Lúc Phương Vị Quốc và Mã Anh đến đó, Nguyên Bảo đang truyền nước, Phương Minh Vĩ thì đang chơi cờ cùng với cô bé. Nguyên Bảo đánh cờ có một tật xấu, đó là hạ quân của mình xong, còn phải chỉ huy người đối diện, vì vậy Phương Minh Vĩ và con gái đang ầm ĩ loạn lên.
Phương Vị Quốc chờ Mã Anh ổn định lại cảm xúc rồi mới gõ cửa, lúc Phương Minh Vĩ đứng dậy đi mở cửa thì nói với Nguyên Bảo: Không được đổi trộm con cờ nha!
Nguyên Bảo nghiêm túc gật đầu nói ‘Vâng’, nhưng Phương Minh Vĩ vừa đi thì đã cầm thêm mấy con cờ, lấy nhiều quá nên không biết đặt ở đâu.
Phương Minh Vĩ mở cửa thấy là ba mẹ mình: Ba mẹ tới rồi à, vào đi ạ!
Mã Anh ở bên ngoài nhìn thấy Nguyên Bảo thì mắt đã đỏ lên rồi, đưa tay vỗ Phương Minh Vĩ một cái. Phương Minh Vĩ đỡ Mã Anh: Mẹ . . .
Mã Anh lắc đầu, đi theo Phương Minh Vĩ vào phòng trong, Nguyên Bảo nghe tiếng, giơ bàn tay nhỏ lên muốn nói rằng cô bé không lấy, ai ngờ vừa giơ tay lên thì con cờ liền rớt xuống.
Nguyên Bảo nhìn con cờ rơi trên sàn nhà, ngẩng đầu vẻ mặt đau khổ nhìn Phương Minh Vĩ, thấy hai người lạ, liền rụt rè nhìn về phía Phương Minh Vĩ gọi: Ba!
Phương Minh Vĩ đi tới, xoa đầu con gái: Nguyên Bảo không sợ . . . đó là ông nội, bà nội.
Nguyên Bảo liếc Mã Anh, trong lòng rất kỳ quái nghĩ, cái người bà nội này tại sao phải khóc vậy. Vì vậy, tình yêu thương dâng trào, Nguyên Bảo rút hai tờ khăn giấy đưa cho Mã Anh, tò mò hỏi: Bà nội, bà làm sao vậy?
Mã Anh nhận lấy khăn giấy cháu gái đưa tới lau, vừa khóc vừa lau, trong lòng xúc động không thôi, dáng vẻ thật giống con trai nhà bà, đặc biệt là khuôn mặt.
Nguyên Bảo thấy Mã Anh càng ngày càng khóc lớn, cũng muốn khóc theo. Phương Vị Quốc thấy thế, nhắc nhở Mã Anh: Như thế được rồi, đừng làm con bé sợ!
Mã Anh nhìn Nguyên Bảo, lau nước mắt, kéo Nguyên Bảo vào lòng, hỏi: Nói cho bà nội biết, con tên gì?
Con tên là Phương Nguyên. Bà nội, bà có thể gọi con là Nguyên Bảo, con còn có một anh trai nữa, anh ấy tên là Phương Chính . . . Nguyên Bảo cười tít mắt, nói.
Tốt, tốt quá. Nguyên Bảo, Phương Chính, tên rất hay! Phương Vị Quốc lại gần cháu gái, kích động nói.
Phương Minh Vĩ đứng ở sau lưng ông im lặng cười, sau một lát mới nói: Nguyên Bảo! Vừa rồi con cũng chưa chào ông nội đâu nha!
Đúng ha. Ba nhắc nhở, Nguyên Bảo bừng tỉnh hiểu ra, sau đó ngọt ngào chào Phương Vị Quốc: Ông nội!
Phương Vị Quốc kích động râu ria run run, không biết thương yêu cháu gái thế nào mới phải.
Nguyên Bảo nói bà nội nghe coi, con thích ăn gì? Mã Anh tươi cười rạng rỡ hỏi.
Nguyên Bảo hai mắt tỏa sáng, liền vội vàng hỏi: Bà nội, bà nấu cho con ăn sao?
Mã Anh gật đầu.
Vậy con muốn ăn cua . . . Nguyên Bảo nuốt một ngụm nước bọt, hưng phấn nói.
Vì vậy, mấy người lớn im lặng, Phương Minh Vĩ đứng ra giải vây: Nguyên Bảo, không phải nói chưa thể ăn sao? Bệnh của con còn chưa hết mà!
Nguyên Bảo chán nản đầu rũ xuống, Mã Anh nhìn mà đau lòng, lập tức muốn nói là sẽ đi mua ngay.
Nhưng bị chồng mình trừng mắt, lời vừa định nói ra đành nuốt xuống, suy nghĩ một chút mới nói: Chờ thân thể Nguyên Bảo nhà ta khỏe lên,
Phương Vị Quốc chờ Mã Anh ổn định lại cảm xúc rồi mới gõ cửa, lúc Phương Minh Vĩ đứng dậy đi mở cửa thì nói với Nguyên Bảo: Không được đổi trộm con cờ nha!
Nguyên Bảo nghiêm túc gật đầu nói ‘Vâng’, nhưng Phương Minh Vĩ vừa đi thì đã cầm thêm mấy con cờ, lấy nhiều quá nên không biết đặt ở đâu.
Phương Minh Vĩ mở cửa thấy là ba mẹ mình: Ba mẹ tới rồi à, vào đi ạ!
Mã Anh ở bên ngoài nhìn thấy Nguyên Bảo thì mắt đã đỏ lên rồi, đưa tay vỗ Phương Minh Vĩ một cái. Phương Minh Vĩ đỡ Mã Anh: Mẹ . . .
Mã Anh lắc đầu, đi theo Phương Minh Vĩ vào phòng trong, Nguyên Bảo nghe tiếng, giơ bàn tay nhỏ lên muốn nói rằng cô bé không lấy, ai ngờ vừa giơ tay lên thì con cờ liền rớt xuống.
Nguyên Bảo nhìn con cờ rơi trên sàn nhà, ngẩng đầu vẻ mặt đau khổ nhìn Phương Minh Vĩ, thấy hai người lạ, liền rụt rè nhìn về phía Phương Minh Vĩ gọi: Ba!
Phương Minh Vĩ đi tới, xoa đầu con gái: Nguyên Bảo không sợ . . . đó là ông nội, bà nội.
Nguyên Bảo liếc Mã Anh, trong lòng rất kỳ quái nghĩ, cái người bà nội này tại sao phải khóc vậy. Vì vậy, tình yêu thương dâng trào, Nguyên Bảo rút hai tờ khăn giấy đưa cho Mã Anh, tò mò hỏi: Bà nội, bà làm sao vậy?
Mã Anh nhận lấy khăn giấy cháu gái đưa tới lau, vừa khóc vừa lau, trong lòng xúc động không thôi, dáng vẻ thật giống con trai nhà bà, đặc biệt là khuôn mặt.
Nguyên Bảo thấy Mã Anh càng ngày càng khóc lớn, cũng muốn khóc theo. Phương Vị Quốc thấy thế, nhắc nhở Mã Anh: Như thế được rồi, đừng làm con bé sợ!
Mã Anh nhìn Nguyên Bảo, lau nước mắt, kéo Nguyên Bảo vào lòng, hỏi: Nói cho bà nội biết, con tên gì?
Con tên là Phương Nguyên. Bà nội, bà có thể gọi con là Nguyên Bảo, con còn có một anh trai nữa, anh ấy tên là Phương Chính . . . Nguyên Bảo cười tít mắt, nói.
Tốt, tốt quá. Nguyên Bảo, Phương Chính, tên rất hay! Phương Vị Quốc lại gần cháu gái, kích động nói.
Phương Minh Vĩ đứng ở sau lưng ông im lặng cười, sau một lát mới nói: Nguyên Bảo! Vừa rồi con cũng chưa chào ông nội đâu nha!
Đúng ha. Ba nhắc nhở, Nguyên Bảo bừng tỉnh hiểu ra, sau đó ngọt ngào chào Phương Vị Quốc: Ông nội!
Phương Vị Quốc kích động râu ria run run, không biết thương yêu cháu gái thế nào mới phải.
Nguyên Bảo nói bà nội nghe coi, con thích ăn gì? Mã Anh tươi cười rạng rỡ hỏi.
Nguyên Bảo hai mắt tỏa sáng, liền vội vàng hỏi: Bà nội, bà nấu cho con ăn sao?
Mã Anh gật đầu.
Vậy con muốn ăn cua . . . Nguyên Bảo nuốt một ngụm nước bọt, hưng phấn nói.
Vì vậy, mấy người lớn im lặng, Phương Minh Vĩ đứng ra giải vây: Nguyên Bảo, không phải nói chưa thể ăn sao? Bệnh của con còn chưa hết mà!
Nguyên Bảo chán nản đầu rũ xuống, Mã Anh nhìn mà đau lòng, lập tức muốn nói là sẽ đi mua ngay.
Nhưng bị chồng mình trừng mắt, lời vừa định nói ra đành nuốt xuống, suy nghĩ một chút mới nói: Chờ thân thể Nguyên Bảo nhà ta khỏe lên,
/70
|