“Ta no rồi.” Độc Cô Ly ăn no đánh cái nấc, hài lòng nghiêng dựa vào trên ghế.
Hướng Tiểu Vãn lẳng lặng nhìn cậu, sau đó ấm giọng nói: “Ngoan, A Ly, con cảm thấy dùng tuyệt thực để phản kháng, có hiệu quả gì sao? Không chỉ đói bụng, còn làm tổn thương thân thể, cái được không bù đắp đủ cái mất.”
Câu này mới chính là mục đích Hướng Tiểu Vãn đến đây, từ lần trước biết được Độc Cô Ly thích ăn đầu cá, nàng liền định dùng thức ăn ngon chậm rãi đánh vào nội tâm của tiểu quỷ này, sau đó từ từ thay đổi cậu, để cậu thay đổi thành đứa trẻ ngoan.
Trước mắt, bước đầu tiên coi như là thành công.
Độc Cô Ly vừa nghe, nhất thời trên mặt lại khôi phục mặt nạ phòng vệ không được tự nhiên kia. “Nữ nhân chết tiệt, không cần được một tấc lại tiến một thước, bớt can thiệp vào chuyện của bổn đại gia đi.”
Hừ, nếu như không phải nể tình canh cá này ăn ngon như vậy, cậu đã sớm đem nữ nhân ngu xuẩn chết tiệt này đuổi ra rồi, thế nào còn nói nhảm nhiều như vậy.
Hướng Tiểu Vãn vừa nghe liền nổi giận.
“Được thôi, nhũ mẫu không nói, nhũ mẫu đi đây.” Xoay người, nhỏ giọng thầm. “Hừ, về sau đừng nghĩ được ăn canh cá mỹ vị này.”
Nói xong, Hướng Tiểu Vãn dùng đuôi mắt liếc Độc Cô Ly một cái, nàng đang đợi phản ứng của cậu bé, nàng không tin tiểu quỷ này bỏ được không ăn canh cá kia.
“Này... Đứng lại.”
Xí, ngươi gọi ta đứng lại ta liền đứng lại, như vậy thật mất mặt. Hướng Tiểu Vãn không để ý đến, cất bước.
“Cái kia, này, nhũ mẫu, đúng, thật xin lỗi.” Độc Cô Ly bực bội nặn ra một câu nói hết sức không tình nguyện.
“Con nói gì, nhũ mẫu không nghe rõ, không thể nói lớn tiếng chút sao?”
Độc Cô Ly giận, mắng thầm trong lòng. Mẹ nó, nữ nhân ngu xuẩn này nhất định là cố ý.
Bất quá cậu vẫn là hạ thấp đầu, lớn tiếng hô một câu. “Nhũ mẫu, thật xin lỗi.”
Hướng Tiểu Vãn nở nụ cười lần nữa, nhìn hắn. “Ngoan, về sau có phải sẽ nghe lời nhũ mẫu hay không?”
Độc Cô Ly hết sức khó chịu cau mày, nhưng cuối cùng lại mạnh mẽ bình phục lại, vô lực nói: “Được thôi, sau này sẽ nghe lời ngươi, bất quá không cần làm như vậy trước mặt người khác.” Như vậy cậu sẽ rất mất mặt.
“Được.” Hướng Tiểu Vãn thận trọng gật đầu. Cải tạo còn đang trong thời gian tiến hành, nàng biết không thể nóng vội, trước lấy được tín nhiệm của Độc Cô Ly, sau đó trong lúc ở chung chậm rãi thay đổi cậu ta, tin tưởng tương lai không lâu, cậu nhất định sẽ là một đứa nhỏ tốt.
“Nữ nhân, ngày mai nhớ làm cho bổn đại gia nhiều canh cá tới đây, nhớ kỹ, đầu cá phải lớn.”
Khóe miệng Hướng Tiểu Vãn nhếch lên. “A Ly, danh hiệu nữ nhân này có thể sửa lại hay không, nếu không, con gọi ta cô cô?”
“Bổn đại gia vốn là lão đại, không có cô cô.” Mỗ tiểu quỷ không thỏa hiệp hừ lạnh.
“Này, mới vừa rồi ai nói muốn nghe lời nhũ mẫu?”
Mỗ tiểu quỷ mắt trợn trắng. “Ngươi nữ nhân ngốc này, nói nhảm nhiều như vậy làm gì, đi mau, bổn đại gia ăn no muốn ngủ.”
Hướng Tiểu Vãn nói. “Này, không cho xưng đại gia nữa.”
“Đại gia thích, ai cần ngươi lo.”
Hướng Tiểu Vãn hết chỗ nói rồi. Không cần nàng quản? Canh cá nàng làm không phải vô ích sao?
“Hừ hừ, không quan tâm nhũ mẫu quản phải không, xem ra, ngày mai canh cá của người nào đó không cần làm nữa.”
“... Cái kia, nè, nhũ mẫu, đừng nóng giận, ta nói giỡn thôi.”
“Ai là nhũ mẫu của con, đại gia ta có già như vậy sao?” Mỗ nữ rất đắc ý hừ nhỏ cất bước rời đi.
Phía sau Độc Cô Ly nhìn, khóe miệng vừa kéo. Cậu hiện tại rốt cuộc hiểu ban đầu lão Nhị nói qua một câu, tình nguyện đắc tội tiểu nhân, cũng đừng có đắc tội nữ nhân.
Nhưng, cậu lỡ đắc tội rồi, làm sao bây giờ?
Cánh cá của cậu không biết...
Hướng Tiểu Vãn lẳng lặng nhìn cậu, sau đó ấm giọng nói: “Ngoan, A Ly, con cảm thấy dùng tuyệt thực để phản kháng, có hiệu quả gì sao? Không chỉ đói bụng, còn làm tổn thương thân thể, cái được không bù đắp đủ cái mất.”
Câu này mới chính là mục đích Hướng Tiểu Vãn đến đây, từ lần trước biết được Độc Cô Ly thích ăn đầu cá, nàng liền định dùng thức ăn ngon chậm rãi đánh vào nội tâm của tiểu quỷ này, sau đó từ từ thay đổi cậu, để cậu thay đổi thành đứa trẻ ngoan.
Trước mắt, bước đầu tiên coi như là thành công.
Độc Cô Ly vừa nghe, nhất thời trên mặt lại khôi phục mặt nạ phòng vệ không được tự nhiên kia. “Nữ nhân chết tiệt, không cần được một tấc lại tiến một thước, bớt can thiệp vào chuyện của bổn đại gia đi.”
Hừ, nếu như không phải nể tình canh cá này ăn ngon như vậy, cậu đã sớm đem nữ nhân ngu xuẩn chết tiệt này đuổi ra rồi, thế nào còn nói nhảm nhiều như vậy.
Hướng Tiểu Vãn vừa nghe liền nổi giận.
“Được thôi, nhũ mẫu không nói, nhũ mẫu đi đây.” Xoay người, nhỏ giọng thầm. “Hừ, về sau đừng nghĩ được ăn canh cá mỹ vị này.”
Nói xong, Hướng Tiểu Vãn dùng đuôi mắt liếc Độc Cô Ly một cái, nàng đang đợi phản ứng của cậu bé, nàng không tin tiểu quỷ này bỏ được không ăn canh cá kia.
“Này... Đứng lại.”
Xí, ngươi gọi ta đứng lại ta liền đứng lại, như vậy thật mất mặt. Hướng Tiểu Vãn không để ý đến, cất bước.
“Cái kia, này, nhũ mẫu, đúng, thật xin lỗi.” Độc Cô Ly bực bội nặn ra một câu nói hết sức không tình nguyện.
“Con nói gì, nhũ mẫu không nghe rõ, không thể nói lớn tiếng chút sao?”
Độc Cô Ly giận, mắng thầm trong lòng. Mẹ nó, nữ nhân ngu xuẩn này nhất định là cố ý.
Bất quá cậu vẫn là hạ thấp đầu, lớn tiếng hô một câu. “Nhũ mẫu, thật xin lỗi.”
Hướng Tiểu Vãn nở nụ cười lần nữa, nhìn hắn. “Ngoan, về sau có phải sẽ nghe lời nhũ mẫu hay không?”
Độc Cô Ly hết sức khó chịu cau mày, nhưng cuối cùng lại mạnh mẽ bình phục lại, vô lực nói: “Được thôi, sau này sẽ nghe lời ngươi, bất quá không cần làm như vậy trước mặt người khác.” Như vậy cậu sẽ rất mất mặt.
“Được.” Hướng Tiểu Vãn thận trọng gật đầu. Cải tạo còn đang trong thời gian tiến hành, nàng biết không thể nóng vội, trước lấy được tín nhiệm của Độc Cô Ly, sau đó trong lúc ở chung chậm rãi thay đổi cậu ta, tin tưởng tương lai không lâu, cậu nhất định sẽ là một đứa nhỏ tốt.
“Nữ nhân, ngày mai nhớ làm cho bổn đại gia nhiều canh cá tới đây, nhớ kỹ, đầu cá phải lớn.”
Khóe miệng Hướng Tiểu Vãn nhếch lên. “A Ly, danh hiệu nữ nhân này có thể sửa lại hay không, nếu không, con gọi ta cô cô?”
“Bổn đại gia vốn là lão đại, không có cô cô.” Mỗ tiểu quỷ không thỏa hiệp hừ lạnh.
“Này, mới vừa rồi ai nói muốn nghe lời nhũ mẫu?”
Mỗ tiểu quỷ mắt trợn trắng. “Ngươi nữ nhân ngốc này, nói nhảm nhiều như vậy làm gì, đi mau, bổn đại gia ăn no muốn ngủ.”
Hướng Tiểu Vãn nói. “Này, không cho xưng đại gia nữa.”
“Đại gia thích, ai cần ngươi lo.”
Hướng Tiểu Vãn hết chỗ nói rồi. Không cần nàng quản? Canh cá nàng làm không phải vô ích sao?
“Hừ hừ, không quan tâm nhũ mẫu quản phải không, xem ra, ngày mai canh cá của người nào đó không cần làm nữa.”
“... Cái kia, nè, nhũ mẫu, đừng nóng giận, ta nói giỡn thôi.”
“Ai là nhũ mẫu của con, đại gia ta có già như vậy sao?” Mỗ nữ rất đắc ý hừ nhỏ cất bước rời đi.
Phía sau Độc Cô Ly nhìn, khóe miệng vừa kéo. Cậu hiện tại rốt cuộc hiểu ban đầu lão Nhị nói qua một câu, tình nguyện đắc tội tiểu nhân, cũng đừng có đắc tội nữ nhân.
Nhưng, cậu lỡ đắc tội rồi, làm sao bây giờ?
Cánh cá của cậu không biết...
/209
|