Vú Em Là Bạch Cốt Tinh

Chương 44 - Chương 41

/101


Sáng sớm hôm sau khi Linh Linh tỉnh lại, phát hiện 'Phụ thân' thế nhưng đang nằm ngay bên cạnh, ôm lấy nàng ngủ cùng giường, nàng liền ôm lấy cổ hắn, ô ô khóc.

Những tưởng lại mất đi thân nhân một lần nữa, lần này quả thật nàng khóc cực kỳ thương tâm, đem toàn bộ sợ hãi ủy khuất phát tiết ra ngoài. Bạch Phượng Hoàng dỗ rồi lại dỗ, lại hôn lên đôi môi nhỏ nhắn dính đầy nước mắt ướt át một lúc lâu. Linh Linh khóc đến mấy cũng phải dừng khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn không được tự nhiên hồng hồng.

Bạch Phượng Hoàng một lòng muốn đưa Linh Linh trở về Nam Hoa, hắn nghĩ đôn đốc bảo bối tu tiên mới là điều quan trọng nhất. Linh Linh đương nhiên không biết hắn đăm chiêu suy nghĩ cái gì, nàng nói nhớ sư phụ và Lam Dã Du, Bạch Phượng Hoàng liền thuận theo ý nàng, đưa nàng trở lại Lam phủ trước tiên.

Hắn đằng vân bay lên, lần đầu Linh Linh được thử việc này, vừa tò mò lại hưng phấn, nhưng dẫm đến nát đám mây mềm nhũn mà đứng vẫn ngả ngả nghiêng nghiêng. Bạch Phượng Hoàng đỡ lấy eo của nàng, bạc môi ôn nhuyễn dán bên tai nàng, phun ra hơi thở nóng cháy ái muội: Không sợ, ôm lấy ta.

Trên mặt Linh Linh ửng đỏ, nàng mãi vẫn không hiểu được vì sao lần này gặp lại phụ thân mà bản thân lại luôn liên tiếp đỏ mặt. Nàng cảm thấy đặc biệt không được tự nhiên, nâng nhẹ tay choàng qua ôm lấy cổ hắn, nhưng vẫn ngượng ngùng quay mặt sang một bên.

Bạch Phượng Hoàng tên khốn này vốn không có hảo ý, Linh Linh chỉ là một tiểu cô nương không rành thế sự, làm sao có thể là đối thủ của hắn. Từng ngữ điệu ánh mắt các loại động tác hắn bày ra, không chỗ nào không có khiêu khích ái muội, khác xa với Cốt Đầu thuần khiết vô tà, Linh Linh có muốn không nghĩ lung tung cũng khó.

Hắn nheo mắt phượng, tà tà liếc ra phía sau, thị uy lại khiêu khích. Bạch Cốt Tinh đồ ngốc này bị Hi Chân tóm theo cũng trèo lên đụn mây phi đằng sau. Nó bắt Hi Chân cầm theo bức họa, gần như điên cuồng tập biến hóa. Bạch Phượng Hoàng cũng không biết nó đang làm cái trò gì, liền nghĩ tên ngu ngốc Cốt Đầu chắc chắn là chìm trong bể dấm* bị ngâm chua đến phát điên.

*trong tiếng Trung, từ “dấm” đồng nghĩa với “ghen”

Trong lòng hắn thống khoái vô cùng. Cho ngươi cướp đoạt bảo bối của lão tử này! Ô ha ha, thấy không, thấy không, bảo bối của ta vẫn yêu ta nhất!

...

Lần này, kẻ có tính tình tốt như Tư Mệnh cũng có chút phát cáu. (à vâng, tui cũng suýt quên mất ông anh)

Ni mã Bạch Phượng Hoàng thằng nhãi này có phải sinh ra trên đời để làm khổ người khác? Hắn ni mã phụng chỉ thượng đế xuống dưới tróc thằng nhãi này trở lại thiên đình lĩnh tội, vừa tìm tới Lam phủ, ghế ngồi còn chưa nóng đít, thiên đình bên kia lại truyền tin tới nói tên khốn kia đã trở về. Hắn vừa mới chạy về thiên đình phục mệnh, ni mã thượng đế bệ hạ lại giận dữ, nguyên nhân là thằng nhãi này cư nhiên lại im ỉm vô thanh vô tức chạy tới thế gian.

Tư Mệnh lại phải hứng chịu cơn tức giận lôi đình của thượng đế bệ hạ, bị Nhị Lang Thần mạnh mẽ vang dội xách ra khỏi Lăng Tiêu cung đá xuống Nam Thiên môn. Hắn dẫm nát đụn mây dưới chân, lại kéo vạt áo choàng che đi dấu chân to tướng, thập phần muốn mắng người.

Nhưng cho dù hắn tức phát điên như thế nào, thượng đế thiên mệnh không thể trái, chỉ đành lại phải đằng vân đi Lam phủ. Bạch Phượng Hoàng tên khốn này còn chưa trở về, Tư Mệnh cũng không đi xung quanh tìm hắn. Dù sao Hư Ngụy là sư phó Bạch Linh, dù thế nào hắn cũng phải đưa Bạch Linh trở về đây, nên Tư Mệnh liền khí định thần nhàn chờ.

Bạch Phượng Hoàng mang theo Linh Linh đằng vân quay trở lại Tuyền Châu, dọc trên đường đi, mỗi khi hắn nhìn thấy dưới chân có non xanh nước biếc phong cảnh xinh đẹp gì liền dừng lại cùng Linh Linh đi chơi đùa giỡn. Mấy năm nay Linh Linh có xuống núi cũng đa phần là vì tróc yêu, đến vội vàng đi cũng vội vàng, thật sự là chưa từng có cơ hội đi du sơn ngoạn thủy một phen. Một trải nghiệm như vậy đối với nàng mà nói vừa tuyệt vời lại mới mẻ, nàng một đường cùng Bạch Phượng Hoàng vui vẻ chạy đông chạy tây chơi đùa, giống như chú chim nhỏ.

Cốt Đầu ngốc ngốc đi theo phía sau, nhìn nàng lúc nào cũng nở rộ lúm đồng tiền như hoa với Bạch Phương Hoàng, ánh mắt nó liền bày tỏ nỗi ai oán không nói lên lời.

Tư Mệnh đợi ba ngày, Bạch Phượng Hoàng thằng nhãi này vẫn còn đang trên đường du sơn ngoạn thủy. Đám người Hư Ngụy đa phần cũng đã dưỡng tốt thương thế, liền muốn đi trước quay trở lại Nam Hoa. Tư Mệnh nghĩ rằng dù sao đi theo Hư Ngụy thì chắc chắn Bạch Phượng Hoàng cũng không chạy được, liền gật đầu nói: Cũng tốt, ta đây theo ngươi một đường tới Nam Hoa.

Vào ngày thứ hai khi mọi người quay trở lại Nam Hoa, Bạch Phượng Hoàng vị đại thần tôn này liền giá lâm bay tới.

Ngày hôm đó mọi loài chim được Nam Hoa nuôi dưỡng đồng loạt dậy thật sớm, chúng nó quần kết thành đội bay trên không, tiếng hót thanh thanh uyển chuyển cao vút. Cũng có vô số phi điểu từ bốn phương tám hướng bay tới, xoay quanh ở trên bầu trời Nam Hoa tụ hoài không tán, số lượng đông đúc dày đặc đến

/101

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status