By Kì
Thiên Hoàng sảng khoái rời đi, Vong Xuyên cũng không hề để ý, chẳng qua mơ hồ cảm thấy có chút đáng tiếc.
Chẳng phải là trông chờ người kia có thể lưu lại dài lâu, nhưng chờ đợi hơn ba trăm năm mới đổi được nửa ngày gặp nhau, trên chiếc thuyền con, một ít chuyện xưa, cũng liền trôi qua, thường thường còn chưa nói đến chỗ dừng thì thời giờ đã tới, thuận miệng lấy lệ, tiếp đó liền biệt ly. Sau đó lại là trăm năm yên tĩnh.
Luôn luôn nhiều ít không cam lòng.
May mà lần này trong ba trăm năm, Khung Quang thường hay xuất hiện, cứ nửa tháng lại hiện ra từ không trung, tận đến khi Phán quan sai người đến đuổi mới bất mãn mà đi.
Những gì đã nói đều không còn nhớ rõ, vậy nhưng Vong Xuyên vẫn cảm thấy hài lòng.
Ngày hôm đó Khung Quang ngồi trên thuyền nhìn y không nói lời nào, Vong Xuyên cũng đã quen nên cứ mặc kệ đối phương nhìn mình, trong mắt có vài phần vui sướng.
Khung Quang nhìn dáng vẻ đó của y, nhịn không được đưa tay vê vê khóe miệng y mà chẳng nói lời nào.
Vong Xuyên vẫn cười thật vui vẻ, mãi khi vết ngón tay trên mặt đã thấy rõ, mới thong thả đẩy tay Khung Quang ra, đang định nói chuyện, lại thấy Khung Quang nhìn ra phía sau mình, sắc mặt hơi thay đổi. “Sao vậy?”
Khung Quang đưa mắt nhìn lại, cười cười giấu diếm: “Không có gì, ta đi trước một bước, qua một hồi lại đến bồi ngươi.” Dứt lời, không chờ Vong Xuyên trả lời, ngón tay đã úp lại, phất tay biến mất trong nháy mắt.
Vong Xuyên nhìn về chỗ y biến mất, âm thầm thở dài.
Khung Quang chưa từng nói qua chuyện của mình, nhưng đủ loại dấu hiệu hiển nhiên cho thấy y rõ ràng là thượng tiên trên thiên đình. Nhân gian một tháng, minh giới một năm, một năm này cũng không quá một ngày trên trời, một hồi mà Khung Quang nói, sợ lại phải chờ hơn mười ngày nửa tháng nữa chăng?
Một mặt thở dài ngồi đó, rất lâu sau, Vong Xuyên mới giống như nhớ tới chuyện gì, mù mờ quay đầu nhìn ra sau.
Trên cầu Nại Hà vẫn là những linh hồn vô ý thức đi trước, chỉ có một kẻ bên cạnh, chậm rãi theo đội ngũ đi về phía trước, vẻ mặt lạnh lẽo như băng sương, nhưng ánh mắt rõ ràng là trong suốt.
Vong Xuyên đột nhiên phát hiện, y cũng có thể nhận ra người này là ai.
Nhân gian, địa phủ, đó là người Thiên Hoàng vẫn đau khổ đuổi theo. Người từng là thượng tiên trên thiên đình, Khai Dương Tinh Quân.
Vong Xuyên thậm chí còn chưa kịp kịp để ý là mình đang suy nghĩ cái gì thì đã thấy cách đó không xa có bóng người nhoáng lên, có người đang chạy một mạch như điên về hướng cầu Nại Hà.
Là Thiên Hoàng.
Vong Xuyên lập tức đứng lên, thuyền con lung lay mãnh liệt hai cái, khi y đứng vững vàng lại mà giương mắt nhìn sang đã thấy hai tên quỷ soa chắn trước mặt Thiên Hoàng.
Nhưng Thiên Hoàng vừa giãy dụa muốn đuổi theo vừa hô to: “Khai Dương, Khai Dương! Ngươi hãy nghe ta nói…”
Lòng Vong Xuyên run lên, đảo mắt nhìn lên trên cầu, người trên cầu đi tới hai bước rồi từ từ ngừng lại, đứng đằng xa nghiêng người nhìn qua đây.
Thiên Hoàng cương lại tại chỗ, hồi lâu mới thốt ra được một tiếng: “Khai Dương…”
Khai Dương trên cầu giống như cười một tiếng, chậm rãi đưa tay lên, người dưới cầu cũng không không tự chủ được mà nhìn theo hướng y chỉ tay đến, nhưng chỗ y chỉ bất quá là dòng sông Vong Xuyên dưới cầu, không nhìn ra được cái gì.
Thiên Hoàng vẫn chỉ có thể gọi một tiếng kia: “Khai Dương…”
Khai Dương lạnh lùng nhìn y: “Vong linh bình thường nhảy xuống dưới sẽ hóa thành oán linh giữa sông, ngươi có biết ta nhảy xuống thì sẽ thế nào không?”
Vong Xuyên mù mờ quay đầu nhìn Thiên Hoàng, lại thấy Thiên Hoàng sắc mặt trắng bệch, chỉ mở lớn ánh mắt, bên môi còn mang theo một tia run rẩy, từ từ lắc đầu: “Đừng…”
“Nếu ngươi còn dây dưa nữa, ta thà rằng hồn phi phách tán!” Khai Dương thanh âm chậm rãi mà lạnh lùng nói, nhưng chỉ chốc lát sau lại nở nụ cười, “Đế Quân, cứ quay về thiên đình mà sống an phận đi thôi.” Nói xong không thèm nhìn lại Thiên Hoàng một lần, phất tay áo bỏ đi.
Để lại Thiên Hoàng đứng ở dưới cầu, từ từ quỵ xuống, không còn sức lực để đứng dậy nữa.
Vong Xuyên ở bên kia đợi thật lâu, thấy hai quỷ soa im lặng ly khai nhưng Thiên Hoàng thủy chung vẫn quỳ ở đó không nhúc nhích, mới chậm rãi chèo thuyền qua, dừng lại bên bờ cách y gần nhất.
“Này.” Kêu một tiếng, Thiên Hoàng không đáp lại, Vong Xuyên vẫn không từ bỏ ý định mà gọi thêm tiếng nữa, “Thiên Hoàng.”
Lại mất một hồi, Thiên Hoàng mới hơi động đậy, từ từ ngẩng đầu nhìn qua, hai mắt đã đỏ bừng, cứ ngơ ngác nhìn Vong Xuyên như vậy, Vong Xuyên cũng im lặng nhìn y.
Qua thật lâu sau, Vong Xuyên mới ôn nhu hỏi: “Nếu thương tâm, tại không chịu bỏ qua?”
Chỉ một câu ấy, Thiên Hoàng liền cắn chặt răng, ánh mắt càng đỏ.
Vong Xuyên quay người ngồi xuống, nhưng chỉ ngồi ở đối diện chứ không nói gì, thậm chí không hề nhìn Thiên Hoàng một lần.
Không biết qua bao lâu, thuyền con hơi lắc lư, Vong Xuyên nhận ra có người ngồi xuống đối diện, ngẩng đầu liền thấy Thiên Hoàng thuận theo ngồi ở chỗ kia.
Cảm giác được tầm mắt của Vong Xuyên, Thiên Hoàng rốt cuộc mỉm cười cay đắng, thanh âm vô vị: “Là ta nợ y, bây giờ không buông tay được.”
“Cho dù khiến y hồn phi phách tán?” Vong Xuyên nhìn thẳng Thiên Hoàng.
Thiên Hoàng bỗng ngẩng đầu, sau một lúc lâu mới lại cúi mắt, hai tay che mặt, thanh âm đã nghẹn ngào: “Ta nên… làm sao bây giờ? Tội này, vốn đều phải là ta chịu, vốn đều phải là ta… Nếu y chưa từng biết ta thì sẽ không…”
Vong Xuyên chậm rãi kéo tay y xuống, nói chầm chậm từng chữ: “Sớm biết vướng bận lòng người như thế, chi bằng lúc trước đừng quen biết. Đây chính là suy nghĩ hiện tại của ngươi?”
“Chi bằng lúc trước đừng quen biết…” Thiên Hoàng thì thào lặp lại, “Chẳng lẽ không đúng sao?”
Vong Xuyên chậm rãi nói: “Nếu ngay cả ngươi cũng nghĩ như thế, vậy thì ký ức của những năm tháng từng trải qua này sẽ còn ai để tâm? Những chuyện mà ngươi nói với ta, ta đều sắp quên hết rồi, trừ ngươi ra, có còn ai nhớ được?”
Thiên Hoàng chấn động cả người, nhìn Vong Xuyên, thấy trên mặt Vong Xuyên chỉ là một mảnh bình tĩnh, qua rất lâu sau, Thiên Hoàng rốt cuộc ảm đạm cười: “Nếu ngươi bằng lòng, ta sẽ nói lại nữa.”
Vong Xuyên cười nói: “Được.”
.
Chuyện hồ ly Khai Dương không chịu thừa nhận, Thiên Hoàng tuy nhận định là y, nhưng cũng không làm gì được, chỉ có thể bất mãn từ bỏ.
Khai Dương thấy y cứ đứng đó mà không nói lời nào, sờ sờ mũi, đang định lặng lẽ rời đi, lại bị tiếng kêu của Thiên Hoàng dọa đứng lại: “Đúng rồi!”
“Sao vậy?”
Thiên Hoàng nhìn chằm chằm người đang cười đến là vô tội ở trước mắt: “Chuyện hồ ly không nói, nhưng có một lần trên bàn đào yến, Tinh Quân lắc đầu, chính là có bất mãn gì với bản quân?”
Khai Dương giương mắt sửng sốt rất lâu, cuối cùng mới bật cười nói: “A, ngài nói việc đó à.”
Thiên Hoàng bất mãn với ngữ khí không lưu tâm của y, thanh âm buồn bực: “Cái gì mà việc này việc đó?”
Khai Dương nhìn vẻ không cam lòng trên mặt y, không khỏi lắc đầu, khẽ cười nói: “Đúng là một hài tử.”
“Ngươi nói cái gì?”
Khai Dương xua tay liên tục: “Không có việc gì, không có việc gì.” Thấy vẻ mặt Thiên Hoàng thật sự khắm đến không thể khắm hơn được nữa, không nén được lại cười ra, chân mày hơi nhướng lên, “Đế Quân có muốn hạ một bàn cờ với tiểu tiên?”
“Tại sao?” Thiên Hoàng ngạc nhiên, thầm nghĩ lẽ nào ngươi còn cao hơn ta rất nhiều?
Khai Dương vẻ mặt không có gì đáng kể, nói: “Nếu Đế Quân sợ thua, coi như tiểu tiên chưa nói gì, nếu không có chuyện gì khác, tiểu tiên xin được thất bồi.”
“Đi theo ta!” Khai Dương vừa dứt lời, Thiên Hoàng đã một tay tóm lấy cổ tay y, hùng hổ quay người đi.
Khai Dương ở phía sau cười vô cùng vui vẻ.
“Kết quả, thật sự thua?” Lời của Vong Xuyên tuy là câu hỏi, lại không có mấy nghi vấn.
Thiên Hoàng vẻ mặt không có gì vẻ vang, nói: “Thua, liên tục hạ ba bàn, chẳng quá một canh giờ, bị giết không còn một manh giáp, nhưng bàn mất mặt nhất chính là bàn mà ta chấp quân đen đi trước, cũng mới được vẻn vẹn mười bảy quân rưỡi.”
Vong Xuyên ngạc nhiên há hốc miệng, cuối cùng không nhịn được phải bật cười.
Thiên Hoàng nhìn y cười, trên mặt không có biến hóa, nhưng vẻ u ám vẫn che lấp trong mắt đã dần tan đi.
“Khi đó ta vẫn không từ bỏ ý định, chỉ nói y kỳ nghệ đặc biệt cao nên cố ý khi ta, kết quả là y bày ván cờ lúc trước giữa ta với Thái Bạch lại một lần, chẳng quá ba quân thì tình thế đã đảo ngược. Cũng không biết lúc trước có phải là Thái Bạch nhường ta nên mới cố ý thua không.”
Vong Xuyên lại nói: “Thái Bạch Kim Tinh kỳ nghệ xuất chúng, cho dù là vì lấy lòng ngươi, đánh mất thanh danh của mình như vậy cũng đâu có lợi?”
Thiên Hoàng bật cười lắc đầu, nhún vai nói: “Ai biết được.” Giọng điệu thư hoãn, y mới chậm rãi nói tiếp, “Khi đó ta thua tâm phục khẩu phục, chỉ cầu kết giao được bằng hữu này thì không uổng. Sợ y không chịu, y cũng là một người rất dễ nói chuyện, ta cuối cùng đi Thất Tinh cung quấn lấy y, đấu thi, đấu kì, đấu tửu, đấu pháp, tuy rằng luôn thua, cũng vẫn cảm thấy cam tâm. Về sau Dao Quang giễu cợt là ta đi tìm giáo huấn.”
Thiên Hoàng từ đó trở thành khách quen của Thất Tinh cung Vũ Khúc điện, nhưng ngược lại khiến cho Dao Quang phải buồn bực trước.
Trước kia mỗi khi tìm Khai Dương nói chuyện, Khai Dương chung quy vẫn có thể rảnh rỗi cười tủm tỉm mà nghe, hiện tại mỗi lần tìm Khai Dương nói chuyện thì Khai Dương đến hơn phân nửa là cười xin lỗi mà nói là có hẹn với Thiên Hoàng rồi.
Đến cả muốn tìm Thiên Hoàng hồ nháo cũng tìm không ra.
Vì thế Dao Quang có lần còn đùa giỡn bằng cách dùng pháp thuật vây kín Thất Tinh cung, mọi người đều có thể vào ra, chỉ mình Thiên Hoàng là không cho qua.
Thiên Hoàng đứng ở ngoài cung, tức giận đến nghiến răng, đợi hồi lâu lại nghểnh mũi, cười vô cùng càn rỡ: “Tiểu hài tử tranh đoạt đồ chơi, bản quân chẳng thèm chấp nhặt với ngươi!”
Làm cho Khai Dương đứng ở cạnh cửa bàng quan phải cười gần chết.
Về sau lại là Dao Quang tự mình triệt pháp thuật trước, Thiên Hoàng kỳ quái trong lòng, nhưng cũng không muốn nghĩ nhiều, vui vẻ lao vào Vũ Khúc điện, mở miệng toan gọi người, nào ngờ lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị một cái trường anh thương chặn ngay cổ, không tự chủ được phải lui lại ba bước, ra khỏi cửa điện.
“Khai… Dương?” Thiên Hoàng cười xòa nhìn người cầm thương, trên mặt cũng có điểm cứng lại, hoàn toàn không nhớ ra mình đắc tội y khi nào, làm cho người luôn ôn nhuận như ngọc lấy thương đến ngăn.
Khai Dương đến cả nhìn cũng không thèm nhìn y một cái, chỉ vung đầu thương lên, thanh âm lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài, còn dám bước vào Vũ Khúc điện nửa bước, ta cho ngươi phải mất mặt!”
Thiên Hoàng sảng khoái rời đi, Vong Xuyên cũng không hề để ý, chẳng qua mơ hồ cảm thấy có chút đáng tiếc.
Chẳng phải là trông chờ người kia có thể lưu lại dài lâu, nhưng chờ đợi hơn ba trăm năm mới đổi được nửa ngày gặp nhau, trên chiếc thuyền con, một ít chuyện xưa, cũng liền trôi qua, thường thường còn chưa nói đến chỗ dừng thì thời giờ đã tới, thuận miệng lấy lệ, tiếp đó liền biệt ly. Sau đó lại là trăm năm yên tĩnh.
Luôn luôn nhiều ít không cam lòng.
May mà lần này trong ba trăm năm, Khung Quang thường hay xuất hiện, cứ nửa tháng lại hiện ra từ không trung, tận đến khi Phán quan sai người đến đuổi mới bất mãn mà đi.
Những gì đã nói đều không còn nhớ rõ, vậy nhưng Vong Xuyên vẫn cảm thấy hài lòng.
Ngày hôm đó Khung Quang ngồi trên thuyền nhìn y không nói lời nào, Vong Xuyên cũng đã quen nên cứ mặc kệ đối phương nhìn mình, trong mắt có vài phần vui sướng.
Khung Quang nhìn dáng vẻ đó của y, nhịn không được đưa tay vê vê khóe miệng y mà chẳng nói lời nào.
Vong Xuyên vẫn cười thật vui vẻ, mãi khi vết ngón tay trên mặt đã thấy rõ, mới thong thả đẩy tay Khung Quang ra, đang định nói chuyện, lại thấy Khung Quang nhìn ra phía sau mình, sắc mặt hơi thay đổi. “Sao vậy?”
Khung Quang đưa mắt nhìn lại, cười cười giấu diếm: “Không có gì, ta đi trước một bước, qua một hồi lại đến bồi ngươi.” Dứt lời, không chờ Vong Xuyên trả lời, ngón tay đã úp lại, phất tay biến mất trong nháy mắt.
Vong Xuyên nhìn về chỗ y biến mất, âm thầm thở dài.
Khung Quang chưa từng nói qua chuyện của mình, nhưng đủ loại dấu hiệu hiển nhiên cho thấy y rõ ràng là thượng tiên trên thiên đình. Nhân gian một tháng, minh giới một năm, một năm này cũng không quá một ngày trên trời, một hồi mà Khung Quang nói, sợ lại phải chờ hơn mười ngày nửa tháng nữa chăng?
Một mặt thở dài ngồi đó, rất lâu sau, Vong Xuyên mới giống như nhớ tới chuyện gì, mù mờ quay đầu nhìn ra sau.
Trên cầu Nại Hà vẫn là những linh hồn vô ý thức đi trước, chỉ có một kẻ bên cạnh, chậm rãi theo đội ngũ đi về phía trước, vẻ mặt lạnh lẽo như băng sương, nhưng ánh mắt rõ ràng là trong suốt.
Vong Xuyên đột nhiên phát hiện, y cũng có thể nhận ra người này là ai.
Nhân gian, địa phủ, đó là người Thiên Hoàng vẫn đau khổ đuổi theo. Người từng là thượng tiên trên thiên đình, Khai Dương Tinh Quân.
Vong Xuyên thậm chí còn chưa kịp kịp để ý là mình đang suy nghĩ cái gì thì đã thấy cách đó không xa có bóng người nhoáng lên, có người đang chạy một mạch như điên về hướng cầu Nại Hà.
Là Thiên Hoàng.
Vong Xuyên lập tức đứng lên, thuyền con lung lay mãnh liệt hai cái, khi y đứng vững vàng lại mà giương mắt nhìn sang đã thấy hai tên quỷ soa chắn trước mặt Thiên Hoàng.
Nhưng Thiên Hoàng vừa giãy dụa muốn đuổi theo vừa hô to: “Khai Dương, Khai Dương! Ngươi hãy nghe ta nói…”
Lòng Vong Xuyên run lên, đảo mắt nhìn lên trên cầu, người trên cầu đi tới hai bước rồi từ từ ngừng lại, đứng đằng xa nghiêng người nhìn qua đây.
Thiên Hoàng cương lại tại chỗ, hồi lâu mới thốt ra được một tiếng: “Khai Dương…”
Khai Dương trên cầu giống như cười một tiếng, chậm rãi đưa tay lên, người dưới cầu cũng không không tự chủ được mà nhìn theo hướng y chỉ tay đến, nhưng chỗ y chỉ bất quá là dòng sông Vong Xuyên dưới cầu, không nhìn ra được cái gì.
Thiên Hoàng vẫn chỉ có thể gọi một tiếng kia: “Khai Dương…”
Khai Dương lạnh lùng nhìn y: “Vong linh bình thường nhảy xuống dưới sẽ hóa thành oán linh giữa sông, ngươi có biết ta nhảy xuống thì sẽ thế nào không?”
Vong Xuyên mù mờ quay đầu nhìn Thiên Hoàng, lại thấy Thiên Hoàng sắc mặt trắng bệch, chỉ mở lớn ánh mắt, bên môi còn mang theo một tia run rẩy, từ từ lắc đầu: “Đừng…”
“Nếu ngươi còn dây dưa nữa, ta thà rằng hồn phi phách tán!” Khai Dương thanh âm chậm rãi mà lạnh lùng nói, nhưng chỉ chốc lát sau lại nở nụ cười, “Đế Quân, cứ quay về thiên đình mà sống an phận đi thôi.” Nói xong không thèm nhìn lại Thiên Hoàng một lần, phất tay áo bỏ đi.
Để lại Thiên Hoàng đứng ở dưới cầu, từ từ quỵ xuống, không còn sức lực để đứng dậy nữa.
Vong Xuyên ở bên kia đợi thật lâu, thấy hai quỷ soa im lặng ly khai nhưng Thiên Hoàng thủy chung vẫn quỳ ở đó không nhúc nhích, mới chậm rãi chèo thuyền qua, dừng lại bên bờ cách y gần nhất.
“Này.” Kêu một tiếng, Thiên Hoàng không đáp lại, Vong Xuyên vẫn không từ bỏ ý định mà gọi thêm tiếng nữa, “Thiên Hoàng.”
Lại mất một hồi, Thiên Hoàng mới hơi động đậy, từ từ ngẩng đầu nhìn qua, hai mắt đã đỏ bừng, cứ ngơ ngác nhìn Vong Xuyên như vậy, Vong Xuyên cũng im lặng nhìn y.
Qua thật lâu sau, Vong Xuyên mới ôn nhu hỏi: “Nếu thương tâm, tại không chịu bỏ qua?”
Chỉ một câu ấy, Thiên Hoàng liền cắn chặt răng, ánh mắt càng đỏ.
Vong Xuyên quay người ngồi xuống, nhưng chỉ ngồi ở đối diện chứ không nói gì, thậm chí không hề nhìn Thiên Hoàng một lần.
Không biết qua bao lâu, thuyền con hơi lắc lư, Vong Xuyên nhận ra có người ngồi xuống đối diện, ngẩng đầu liền thấy Thiên Hoàng thuận theo ngồi ở chỗ kia.
Cảm giác được tầm mắt của Vong Xuyên, Thiên Hoàng rốt cuộc mỉm cười cay đắng, thanh âm vô vị: “Là ta nợ y, bây giờ không buông tay được.”
“Cho dù khiến y hồn phi phách tán?” Vong Xuyên nhìn thẳng Thiên Hoàng.
Thiên Hoàng bỗng ngẩng đầu, sau một lúc lâu mới lại cúi mắt, hai tay che mặt, thanh âm đã nghẹn ngào: “Ta nên… làm sao bây giờ? Tội này, vốn đều phải là ta chịu, vốn đều phải là ta… Nếu y chưa từng biết ta thì sẽ không…”
Vong Xuyên chậm rãi kéo tay y xuống, nói chầm chậm từng chữ: “Sớm biết vướng bận lòng người như thế, chi bằng lúc trước đừng quen biết. Đây chính là suy nghĩ hiện tại của ngươi?”
“Chi bằng lúc trước đừng quen biết…” Thiên Hoàng thì thào lặp lại, “Chẳng lẽ không đúng sao?”
Vong Xuyên chậm rãi nói: “Nếu ngay cả ngươi cũng nghĩ như thế, vậy thì ký ức của những năm tháng từng trải qua này sẽ còn ai để tâm? Những chuyện mà ngươi nói với ta, ta đều sắp quên hết rồi, trừ ngươi ra, có còn ai nhớ được?”
Thiên Hoàng chấn động cả người, nhìn Vong Xuyên, thấy trên mặt Vong Xuyên chỉ là một mảnh bình tĩnh, qua rất lâu sau, Thiên Hoàng rốt cuộc ảm đạm cười: “Nếu ngươi bằng lòng, ta sẽ nói lại nữa.”
Vong Xuyên cười nói: “Được.”
.
Chuyện hồ ly Khai Dương không chịu thừa nhận, Thiên Hoàng tuy nhận định là y, nhưng cũng không làm gì được, chỉ có thể bất mãn từ bỏ.
Khai Dương thấy y cứ đứng đó mà không nói lời nào, sờ sờ mũi, đang định lặng lẽ rời đi, lại bị tiếng kêu của Thiên Hoàng dọa đứng lại: “Đúng rồi!”
“Sao vậy?”
Thiên Hoàng nhìn chằm chằm người đang cười đến là vô tội ở trước mắt: “Chuyện hồ ly không nói, nhưng có một lần trên bàn đào yến, Tinh Quân lắc đầu, chính là có bất mãn gì với bản quân?”
Khai Dương giương mắt sửng sốt rất lâu, cuối cùng mới bật cười nói: “A, ngài nói việc đó à.”
Thiên Hoàng bất mãn với ngữ khí không lưu tâm của y, thanh âm buồn bực: “Cái gì mà việc này việc đó?”
Khai Dương nhìn vẻ không cam lòng trên mặt y, không khỏi lắc đầu, khẽ cười nói: “Đúng là một hài tử.”
“Ngươi nói cái gì?”
Khai Dương xua tay liên tục: “Không có việc gì, không có việc gì.” Thấy vẻ mặt Thiên Hoàng thật sự khắm đến không thể khắm hơn được nữa, không nén được lại cười ra, chân mày hơi nhướng lên, “Đế Quân có muốn hạ một bàn cờ với tiểu tiên?”
“Tại sao?” Thiên Hoàng ngạc nhiên, thầm nghĩ lẽ nào ngươi còn cao hơn ta rất nhiều?
Khai Dương vẻ mặt không có gì đáng kể, nói: “Nếu Đế Quân sợ thua, coi như tiểu tiên chưa nói gì, nếu không có chuyện gì khác, tiểu tiên xin được thất bồi.”
“Đi theo ta!” Khai Dương vừa dứt lời, Thiên Hoàng đã một tay tóm lấy cổ tay y, hùng hổ quay người đi.
Khai Dương ở phía sau cười vô cùng vui vẻ.
“Kết quả, thật sự thua?” Lời của Vong Xuyên tuy là câu hỏi, lại không có mấy nghi vấn.
Thiên Hoàng vẻ mặt không có gì vẻ vang, nói: “Thua, liên tục hạ ba bàn, chẳng quá một canh giờ, bị giết không còn một manh giáp, nhưng bàn mất mặt nhất chính là bàn mà ta chấp quân đen đi trước, cũng mới được vẻn vẹn mười bảy quân rưỡi.”
Vong Xuyên ngạc nhiên há hốc miệng, cuối cùng không nhịn được phải bật cười.
Thiên Hoàng nhìn y cười, trên mặt không có biến hóa, nhưng vẻ u ám vẫn che lấp trong mắt đã dần tan đi.
“Khi đó ta vẫn không từ bỏ ý định, chỉ nói y kỳ nghệ đặc biệt cao nên cố ý khi ta, kết quả là y bày ván cờ lúc trước giữa ta với Thái Bạch lại một lần, chẳng quá ba quân thì tình thế đã đảo ngược. Cũng không biết lúc trước có phải là Thái Bạch nhường ta nên mới cố ý thua không.”
Vong Xuyên lại nói: “Thái Bạch Kim Tinh kỳ nghệ xuất chúng, cho dù là vì lấy lòng ngươi, đánh mất thanh danh của mình như vậy cũng đâu có lợi?”
Thiên Hoàng bật cười lắc đầu, nhún vai nói: “Ai biết được.” Giọng điệu thư hoãn, y mới chậm rãi nói tiếp, “Khi đó ta thua tâm phục khẩu phục, chỉ cầu kết giao được bằng hữu này thì không uổng. Sợ y không chịu, y cũng là một người rất dễ nói chuyện, ta cuối cùng đi Thất Tinh cung quấn lấy y, đấu thi, đấu kì, đấu tửu, đấu pháp, tuy rằng luôn thua, cũng vẫn cảm thấy cam tâm. Về sau Dao Quang giễu cợt là ta đi tìm giáo huấn.”
Thiên Hoàng từ đó trở thành khách quen của Thất Tinh cung Vũ Khúc điện, nhưng ngược lại khiến cho Dao Quang phải buồn bực trước.
Trước kia mỗi khi tìm Khai Dương nói chuyện, Khai Dương chung quy vẫn có thể rảnh rỗi cười tủm tỉm mà nghe, hiện tại mỗi lần tìm Khai Dương nói chuyện thì Khai Dương đến hơn phân nửa là cười xin lỗi mà nói là có hẹn với Thiên Hoàng rồi.
Đến cả muốn tìm Thiên Hoàng hồ nháo cũng tìm không ra.
Vì thế Dao Quang có lần còn đùa giỡn bằng cách dùng pháp thuật vây kín Thất Tinh cung, mọi người đều có thể vào ra, chỉ mình Thiên Hoàng là không cho qua.
Thiên Hoàng đứng ở ngoài cung, tức giận đến nghiến răng, đợi hồi lâu lại nghểnh mũi, cười vô cùng càn rỡ: “Tiểu hài tử tranh đoạt đồ chơi, bản quân chẳng thèm chấp nhặt với ngươi!”
Làm cho Khai Dương đứng ở cạnh cửa bàng quan phải cười gần chết.
Về sau lại là Dao Quang tự mình triệt pháp thuật trước, Thiên Hoàng kỳ quái trong lòng, nhưng cũng không muốn nghĩ nhiều, vui vẻ lao vào Vũ Khúc điện, mở miệng toan gọi người, nào ngờ lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị một cái trường anh thương chặn ngay cổ, không tự chủ được phải lui lại ba bước, ra khỏi cửa điện.
“Khai… Dương?” Thiên Hoàng cười xòa nhìn người cầm thương, trên mặt cũng có điểm cứng lại, hoàn toàn không nhớ ra mình đắc tội y khi nào, làm cho người luôn ôn nhuận như ngọc lấy thương đến ngăn.
Khai Dương đến cả nhìn cũng không thèm nhìn y một cái, chỉ vung đầu thương lên, thanh âm lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài, còn dám bước vào Vũ Khúc điện nửa bước, ta cho ngươi phải mất mặt!”
/30
|