Lấy lư hương ra, mùi thơm lạ lùng, Dương Khai khoanh chân ngồi chỗ của động, tu luyện Chân Dương Quyết.
Tuy phương pháp tốt nhất để có được dương dịch là trực tiếp dùng linh quả dương tính hoặc hấp thụ năng lượng trong Viêm Dương thạch, nhưng Dương Khai vẫn quyết định tu luyện Chân Dương Quyếtuyết.
Hắn tận dụng tác dụng từ loại hương đặc biệt để khống chế tốc độ vận chuyển của Chân Dương Quyết, khiến nguyên khí nội thể thích nghi với áp chế của loại hương thơm đó.
Như vây, khichiến đấu, nguyên khí sẽ vận chuyển ngày càng nhanh, và sức chiến đấu cũng tăng lên.
Áp lực là để bạo nổ vào thời điểm cần thiết.
Trong suốt hai ngày tu luyện, ngoại trừ lúc thêm thảo dược vào lư hương, Dương Khai hoàn toàn không hề động đậy.
Nguyên khí trong cơ thể tăng rất ít, vận chuyển Chân Dương Quyết cũng vô cùng khó khăn nhưng Dương Khai vẫn vui vẻ chịu đựng.
Chỉ có diều mỗi khi vận chuyển nguyên khí, hắn luôn nghi đến Tô Nhan, mỗi khi nhớ đến nàng, hắn lại nghĩ đến mọi chuyện diễn ra trong đại điện, nhớ đến da thịt mềm mịn, ấm áp và đẹp đẽ như tơ lụa của nàng.
Lạ thật, vì sao mình luôn nghĩ tới những điều này? Dương Khai trăn trở, suy nghĩ rất nhiều nhưng không tìm được lời đáp. Chẳng lẽ mình lại đúng là một tên ác quỷ háo sắc, một khi phá cấm thì không thể kiềm chế được?
Cũng không phải, nói về ý chí thì Dương Khai luôn tràn đầy tự tin. Nhưng nghĩ mãi mà không tìm được nguyên do, Dương Khai chỉ còn biết khống chế bản thân không nghĩ ngợi lung tung nữa.
Vào một đêm hai ngày sau đó, đang lúc Dương Khai tĩnh tọa thì đột nhiên mở trừng mắt, nghe ngóng cẩn thận một hồi lâu, trên mặt toát lên thần sắc vô cùng ký quái.
Vừa rồi hình như hắn nghe thấy tiếng đánh nhau phía trên truyền đến, kèm theo là một tiếng hét kinh hãi.
Dường như âm thanh mơ hồ đó rất quen thuộc nhưng lại không nghe rõ thế nào.
Trong lúc còn chần chừ, đột nhiên một vài viên đá nhỏ tí tách tróc xuống trước mặt hắn.
Sắc mặt Dương Khai lạnh lùng, chợt hắn cảnh giác.
Những viên đá nhỏ này rơi xuống, rõ ràng là do có người phía trên đó đang xuống đây.
Động phủ này của mình vừa mới mở được hai ngày, sao đã bị phát hiện rồi? Là ai vậy?
Tuy nhiên khi tiếng động phía trên càng lớn, sự cảnh giác của Dương Khai lại càng giảm, thay vào đó là cảm giác mừng rỡ đến phát điên.
Không hiểu sao, hắn có thể cảm nhận người đến chính là Tô Nhan! Nguyên khí náo động bất an và dòng máu rừng rực trong người nói cho hắn biết điều đó.
Có lẽ là do Hợp Hoan Công, song tu đã khiến nguyên khí hai người dung hợp. Chính nhờ mối liên kết này mới có thể cảm nhận được đối phương khi ở khoảng cách không xa.
Không phải nói một tháng một lần sao? Vậy mà mới xa nhau mười ngày nàng đã tự tìm đến? Dương Khai mỉm cười lạ thường.
Trong lòng truyền lệnh cho Địa Ma tạm thời đừng trở lại, ánh mắt Dương Khai đầy mong đợi nhìn ra phía cửa động.
Một lát sau, một bóng áo trắng thướt tha, nhẹ nhàng bay đến.
Không đợi nàng rơixuống đất, Dương Khai đã vội vòng tay ôm trọn nàng vào lòng.
Thân hình Tô Nhan nóng bỏng, nồng ngực áp sát Dương Khai phát ra nhịp đập dồn đập, dưới ánh trăng mờ ảo, Dương Khai vẫn nhìn rõ hai má Tô Nhan đỏ ửng lên.
Mái tóc vẫn búi, trang điểm như một người thiếu nữ, dáng vẻ này càng khiến nàng chín chắn mê người.
Dương Khai cúi đầu hôn lấy nàng.
- Chờ đã!
Tô Nhan cảm nhận được hơi thở nóng bỏng, cố nén rung động, khẽ đẩy Dương Khai ra.
- Sao vậy?
Dương Khai không dùng lực .
- Ta không đến đây một mình!
Tô Nhan lúng túng nhìn Dương Khai.
Lúc này Dương Khai mới để ý trong tay nàng còn có một người nữa. Người này từ trên xuống, không biết là do hôn mê hay làm sao mà không hề nhúc nhích. Nếu không có Tô Nhan nhắc thì Dương Khai cũng không nhìn thấy.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Dương Khai ngẩn người ra, cảnh tượng trước mắt khiến hắn không thể tin được. Tô Nhan đến tìm mình, sao còn dẫn theo ai nữa?
- Chàng biết người này sao?
Tô Nhan cắn môi, sắc mặt kỳ lạ, vừa áy này lại vừa xấu hổ.
- Để ta xem!
Dương Khai nhấc người này lên, một tay ôm nàng.
- Chàng cẩn thận một chút, nàng ấy là nữ nhi!
Tô Nhan nửa cười nửa mếu nhắc nhở
- Hả…..!
Mặt Dương Khai đỏ lên, cứ không hiểu sao lại cảm giác như cánh tay mình bị vật gì đó mềm mại khiến mình sững sờ, thì ra đối phương là nữ.
- Đừng đụng vào chỗ không nên động!
Tô Nhan giận giữ liếc nhìn.
Dương Khai vô cùng xấu hổ, hốt hoảng lật nữ tử không quen biết này lên, sau khi nhìn rõ dung nhan nàng, toàn thân Dương Khai như bị sét đánh, hóa đá tại trận.
- Tiểu sư tỷ?
Sững người ra một hồi Dương Khai mới phản ứng.
Hắn không thể ngờ được Tô Nhan lại đưa Hạ Ngưng Thường tới.
Chẳng trách cứ thấy bóng dáng người đó lại có gì đó rất quen thuộc.
Hạ Ngưng Thường lúc này, hai mắt nhắm chặt, vẫn tấm vải che mặt như trước đây, hơi thở đều đặn, chắc chắn là không có thương tích gì, chỉ bị hôn mê thôi.
- Chuyện này... Chuyện này rốt cuộc là sao?
Dương Khai thật sự không biết làm gì lúc này, đầu óc vô cùng hỗn loạn.
Trong đêm khuya khoắt thế này, việc Tô Nhan chạy đến tìm mình Dương Khai có thể hiểu được. Nhưng hắn không ngờ nàng lại đưa theo Hạ Ngưng Thường đến đây, điều này thật là không tưởng tượng nổi.
Nhớ đến âm thanh chiến đấu vừa nghe được, Dương Khai bỗng kinh hãi, nhìn Tô Nhan nói:
- Nàng đã đánh tỷ ấy ngất xỉu?
Vẻ mặt Tô Nhan có chút không tự nhiên, khẽ gật đầu thừa nhận:
- Ta không làm ả bị thương, mấy ngày này ả ta cứ đứng ở đây, ta muốn tới tìm chàng cũng không được nên ra tay đánh ả ngất xỉu…
Dương Khai ôm trán im lặng một hồi lâu.Tô Nhan và Hạ Ngưng Thường đều là chân nguyên cảnh, nhưng một người đã là Chân Nguyên cảnh tam tầng, còn một người chỉ vừa tăng cấp, nếu như động thủ thì Hạ Ngưng Thường thật sự không phải đối thủ. Huống hồ Tô Nhan còn nói đã đánh tỷ ấy ngất xỉu, chắc chắn là ra tay đánh lén.
Xảy ra việc này về phần tiểu sư tỷ còn dễ ăn nói, Tỷ ấy không nóng nảy gì, đợi khi try tỉnh dậy rồi giải thích sẽ không sao, Nhưng chẳng may việc này đến tai Mộng Vô Nhai thì thật khó mà lấp liếm trước một người ương ngạnh như lão ta.
Dương Khai nghĩ mà mồ hôi đầm đìa.
- Ả ta có vẻ rất quan tâm đến chàng, hai ngườii quen biết sao?
Tô Nhan nhìn Dương Khai hỏi.
- Ừ!
Dương Khai không phủ nhận, ôm Hạ Ngưng Thường đi vào trong rồi đặt nàng nằm yên trên chiếc giường đá.
Nhìn gương mặt nàng say giấc Dương Khai mới thở phào nhẹ nhõm. Còn may tỷ ấy không bị thương. Nếu không thì thật không biết phải xử lý thế nào.
Tô Nhan vẫn không nói gì thêm,chỉ lẳng lặng đứng nhìn.
- Muộn vậy nàng còn tới tìm ta, có việc gì sao?
Dương Khai ôm lấy nàng ngồi xuống chiếc giường đá rồi hỏi.
Tô Nhan vẻ không tự nhiên quay người đi, im lặng lúc lâu mới trả lời:
- Không có việc gì!
- Có phải nhớ ta rồi hả?
Dương Khai mỉm cười.
Tô Nhan nhẹ nhàng gật đầu.
Dương Khai định làm gì đó nhưng Tô Nhan đưa tay ngăn lại, nghiêm mặt nói:
- Việc này không bình thường! Ta tu luyện Băng Tâm Quyết, mọi việc đều phải gạt khỏi đầu, căn bản không thể làm như vậy được, nhưng bây giờ mỗi khi tu luyện ta lại nghĩ đến chàng, càng kiềm chế lại càng nhớ!
- Ta cũng nhớ nàng!
Một câu nói khiến toàn thân Tô Nhan lập tức mềm nhũn ra, không có một chút sức lực nào để phản kháng nữa.
- Việc này lát nữa hãy nói!
Dương Khai một tay đẩy Tô Nhan nằm vào giường đá, một tay suồng sã du ngoạn khắp nơi.
Tiếng thở dốc vang lên, càng lúc càng nặng, y phục cũng dần ngổn ngang khắp nơi.
Dương Khai đưa mắt nhìn lên, trong ánh trăng mờ ảo, làn da Tô Nhan trong suốt trắng treo như ngọc lúc ẩn lúc hiện, bầu ngực cao ẩn dưới lớp áo ngực mỏng tản phát lộng lẫy đầy mê hoặc, cặp đùi thon thả nửa ẩn nửa hiện, mùi thơm da thịt nàng thoang thoảng theo từng nhịp thở.
Mặt nàng, mũi nàng, môi nàng vội vàng, ánh mắt run rẩy của nàng , tất cả đều đẹp như một giấc mơ, một giấc mơ khi tỉnh lạị sẽ vỡ vụn.
Nét mặt nàng vừa căng thẳng cũng đầy kỳ vọng.
Một nữ thần trong trắng thuần khiết, khiến tất cả nam đệ tử tam phái phải siêu lòng đang nằm dưới người mình, tùy mình thưởng thức, nhất là ánh hào quang thánh khiết trên khuôn mặt nàng lúc này hiện lên đầy vẻ phong tình.
Dương Khai khí huyết phương cương, sao chịu được sự hấp dẫn như vậy, đan điền nóng rực, cúi phục người xuống hôn lên từng tấc da thịt mềm mại của Tô Nhan.
Nàng run rẩy, giãy giụa trong vô thức, hơi thở càng lúc càng nhanh hơn.
Một lúc lâu sau, Dương Khai mới nhẹ nhàng thâm nhập.
Cơ thể nàng đấy ắp, sau khi có chút khó chịu, tư vị tiêu hồn khiến người ta không khỏi co giật đó như thủy triều nhấn chìm nàng.
Nàng rụt rè phối hợp, cho dù đã lấy tay bịt miệng nhưng vẫn có tiếng y y a a phát ra .
Trong thạch thất, rực rỡ sắc màu, ngập tràn mùi thơm.
Sau cuộc mưa gió, hai người nằm rúc vào nhau, cả hai đều thấy xấu hổ.
Không hẳn là xấu hổ với nhau mà suốt cuộc mây mưa vừa rồi cho đến khi kết thúc cả hai mới nhớ ra bên cạnh còn có Hạ Ngưng Thường.
Nàng đang ngủ bên cạnh họ không quá nửa thước.
May mà nàng đang trong trạng thái hôn mê! Không chỉ Dương Khai cảm thấy may mắn và Tô Nhan cũng rất lo lắng.
Không hiểu sao trong lúc song tu đó, trong lòng cả hai chỉ có đối phương, hoàn toàn không băn khoăn nghĩ đến Hạ Ngưng Thường.
Ôm nàng trong lòng, Dương Khai nói trước:
- Tô Nhan, ta cảm thấy đây không phải vấn đề của hai ta.
- Ừ!
Tô Nhan khẽ gật đầu, mái tóc mềm mại tản ra trên ngực Dương Khai.
- Hẳn là do Hợp Hoan Công, khi ta và nàng tu luyện đều không thể kìm nén mà nghĩ đến đối phương, hơn nữa nhìn nàng mà xem, càng tu luyện lại càng nhớ!
Tô Nhan khẽ lôi tay Dương Khai, trách hắn sao phải nói trắng ra như vậy.
- Mấy ngày nay ta lại không tu luyện gì cho nên cảm giác không rõ như nàng.
Dương Khai nói thật, mình mới tu luyện có hai ngày thôi, lại có hương thơm áp chế nên tình hình tốt hơn so với nàng.
- Xem ra ta và nàng nhất định phải ở bên nhau.
Dương Khai mỉm cười đầy ẩn ý.
- Không thể như vậy được!
Tô Nhan kiên quyết nói:
- Nếu ta và chàng ở bên nhau chắc chắn sẽ không khống chế được ham muốn trong lòng.
- Vậy theo nàng phải làm sao?
Dương Khai hỏi
- Kiềm chế đi. Phải tự mình kiềm chế. Chúng ta không thể biếnthành nô lệ cho Hợp Hoan Công, chúng ta đang tu luyện nó, không phải nó chi phối chúng ta!
Tô Nhan rõ ràng đã quyết định, nói xong ngẩng đầu lên dịu dàng nhìn Dương Khai:
- Ta biết việc này là tàn nhẫn với chàng. Ta tu luyện Băng Tâm Quyết nên dễ áp chế dục vọng trong lòng hơn. Còn chàng thì khác, nguyên khí của chàng là chí cương chí dương, một khi dục vọng trào ra sẽ rất mạnh hơn ta rất nhiều!
/2840
|