Bạch Cốt Tinh ôm chặt Linh Linh, nàng khóc mệt mỏi liền ghé vào trong lòng hắn ngủ. Trên hàng lông mi dày còn lộ ra giọt nước mắt nhỏ, nàng ngủ không được bao lâu, liền cảm giác được lạnh.
Đêm mùa thu trong trẻo nhưng lạnh lùng, huống chi Yamanaka* hàn khí càng hơn, hắn chỉ là một bộ xương cho nên khó giữ được ấm áp. Còn hở, Linh Linh ngủ ở trong lòng của hắn càng ngủ càng lạnh, thẳng đến khi nàng run run.
Yamanaka*: ta chẳng biết là gì nữa a, k biết là 1 nhân vật trong truyện tranh Nhật hay là một địa danh của Nhật nữa
Mới đầu, hắn không phát hiện ra đây là lạnh. Hắn không có đầu óc, ngày trước tuy rằng hắn đều dưỡng đứa nhỏ qua một thời gian, nhưng khi quay đầu lại liền quên không còn sót lại một mảnh, đều không nhớ rõ hắn đã dưỡng như thế nào.
Tuổi của mấy đứa nhỏ này đều rất nhỏ, lớn nhất cũng mới hai tuổi, yếu ớt mềm mại giống như nụ hoa nhỏ, làm sao chống lại một phen ép buộc của hắn. Không mấy ngày liền có vẻ như sinh bệnh, hắn sẽ không chữa bệnh, lại càng không biết sinh bệnh phải tìm đại phu trị liệu. Thấy đứa nhỏ không ăn không uống chỉ khóc nháo không ngừng, hắn chân tay luống cuống, sợ bọn họ đói bụng lắm, không có biện pháp đành phải chạy xuống dưới núi, đem đứa nhỏ trả lại cho cha mẹ bọn chúng.
Hắn cũng sẽ thương tâm khổ sở một thời gian, nhưng rất nhanh liền quên đi chuyện tình lúc đó, không bao lâu liền giở trò cũ, lại chạy đi bắt đứa nhỏ khác.
*****
Hắn ôm lấy Linh Linh, ở trong sơn động lo lắng đổi tới đổi lui, không đầu không đuôi vòng vo vài vòng, hoàn hảo tuy rằng hắn không có đầu óc, cũng may ánh mắt tốt, ngắm ở trong sơn động một vòng, thấy ở một góc âm u hé ra một tấm da hổ sáng sủa.
Bộ da con hổ kia là của một con hổ có số phận bi ai, vốn nó chiếm núi này làm sơn đại vương ngày qua ngày sống thật là dễ chịu nhàn nhã, thế nào trời giáng hiểm họa bị một kẻ sát ngàn đao Cốt Đầu Tinh đoạt sơn động của nó không nói, còn xả huyết cắt thịt của nó làm thức ăn cho đứa nhỏ, cuối cùng ngay cả da của nó cũng lưu lại cho đứa nhỏ.
Da hổ này trước kia chính là có đứa nhỏ dùng qua, ánh mắt hắn mê mang một chút, như là nhớ tới cái gì, cũng rất mau đi qua nhặt lên gắt gao bao lấy Bạch Tiểu Linh, sau đó là đem nàng ôm chặt.
Tay của hắn ôm đứa nhỏ thập phần thuần thục, ôm nàng không có gì là không thoải mái, trên người Linh Linh ấm áp, rất nhanh liền ngủ bình yên.
Cốt Đầu ở trên lớp cỏ chậm rãi ngồi xuống, ôm đứa nhỏ để ngồi ở trên xương đùi, đem khuôn mặt ngủ của nàng dựa ở trước ngực của mình. Ánh mắt của hắn dại ra, trống rỗng không có thần, hắn thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn xem tiểu cô nương ngủ say ở trong lòng mình, hình như là ở xác định nàng còn hay không.
Khi nhìn nàng, ánh mắt của hắn sẽ lóe ra những tia sáng, một đôi huyết đồng đỏ sậm lạnh lẽo ở trong bóng đêm u tĩnh tối đen ẩn ẩn lóe ra, nhìn qua thực yêu dị dọa người.
Đợi sau nửa đêm, hắn bắt đầu liên tục ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài động, lại cúi đầu nhìn đứa nhỏ ngủ say ở trong lòng mình, hình như hắn đang giãy giụa ở lại hay đi. cuối cùng, tay nhẹ buông đứa nhỏ ngủ ở trên lớp cỏ, chính mình đi ngoài động hút ánh trăng, thỉnh thoảng, còn quay đầu hướng trong động xem xét.
Hắn là Bạch Cốt tu luyện thành tinh, đã chết không biết qua bao nhiêu năm tháng. Sau này, hắn tụ tập oán khí của thiên địa mượn cốt sống lại, lấy âm khí vì thực, dương khí vì sửa, mỗi ngày đều phải hút ánh trăng để duy trì sinh mệnh. Hiện tại tu vi của hắn thấp, ở trong đám yêu tinh thuộc loại tối thứ đẳng (chắc là thấp nhất), hơn nữa hắn là mượn oán khí mà sinh, là tà vật thuần âm, ban ngày dưới ánh mặt trời đại thịnh tự nhiên hắn không thể gặp ánh sáng, cho nên chân trời mới hé ra ánh sáng, hắn liền vội vàng trở về trong động.
Bạch Tiểu Linh lúc này vừa mới tỉnh ngủ, nàng đứng lên xoa ánh mắt mờ mịt nhìn xung quanh. Mới đầu nhất thời không có nhớ lại chuyện đêm qua, kết quả thấy mặt Cốt Đầu kia không có da thịt trắng bệch dày đặc, nhất thời sợ tới mức oa một tiếng, lại trung khí mười phần khóc rống lên.
Cốt Đầu ngốc lăng nhìn nàng một lúc lâu.
Này, hắn không đầu óc cho nên trí nhớ không được tốt, sau khi phơi ánh trăng trở về lại không lớn nhớ rõ chuyện lúc trước, đối với chuyện đêm qua hắn cướp về đại bảo bối, đầu óc của hắn còn không có nghĩ ra.
Bạch Tiểu Linh khóc nửa ngày không có người để ý nàng, nàng ngượng ngùng cũng sẽ không khóc, chính mình đi đến lớp cỏ thật dày bên cạnh, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn, trừu khóc thút thít nghẹn ngào tội nghiệp: "Đói."
Cốt Đầu không có biết. Tốt xấu Bạch Tiểu Linh cùng tiểu oa nhi một hai tuổi trước kia có chút bất đồng, nàng tuổi lớn hơn chút, chỉ số thông minh cao hơn, biết biểu đạt nguyện vọng của chính mình như thế nào, nàng làm cái động tác ăn cơm: "Ăn, đói..."
Bạch Cốt liền xoay người đi ra ngoài, hắn thừa dịp sắc trời còn tối, ánh sáng mặt trời chưa đại thịnh đi ra ngoài tìm đồ ăn cho nàng. Chỉ chốc lát sau liền mang theo một con lợn rừng trở về.
Con lợn rừng kia vẫn còn đang vui vẻ ngao ngao gọi bậy, thân thể to lớn còn đang vặn vẹo liều mạng giãy giụa ở trong tay của hắn.
Nhìn vật thể ngăm đen, thân thể khổng lồ, ít nhất không dưới ba trăm cân, lại bị một cái bàn tay to của Bạch Cốt Tinh xem như con gà con thoải mái cầm một cái chân sau của con lợn kéo nó trở về. Một đôi răng nanh thật dài sắc bén cắm trên mặt đất tạo ra những đạo hoa ngân thật sâu. Bộ dáng xấu xí dữ tợn của con lợn dọa cho Bạch Tiểu Linh trừng lớn mắt, thiếu chút nữa nàng muốn khóc thét lên.
Cốt Đầu tay trái nhấc con lợn, tay phải giơ lên, xương ngón tay sắc nhọn cùng móng tay chỉ trong một cái chớp mắt dài ra, đầu lợn rừng trước ánh sáng lạnh chợt lóe một cái, nhất thời bị tước đoạn chia làm hai nửa, một đường lăn đến bên chân của Bạch Tiểu Linh. Nàng lúc này đã sợ tới mức khóc đều khóc không ra tiếng.
Hắn dùng móng tay cắt da lợn rừng, cắt lấy từng khối thịt lớn, máu chảy đầm đìa chảy đầy chân, đi tới ôm lấy Linh Linh trực tiếp muốn nàng ăn. Bạch Tiểu Linh chịu kinh hách quá nhiều, sắc mặt trắng bệch, đem miệng mím chặt nghẹn ngào liền 'Ô ô ô' nhỏ giọng khóc mất mạng.
(Kinh khủng quá....aaaaaaaaaaaaa *che mắt*)
Ép buộc đến ép buộc đi, Cốt Đầu trải qua nhiều lần thử bị nàng khóc đến nỗi đầu óc choáng váng rốt cục hiểu rõ, nguyên lai muốn nhóm lửa nướng chín thịt, nàng mới bằng lòng ăn?
Hắn không sợ hỏa, chính là nhiều năm bị vây trong bóng tối, hắn không có thói quen nhìn ánh sáng.
Rất nhanh hắn phát hỏa lên nướng thịt tốt lắm, chờ rốt cục để tiểu tổ tông này ăn no, hắn đặt nàng ngồi ở trên lớp cỏ, ở trong lòng sờ soạng cái con quay lấy ra đặt ở nền sơn động trước mặt của nàng. (Lời của t/g: Món đồ chơi này ở trong lòng của hắn không biết có bao nhiêu chấp nhất)
Đây chính là, ngã theo chiều gió, cấp thịt ăn chính là cha a.
Tuy rằng Bạch Tiểu Linh không vì một chút thịt liền nhanh chóng phản bội nhận thức tặc làm phụ thân như vậy, nhưng ăn qua một hồi nàng được ăn no thịt lợn rừng, nàng đã không giống ngày hôm qua kháng cự hắn nữa. Nàng còn có điểm hứng thú với con quay, liền xông qua muốn bắt.
Thấy nàng cùng chính mình chơi đùa, hắn thập phần vui vẻ, dùng sức trừu thẳng, con quay chịu lực vòng vo xoay tròn đi ra ngoài, Bạch Tiểu Linh liền bắt phải không khí.
Cốt Đầu thích cùng nàng chơi đùa, hắn chơi thứ này tựa hồ thập phần theo quy trình. Mỗi khi Bạch Tiểu Linh kham kham sắp bắt được con quay liền bị hắn giương đầu ngón tay kéo một cái liền chuyển đi, tiểu cô nương cũng là một người không có kiên nhẫn, bắt vài lần không bắt được, một chút liền nổi giận, ngăn cổ họng liền khóc.
Cốt Đầu luống cuống tay chân quay sang dỗ nàng.
Hơn nửa ngày mới dỗ được nàng, Bạch Tiểu Linh được hắn ôm, ngồi ở trong lòng của hắn vùi đầu chơi con quay, trong chốc lát lại nghĩ tới chuyện lúc trước, nàng ngẩng đầu sẽ nháo Cốt Đầu đưa nàng trở về. Cốt Đầu ngồi ôm nàng, dựa vào vách đá trong sơn động ở chỗ sâu nhất nhưng sáng sủa. Nơi này hơi âm u, bên ngoài ánh mặt trời đại thịnh chiếu không tới, hắn nhắm mắt lại một chút một chút, nghiễm nhiên cơn buồn ngủ đã thắng không yên lòng.
Bạch Tiểu Linh không nói hai lời níu lỗ tai của hắn: "Đứng lên đứng lên, ban ngày ban mặt không được ngủ, đại lười."
Đây là chiêu thức nhất quán đối phó với cha của nàng. Nàng từ nhỏ chính là một cái ma nhân tinh, vào lúc sáng tinh mơ nàng đều sẽ trợn mắt nháo ầm ĩ muốn phụ thân. Bạch phu nhân đem nàng ôm vào phòng đặt ở đầu giường, đầu của Bạch đại nhân còn mê mê buồn ngủ, nàng liền đi qua xốc chăn níu lỗ tai của cha nàng. Bạch đại nhân đối với bảo bối khuê nữ này của mình luôn không còn cách nào khác, chỉ có thể nhận mệnh bế nàng vào trong ngực, một bên hỗn loạn ngủ gà ngủ gật một bên chơi đùa cùng nàng, làm trâu làm ngựa chịu mệt nhọc.
Yêu quái này toàn thân chỉ còn lại có Cốt Đầu, Cốt Đầu kia lại là một lão Cốt Đầu sống không biết qua bao nhiêu năm tháng năm xưa, tự nhiên là không có lỗ tai để nàng níu, Bạch Tiểu Linh níu cái không. Yêu quái cùng người bất đồng, ngày đêm điên đảo, ban đêm đi ra ngoài phơi nắng ánh trăng tu hành, ban ngày Cốt Đầu liền buồn ngủ. Hắn đặc biệt buồn ngủ, đôi mắt nửa nheo lại, lười biếng nhìn tiểu nữ oa ở trong lòng mình làm ầm ĩ, sau đó là ôm chặt nàng nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Bạch Tiểu Linh dùng hết các loại phương pháp, níu hắn, cắn hắn, chụp hắn, đánh hắn, làm ầm ĩ nửa ngày Cốt Đầu vẫn không nhúc nhích, cuối cùng nàng đem chính mình ép buộc mệt mỏi, ngược lại ghé vào trong ngực của Cốt Đầu cùng nhau ngủ.
*****
Thời điểm Cốt Đầu tỉnh lại đã là lúc hoàng hôn. Ánh dương một vòng ở ngoài cửa động đang chậm rãi trầm xuống, tà dương màu hồng tà tà phô vào núi vào trong động, tràn đầy ánh sáng ấm áp. Bạch Tiểu Linh ngoan ngoãn khéo khéo ngồi ở trong lòng của Cốt Đầu, dùng một cây que ở trên mặt đất thật sự viết chữ.
Nàng buổi sáng được ăn no, thịt lợn rừng không dễ tiêu hóa, nàng cũng không đói, cho nên cũng không có nháo, nàng tập viết không lâu, mỗi ngày đều nhớ rõ muốn luyện chữ. Lúc này trên mặt đất, nàng cầm một cái que thật sự viết, một bên viết một bên y y ô ô đọc theo. Đồng âm kiều kiều non nớt truyền vào trong tai, Cốt Đầu mở to mắt, hắn cũng không nói gì, để bản thân Linh Linh chơi đùa ở trong lòng của hắn. Hắn hiện tại vừa tỉnh ngủ, còn lười biếng không muốn động, đem cằm chậm rãi để ở trên đầu nhỏ của nàng, cúi đầu nhìn nàng viết chữ.
Đáng iu quá a......*hâm mộ* đây được coi là nuôi con dâu từ bé a?
Nàng viết một chữ "Cốt", lại ở bên cạnh lần lượt muốn viết thêm chữ "Đầu".
Nhưng chữ "Đầu" nét họa thật nhiều (phồn thể), nàng còn nhỏ, nhớ không rõ lắm mấy cái nét họa phức tạp này, viết xiêu xiêu vẹo vẹo loạn thất bát tao, nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ vào trên chữ: "Đây là Cốt, Đầu —— Cốt Đầu, ngươi là Cốt Đầu."
Cốt Đầu cái hiểu cái không, nâng tay lên, dùng ngón tay xương trắng dày đặc chạm nhẹ vào khuôn mặt phấn nộn đô đô của nàng.
Tà dương ấm áp, ánh chiều tà chiếu vào trong động, ánh nắng đỏ chiếu vào bóng dáng một lớn một nhỏ rúc vào nhau, cảnh tượng này lại thêm vài phần ấm áp. Lúc này đây, Bạch đại nhân mặt xám mày tro, một thân phong trần mệt mỏi dẫn dắt nha dịch trèo đèo lội suối tìm đến cái động khẩu này lại nhìn thấy một màn ấm áp như vậy, nhất thời hắn liền muốn phun ra một ngụm máu, mục thử dục liệt* đau lòng rống to: "Nữ nhi ngoan, ngươi không thể không muốn cha a!"
mục thử dục liệt*: là một thành ngữ TQ, có nghĩa trợn tròn mắt phi thường tức giận, vành mắt như muốn rách
Đêm mùa thu trong trẻo nhưng lạnh lùng, huống chi Yamanaka* hàn khí càng hơn, hắn chỉ là một bộ xương cho nên khó giữ được ấm áp. Còn hở, Linh Linh ngủ ở trong lòng của hắn càng ngủ càng lạnh, thẳng đến khi nàng run run.
Yamanaka*: ta chẳng biết là gì nữa a, k biết là 1 nhân vật trong truyện tranh Nhật hay là một địa danh của Nhật nữa
Mới đầu, hắn không phát hiện ra đây là lạnh. Hắn không có đầu óc, ngày trước tuy rằng hắn đều dưỡng đứa nhỏ qua một thời gian, nhưng khi quay đầu lại liền quên không còn sót lại một mảnh, đều không nhớ rõ hắn đã dưỡng như thế nào.
Tuổi của mấy đứa nhỏ này đều rất nhỏ, lớn nhất cũng mới hai tuổi, yếu ớt mềm mại giống như nụ hoa nhỏ, làm sao chống lại một phen ép buộc của hắn. Không mấy ngày liền có vẻ như sinh bệnh, hắn sẽ không chữa bệnh, lại càng không biết sinh bệnh phải tìm đại phu trị liệu. Thấy đứa nhỏ không ăn không uống chỉ khóc nháo không ngừng, hắn chân tay luống cuống, sợ bọn họ đói bụng lắm, không có biện pháp đành phải chạy xuống dưới núi, đem đứa nhỏ trả lại cho cha mẹ bọn chúng.
Hắn cũng sẽ thương tâm khổ sở một thời gian, nhưng rất nhanh liền quên đi chuyện tình lúc đó, không bao lâu liền giở trò cũ, lại chạy đi bắt đứa nhỏ khác.
*****
Hắn ôm lấy Linh Linh, ở trong sơn động lo lắng đổi tới đổi lui, không đầu không đuôi vòng vo vài vòng, hoàn hảo tuy rằng hắn không có đầu óc, cũng may ánh mắt tốt, ngắm ở trong sơn động một vòng, thấy ở một góc âm u hé ra một tấm da hổ sáng sủa.
Bộ da con hổ kia là của một con hổ có số phận bi ai, vốn nó chiếm núi này làm sơn đại vương ngày qua ngày sống thật là dễ chịu nhàn nhã, thế nào trời giáng hiểm họa bị một kẻ sát ngàn đao Cốt Đầu Tinh đoạt sơn động của nó không nói, còn xả huyết cắt thịt của nó làm thức ăn cho đứa nhỏ, cuối cùng ngay cả da của nó cũng lưu lại cho đứa nhỏ.
Da hổ này trước kia chính là có đứa nhỏ dùng qua, ánh mắt hắn mê mang một chút, như là nhớ tới cái gì, cũng rất mau đi qua nhặt lên gắt gao bao lấy Bạch Tiểu Linh, sau đó là đem nàng ôm chặt.
Tay của hắn ôm đứa nhỏ thập phần thuần thục, ôm nàng không có gì là không thoải mái, trên người Linh Linh ấm áp, rất nhanh liền ngủ bình yên.
Cốt Đầu ở trên lớp cỏ chậm rãi ngồi xuống, ôm đứa nhỏ để ngồi ở trên xương đùi, đem khuôn mặt ngủ của nàng dựa ở trước ngực của mình. Ánh mắt của hắn dại ra, trống rỗng không có thần, hắn thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn xem tiểu cô nương ngủ say ở trong lòng mình, hình như là ở xác định nàng còn hay không.
Khi nhìn nàng, ánh mắt của hắn sẽ lóe ra những tia sáng, một đôi huyết đồng đỏ sậm lạnh lẽo ở trong bóng đêm u tĩnh tối đen ẩn ẩn lóe ra, nhìn qua thực yêu dị dọa người.
Đợi sau nửa đêm, hắn bắt đầu liên tục ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài động, lại cúi đầu nhìn đứa nhỏ ngủ say ở trong lòng mình, hình như hắn đang giãy giụa ở lại hay đi. cuối cùng, tay nhẹ buông đứa nhỏ ngủ ở trên lớp cỏ, chính mình đi ngoài động hút ánh trăng, thỉnh thoảng, còn quay đầu hướng trong động xem xét.
Hắn là Bạch Cốt tu luyện thành tinh, đã chết không biết qua bao nhiêu năm tháng. Sau này, hắn tụ tập oán khí của thiên địa mượn cốt sống lại, lấy âm khí vì thực, dương khí vì sửa, mỗi ngày đều phải hút ánh trăng để duy trì sinh mệnh. Hiện tại tu vi của hắn thấp, ở trong đám yêu tinh thuộc loại tối thứ đẳng (chắc là thấp nhất), hơn nữa hắn là mượn oán khí mà sinh, là tà vật thuần âm, ban ngày dưới ánh mặt trời đại thịnh tự nhiên hắn không thể gặp ánh sáng, cho nên chân trời mới hé ra ánh sáng, hắn liền vội vàng trở về trong động.
Bạch Tiểu Linh lúc này vừa mới tỉnh ngủ, nàng đứng lên xoa ánh mắt mờ mịt nhìn xung quanh. Mới đầu nhất thời không có nhớ lại chuyện đêm qua, kết quả thấy mặt Cốt Đầu kia không có da thịt trắng bệch dày đặc, nhất thời sợ tới mức oa một tiếng, lại trung khí mười phần khóc rống lên.
Cốt Đầu ngốc lăng nhìn nàng một lúc lâu.
Này, hắn không đầu óc cho nên trí nhớ không được tốt, sau khi phơi ánh trăng trở về lại không lớn nhớ rõ chuyện lúc trước, đối với chuyện đêm qua hắn cướp về đại bảo bối, đầu óc của hắn còn không có nghĩ ra.
Bạch Tiểu Linh khóc nửa ngày không có người để ý nàng, nàng ngượng ngùng cũng sẽ không khóc, chính mình đi đến lớp cỏ thật dày bên cạnh, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn, trừu khóc thút thít nghẹn ngào tội nghiệp: "Đói."
Cốt Đầu không có biết. Tốt xấu Bạch Tiểu Linh cùng tiểu oa nhi một hai tuổi trước kia có chút bất đồng, nàng tuổi lớn hơn chút, chỉ số thông minh cao hơn, biết biểu đạt nguyện vọng của chính mình như thế nào, nàng làm cái động tác ăn cơm: "Ăn, đói..."
Bạch Cốt liền xoay người đi ra ngoài, hắn thừa dịp sắc trời còn tối, ánh sáng mặt trời chưa đại thịnh đi ra ngoài tìm đồ ăn cho nàng. Chỉ chốc lát sau liền mang theo một con lợn rừng trở về.
Con lợn rừng kia vẫn còn đang vui vẻ ngao ngao gọi bậy, thân thể to lớn còn đang vặn vẹo liều mạng giãy giụa ở trong tay của hắn.
Nhìn vật thể ngăm đen, thân thể khổng lồ, ít nhất không dưới ba trăm cân, lại bị một cái bàn tay to của Bạch Cốt Tinh xem như con gà con thoải mái cầm một cái chân sau của con lợn kéo nó trở về. Một đôi răng nanh thật dài sắc bén cắm trên mặt đất tạo ra những đạo hoa ngân thật sâu. Bộ dáng xấu xí dữ tợn của con lợn dọa cho Bạch Tiểu Linh trừng lớn mắt, thiếu chút nữa nàng muốn khóc thét lên.
Cốt Đầu tay trái nhấc con lợn, tay phải giơ lên, xương ngón tay sắc nhọn cùng móng tay chỉ trong một cái chớp mắt dài ra, đầu lợn rừng trước ánh sáng lạnh chợt lóe một cái, nhất thời bị tước đoạn chia làm hai nửa, một đường lăn đến bên chân của Bạch Tiểu Linh. Nàng lúc này đã sợ tới mức khóc đều khóc không ra tiếng.
Hắn dùng móng tay cắt da lợn rừng, cắt lấy từng khối thịt lớn, máu chảy đầm đìa chảy đầy chân, đi tới ôm lấy Linh Linh trực tiếp muốn nàng ăn. Bạch Tiểu Linh chịu kinh hách quá nhiều, sắc mặt trắng bệch, đem miệng mím chặt nghẹn ngào liền 'Ô ô ô' nhỏ giọng khóc mất mạng.
(Kinh khủng quá....aaaaaaaaaaaaa *che mắt*)
Ép buộc đến ép buộc đi, Cốt Đầu trải qua nhiều lần thử bị nàng khóc đến nỗi đầu óc choáng váng rốt cục hiểu rõ, nguyên lai muốn nhóm lửa nướng chín thịt, nàng mới bằng lòng ăn?
Hắn không sợ hỏa, chính là nhiều năm bị vây trong bóng tối, hắn không có thói quen nhìn ánh sáng.
Rất nhanh hắn phát hỏa lên nướng thịt tốt lắm, chờ rốt cục để tiểu tổ tông này ăn no, hắn đặt nàng ngồi ở trên lớp cỏ, ở trong lòng sờ soạng cái con quay lấy ra đặt ở nền sơn động trước mặt của nàng. (Lời của t/g: Món đồ chơi này ở trong lòng của hắn không biết có bao nhiêu chấp nhất)
Đây chính là, ngã theo chiều gió, cấp thịt ăn chính là cha a.
Tuy rằng Bạch Tiểu Linh không vì một chút thịt liền nhanh chóng phản bội nhận thức tặc làm phụ thân như vậy, nhưng ăn qua một hồi nàng được ăn no thịt lợn rừng, nàng đã không giống ngày hôm qua kháng cự hắn nữa. Nàng còn có điểm hứng thú với con quay, liền xông qua muốn bắt.
Thấy nàng cùng chính mình chơi đùa, hắn thập phần vui vẻ, dùng sức trừu thẳng, con quay chịu lực vòng vo xoay tròn đi ra ngoài, Bạch Tiểu Linh liền bắt phải không khí.
Cốt Đầu thích cùng nàng chơi đùa, hắn chơi thứ này tựa hồ thập phần theo quy trình. Mỗi khi Bạch Tiểu Linh kham kham sắp bắt được con quay liền bị hắn giương đầu ngón tay kéo một cái liền chuyển đi, tiểu cô nương cũng là một người không có kiên nhẫn, bắt vài lần không bắt được, một chút liền nổi giận, ngăn cổ họng liền khóc.
Cốt Đầu luống cuống tay chân quay sang dỗ nàng.
Hơn nửa ngày mới dỗ được nàng, Bạch Tiểu Linh được hắn ôm, ngồi ở trong lòng của hắn vùi đầu chơi con quay, trong chốc lát lại nghĩ tới chuyện lúc trước, nàng ngẩng đầu sẽ nháo Cốt Đầu đưa nàng trở về. Cốt Đầu ngồi ôm nàng, dựa vào vách đá trong sơn động ở chỗ sâu nhất nhưng sáng sủa. Nơi này hơi âm u, bên ngoài ánh mặt trời đại thịnh chiếu không tới, hắn nhắm mắt lại một chút một chút, nghiễm nhiên cơn buồn ngủ đã thắng không yên lòng.
Bạch Tiểu Linh không nói hai lời níu lỗ tai của hắn: "Đứng lên đứng lên, ban ngày ban mặt không được ngủ, đại lười."
Đây là chiêu thức nhất quán đối phó với cha của nàng. Nàng từ nhỏ chính là một cái ma nhân tinh, vào lúc sáng tinh mơ nàng đều sẽ trợn mắt nháo ầm ĩ muốn phụ thân. Bạch phu nhân đem nàng ôm vào phòng đặt ở đầu giường, đầu của Bạch đại nhân còn mê mê buồn ngủ, nàng liền đi qua xốc chăn níu lỗ tai của cha nàng. Bạch đại nhân đối với bảo bối khuê nữ này của mình luôn không còn cách nào khác, chỉ có thể nhận mệnh bế nàng vào trong ngực, một bên hỗn loạn ngủ gà ngủ gật một bên chơi đùa cùng nàng, làm trâu làm ngựa chịu mệt nhọc.
Yêu quái này toàn thân chỉ còn lại có Cốt Đầu, Cốt Đầu kia lại là một lão Cốt Đầu sống không biết qua bao nhiêu năm tháng năm xưa, tự nhiên là không có lỗ tai để nàng níu, Bạch Tiểu Linh níu cái không. Yêu quái cùng người bất đồng, ngày đêm điên đảo, ban đêm đi ra ngoài phơi nắng ánh trăng tu hành, ban ngày Cốt Đầu liền buồn ngủ. Hắn đặc biệt buồn ngủ, đôi mắt nửa nheo lại, lười biếng nhìn tiểu nữ oa ở trong lòng mình làm ầm ĩ, sau đó là ôm chặt nàng nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Bạch Tiểu Linh dùng hết các loại phương pháp, níu hắn, cắn hắn, chụp hắn, đánh hắn, làm ầm ĩ nửa ngày Cốt Đầu vẫn không nhúc nhích, cuối cùng nàng đem chính mình ép buộc mệt mỏi, ngược lại ghé vào trong ngực của Cốt Đầu cùng nhau ngủ.
*****
Thời điểm Cốt Đầu tỉnh lại đã là lúc hoàng hôn. Ánh dương một vòng ở ngoài cửa động đang chậm rãi trầm xuống, tà dương màu hồng tà tà phô vào núi vào trong động, tràn đầy ánh sáng ấm áp. Bạch Tiểu Linh ngoan ngoãn khéo khéo ngồi ở trong lòng của Cốt Đầu, dùng một cây que ở trên mặt đất thật sự viết chữ.
Nàng buổi sáng được ăn no, thịt lợn rừng không dễ tiêu hóa, nàng cũng không đói, cho nên cũng không có nháo, nàng tập viết không lâu, mỗi ngày đều nhớ rõ muốn luyện chữ. Lúc này trên mặt đất, nàng cầm một cái que thật sự viết, một bên viết một bên y y ô ô đọc theo. Đồng âm kiều kiều non nớt truyền vào trong tai, Cốt Đầu mở to mắt, hắn cũng không nói gì, để bản thân Linh Linh chơi đùa ở trong lòng của hắn. Hắn hiện tại vừa tỉnh ngủ, còn lười biếng không muốn động, đem cằm chậm rãi để ở trên đầu nhỏ của nàng, cúi đầu nhìn nàng viết chữ.
Đáng iu quá a......*hâm mộ* đây được coi là nuôi con dâu từ bé a?
Nàng viết một chữ "Cốt", lại ở bên cạnh lần lượt muốn viết thêm chữ "Đầu".
Nhưng chữ "Đầu" nét họa thật nhiều (phồn thể), nàng còn nhỏ, nhớ không rõ lắm mấy cái nét họa phức tạp này, viết xiêu xiêu vẹo vẹo loạn thất bát tao, nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ vào trên chữ: "Đây là Cốt, Đầu —— Cốt Đầu, ngươi là Cốt Đầu."
Cốt Đầu cái hiểu cái không, nâng tay lên, dùng ngón tay xương trắng dày đặc chạm nhẹ vào khuôn mặt phấn nộn đô đô của nàng.
Tà dương ấm áp, ánh chiều tà chiếu vào trong động, ánh nắng đỏ chiếu vào bóng dáng một lớn một nhỏ rúc vào nhau, cảnh tượng này lại thêm vài phần ấm áp. Lúc này đây, Bạch đại nhân mặt xám mày tro, một thân phong trần mệt mỏi dẫn dắt nha dịch trèo đèo lội suối tìm đến cái động khẩu này lại nhìn thấy một màn ấm áp như vậy, nhất thời hắn liền muốn phun ra một ngụm máu, mục thử dục liệt* đau lòng rống to: "Nữ nhi ngoan, ngươi không thể không muốn cha a!"
mục thử dục liệt*: là một thành ngữ TQ, có nghĩa trợn tròn mắt phi thường tức giận, vành mắt như muốn rách
/101
|