gì em ấy khiến em ấy khóc như vậy?”
Nguyên Vũ vừa né tránh những cú đấm của Thiên Long vừa bất bình lên tiếng:
“Tao mới là người hỏi mày câu đó, mày đã làm gì mà khiến em ấy phải phải tự tử? Mọi thứ của mày tao không cần, tao chỉ lấy lại em ấy vì em ấy mới chính là của tao.”
“Mày đừng mơ.”
Thiên Long dùng một cước hạ gục Nguyên Vũ nằm xuống nền hành lang bệnh viện rồi anh ngồi đè lên người anh ta.
Bà Chi không ngừng khóc lóc van xin Thiên Long dừng tay đừng đánh Nguyên Vũ còn Hoàng Phượng lúc này khóc tưởng chừng có thể ngất đi.
“Dừng lại hết đi.”
Giọng nói uy nghiêm của ông Hoàng Hải vang lên đúng lúc khiến Thiên Long đang ngồi trên người Nguyên Vũ khựng lại động tác đấm vào mặt anh ta.
Bà Diễm My cũng vội chạy tới chỗ Hoàng Phượng, nhìn thấy cô mặc đồ bệnh nhân ngồi xe lăn, cánh tay và chân của cô đầy vết trầy xước nét mặt của bà lập tức tái mét:
“Con gái, con đã suy nghĩ dại dột rồi xảy ra chuyện gì phải không?”
Hoàng Phượng vội ôm chặt lấy bà Diễm My khóc:
“Mẹ nói cho con biết đi, con phải làm thế nào bây giờ? Con phải làm sao để đối mặt với anh ấy bây giờ? Sống mà không có anh ấy con không thể sống nổi.”
Thiên Long nghe Hoàng Phượng nói liền đứng dậy khỏi người Nguyên Vũ đi đến giành lấy cô trong lòng bà Diễm My ôm cô lên. Anh cúi xuống hôn lên môi cô trước mặt mọi người:
“Anh sẽ đưa em qua Anh sống. Ở đó chỉ có anh và em, không có ai khác. Vậy nên em không cần lo lắng ánh mắt hay lời dị nghị của người đời.”
Dứt lời Thiên Long ngang nhiên ôm Hoàng Phượng rời khỏi. Anh nguyện vứt bỏ mọi thứ người thân, tiền tài, danh vọng để đổi lấy tình yêu của cô.
Ông Hoàng Hải thấy Thiên Long ôm Hoàng Phượng đi thì cản lại:
“Anh ôm con gái của tôi đi đâu đó?”
Thiên Long nhìn ông Hoàng Hải bằng ánh mắt đầy cương nghị:
“Tuổi trẻ của ba vì một sai lầm mà mất đi mẹ của con, không lẽ ba cũng muốn con đi vào vết xe đổ của ba hay sao?”
Bị con trai vỗ mặt ông Hoàng Hải tức giận quát lớn:
“Con bị điên rồi à? Con bé đang bị đau như thế, mẹ của con cũng vừa mổ. Con phát rồ gì mà đem con bé qua Anh sống?”
Thiên Long không nghe lời ông Hoàng Hải nói vẫn ôm Hoàng Phượng đi.
Bà Diễm My vội chạy theo Thiên Long níu anh lại rồi mở túi xách đưa cho Hoàng Phượng chiếc lắc tay nói:
“Đây là vật kỷ niệm của mẹ ruột con để lại, đã đến lúc mẹ trao nó cho con rồi.”
Tất cả mọi người đều không hiểu lời của bà Diễm My vừa nói nhưng Bà Chi lại rất rõ. Bà đứng dậy nắm lấy bàn tay của Hoàng Phượng chỉ vào chiếc lắc tay bà cẩm Vân vừa đưa hỏi:
“Xin hỏi chiếc lắc tay này chị nhặt được ở đâu?”
Chiếc lắc tay bằng bạc trên cổ tay Bà Chi với chiếc lắc tay trên cổ tay của Hoàng Phượng giống nhau như đúc. Trên mỗi chiếc lắc tay còn có một nửa mặt trái tim nếu ghép lại với nhau sẽ thành hình trái tim nguyên vẹn. Nửa trái tim của Bà Chi khắc chữ Vũ, còn nửa trái tim của Hoàng Phượng khắc chữ Thư.
Bà Chi cởi chiếc lắc tay ra đem hai mặt trái tim ghép lại với nhau trong con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người.
Bà Diễm My lên tiếng đáp lại bà Chi:
“Cách đây hai mươi hai năm con bé bị bỏ rơi tại bệnh viện, vợ chồng chúng tôi xin về nuôi. Trong giỏ đồ người ta để lại có mảnh giấy và chiếc lắc tay này.”
“Ầm.”
Bà Diễm My như vừa quăng cho tất cả mọi người tại sảnh của bệnh viện một quả bom hạng nặng. Hoàng Phượng không phải con ruột của ông Hoàng Hải và bà Diễm My mà là con ruột của Bà Chi.
Điều đó đồng nghĩa với Thiên Long và Hoàng Phượng không hề có máu mủ tình thân gì mà Nguyên Vũ mới chính là anh trai ruột của cô.
Bà Diễm My không có ý định nói lên sự thật nhưng khi bà biết bệnh tình của Bà Chi bà muốn gặp ánh Phượng ngay lập tức để nói cho cô biết cô không phải là con ruột của bà và ông Hoàng Hải. Bà biết bệnh ung thư mà Bà Chi đang mắc phải rất nguy hiểm.
Thiên Long quay lại nhìn ông Hoàng Hải và bà Diễm My với vẻ mặt ngơ ngác hỏi:
“Vậy con và Hoàng Phượng vẫn có thể lấy nhau rồi sinh con phải không ạ?”
Ông Hoàng Hải một lần nữa mất kiên nhẫn quát vào mặt Thiên Long:
“Còn không nhanh mang con bé đi kiểm tra xem có bị gì không? Nếu không may có bầu rồi mà ảnh hưởng đến cháu ngoại, cháu nội của tôi thì anh coi chừng với tôi.”
“Dạ vâng.”
Thiên Long ngoan ngoãn như một đứa trẻ bế Hoàng Phượng quay trở lại phòng bệnh thì cô lên tiếng:
“Khoan đã, em muốn nói chuyện với mẹ một lát.”
Thiên Long tỏ vẻ lo lắng nói:
“Anh không muốn rời xa em đâu.”
Hoàng Phượng nhéo nhẹ chóp mũi của anh nói:
“Ai nói em rời xa anh, em chỉ muốn nói chuyện với mẹ một lát.”
Thiên Long đặt Hoàng Phượng xuống nhưng sợ cô chạy đi anh còn đứng một bên ôm cô.
Hoàng Phượng nắm bàn tay đang run rẩy của Bà Chi gọi lên một tiếng:
“Mẹ.”
Tiếng gọi mẹ của Hoàng Phượng khiến Bà Chi xúc động, hai hàng nước mắt không ngừng trào ra.
Hoàng Phượng cũng không cầm được nước mắt, một hồi sau cô mới có thể nói tiếp:
“Mẹ con mình không phải đi Mỹ nữa, con sẽ mời bác sĩ chuyên khoa ung bướu giỏi nhất thế giới chữa trị cho mẹ.”
Nghe Nguyên Vũ kể về cuộc sống tủi nhục của Bà Chi, không những vậy Bà Chi bị ung thư vú Hoàng Phượng không khỏi xót xa. Hiện tại biết bà là mẹ ruột của mình cô càng thương hơn.
Bà Chi ôm chầm lấy Hoàng Phượng nói trong nghẹn ngào:
“Mẹ xin lỗi. Ngày đó bố con mất đúng ngày con ra đời. Một mình mẹ không thể nuôi hai anh em con nên mẹ không còn cách nào khác.”
Bà Chi nói đến đây thì khóc nấc không thể nói tiếp.
“Con không trách mẹ.”
Nếu Hoàng Phượng không được nghe Nguyên Vũ kể về cuộc sống khó khăn tủi nhục của Bà Chi và anh, chắc hẳn cô cũng có lời trách móc bà. Nhưng hiện tại cô biết được sự thật hơn nữa cô còn được nuôi dưỡng, lớn lên trong thân phận thiên kiêm tiểu thư của một trong những tỷ phú đô la của Việt Nam cô phải thầm cảm ơn bà mới đúng.
Cô còn phải cảm ơn Nguyên Vũ đã giữ được mạng sống của cô, nếu không cô không thể gặp lại Thiên Long, không thể gặp lại những người mà cô yêu mến. Đặc biệt cô không thể biết được sự thật cô và Thiên Long không phải là anh em ruột, sự thật bà Chi mới là mẹ ruột của cô và sự thật Nguyên Vũ mới là anh trai của cô.
Trong lúc Bà Chi và Hoàng Phượng đang xúc động trùng phùng thì một tốp người mặc đồng phục công an mang theo súng áp sát vây quanh Nguyên Vũ.
Nguyên Vũ bị sốc nặng khi biết Hoàng Phượng chính là em gái của mình khiến anh không thể ngồi dậy, lúc công an tới còng tay anh vì tội cấu kết với thư ký trưởng tập đoàn Hoàng Phượng làm giả hóa đơn chứng từ gây thiệt hại lớn cho tập đoàn sắt thép Hoàng Phượng anh cũng không hề có phản ứng.
Lúc anh bị cảnh sát giải đi anh mới bừng tỉnh phản kháng lại:
“Khoan đã, tôi muốn nói với mẹ tôi một câu.”
Cảnh sát cũng không làm khó Nguyên Vũ dẫn anh tới trước mặt Bà Chi.
Nguyên Vũ quỳ sụp xuống dưới chân Bà Chi và Hoàng Phượng, anh nhìn bà nói trong nghẹn ngào:
“Mẹ, con xin lỗi.”
Sau đó anh nhìn qua Hoàng Phượng nói:
“Anh xin lỗi em.”
Lời xin lỗi của Nguyên Vũ với Hoàng Phượng tuy muộn nhưng rất cần thiết. Anh phải thầm cảm ơn số phận vì anh chưa làm hại chính em gái ruột của mình.
Hoàng Phượng cúi xuống nhìn Nguyên Vũ nói:
“Anh yên tâm em sẽ mời bác sĩ giỏi nhất về chữa bệnh cho mẹ.”
Trong hoàn cảnh này cô cũng không cố chấp lỗi lầm mà Nguyên Vũ đã gây ra với mình nữa.
Sau khi Nguyên Vũ rời đi Thiên Long ra lệnh cho tài xế của Bà Chi đưa bà trở lại phòng bệnh. Ông Hoàng Hải quay trở lại phòng mệnh của Bà Phượng. Bà Diễm My muốn ở lại xem tình hình của Hoàng Phượng nhưng bị Thiên Long đóng chặt cửa phòng bệnh của cô buộc Bình Minh phải đưa bà về nhà.
Hùng sau khi chứng kiến mọi việc cũng mang một đầu óc hoang mang ra về.
Vừa đặt Hoàng Phượng xuống giường bệnh Thiên Long ngang nhiên cởi đồ trên người của cô xuống. Hoàng Phượng sợ anh làm bậy vội tố cáo:
“Em đang là bệnh nhân đó, anh đừng có làm càn.”
Thiên Long vẫn không ngừng động tác cởi đồ của Hoàng Phượng:
“Anh cũng chỉ xa em có bị thương những chỗ nào thôi.”
Đồ trên người Hoàng Phượng rớt xuống đập vào mắt Thiên Long là những vết trầy xước vừa kết vảy còn rớm máu đầy tay và chân của cô khiến anh đau lòng không thôi:
“Sao em lại nghĩ dại dột như vậy? Em định bỏ anh lại một mình à?”
Hoàng Phượng chạm nhẹ vào hai mu bàn tay bị thương của anh hỏi ngược lại:
“Còn anh sao lại bị thương thế này?”
Thiên Long lấy hộp thuốc vừa bôi cho Hoàng Phượng vừa nói:
“Anh nghĩ nếu em không xuất hiện anh sớm muộn gì cũng phát điên mất.”
Hoàng Phượng sờ lên cằm râu mọc lởm chởm của Thiên Long cười:
“Mới một ngày không gặp em anh đã khác như vậy rồi, anh không sợ em sẽ chê anh già sao?”
Dứt lời cô không đợi câu trả lời của anh mà chủ động ôm mặt anh kéo lại gần rồi hôn lên cằm của anh sau và cuối cùng tìm đến bờ môi của anh hôn. Nụ hôn của hai người ban đầu nhẹ nhàng sau đó trở nên vô cùng cuồng nhiệt như thủy triều dâng, một nụ hôn ngập tràn niềm vui hòa lẫn nước mắt của cả cô và anh. Hoàng Phượng khẽ đẩy anh ra, cô đưa hai tay lên lau nước mắt cho anh nói:
“Em cứ ngỡ cả đời này sẽ không được gặp lại anh nữa, không được ôm hôn anh nữa.”
Thiên Long khẽ hôn lên hai má đẫm nước mắt của cô nói:
“Còn anh nếu không gặp lại em anh không biết những ngày tháng tiếp theo anh sẽ phải sống thế nào?”
“Anh cắn em một cái đi.”
Thiên Long làm theo lời Hoàng Phượng cắn khẽ lên môi cô một cái:
“Đau không?”
“Không đau gì hết, anh cắn em một cái thật mạnh đi.”
Thiên Long cắn mút làn môi của cô đến rớm máu nhưng cô vẫn lắc đầu:
“Em vẫn có cảm giác không chân thật, giống như em đang chìm đắm trong một giấc mơ vậy.”
“Không phải là mơ, đó chỉ là một phép thử tình yêu của chúng ta mà thôi. Anh và em không phải là anh em ruột, chúng ta sinh ra để thuộc về nhau. Hoàng Phượng, anh yêu em.”
Dứt lời Thiên Long tìm đến môi của Hoàng Phượng hôn. Cô không dám nhắm mắt lại vì sợ rằng khi mở mắt ra anh không còn ở bên mình nữa, cô hoang mang mò vào vị trí giữa đùi như thể hai đùi của anh tìm đến người anh em khổng lồ của anh vừa bóp nhẹ vừa nói.
“Chúng ta có được làm chuyện này nữa không anh?”
Thiên Long nhìn cô đau lòng:
“Không được.”
Thiên Long có thể nói là nghiện cơ thể của Hoàng Phượng, mỗi giây mỗi phút bên cô anh chỉ muốn được hôn cô, được làm chuyện đó với cô. Thế nhưng anh ý thức được cô vừa bị tai nạn, anh không thể vì ham muốn cá nhân của mình mà làm ảnh hưởng đến sức khỏe của cô.
Anh vừa dứt lời cô liền bật khóc nức nở:
“Anh nói chúng ta không phải anh em, vậy sao chúng ta không thể quan hệ với nhau? Có khi nào mọi người đang lừa dối em không?”
“Không ai lừa dối em cả, tại em đang bị thương.”
“Em chỉ bị thương ở tay và chân thôi, chỗ đó của em không bị thương. Em muốn làm chuyện đó với anh.”
Chỉ vì chứng minh cho Hoàng Phượng rằng cô không phải là mơ mà Thiên Long khiến cho cô phải khóc lóc van xin:
“Đủ rồi, em biết mình không phải là mơ rồi, anh dừng lại đi nãy giờ anh làm em cả tiếng đồng hồ rồi. Bác sĩ đang gõ cửa vào thăm khám cho em kìa.”
“Nói em yêu anh đi rồi anh tha.”
“Thiên Long, em yêu anh.”
Hài lòng với câu trả lời của Hoàng Phượng, anh chạy nước rút rồi xuất ồ ạt vào bên trong cơ thể của cô. Sai đó anh mới thu thập hiện trường rồi mở cửa cho bác sĩ vào phòng. Lẽ ra anh phải ra ngoài, tuy nhiên anh vẫn mặt dày ngồi lại tại phòng bệnh của Hoàng Phượng theo dõi nhất cử nhất động của bác sĩ.
Cô bị đau nhưng người đau và lo lắng lại là anh. Nhìn thấy nét mặt căng thẳng của Thiên Long, Bác sĩ trấn an.
“Cô ấy chỉ bị thương phần mềm thôi, anh không nên lo lắng nhiều như vậy.”
Lúc này nét mặt của Thiên Long mới giãn ra được một chút.
“Em sợ tay chân em có sẹo.” Hoàng Phượng nhõng nhẽo nói với Thiên Long.
“Em dù có thế nào anh vẫn yêu.”
“Nhưng mà em không tự tin để mặc váy.”
Thấy Hoàng Phượng lo lắng, Thiên Long nói với bác sĩ:
“Có cách nào để các vết thương này không để lại sẹo không?”
“Bệnh nhân nên ăn kiêng kết hợp với loại thuốc của chúng tôi, tôi nghĩ sẽ không để lại sẹo.”
Sau khi bác sĩ đi khỏi Thiên Long ngồi săm soi mấy vết thương của Hoàng Phượng.
“Em muốn anh ở góa cả đời có phải không?”
“Tại lúc đó em rất sốc.”
Thiên Long hôn lên trán cô đầy cưng chiều:
“Từ nay em không được phép làm những việc tương tự nữa, có gì chúng ta cùng ngồi bàn bạc với nhau. Em mà xảy ra chuyện gì một lần nữa anh sẽ không sống nổi đâu.”
“Em biết rồi.”
Hoàng Phượng đề nghị bác sĩ chuyển mình sang ở cùng phòng với Bà Chi để tiện chăm sóc bà vì hiện tại ngoài cô không còn ai bên cạnh bà hết.
Khi ông Thành Công quay trở lại Hà Nội thì biết được sự thật Nguyên Vũ không phải con trai ruột của mình và chuyện ngày xưa Bà Chi bỏ đi là vì bị ba mẹ của ông ép.
Mặc dù có mặt Thiên Long và Hoàng Phượng trong phòng bệnh nhưng ông Thành Công vẫn nắm chặt tay của Bà Chi nói trong nghẹn ngào:
“Xin lỗi vì anh đã hiểu lầm em.”
“Anh không có lỗi gì cả, người có lỗi là em.”
“Anh muốn mang em sang Mỹ chữa bệnh.”
“Anh không nên làm như vậy, anh còn vợ con của mình.”
Thiên Long và Hoàng Phượng sợ làm cản trở cuộc trò chuyện của ông Thành Công và Bà Chi nên lặng lẽ đi qua phòng bệnh của bà Phượng.
Lúc này trong phòng bệnh của bà Phượng còn có bà Diễm My và ông Hoàng Hải.
Vì ông Hoàng Hải luôn ở bệnh viện chăm sóc bà Phượng nên bà Diễm My không có dịp nói chuyện với ông.
“Hôm trước thằng Minh đòi em đưa nó tới gặp mặt ông bà nội của nó.”
Ông Hoàng Hải trách móc bà Diễm My:
“Sao em không nói với anh một tiếng để anh đưa mẹ con em đi. Qua bên đó gia đình Việt có làm khó gì mẹ con em không!”
Bà Diễm My mỉm cười:
“Lúc thằng Minh xuất hiện ở nhà anh Việt, ba của anh ấy còn gọi nhầm nó là anh Việt. Kết quả em và con liền nhìn thấy anh ấy từ trên lầu đi xuống.”
Ông Hoàng Hải không thể tin vào điều mình vừa nghe:
“Có chuyện đó thật hả?”
Bà Diễm My khẽ gật đầu.
Ông Hoàng Hải lập tức đứng dậy:
“Nó chưa chết thì để anh đi đánh cho nó một trận chết luôn. Ai đời vợ con thì để người khác làm bia chắn đạn, còn hắn thì giả chết sống chui sống lủi không chịu xuất hiện.”
Ông Hoàng Hải theo ánh mắt của bà Diễm My nhìn ra hướng cửa thì thấy một người đàn ông trung niên xuất hiện cùng Bình Minh ở cửa phòng bệnh của bà Phượng, người đàn ông này cũng rất giống với Bình Minh.
Ông Hoàng Hải đi tới nắm cổ người đàn ông trách móc:
“Sao mày không chết luôn đi mà giờ mới xuất hiện.”
“Tao xin lỗi. Khi đó tao bị thương nặng quá bố mẹ tao đưa tao qua Mỹ điều trị, tao mới về Việt Nam mấy năm nay thôi.”
Ông Hoàng Hải chìa tay ra trước:
“Không cần xin lỗi, trả tiền nuôi con của mày cho tao đi.”
Ông Việt nói:
“Chuyện đó nói sau đi. Tao muốn tới đây để thông báo cho mày tao muốn đón My với con của tao về.”
Ông Hoàng Hải phất tay:
“My thì tao không giữ nhưng thằng Minh mày phải để nó ở lại giúp tao quản lý tập đoàn Hoàng Phượng.”
“Không được, công ty của tao cũng đang cần người quản lý.”
Thiên Long nghe ông Hoàng Hải và ông Việt cãi nhau lớn thì lên tiếng:
“Mời ba với bác ra ngoài tranh luận để mẹ của con nghỉ ngơi ạ!”
Ông Hoàng Hải ném cho Thiên Long một ánh mắt cảnh cáo sau đó đuổi hết mọi người ra khỏi phòng:
“Anh em nhà con đi phân chia công việc quản lý tập đoàn Hoàng Phượng giúp ba nhanh, ba phải đưa mẹ của con đi nghỉ dưỡng.”
Thiên Long vừa bị ông Hoàng Hải đẩy ra khỏi phòng liền quay lại hỏi ông:
“Ba định đưa mẹ con đi đâu? Ba đã xin ý kiến của ba con chưa?”
Ông Hoàng Hải không trả lời Thiên Long mà đóng sập cửa lại.
Bà Phượng lúc này không thể nằm im, bà ngồi dậy nhìn ông Hoàng Hải nói:
“Anh lại dở trò trẻ con gì thế?”
Ông Hoàng Hải ôm ba Phượng ngồi lên đùi của mình rồi gác cằm lên cổ của bà nói:
“Chúng ta qua đảo Phượng sống nhé, anh sẽ điều bác sĩ theo để chăm sóc em.”
“Anh không sợ chồng của em đánh gãy chân anh à?”
“Anh cho hắn ta mượn vợ của anh mấy chục năm rồi, giờ nó mà dám cản anh thì anh mới là người đánh gãy chân của nó.”
Ông Thành Công biết suốt mấy chục năm sống chung bà Phượng không hề dành tình cảm cho mình, nhưng bà và Thiên Long là người quan trọng giúp ông vượt qua thời điểm bà Chi bỏ ông đi vì vậy ông luôn chân trọng quyết định của bà. Hiện tại bà Chi bị ung thư ông cũng không thể bỏ mặc bà một mình được.
Một tuần sau, ông Thành Công đưa Bà Chi qua Mỹ chữa bệnh, ông Việt đón bà Diễm My về nhà, còn ông Hoàng Hải đưa bà Phượng đi đảo Phượng nghỉ dưỡng.
Thiên Long, Hoàng Phượng và Bình Minh ba người đang ngồi ở phòng khách nhà ông Hoàng Hải, mặt ai nấy đều bí xị.
Thiên Long lên tiếng:
“Ba của anh đi Mỹ, công việc ở tập đoàn Thiên Long đều do anh quán xuyến nên rất bận.”
Bình Minh cũng nói thêm vào:
“Công ty Bình Minh của ba anh hiện tại rất cần anh nên anh không thể một lúc điều hành công việc ở hai nơi.”
Hoàng Phượng tức giận đứng lên nói:
“Em cũng chẳng phải con ruột của bố nên em chẳng quan tâm tới công công việc ở tập đoàn Hoàng Phượng.”
Dứt lời cô quay qua Thiên Long nói:
“Còn nữa hôm nay em cấm anh ngủ ở phòng của em.”
Dứt lời Hoàng Phượng đi về phòng của mình.
Thiên Long vội đứng dậy chạy theo Hoàng Phượng bế bổng cô lên năn nỉ:
“Được rồi, anh sẽ qua phụ em quản lý tập đoàn Hoàng Phượng được chưa bà xã?”
“Anh đừng có dụ em.”
“Ngày nào bố của em cũng nói anh làm sao để bố em nhanh được bế cháu. Em không cho anh ngủ chung thì lấy đâu ra cháu cho bố của em bế?”
“Bố của em không phải là bố của anh hay sao mà anh phải sợ?”
“Em cứ bắt anh ngủ chay thế này thì người anh em của anh không sớm thì muộn cũng bị liệt dương vì nín nhịn. Lúc đó bố của em muốn có cháu ngoại cũng không có đâu.”
Nghe nói đến liệt dương Hoàng Phượng sợ hãi cho anh ngủ trong phòng của mình để thỏa mãn sinh lý vô cùng cao của anh.
Một tháng sau Hoàng Phượng nhận tin vui đang mang thai ở được 8 tuần, bà Chi cũng phẫu thuật ung thư thành công về nước kịp thời gian dự đám cưới cổ tích giữa Thiên Long và Hoàng Phượng.
Đám cưới của cặp đôi Thiên Long và Hoàng Phượng do chính tay ông Hoàng Hải và bà Phượng chuẩn bị từ A tới Z tại đảo Phượng Nha Trang với sự góp mặt của tất cả người thân và bạn bè của hai người. Một điều đặc biệt đứng trên sân khấu của tiệc cưới có tới ba cặp đôi ba mẹ đại diện cho cô dâu chú rể là cặp đôi ông Hoàng Hải và bà Phượng, cặp đôi công Thành Công và bà Chi và cặp đôi bà Diễm My và ông Việt.
Lúc Hoàng Phượng ném hoa cưới cả Bình Minh, Thiên Đăng, Hùng cũng bon chen vào bắt hoa. Cuối cùng Ngọc Hà là người bắt được hoa cưới của Hoàng Phượng.
Cứ ngỡ rằng ông trời thiếu công bằng với Thiên Long khi bắt anh phải mang trong mình căn bệnh ám ảnh cưỡng chế không thể thể gần gũi với phụ nữ suốt đời. Nào ngờ số phận lại sắp đặt cho anh một Hoàng Phượng vô cùng xinh đẹp, người anh có thể gần gũi, có thể yêu, có thể thương, có thể cùng nhau sinh thật nhiều những đứa con dễ thương. Dẫu rằng có lúc tình yêu của anh và cô bị ông trời thử thách vô cùng nghiệt ngã, cuối cùng đi một vòng tròn định mệnh cô và anh vẫn thuộc về nhau, vẫn cùng nắm tay nhau đi hết quãng đường đời phía trước…
HẾT
/47
|