Rất nhanh đã tới Tết Trung thu rồi, sáng sớm Hạ Hi Tuyền cùng Diệp Uyển Vân đưa hai đứa trẻ tới siêu thị. Để làm gì vậy nhỉ?
Đồ tham ăn Nguyên Bảo nói: Tới Trung thu muốn ăn cua!
Vì vậy người một nhà sáng sớm đã tới siêu thị mua cua, cùng với đồ dùng sinh hoạt hàng ngày cho gia đình.
Siêu thị cách chung cư không xa, đi bộ cũng được. Nhưng xét thấy nhà họ Hạ tất cả đều là phụ nữ và trẻ em, Hạ Hi Tuyền một thân một mình lái xe, những người còn lại thì đi bộ.
Lúc về cũng vậy, Hạ Hi Tuyền lái xe về tới lầu dưới thì thấy mấy người Hạ Thiên Minh đã đến, Hạ Thiên Minh đang ngồi ở một bên, cầm bình giữ nhiệt uống trà, trong tay xoay xoay quả hạch đào.
Ba . . . Hạ Hi Tuyền đẩy cửa xe ra xuống xe, gọi.
Hạ Thiên Minh thấy con gái xuống xe, gật đầu cười. Hạ Hi Thần đứng bên cạnh oán trách: Chị, chị mua cái gì, mà lâu thế?
Tới đây, xách đồ xuống giùm chị. Hạ Hi Tuyền đương nhiên coi em trai là tay sai, thuận tiện đưa túi đang cầm cho cậu ta.
Hạ Hi Thần nhận lấy, mở ra xem: Chị, bé Thư nhà em không ăn quà vặt đâu! Nói xong còn vỗ vỗ đầu bạn gái mình, bộ dáng hả hê, Thấm Thư trừng mắt lườm cậu ta một cái.
Hạ Hi Tuyền không để ý cậu ta chút nào, sau khi lấy hết đồ trên xe xuống thì khóa xe lại.
Hạ Hi Thần chờ mãi vẫn chưa thấy chị gái mình nói muốn đi lên lầu, lên tiếng: Chị, còn chưa tới nhà sao, sao không cho mọi người lên đi!
Hạ Hi Tuyền cười híp mắt nói: Đợi lát nữa! vừa mới dứt lời, liền nghe được tiếng khóc của Nguyên Bảo vọng tới. Hạ Hi Tuyền thở dài rồi nói với mấy người bên cạnh: Đợi chút!
Bà ngoại bại hoại! Nguyên Bảo bị bà ngoại mình ôm vào trong ngực, khóc rất là ấm ức. Hạ Hi Tuyền chạy nhanh tới bế bé từ trong ngực Diệp Uyển Vân xuống: Mẹ, mẹ không cần phải lúc nào cũng bế con bé đâu.
Không sao mà. Diệp Uyển Vân khoát tay, sau đó lại hỏi: Người đến chưa?
Hạ Hi Tuyền vừa lau nước mắt cho con gái vừa gật đầu: Nguyên Bảo lại khóc cái gì vậy?
Bà ngoại . . . bà không mua cua cho con ăn! Đồ tham ăn Nguyên Bảo uất ức nói.
Hạ Hi Tuyền đưa tay dí lên cái trán nhỏ của cô bé: Chỉ có biết ăn thôi, mẹ mua rồi không phải mua sao! Ở trong xe, mang về trước đấy!
Phương Chính lắc đầu, nhỏ giọng phán một câu: Tham ăn!
Diệp Uyển Vân dắt Phương Chính đi phía sau, nghe được lời nói của cháu ngoại, vỗ tay nhỏ của cậu bé, Phương Chính làm mặt quỷ với Bà ngoại.
Hạ Hi Thần thấy chị gái mình bế một bé gái xinh xắn đến thì rất kinh ngạc, mà thấy người sau lưng chị gái mình thì phản ứng đầu tiên của cậu ấy như gặp quỷ, sau đó là sợ ngây người.
Hạ Hi Tuyền nhìn vẻ mặt em trai mình có vẻ hốt hoảng, ai biết sau đó cậu ta có xảy ra chuyện gì hay không chứ!
Giây phút Hạ Thiên Minh nhìn thấy vợ ấy, quả hạch đào quý giá trong tay rơi bộp xuống đất, khuôn mặt khó tin.
Diệp Uyển Vân đi tới bên cạnh xe, xách hai túi đồ, xoay người đi lên lầu.
Hạ Hi Tuyền nhìn thấy thế thì đặt con gái xuống, dặn dò Phương Chính đưa em gái đi lên trước, Phương Chính nhìn mặt nói chuyện, nhận ra mấy người lớn sắc mặt đều bất thường thì dắt em gái đi theo phía sau Bà ngoại lên lầu.
Hạ Hi Tuyền ngồi xổm xuống nhặt quả hạch đào Hạ Thiên Minh làm rơi lên, đưa trả lại cho Hạ Thiên Minh, Hạ Thiên Minh liếc nhìn cô, sau đó giọng run rẩy: Tiểu Hi, ba mới vừa gặp lại mẹ con!
Chị . . . em cũng gặp . . . Hạ Hi Thần cũng lên tiếng.
Là mẹ! Hạ Hi Tuyền khẳng định.
Thấm Thư cũng kinh ngạc nhìn Hạ Hi Tuyền, Hạ Hi Thần đã từng nói qua với cô ấy chuyện của nhà họ Hạ.
Nhưng, không phải mẹ nhảy sông tự sát sao? Hạ Hi Thần ấp úng mở miệng.
Hạ Hi Tuyền gật đầu: Vào năm thứ tứ Đại học, chị đi du lịch một mình, ở một khu du lịch xa xôi đã gặp mẹ, vẻ mặt của chị lúc đó cũng giống như mọi người, đi theo mẹ, sau đó là mẹ cất tiếng gọi chị trước . . . chị mới xác định đó là mẹ . . .
Hạ Hi Thần nhặt đồ dưới đất lên, kìm nén tâm tình, nói:
/70
|