Những linh thảo linh dược khác Dương Khai thu thập được tại Lưu Viêm Sa Địa thì hắn giữ lại, chẳng hạn như Thúy La Thảo, Tử Ngọc Quỳnh Quả, Kim Dương Quả..., những dược liệu này đều có thể dùng để luyện đan, hiển nhiên sẽ không đưa cho Dương Viêm.
Mà những linh thảo linh dược như Hồng Chúc Quả, Hồng Chúc Thai, Cửu Khúc Tinh Ngọc Thụ, Kim Dương Quả thụ, Vạn Niên Hương này, hắn đều có tính toán của riêng mình nên cũng giữ lại.
Dương Viêm có được những tài liệu kia, hiển nhiên là rất hào hứng rời đi. Dựa vào tài năng của nàng, có nhiều thứ tốt như vậy hiển nhiên có thể phóng tay làm một vố lớn. Trước khi đi, nàng còn trả lại cho Dương Khai một khối lệnh bài lớn chừng bàn tay.
Trên lệnh bài lưu động chữ triện, nhìn qua rất huyền diệu.
Nhờ tấm lệnh bài này mà Dương Khai mới có thể tự do ra vào trong Thạch phủ của mình, cũng có thể mở ra cấm chế của Thạch phủ. Một khi cấm chế bị mở ra, cả Long Huyệt Sơn ngoại trừ Dương Khai ra, không ai ở bên ngoài có thể đi vào, ngay cả bản thân Dương Viêm cũng không thể đi vào, trừ khi cưỡng ép phá vỡ trận pháp.
Đối với điểm này, Dương Khai rất hài lòng. Rõ ràng Dương Viêm rất quan tâm đến hắn, cho nên mới phải dùng loại phương pháp này để tạo ra cho hắn một nơi không người nào có thể xông vào.
Hắn cũng không định xây dựng lầu các đẹp đẽ ở bên ngoài làm gì, gian Thạch phủ này rất phù hợp với tâm lý của hắn. Cũng không biết có phải trước đây rất lâu hắn đã từng mở qua động phủ ở vách núi Khốn Long Giản của Lăng Tiêu Các hay không, mà đối với loại Thạch phủ này Dương Khai ưa thích không rời, cảm giác khi ở trong Thạch phủ rất yên tâm, cũng rất yên tĩnh, là nơi thích hợp nhất cho bản thân ngồi tu luyện.
Mà Dương Viêm cũng rất chú trọng đến việc bố trí đối căn Thạch phủ này, đây là nơi đặt cấm chế cuối cùng của cả Long Huyệt Sơn, nơi phòng vệ nghiêm ngặt nhất, linh khí nồng đậm nhất. Lúc Dương Khai vừa mới trở lại, hắn đã dùng thần niệm dò xét, nhưng cũng không thể dò xét được tình hình bên trong gian Thạch phủ này.
Sau khi Dương Viêm đi khỏi, Dương Khai khoanh chân ngồi thất thần tại chỗ một lúc. Hắn đã mơ hồ nhận ra, chẳng những Dương Viêm mà ngay cả Vũ Y, Dư Phong, Thường Khởi và Hách An, và còn mấy chục đệ tử của Hải Khắc gia tộc, tất cả đều lấy nơi này làm chỗ dựa của bản thân, thậm chí còn xem là nhà của mình, cho nên mỗi người trong bọn họ đều hết sức chú tâm xây dựng nơi này.
Đây là điều mà Dương Khai muốn nhìn thấy.
Trầm ngâm một hồi, hắn liền lấy ra lò luyện đan của mình, rồi lại lấy Thúy La Thảo và một vài dược liệu khác để luyện chế mấy lò Ngưng Hư đan. Không biết có phải hành trình vào Lưu Viêm Sa Địa lần này khiến cho hắn tiến bộ lên rất nhiều hay không, mà lần luyện chế Ngưng Hư đan này so với lần trước rõ ràng thuận tay hơn không ít, hắn nữa trong số đan dược được luyện chế ra có hơn phân nửa đều đã sinh ra đan văn.
Luyện chế Ngưng Hư đan hiển nhiên là để cho Thường Khởi và Hách An sử dụng, hai người đều bị kẹt ở bình cảnh Thánh Vương tam tầng cảnh nhiều năm như vậy, chỉ cần một viên Ngưng Hư đan là có thể đột phá đến Phản Hư Cảnh.
Tuy nhiên, sau khi luyện chế đan dược xong, Dương Khai cũng không vội đưa cho bọn họ, mà bắt đầu bố trí ở phía trong thạch phủ của mình.
Gian thạch thất thứ nhất, Dương Khai đã phải tốn rất nhiều thánh tinh, thậm chí sử dụng Vạn Dược Linh Dịch để tạo nên một nơi có linh khí vô cùng nồng đậm. Linh khí trong Thạch phủ vốn đã không tầm thường, lại kết hợp với Vạn Dược Linh Dịch và những thánh tinh kia, cho nên nồng độ linh khí thoáng chốc đã tăng lên một bậc.
Mà ở bên trong gian thạch thất này, Dương Khai mở ra ra một cái dược viên nho nhỏ, rồi cẩn thận từng li từng tí lấy Hồng Chúc Thai ra, đào một cái ao dùng Vạn Dược Linh Dịch pha loãng đổ vào. Tin rằng có nhiều linh khí và linh thủy cung ứng như vậy, Hồng Chúc Thai sẽ không khô héo, huống chi, sinh mệnh lực của bản thân nó cũng rất mạnh mẽ.
Sau đó, Dương Khai lại lấy mảnh nhỏ Hồng Chúc Quả ra, mặc dù biết mảnh Hồng Chúc Quả này sau khi bị cắt nhỏ đã không thể khôi phục như lúc ban đầu, nhưng Dương Khai vẫn đặt Hồng Chúc Quả ở trên đỉnh Hồng Chúc Thai, hy vọng rễ cây của Hồng Chúc Quả có thể duy trì dược hiệu của nó không thay đổi, thậm chí tăng cường dược hiệu của nó.
Hiện tại Dương Khai không cần dùng Hồng Chúc Quả, cũng không thể luyện chế thành đan, nhưng nói không chừng sau này cần dùng đến.
Làm xong những việc này, Dương Khai mới sử dụng lệnh bài trên tay, mở ra tất cả cấm chế trong gian thạch thất. Quầng sáng liền lóe lên một cái, gợn lên như sóng, sau đó mọi thứ bên trong thạch thất bỗng nhiên quỷ dị biến mất. Chẳng những dùng mắt thường không thể thấy được Hồng Chúc Thai, Hồng Chúc Quả và ao nước do Vạn Dược Linh Dịch tạo thành, mà ngay cả dùng thần niệm dò xét cũng không có chút dấu vết nào.
Nơi này ngoại trừ linh khí nồng đậm bất thường so với ở ngoài ra, thì không có chỗ nào khác khả nghi nữa.
Dương Khai hài lòng gật đầu, sau khi phong bế hoàn toàn gian thạch thất này, hắn lại đi sang gian thạch thất bên cạnh bố trí.
Tại gian thạch thất thứ hai, hắn đem Vạn Niên Hương và lư hương lấy được từ tầng thứ sáu Lưu Viêm Sa Địa ra đặt ở trong đó, trong phút chốc, toàn bộ gian thạch thất đều tràn ngập một mùi hương dìu dịu. Lập tức tinh thần của Dương Khai liền trở nên bình lặng, dường như tất cả những việc phiền muộn cùng không vui đều biến mất, ngay cả trong thức hải cũng trở nên yên tĩnh, bình lặng.
Hiệu quả của Vạn Niên Hương quả là danh bất hư truyền, nếu như ngồi tu luyện ở nơi có mùi hương này, đối với bất kỳ người nào đều có trợ giúp rất lớn.
Dử dụng lệnh bài trên tay, hắn cũng hoàn toàn phong bế gian thạch thất thứ hai lại.
Mùi hương của Vạn Niên Hương lúc này chỉ có thể tỏa ra bên trong Thạch phủ. Tuy nhiên, hắn có thể nói với Dương Viêm suy nghĩ biện pháp để cho mùi hương lan tỏa ra bên ngoài, kể từ đó, võ giả tu luyện trên Long Huyệt Sơn đều có thể thu được lợi ích.
Thầm ghi nhớ việc này ở trong lòng, lúc này Dương Khai mới đi tới gian thạch thất thứ ba.
Một lát sau, hắn để lại Cửu Khúc Tinh Ngọc Thụ ở bên trong gian thạch thất thứ ba, kể từ đó, chỉ cần có người bế quan trong Thạch phủ là có thể với mượn đủ loại năng lượng kỳ diệu do Cửu Khúc Tinh Ngọc Thụ phát tán ra để tìm hiểu thiên đạo võ đạo, làm cơ sở để đột phá bình cảnh.
Tuy nhiên hai người Thường Khởi và Hách An đã có Ngưng Hư đan phụ trợ, kết hợp với Vạn Niên Hương mà nói, thì có lẽ không cần dùng đến Cửu Khúc Tinh Ngọc Thụ.
Sắp xếp xong những thứ này, Dương Khai lại đi tới bên cạnh nhìn một khối đá kỳ lạ tràn đầy những điểm mấp mô.
Khối đá kỳ lạ này chính là thứ lần Dương Khai hao tốn không ít thánh tinh mua về từ hội đấu giá, Trĩ Thạch.
Sau khi mua về, Dương Khai liền thả Phệ Hồn trùng vào bên trong nuôi dưỡng. Dương Viêm đã nói, những thứ như Trĩ Thạch này là nơi thích hợp nhất để cho Kỳ Trùng Dị Trĩ sinh sống. Lúc trước, ở bên ngoài Lưu Viêm Sa Địa, Dương Khai đã dặn dò nhóm người Dương Viêm không nên di chuyển khối Trĩ Thạch này, hiện tại nó vẫn nguyên vị như trước, yên lặng nằm ở trong góc.
Nhưng qua Dương Khai dùng thần niệm dò xét, trong khối Trĩ Thạch này lại có hàng trăm nghìn con Phệ Hồn trùng rất nhỏ đang lẳng lặng ngủ say, dùng mắt thường không thấy được.
Mà ở bên trong khối Trĩ Thạch, dường như rỗng đi một mảng lớn.
Phệ Hồn trùng vẫn còn đang trong giai đoạn tiến hóa, tạm thời là không thể sử dụng được, chờ đến khi Trĩ Thạch hoàn toàn biến mất, bọn chúng mới có thể bay ra từ bên trong.
Hơn nữa, trong thức hải của Dương Khai, Lục Thải Ôn Thần Liên cũng đồng dạng đang tiến hóa, lúc này Phệ Hồn trùng không có lối ra, Dương Khai cũng không vội để cho bọn chúng bay ra.
Đối với sự tiến hóa của Phệ Hồn trùng, Dương Khai hết sức mong đợi, không biết sau khi tiến hóa xong, bọn chúng sẽ biến hóa như thế nào. Trầm ngâm một hồi, Dương Khai liền thu lại Trĩ Thạch, cũng đặt vào gian thạch thất chứa Cửu Khúc Tinh Ngọc Thụ.
Lúc này hắn mới đi ra khỏi Thạch phủ, gọi Thường Khởi và Hách An vào đưa cho mỗi người một viên Ngưng Hư đan, rồi phân phó bọn họ lựa chọn mỗi người một gian thạch thất trống tiến hành bế quan.
Tin rằng không bao lâu nữa, Long Huyệt Sơn sẽ sinh ra hai vị cao thủ Phản Hư Cảnh.
Mặc dù chỉ là nhất tầng cảnh, nhưng dù sao cũng đã có Phản Hư Cảnh, sau này Dương Khai không có ở đây, bọn họ cũng có thể phối hợp với nhiều đại trận kỳ lạ ở Long Huyệt Sơn để bảo vệ nơi này.
Mấy ngày tiếp theo, Dương Khai bận rộn không ngừng. Mọi người đều không biết hắn bận rộn làm điều gì, tuy nhiên rất nhanh, mọi người liền kinh ngạc phát hiện, tại một nơi trên Long Huyệt Sơn xuất hiện một cây Kim Dương Quả. Tuy rằng quả trên cây đều đã biến mất, nhưng cây cổ thụ kia dù sao cũng là một cây linh thụ, ngoại trừ dùng để làm đẹp phong cảnh bên ngoài Long Huyệt Sơn ra, còn khiến cho người ta rất mong đợi.
Việc nhổ trồng Kim Dương Quả thụ của Dương Khai bị Dương Viêm mắng te tát lên đầu, nghe nàng cằn nhằn liên miên một trận, Dương Khai mơ mới biết được trước đó hắn đã quá chủ quan rôi.
Kim Dương Quả thụ đòi hỏi phải có môi trường sống hết sức hà khắc, nếu không có loại không gian nghịch thiên như không gian Hắc Thư của Dương Khai, khẳng định sẽ không thể đem ra khỏi Lưu Viêm Sa Địa mà đã chết sớm trong nhẫn không gian rồi. Trồng Kim Dương Quả ở chỗ này, tỷ lệ sống cũng không đủ ba thành, Dương Viêm đã tốn rất nhiều công sức bố trí trận pháp tụ tập linh khí thiên địa ở bên cạnh cho nó sử dụng, nhưng đến cuối cùng Kim Dương Quả thụ có sống được hay không cũng không ai dám bảo đảm.
Mà mầm Huyết Kiếm Thảo, lại xảy ra biến hóa khiến hai người Dương Khai và Dương Viêm đều hết sức hoảng sợ.
Mầm Huyết Kiếm Thảo sau khi được Dương Viêm cầm đi, vốn chỉ tùy ý tìm một chỗ trồng xuống, do không bón máu thịt cho nó, cho nên nàng cũng không trông đợi Huyết Kiếm Thảo sinh trưởng, chỉ xem như một sự chuẩn bị để sau này dùng tới. Nếu như có người nào không có mắt, dám đến tấn công Long Huyệt Sơn, chỉ cần mầm Huyết Kiếm Thảo ngửi được mùi máu thịt, nó sẽ từ dưới đất chui lên đánh cho địch nhân trở tay không kịp, rồi hút lấy năng lượng trong máu thịt.
Dương Khai trong một phút bốc đồng đã nhỏ một giọt Kim huyết vào mầm Huyết Kiếm Thảo.
Kết quả là chỉ trong chớp mắt, mầm Huyết Kiếm Thảo liền bắt đầu nảy mầm, sau đó điên cuồng sinh trưởng, mọc cao tới khoảng mười trượng mới đình chỉ.Nhưng vẫn chưa xong, chỗ bùn đất bên cạnh bỗng nhiên lại không ngừng mọc lên Huyết Kiếm Thảo, mặc dù không cao bằng cây gốc, nhưng cũng cao khoảng hai trượng.
Chỉ trong vòng nửa canh giờ, từ vị trí mầm Huyết Kiếm Thảo ban đầu trồng xuống làm trung tâm, trong phạm vi trăm trượng đã trải rộng Huyết Kiếm Thảo, Dương Viêm sắc mặt tái nhợt, không ngừng la hét.
Hơn nữa, những cây Huyết Kiếm Thảo này so với những cây trước đó Dương Khai gặp được không khác chút nào, đều có màu sắc đỏ như máu, mỗi một gốc cây đều tỏa ra ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt, trông rất bắt mắt.
Biến cố như vậy chẳng những khiến Dương Viêm trợn mắt há hốc mồm, mà Dương Khai cũng đứng ngây người run rẩy.
Hắn không nghĩ tới một giọt Kim huyết của hắn lại làm cho Huyết Kiếm Thảo biến đổi nhiều như vậy. Sỡ dĩ hắn nhỏ một giọt xuống cũng là vì muốn thấy sơ qua hiệu quả mà thôi.
Kết quả là lại gây ra tai nạn, khiến cho võ giả đang hoạt động ở gần đó suýt nữa bị thương vong, cũng may là Dương Khai kịp thời cứu viện mới có thể cứu được những võ giả của Hải Khắc gia tộc ra khỏi phạm vi Huyết Kiếm Thảo cắt.
Mà những linh thảo linh dược như Hồng Chúc Quả, Hồng Chúc Thai, Cửu Khúc Tinh Ngọc Thụ, Kim Dương Quả thụ, Vạn Niên Hương này, hắn đều có tính toán của riêng mình nên cũng giữ lại.
Dương Viêm có được những tài liệu kia, hiển nhiên là rất hào hứng rời đi. Dựa vào tài năng của nàng, có nhiều thứ tốt như vậy hiển nhiên có thể phóng tay làm một vố lớn. Trước khi đi, nàng còn trả lại cho Dương Khai một khối lệnh bài lớn chừng bàn tay.
Trên lệnh bài lưu động chữ triện, nhìn qua rất huyền diệu.
Nhờ tấm lệnh bài này mà Dương Khai mới có thể tự do ra vào trong Thạch phủ của mình, cũng có thể mở ra cấm chế của Thạch phủ. Một khi cấm chế bị mở ra, cả Long Huyệt Sơn ngoại trừ Dương Khai ra, không ai ở bên ngoài có thể đi vào, ngay cả bản thân Dương Viêm cũng không thể đi vào, trừ khi cưỡng ép phá vỡ trận pháp.
Đối với điểm này, Dương Khai rất hài lòng. Rõ ràng Dương Viêm rất quan tâm đến hắn, cho nên mới phải dùng loại phương pháp này để tạo ra cho hắn một nơi không người nào có thể xông vào.
Hắn cũng không định xây dựng lầu các đẹp đẽ ở bên ngoài làm gì, gian Thạch phủ này rất phù hợp với tâm lý của hắn. Cũng không biết có phải trước đây rất lâu hắn đã từng mở qua động phủ ở vách núi Khốn Long Giản của Lăng Tiêu Các hay không, mà đối với loại Thạch phủ này Dương Khai ưa thích không rời, cảm giác khi ở trong Thạch phủ rất yên tâm, cũng rất yên tĩnh, là nơi thích hợp nhất cho bản thân ngồi tu luyện.
Mà Dương Viêm cũng rất chú trọng đến việc bố trí đối căn Thạch phủ này, đây là nơi đặt cấm chế cuối cùng của cả Long Huyệt Sơn, nơi phòng vệ nghiêm ngặt nhất, linh khí nồng đậm nhất. Lúc Dương Khai vừa mới trở lại, hắn đã dùng thần niệm dò xét, nhưng cũng không thể dò xét được tình hình bên trong gian Thạch phủ này.
Sau khi Dương Viêm đi khỏi, Dương Khai khoanh chân ngồi thất thần tại chỗ một lúc. Hắn đã mơ hồ nhận ra, chẳng những Dương Viêm mà ngay cả Vũ Y, Dư Phong, Thường Khởi và Hách An, và còn mấy chục đệ tử của Hải Khắc gia tộc, tất cả đều lấy nơi này làm chỗ dựa của bản thân, thậm chí còn xem là nhà của mình, cho nên mỗi người trong bọn họ đều hết sức chú tâm xây dựng nơi này.
Đây là điều mà Dương Khai muốn nhìn thấy.
Trầm ngâm một hồi, hắn liền lấy ra lò luyện đan của mình, rồi lại lấy Thúy La Thảo và một vài dược liệu khác để luyện chế mấy lò Ngưng Hư đan. Không biết có phải hành trình vào Lưu Viêm Sa Địa lần này khiến cho hắn tiến bộ lên rất nhiều hay không, mà lần luyện chế Ngưng Hư đan này so với lần trước rõ ràng thuận tay hơn không ít, hắn nữa trong số đan dược được luyện chế ra có hơn phân nửa đều đã sinh ra đan văn.
Luyện chế Ngưng Hư đan hiển nhiên là để cho Thường Khởi và Hách An sử dụng, hai người đều bị kẹt ở bình cảnh Thánh Vương tam tầng cảnh nhiều năm như vậy, chỉ cần một viên Ngưng Hư đan là có thể đột phá đến Phản Hư Cảnh.
Tuy nhiên, sau khi luyện chế đan dược xong, Dương Khai cũng không vội đưa cho bọn họ, mà bắt đầu bố trí ở phía trong thạch phủ của mình.
Gian thạch thất thứ nhất, Dương Khai đã phải tốn rất nhiều thánh tinh, thậm chí sử dụng Vạn Dược Linh Dịch để tạo nên một nơi có linh khí vô cùng nồng đậm. Linh khí trong Thạch phủ vốn đã không tầm thường, lại kết hợp với Vạn Dược Linh Dịch và những thánh tinh kia, cho nên nồng độ linh khí thoáng chốc đã tăng lên một bậc.
Mà ở bên trong gian thạch thất này, Dương Khai mở ra ra một cái dược viên nho nhỏ, rồi cẩn thận từng li từng tí lấy Hồng Chúc Thai ra, đào một cái ao dùng Vạn Dược Linh Dịch pha loãng đổ vào. Tin rằng có nhiều linh khí và linh thủy cung ứng như vậy, Hồng Chúc Thai sẽ không khô héo, huống chi, sinh mệnh lực của bản thân nó cũng rất mạnh mẽ.
Sau đó, Dương Khai lại lấy mảnh nhỏ Hồng Chúc Quả ra, mặc dù biết mảnh Hồng Chúc Quả này sau khi bị cắt nhỏ đã không thể khôi phục như lúc ban đầu, nhưng Dương Khai vẫn đặt Hồng Chúc Quả ở trên đỉnh Hồng Chúc Thai, hy vọng rễ cây của Hồng Chúc Quả có thể duy trì dược hiệu của nó không thay đổi, thậm chí tăng cường dược hiệu của nó.
Hiện tại Dương Khai không cần dùng Hồng Chúc Quả, cũng không thể luyện chế thành đan, nhưng nói không chừng sau này cần dùng đến.
Làm xong những việc này, Dương Khai mới sử dụng lệnh bài trên tay, mở ra tất cả cấm chế trong gian thạch thất. Quầng sáng liền lóe lên một cái, gợn lên như sóng, sau đó mọi thứ bên trong thạch thất bỗng nhiên quỷ dị biến mất. Chẳng những dùng mắt thường không thể thấy được Hồng Chúc Thai, Hồng Chúc Quả và ao nước do Vạn Dược Linh Dịch tạo thành, mà ngay cả dùng thần niệm dò xét cũng không có chút dấu vết nào.
Nơi này ngoại trừ linh khí nồng đậm bất thường so với ở ngoài ra, thì không có chỗ nào khác khả nghi nữa.
Dương Khai hài lòng gật đầu, sau khi phong bế hoàn toàn gian thạch thất này, hắn lại đi sang gian thạch thất bên cạnh bố trí.
Tại gian thạch thất thứ hai, hắn đem Vạn Niên Hương và lư hương lấy được từ tầng thứ sáu Lưu Viêm Sa Địa ra đặt ở trong đó, trong phút chốc, toàn bộ gian thạch thất đều tràn ngập một mùi hương dìu dịu. Lập tức tinh thần của Dương Khai liền trở nên bình lặng, dường như tất cả những việc phiền muộn cùng không vui đều biến mất, ngay cả trong thức hải cũng trở nên yên tĩnh, bình lặng.
Hiệu quả của Vạn Niên Hương quả là danh bất hư truyền, nếu như ngồi tu luyện ở nơi có mùi hương này, đối với bất kỳ người nào đều có trợ giúp rất lớn.
Dử dụng lệnh bài trên tay, hắn cũng hoàn toàn phong bế gian thạch thất thứ hai lại.
Mùi hương của Vạn Niên Hương lúc này chỉ có thể tỏa ra bên trong Thạch phủ. Tuy nhiên, hắn có thể nói với Dương Viêm suy nghĩ biện pháp để cho mùi hương lan tỏa ra bên ngoài, kể từ đó, võ giả tu luyện trên Long Huyệt Sơn đều có thể thu được lợi ích.
Thầm ghi nhớ việc này ở trong lòng, lúc này Dương Khai mới đi tới gian thạch thất thứ ba.
Một lát sau, hắn để lại Cửu Khúc Tinh Ngọc Thụ ở bên trong gian thạch thất thứ ba, kể từ đó, chỉ cần có người bế quan trong Thạch phủ là có thể với mượn đủ loại năng lượng kỳ diệu do Cửu Khúc Tinh Ngọc Thụ phát tán ra để tìm hiểu thiên đạo võ đạo, làm cơ sở để đột phá bình cảnh.
Tuy nhiên hai người Thường Khởi và Hách An đã có Ngưng Hư đan phụ trợ, kết hợp với Vạn Niên Hương mà nói, thì có lẽ không cần dùng đến Cửu Khúc Tinh Ngọc Thụ.
Sắp xếp xong những thứ này, Dương Khai lại đi tới bên cạnh nhìn một khối đá kỳ lạ tràn đầy những điểm mấp mô.
Khối đá kỳ lạ này chính là thứ lần Dương Khai hao tốn không ít thánh tinh mua về từ hội đấu giá, Trĩ Thạch.
Sau khi mua về, Dương Khai liền thả Phệ Hồn trùng vào bên trong nuôi dưỡng. Dương Viêm đã nói, những thứ như Trĩ Thạch này là nơi thích hợp nhất để cho Kỳ Trùng Dị Trĩ sinh sống. Lúc trước, ở bên ngoài Lưu Viêm Sa Địa, Dương Khai đã dặn dò nhóm người Dương Viêm không nên di chuyển khối Trĩ Thạch này, hiện tại nó vẫn nguyên vị như trước, yên lặng nằm ở trong góc.
Nhưng qua Dương Khai dùng thần niệm dò xét, trong khối Trĩ Thạch này lại có hàng trăm nghìn con Phệ Hồn trùng rất nhỏ đang lẳng lặng ngủ say, dùng mắt thường không thấy được.
Mà ở bên trong khối Trĩ Thạch, dường như rỗng đi một mảng lớn.
Phệ Hồn trùng vẫn còn đang trong giai đoạn tiến hóa, tạm thời là không thể sử dụng được, chờ đến khi Trĩ Thạch hoàn toàn biến mất, bọn chúng mới có thể bay ra từ bên trong.
Hơn nữa, trong thức hải của Dương Khai, Lục Thải Ôn Thần Liên cũng đồng dạng đang tiến hóa, lúc này Phệ Hồn trùng không có lối ra, Dương Khai cũng không vội để cho bọn chúng bay ra.
Đối với sự tiến hóa của Phệ Hồn trùng, Dương Khai hết sức mong đợi, không biết sau khi tiến hóa xong, bọn chúng sẽ biến hóa như thế nào. Trầm ngâm một hồi, Dương Khai liền thu lại Trĩ Thạch, cũng đặt vào gian thạch thất chứa Cửu Khúc Tinh Ngọc Thụ.
Lúc này hắn mới đi ra khỏi Thạch phủ, gọi Thường Khởi và Hách An vào đưa cho mỗi người một viên Ngưng Hư đan, rồi phân phó bọn họ lựa chọn mỗi người một gian thạch thất trống tiến hành bế quan.
Tin rằng không bao lâu nữa, Long Huyệt Sơn sẽ sinh ra hai vị cao thủ Phản Hư Cảnh.
Mặc dù chỉ là nhất tầng cảnh, nhưng dù sao cũng đã có Phản Hư Cảnh, sau này Dương Khai không có ở đây, bọn họ cũng có thể phối hợp với nhiều đại trận kỳ lạ ở Long Huyệt Sơn để bảo vệ nơi này.
Mấy ngày tiếp theo, Dương Khai bận rộn không ngừng. Mọi người đều không biết hắn bận rộn làm điều gì, tuy nhiên rất nhanh, mọi người liền kinh ngạc phát hiện, tại một nơi trên Long Huyệt Sơn xuất hiện một cây Kim Dương Quả. Tuy rằng quả trên cây đều đã biến mất, nhưng cây cổ thụ kia dù sao cũng là một cây linh thụ, ngoại trừ dùng để làm đẹp phong cảnh bên ngoài Long Huyệt Sơn ra, còn khiến cho người ta rất mong đợi.
Việc nhổ trồng Kim Dương Quả thụ của Dương Khai bị Dương Viêm mắng te tát lên đầu, nghe nàng cằn nhằn liên miên một trận, Dương Khai mơ mới biết được trước đó hắn đã quá chủ quan rôi.
Kim Dương Quả thụ đòi hỏi phải có môi trường sống hết sức hà khắc, nếu không có loại không gian nghịch thiên như không gian Hắc Thư của Dương Khai, khẳng định sẽ không thể đem ra khỏi Lưu Viêm Sa Địa mà đã chết sớm trong nhẫn không gian rồi. Trồng Kim Dương Quả ở chỗ này, tỷ lệ sống cũng không đủ ba thành, Dương Viêm đã tốn rất nhiều công sức bố trí trận pháp tụ tập linh khí thiên địa ở bên cạnh cho nó sử dụng, nhưng đến cuối cùng Kim Dương Quả thụ có sống được hay không cũng không ai dám bảo đảm.
Mà mầm Huyết Kiếm Thảo, lại xảy ra biến hóa khiến hai người Dương Khai và Dương Viêm đều hết sức hoảng sợ.
Mầm Huyết Kiếm Thảo sau khi được Dương Viêm cầm đi, vốn chỉ tùy ý tìm một chỗ trồng xuống, do không bón máu thịt cho nó, cho nên nàng cũng không trông đợi Huyết Kiếm Thảo sinh trưởng, chỉ xem như một sự chuẩn bị để sau này dùng tới. Nếu như có người nào không có mắt, dám đến tấn công Long Huyệt Sơn, chỉ cần mầm Huyết Kiếm Thảo ngửi được mùi máu thịt, nó sẽ từ dưới đất chui lên đánh cho địch nhân trở tay không kịp, rồi hút lấy năng lượng trong máu thịt.
Dương Khai trong một phút bốc đồng đã nhỏ một giọt Kim huyết vào mầm Huyết Kiếm Thảo.
Kết quả là chỉ trong chớp mắt, mầm Huyết Kiếm Thảo liền bắt đầu nảy mầm, sau đó điên cuồng sinh trưởng, mọc cao tới khoảng mười trượng mới đình chỉ.Nhưng vẫn chưa xong, chỗ bùn đất bên cạnh bỗng nhiên lại không ngừng mọc lên Huyết Kiếm Thảo, mặc dù không cao bằng cây gốc, nhưng cũng cao khoảng hai trượng.
Chỉ trong vòng nửa canh giờ, từ vị trí mầm Huyết Kiếm Thảo ban đầu trồng xuống làm trung tâm, trong phạm vi trăm trượng đã trải rộng Huyết Kiếm Thảo, Dương Viêm sắc mặt tái nhợt, không ngừng la hét.
Hơn nữa, những cây Huyết Kiếm Thảo này so với những cây trước đó Dương Khai gặp được không khác chút nào, đều có màu sắc đỏ như máu, mỗi một gốc cây đều tỏa ra ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt, trông rất bắt mắt.
Biến cố như vậy chẳng những khiến Dương Viêm trợn mắt há hốc mồm, mà Dương Khai cũng đứng ngây người run rẩy.
Hắn không nghĩ tới một giọt Kim huyết của hắn lại làm cho Huyết Kiếm Thảo biến đổi nhiều như vậy. Sỡ dĩ hắn nhỏ một giọt xuống cũng là vì muốn thấy sơ qua hiệu quả mà thôi.
Kết quả là lại gây ra tai nạn, khiến cho võ giả đang hoạt động ở gần đó suýt nữa bị thương vong, cũng may là Dương Khai kịp thời cứu viện mới có thể cứu được những võ giả của Hải Khắc gia tộc ra khỏi phạm vi Huyết Kiếm Thảo cắt.
/2840
|