La Thiên Thần tìm hắn gây phiền phức, việc này La Thiên hưng tất nhiên là cảm kích. Nhưng hiện tại đã nửa năm trôi qua rồi, La Thiên Thần không có trở lại doanh địa… Ngược lại, La Dật thì trở về?... Cho dù là ai cũng sẽ hoài nghi cái chết của La Thiên Thần là kiệt tác của La Dật.
Lại liên tưởng đến chuyện đám người La Đỉnh… Người hiềm nghi lớn nhất đương nhiên cũng là La Dật.
- Chỉ là… La Thiên Hưng có thể đưa ra chứng cớ chính xác sao? Không có chứng cớ, La Thiên Hưng hắn cũng không thể xuất thủ với ta.
Điểm này, La Dật nắm chặt tới ngoài tám phần… Mặc kệ nói như thế nào, chính mình bên ngoià vẫn là cháu ruột La Hùng, hơn nữa hiện tại bản thân mình cũng không còn là gã phế tài ngày đó… Trước mắt bao người, La Thiên Hưng căn bản không thể mượn cớ xuất thủ với mình.
Nghĩ tới đây, đầu lông mày La Dật lại lơ đãng, thoáng nhíu lại, lộ ra mấy phần suy tư.
- Nhưng thật ra ngay từ đầu, việc hắn cho La Nham rời khỏi tiểu tổ số một thì có vài phần khó hiểu… Cũng không biết, trong hồ lô của hắn rốt cuộc có bán thuốc gì nữa… Lẽ nào, hắn đã sớm nhìn ra thực lực của ta? Xuất phát từ tâm lý bao che, hắn không muốn La Nham gặp phải nguy hiểm? Hay là còn có nguyên do gì khác?
La Dật thoáng trầm tư một hồi rồi cũng lắc đầu, lẩm bẩm nói:
- Quên đi, vô luận hắn xuất phát từ tâm lý gì, tạm thời không cần quá bận tậm…
Lại suy nghĩ một chút, xác định tình hình không có gì vượt ngoài tầm kiểm soát, La Dật cúi đầu nhìn qua trường đao trong tay, xoa nhẹ một chút, cảm khái nói:
- Nhưng thật ra phải lãng phí một thanh đao tốt…
Chỉ là ngay lập tức, La Dật liền vung tay ném trường đao ra ngoài. Nhất thời trường đao kia rơi vào trong sóng biển ngợp trời, chỉ gây ra chút động tĩnh rồi lập tức bị sóng biển nuốt trọn. Còn La Dật cũng không chần chờ thêm nữa, xoay người, thân hình nhất thời nhảy lên cao, qua mấy lần lên xuống đã biến mất tại trong sương mù trắng mênh mông…
…
Ngày hôm nay, doanh địa La gia cực kỳ náo nhiệt.
Trong vòng doanh địa, chúng đệ tử La gia túm năm tụm bảy, tất cả mọi người đều tập trung tới trên mảnh đất trống giữa doanh địa. Sắc trời nhá nhem, mọi người theo đơn vị tổ đứng thành một vòng tròn, tán dóc với nhau.
Trong lúc trò chuyện, ánh mắt mọi người cũng không ngừng liếc mắt về phía chỗ La Thiên Hưng ngồi, phảng phất như đang chờ đợi điều gì đó.
Tất cả thành viên tiểu tổ số ba cũng đều có mặt ở đây.
Một tiểu tổ vốn có mười người, La Dật thất tung khiến tiểu tổ số ba chỉ còn lại có chín người. Đám người La Vũ, La Băng Vân, La Hành đều tập trung lại.
- Người của Đô phủ và Đà Vân Tông đã tới lâu rồi, nói vậy đánh giá chung cũng lập tức được bắt đầu rồi đi?
La Hành nhìn thoáng qua một lúc, mặt lộ vẻ tươi cười, nói.
- Hẳn là không sai biệt lắm rồi.
La Vũ gật đầu, lập tức cũng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói :- Năm nay tiểu tổ chúng ta hoàn thành năm lần nhiệm vụ lịch lãm, trong đó có hai lần là cấp bảy trung kỳ, ba lần là cấp bảy hậu kỳ… So ra chỉ được bốn mươi điểm tích phân mà thôi… Chỉ sợ bài danh sẽ không được cao cho lắm.
La Hành nghe vậy liền sửng sốt, sau đó gật gật đầu, có chút ước ao nói :- Nhưng thật ra vận khí tiểu tử La Thuận kia không tồi, cư nhiên nhận được một nhiệm vụ cấp tám sơ kỳ, hơn nữa đã được hoàn thành rồi… Nhiệm vụ này chính là năm mươi điểm tích phân a… Đứng đầu năm nay, cũng sợ chính là bọn họ rồi ?Tiếp nhận nhiệm vụ phải nhìn vào thực lực, đồng thời còn phải nhìn vào vận khí.
Thực lực mạnh, có thể nhận nhiệm vụ có tích phân cao như nhiệm vụ ngoài cấp tám… Chỉ cần hoàn thành một lần, trên cơ bản thành tích đánh giá chung cuối năm sẽ vượt xa những tiểu tổ khác.
Thế nhưng, chỉ riêng thực lực mạnh thôi cũng không đủ, bởi vì dù sao nhiệm vụ ngoài cấp tám cũng không nhiều, không có mấy cơ hội kiếm nhiều điểm tích phân như thế.
Nếu như ngươi vừa mới tiếp nhận một nhiệm vụ cấp bảy đỉnh phong, bên trên lại lập tức đưa xuống một nhiệm vụ cấp tám sơ kỳ, như vậy cơ hội này chỉ có thể dành cho các tiểu đội có thực lực tương đương tiểu đội ngươi tiếp nhận, cuối cùng dù hoàn thành, cũng là bỏ lỡ một lần cơ hội kiếm nhiều điểm tích phân.
Đương nhiên, có người sẽ nói… Nếu nhiệm vụ cấp tám có nhiều điểm tích phân như vậy, thế thì cứ một mực chờ đợi, sau đó tiếp nhận nhiệm vụ tích phân cao, như vậy chẳng phải tốt rồi sao? Còn phải tốn nhiều lời bàn về vận khí vừa nói?
Nhưng sự thực đâu dễ dàng như tưởng tượng?
Nhiệm vụ hạ xuống không hề có định kỳ, có ai biết được lúc nào có nhiệm vụ ngoài cấp tám được hạ xuống đây? Đôi khi, liên tiếp mấy tháng cũng không có được một cái. Huống hồ, muốn tiếp nhận nhiệm vụ này cũng không chỉ có một mình ai, vạn nhất vận khí ngươi thực sự rất kém, chỉ vừa lúc ngươi ra ngoài đi ăn hay làm việc gì đó, liền có thành viên tiểu tổ khác tranh thủ tiếp nhận được nhiệm vụ cấp tám, chẳng phải muốn khóc chết hay sao? Dù sao, chung quy cũng không thể một mực ngồi chờ tiếp nhận nhiệm vụ này chứ? Chờ khi ngươi nhận được nhiệm vụ, điểm tích phận của người khác đã vượt xa một mảng lớn trên đầu ngươi rồi… Vậy chẳng phải cái được không bù đắp nổi cái mất ư?
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, nhiệm vụ chủ yếu khi lên Vân Khê Đảo chính là lịch lãm, tôi luyện kỹ xảo chiến đấu cho bản thân, giúp mình thu được kinh nghiệm chiến đấu phong phú… Phần thưởng tuy rằng hấp dẫn, nhưng nếu như chỉ một mực nhìn chằm chằm vào phần thưởng, vậy là lẫn lộn đầu đuôi hết cả, không đạt được mục đích chân chính của chuyến đi.
Thế nên, có thể nhận được nhiệm vụ cấp tám cố nhiên là chuyện tốt. Nhưng không nhận được, cũng không có đội ngũ nào cố ý ngồi chờ không… Sẽ không ai ngu ngốc làm chuyện lẫn lộn đầu đuôi, làm hỏng mục đích cao nhất.
- Nói tới La Thuận, tiểu tổ số mười ba bọn họ lần này thế nhưng tổn thất thảm trọng a…
La Quỳnh ở một bên nghe được La Hành nhắc tới La Thuận, gật đầu một cái, lại nhíu mày, ngữ khí có chút trầm trọng.
- Tống gia đích xác có chút quá đáng rồi.
La Vũ nghe được vậy, sắc mặt cũng thoáng trầm xuống, gật đầu đồng tình.
Quan hệ của hắn với La Thuận coi như không tồi, nghe nói La Thuận tại lúc hoàn thành nhiệm vụ gặp phải người Tống gia phục kích, trong lòng tự nhiên cũng có chút tức giận.
- Hừ, hai nhà Đường, Tống sớm đã có hiệp nghị với La gia chúng ta, lần này người Tống gia không để ý hiệp nghị, cố ý vượt giới hạn giết chết đệ tử La gia ta, thực sự ghê tởm đến cực điểm!... Ta thấy lần này về đến trong gia tộc, trưởng bối trong tộc tất nhiên sẽ tới hỏi chuyện với người của Tống gia.
La Hành nghe được mọi người nói chuyện, cũng tức giận đến cực điểm, hừ giọng nói.
Nhưng La Vũ nghe được vậy chỉ thoáng nhíu mày, lập tức khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu nói:
- Sợ rằng không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu… Từ trước đến nay, hai nhà Đường, Tống vẫn quan hệ mật thiết, trong hồi đại chiến hơn hai mươi năm trước, La gia chúng ta đại thương nguyên khí… Hiện tại chúng ta thực sự đang bị vây trong hoàn cảnh xấu… Ta thấy, nếu lần này La gia không đưa ra được công đạo thực sự… Người bên Tống gia còn muốn tới cửa hưng binh hỏi tội nữa cơ.
Lại liên tưởng đến chuyện đám người La Đỉnh… Người hiềm nghi lớn nhất đương nhiên cũng là La Dật.
- Chỉ là… La Thiên Hưng có thể đưa ra chứng cớ chính xác sao? Không có chứng cớ, La Thiên Hưng hắn cũng không thể xuất thủ với ta.
Điểm này, La Dật nắm chặt tới ngoài tám phần… Mặc kệ nói như thế nào, chính mình bên ngoià vẫn là cháu ruột La Hùng, hơn nữa hiện tại bản thân mình cũng không còn là gã phế tài ngày đó… Trước mắt bao người, La Thiên Hưng căn bản không thể mượn cớ xuất thủ với mình.
Nghĩ tới đây, đầu lông mày La Dật lại lơ đãng, thoáng nhíu lại, lộ ra mấy phần suy tư.
- Nhưng thật ra ngay từ đầu, việc hắn cho La Nham rời khỏi tiểu tổ số một thì có vài phần khó hiểu… Cũng không biết, trong hồ lô của hắn rốt cuộc có bán thuốc gì nữa… Lẽ nào, hắn đã sớm nhìn ra thực lực của ta? Xuất phát từ tâm lý bao che, hắn không muốn La Nham gặp phải nguy hiểm? Hay là còn có nguyên do gì khác?
La Dật thoáng trầm tư một hồi rồi cũng lắc đầu, lẩm bẩm nói:
- Quên đi, vô luận hắn xuất phát từ tâm lý gì, tạm thời không cần quá bận tậm…
Lại suy nghĩ một chút, xác định tình hình không có gì vượt ngoài tầm kiểm soát, La Dật cúi đầu nhìn qua trường đao trong tay, xoa nhẹ một chút, cảm khái nói:
- Nhưng thật ra phải lãng phí một thanh đao tốt…
Chỉ là ngay lập tức, La Dật liền vung tay ném trường đao ra ngoài. Nhất thời trường đao kia rơi vào trong sóng biển ngợp trời, chỉ gây ra chút động tĩnh rồi lập tức bị sóng biển nuốt trọn. Còn La Dật cũng không chần chờ thêm nữa, xoay người, thân hình nhất thời nhảy lên cao, qua mấy lần lên xuống đã biến mất tại trong sương mù trắng mênh mông…
…
Ngày hôm nay, doanh địa La gia cực kỳ náo nhiệt.
Trong vòng doanh địa, chúng đệ tử La gia túm năm tụm bảy, tất cả mọi người đều tập trung tới trên mảnh đất trống giữa doanh địa. Sắc trời nhá nhem, mọi người theo đơn vị tổ đứng thành một vòng tròn, tán dóc với nhau.
Trong lúc trò chuyện, ánh mắt mọi người cũng không ngừng liếc mắt về phía chỗ La Thiên Hưng ngồi, phảng phất như đang chờ đợi điều gì đó.
Tất cả thành viên tiểu tổ số ba cũng đều có mặt ở đây.
Một tiểu tổ vốn có mười người, La Dật thất tung khiến tiểu tổ số ba chỉ còn lại có chín người. Đám người La Vũ, La Băng Vân, La Hành đều tập trung lại.
- Người của Đô phủ và Đà Vân Tông đã tới lâu rồi, nói vậy đánh giá chung cũng lập tức được bắt đầu rồi đi?
La Hành nhìn thoáng qua một lúc, mặt lộ vẻ tươi cười, nói.
- Hẳn là không sai biệt lắm rồi.
La Vũ gật đầu, lập tức cũng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói :- Năm nay tiểu tổ chúng ta hoàn thành năm lần nhiệm vụ lịch lãm, trong đó có hai lần là cấp bảy trung kỳ, ba lần là cấp bảy hậu kỳ… So ra chỉ được bốn mươi điểm tích phân mà thôi… Chỉ sợ bài danh sẽ không được cao cho lắm.
La Hành nghe vậy liền sửng sốt, sau đó gật gật đầu, có chút ước ao nói :- Nhưng thật ra vận khí tiểu tử La Thuận kia không tồi, cư nhiên nhận được một nhiệm vụ cấp tám sơ kỳ, hơn nữa đã được hoàn thành rồi… Nhiệm vụ này chính là năm mươi điểm tích phân a… Đứng đầu năm nay, cũng sợ chính là bọn họ rồi ?Tiếp nhận nhiệm vụ phải nhìn vào thực lực, đồng thời còn phải nhìn vào vận khí.
Thực lực mạnh, có thể nhận nhiệm vụ có tích phân cao như nhiệm vụ ngoài cấp tám… Chỉ cần hoàn thành một lần, trên cơ bản thành tích đánh giá chung cuối năm sẽ vượt xa những tiểu tổ khác.
Thế nhưng, chỉ riêng thực lực mạnh thôi cũng không đủ, bởi vì dù sao nhiệm vụ ngoài cấp tám cũng không nhiều, không có mấy cơ hội kiếm nhiều điểm tích phân như thế.
Nếu như ngươi vừa mới tiếp nhận một nhiệm vụ cấp bảy đỉnh phong, bên trên lại lập tức đưa xuống một nhiệm vụ cấp tám sơ kỳ, như vậy cơ hội này chỉ có thể dành cho các tiểu đội có thực lực tương đương tiểu đội ngươi tiếp nhận, cuối cùng dù hoàn thành, cũng là bỏ lỡ một lần cơ hội kiếm nhiều điểm tích phân.
Đương nhiên, có người sẽ nói… Nếu nhiệm vụ cấp tám có nhiều điểm tích phân như vậy, thế thì cứ một mực chờ đợi, sau đó tiếp nhận nhiệm vụ tích phân cao, như vậy chẳng phải tốt rồi sao? Còn phải tốn nhiều lời bàn về vận khí vừa nói?
Nhưng sự thực đâu dễ dàng như tưởng tượng?
Nhiệm vụ hạ xuống không hề có định kỳ, có ai biết được lúc nào có nhiệm vụ ngoài cấp tám được hạ xuống đây? Đôi khi, liên tiếp mấy tháng cũng không có được một cái. Huống hồ, muốn tiếp nhận nhiệm vụ này cũng không chỉ có một mình ai, vạn nhất vận khí ngươi thực sự rất kém, chỉ vừa lúc ngươi ra ngoài đi ăn hay làm việc gì đó, liền có thành viên tiểu tổ khác tranh thủ tiếp nhận được nhiệm vụ cấp tám, chẳng phải muốn khóc chết hay sao? Dù sao, chung quy cũng không thể một mực ngồi chờ tiếp nhận nhiệm vụ này chứ? Chờ khi ngươi nhận được nhiệm vụ, điểm tích phận của người khác đã vượt xa một mảng lớn trên đầu ngươi rồi… Vậy chẳng phải cái được không bù đắp nổi cái mất ư?
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, nhiệm vụ chủ yếu khi lên Vân Khê Đảo chính là lịch lãm, tôi luyện kỹ xảo chiến đấu cho bản thân, giúp mình thu được kinh nghiệm chiến đấu phong phú… Phần thưởng tuy rằng hấp dẫn, nhưng nếu như chỉ một mực nhìn chằm chằm vào phần thưởng, vậy là lẫn lộn đầu đuôi hết cả, không đạt được mục đích chân chính của chuyến đi.
Thế nên, có thể nhận được nhiệm vụ cấp tám cố nhiên là chuyện tốt. Nhưng không nhận được, cũng không có đội ngũ nào cố ý ngồi chờ không… Sẽ không ai ngu ngốc làm chuyện lẫn lộn đầu đuôi, làm hỏng mục đích cao nhất.
- Nói tới La Thuận, tiểu tổ số mười ba bọn họ lần này thế nhưng tổn thất thảm trọng a…
La Quỳnh ở một bên nghe được La Hành nhắc tới La Thuận, gật đầu một cái, lại nhíu mày, ngữ khí có chút trầm trọng.
- Tống gia đích xác có chút quá đáng rồi.
La Vũ nghe được vậy, sắc mặt cũng thoáng trầm xuống, gật đầu đồng tình.
Quan hệ của hắn với La Thuận coi như không tồi, nghe nói La Thuận tại lúc hoàn thành nhiệm vụ gặp phải người Tống gia phục kích, trong lòng tự nhiên cũng có chút tức giận.
- Hừ, hai nhà Đường, Tống sớm đã có hiệp nghị với La gia chúng ta, lần này người Tống gia không để ý hiệp nghị, cố ý vượt giới hạn giết chết đệ tử La gia ta, thực sự ghê tởm đến cực điểm!... Ta thấy lần này về đến trong gia tộc, trưởng bối trong tộc tất nhiên sẽ tới hỏi chuyện với người của Tống gia.
La Hành nghe được mọi người nói chuyện, cũng tức giận đến cực điểm, hừ giọng nói.
Nhưng La Vũ nghe được vậy chỉ thoáng nhíu mày, lập tức khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu nói:
- Sợ rằng không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu… Từ trước đến nay, hai nhà Đường, Tống vẫn quan hệ mật thiết, trong hồi đại chiến hơn hai mươi năm trước, La gia chúng ta đại thương nguyên khí… Hiện tại chúng ta thực sự đang bị vây trong hoàn cảnh xấu… Ta thấy, nếu lần này La gia không đưa ra được công đạo thực sự… Người bên Tống gia còn muốn tới cửa hưng binh hỏi tội nữa cơ.
/200
|