Ngươi là ngu đần hả Ma tộc cũng giống Man tộc, đều vô cùng chú trọng luyện thể, nhất là Ma Thánh như Mạc Đa, thân thể không nói bất tử bất diệt, nhưng từ lâu đã tu luyện thân thể đến cực hạn.
Nếu Dương Khai đấu thần thông bí thuật có lẽ hắn còn tốn chút tay chân, nhưng hắn lại lao thẳng tới, làm như muốn đấu cận chiến, điều này làm Dương Khai vừa buồn cười lại tức giận.
Buồn cười kẻ địch quá ngu xuẩn, tức giận là mình lại có ngày bị coi thường.
Mạc Đa ra tay, không chừa chút sức.
Hai đấm đụng nhau, Mạc Đa lung lay một chút, Dương Khai lại lảo đảo lùi mấy bước.
Dương Khai thi triển bí thuật long hóa, khi đấu lực lượng thân thể, vẫn không thể địch nổi Ma Thánh chỉ có 7 phần lực lượng! Có thể thấy được Ma Thánh mạnh cỡ nào,
Phản lực mạnh mẽ như thác đổ, tràn vào kinh mạch cơ bắp, Dương Khai cảm nhận đau đớn chưa từng có, khóe mắt muốn nứt ra.
| Hắn còn chưa kịp đứng vững, Mạc Đa phản kích ập tới, một quyền kéo theo khí tức hủy diệt đánh vào bụng Dương Khai, ma khí tuôn trào, con mắt của Dương Khai muốn lọt ra ngoài, mất đi khả năng hít thở.
Còn chưa xong, Mạc Đa đấm vào mặt Dương Khai, đánh hắn bay ra ngoài, lăn lộn giữa không trung, máu văng vô số. /
Nếu không phải thi triển bí thuật long hóa, thân thể tăng mạnh, chỉ riêng 2 đấm này đã đủ lấy mạng cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh. Ngay cả vậy, Dương Khai cũng không dễ chịu, bụng lồng lộn, ma khí theo công kích xâm nhập vào thân thể, chạy quanh phá hoại kinh mạch thân thể, làm hắn không ổn định, đầu óc choáng váng.
Chật vật rơi xuống đất, Dương Khai vội bò dậy, hắn còn chưa đứng vững, Mạc Đa xuất quỷ nhập thần xuất hiện trước mặt, lại một đấm đánh tới.
Vẻ mặt mơ màng của Dương Khai chợt xẹt qua một tia gian xảo, trong mắt lóe sáng, tể ra Sơn Hà Chung, trực tiếp bao phủ bản thân.
12 Mạc Đa tròn mắt, muốn thu tay lại cũng bất lực, Dương Khai nắm thời cơ tế ra Sơn Hà Chung quá đúng lúc, ngay khi công kích của hắn lên tới đỉnh.
Am….
Một đấm hủy diệt nện vào Sơn Hà Chung, cái chuông cổ xưa trào ra gợn sóng thấy rõ, khí tức hồng hoang xa xưa tràn ra.
Nắm đấm của Mạc Đa nện lên Sơn Hà Chung nháy mắt đẫm máu, dù hắn là Ma Thánh, chịu đựng một đòn toàn lực của mình phản ngược lại cũng không dễ chịu gì. Đây là thứ yếu, khi tiếng chuông Sơn Hà Chung vang lên, Mạc Đa lại chợt sinh ra ảo giác bị trấn áp.
Trên đầu như có vô số ngọn núi lớn, đè hắn cúi gập người.
Chuông vang trấn sơn hà, đế vận chuyển càn khôn, đây là đánh giá Sơn Hà Chung của các cường giả thời đại xưa nay, dị bảo hồng hoangnày có thần thông mạnh nhất chính là trấn áp, trấn áp vạn vật thiên địa.
Khí thế của Mạc Đa giảm mạnh.
Sơn Hà Chung đột nhiên biến mất, Dương Khai dữ tợn nhào lên, vuốt rồng sắc bén nhất trên đời nhắm thẳng vào ngực Mạc Đa.
Sống chết trước mặt, Mạc Đa giận dữ hừ một tiếng, hết sức vận chuyển Ma Tôn chính pháp, xua tan khó chịu của Sơn Hà Chung dẫn tới, một tay nhanh chóng chộp về phía vuốt rồng, muốn ngăn cản công kích.
Nhưng lúc này, Sơn Hà Chung đã biến mất lại xuất hiện nữa, lần nàynó không bao phủ Dương Khai, mà hóa thành cái chuông nhỏ, nằm trong tay kia của Dương Khai.
Ngón tay búng mạnh, tiếng vang Sơn Hà Chung truyền ra, sóng âm ngưng tụ thành công kích vô hình đánh vào Mạc Đa.
Mạc Đa khịu xuống, trạng thái vừa khôi phục lại tan vỡ.
Phập… Móng vuốt của Dương Khai đâm xuyên ngực hắn, trực tiếp xuyên qua sau, ma tâm đỏ tươi đang đập mạnh.
– Ngươi…
Mạc Đa trừng mắt, nhìn Dương Khai gần trong gang tấc, giận dữ há miệng quát.
Xung kích không thể tưởng tượng phun ra từ miệng hắn, hội tụ thành lực lượng nhìn thấy đánh vào ngực Dương Khai, tiếng xương gãy vang lên, Dương Khai văng ra như tờ giấy
| Mạc Đa lảo đảo, ở ngực máu phun trào, một cái lỗ thủng từ ngực xuyên qua lưng, ngũ tạng lục phủ đều nhìn thấy được, ở ngực một mảnh trống rỗng.
Hắn cúi đầu nhìn, vẻ mặt dữ tợn.
| Dương Khai bò dậy, phun máu, cầm ma tầm trên tay, nhe răng cười với Mạc Đa:
– Nghe nói cường giả như các ngươi không chỉ có một ma tâm, ma tâm chưa diệt, Ma tộc không chết! Ngươi có mấy ma tâm?
Mạc Đa nheo mắt, xẹt qua tia sáng lạnh chưa từng xuất hiện, ma khí tuôn trào, thịt ở lỗ thủng mấp mánh, nhanh chóng khép lại, như chưa từng bị thương.
– Trả lại cho ta! Hắn cúi đầu nói.
Dù nói hắn không chỉ có một ma tâm, tổn thất một cái cũng không ảnh hưởng tính mạng, nhưng ma tâm bị hủy cũng ảnh hưởng ít nhiều tới thực lực của hắn. Dương Khai cho hắn thấy thực lực có thể chống đỡ trực diện, thiếu đi một ma tâm sẽ thiếu đi một phần thắng.
Dương Khai cười:
– Ngươi nói gì? Ta nghe nhầm, hay là người nói nhầm, vừa rồi ngươi bảo ta trả thứ này cho ngươi?
– Ngươi không nghe nhầm, trả lại cho ta! Mạc Đa lạnh lùng nói.
– Ha ha! Dương Khai cười to.
– Người như người, thật hay nói đùa, hai ta quyết chiến, thi triển thủ đoạn sống mái, ta cướp đi ma tâm của ngươi, ngươi lại đi bảo ta trả lại? Ta chỉ hỏi một câu… Ngươi là ngu đần hả?..
– Trả lại cho ta, ta có thể cho người được chết dứt khoát, bằng không ngươi sẽ hưởng thụ chuyện đáng sợ hơn cả chết.
Thần sắc Dương Khai nghiêm lại, trầm giọng nói: 5
– Ma tâm của người ở trong tay ta, ngươi không cầu xin ta còn thôi, lại bảo ta trả lại cho ngươi, còn nói cho ta được chết dứt khoát?
Vẻ mặt Dương Khai chuyển thành trào phúng: – Ngươi quả nhiên là đần độn!
Mạc Đa không nói nữa, ánh mắt vẫn dừng lại trên ma tâm.
Nháy mắt, trong lòng Dương Khai nhảy dựng, cảm nhận được gì, sắc mặt đại biến bóp mạnh tay.
V21
Am một cái, ma tâm vỡ tan, không có máu tươi trào ra, cũng không có mảnh thịt vụn, ma khí ẩn chứa bên trong trào ra, hóa thành sương mù đen bao phủ cả người Dương Khai. Sương mù đen như có sinh mệnh, mặc kệ mọi giá ồ ạt chui qua lỗ chân lông, qua mắt mũi miệng, nhập vàongười Dương Khai.
Sắc mặt Dương Khai khó coi, dù muốn ngăn cản nhưng bất lực, mặc kệ hắn vận chuyển lực lượng thế nào, cũng không ngăn cản được ma khí ăn món.
Hơn nữa vừa rồi ma tâm nổ tung không phải hắn bóp vở, là bị Mạc Đa thi triển thủ đoạn tự nổ.
?ng phố,
Cùng lúc ma tâm nổ tung, Mạc Đa cũng hừ nặng một tiếng, khí tức sa sút, giống như bị trọng thương, nhưng vẫn lên tiếng: – Ta biết người có cách ngăn cản ma khí ăn mòn bình thường, nhưngngươi tuyệt đối không chống đỡ được ma khí của ta. Người sẽ mất đi bản thân, trở thành người hầu của ta, mà ta sẽ thực hiện lời hứa vừa rồi, cho người hưởng hết những chuyện đáng sợ hơn cả cái chết. Vu Ngưu, quỳ xuống cầu xin đi, có lẽ ta sẽ còn thương hại.
Như chứng minh lời của hắn, vẻ mặt Dương Khai trở nên đau đớn, mắt trừng ra, muốn nổ tung, cả người hiện lên màu đen không bình thường.
Mạc Đa thờ ơ đứng bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn về phía cây to đằng xa, cân nhắc lúc này ra tay hủy diệt cây to cổ quái này.
Ma khí đã biến mất, toàn bộ nhập vào người Dương Khai, hòa làm một với hắn.
Mạc Đa mất kiên nhẫn, đưa tay chỉ về phía Dương Khai, dù bị kẻ địch hủy diệt một ma tâm làm hắn khó chấp nhận được, hắn rất muốn hành hạ đối phương cho hả cơn giận, nhưng hiện tại hắn còn chuyện trọng yếu hơn phải làm.
Cây to đã lao thẳng lên trời, không xa lối đi hai giới, còn chần chờ nữa, sợ là sẽ rắc rối. –
Mạc Đa quyết định giết Dương Khai trước, rồi mới đi xử lý cây tokia.
Nhưng ngay khi hắn ra tay, cảnh tượng chấn động xuất hiện.
VA Dương Khai vẻ mặt đau đớn chợt rên một tiếng dài, theo tiếng rên, trong miệng phun ra ma khí đen, kéo dài không ngớt.
>
Mạc Đa chấn động.
Ma khí đó chính là ma khí chứa trong ma tâm của hắn, theo lý đã phải xâm nhập vào người Vu Ngưu, dung hợp với hắn rồi mới phải, sao lại bị hắn phun ra ngoài?
Càng nhiều ma khí bị phun ra, ma khí như có sinh mệnh lại rất hoảng loạn, giống như trong người Dương Khai có thứ gì làm chúng sợ hài.
Mạc Đa thật khó chấp nhận được cảnh tượng này, sững sờ ra đó.
Mãi một hồi, Dương Khai mới phun hết ma khí, vỗ bụng, vẻ mặt chán ghét: – Thứ quỷ này, thật là khó ăn.
V2 – Làm sao ngươi… Mạc Đa muốn hỏi rõ ràng, vừa lên tiếng, liền hiểu đối phương sẽkhông trả lời hắn, trên người Vu Ngưu có bí mật, bởi vậy nói một nửa liền dừng lại.
Dương Khai quả thật không đáp lời hắn, phun hết ma khí liền vung tay, Sơn Hà Chung bay về phía Mạc Đa, xoay tròn, nhanh chóng to ra, chụp xuống đầu Mạc Đa, muốn lập tức trấn áp.
Mạc Đa làm sao khoanh tay chịu chết, hắn biết chuông nhỏ này lợi hại, bởi vậy vừa thấy động tác của Dương Khai là lập tức chạy đi.
29 Dương Khai phát sau tới trước, đuổi theo Sơn Hà Chung, hai tay vỗ mạnh lên.
Dành…
Sóng âm thấy rõ hội tụ thành công kích, theo Dương Khai điều khiển, như lưỡi dao cắt qua hư không, chém về phía Mạc Đa.
Mạc Đa không thể tránh né, bị sóng ẩm chạm trúng liền khựng lại, vẻ mặt đau đớn.
| Trước đó Sơn Hà Chung có thể ảnh hưởng áp chế hành động của hắn, giờ mất đi một ma tâm, Mạc Đa lại càng khó chống lại uy năng của Sơn Hà Chung.
| Vừa khựng lại, Dương Khai đã lao tới trước mặt, nhe răng trắng cười.
Mạc Đa vô thức nhảy ra sau, lại bị Dương Khai túm lấy tay, vuốt rồng như thép truyền ra lực lượng khủng bố, bóp cánh tay của hắn kêu rắc rắc.
Nếu Dương Khai đấu thần thông bí thuật có lẽ hắn còn tốn chút tay chân, nhưng hắn lại lao thẳng tới, làm như muốn đấu cận chiến, điều này làm Dương Khai vừa buồn cười lại tức giận.
Buồn cười kẻ địch quá ngu xuẩn, tức giận là mình lại có ngày bị coi thường.
Mạc Đa ra tay, không chừa chút sức.
Hai đấm đụng nhau, Mạc Đa lung lay một chút, Dương Khai lại lảo đảo lùi mấy bước.
Dương Khai thi triển bí thuật long hóa, khi đấu lực lượng thân thể, vẫn không thể địch nổi Ma Thánh chỉ có 7 phần lực lượng! Có thể thấy được Ma Thánh mạnh cỡ nào,
Phản lực mạnh mẽ như thác đổ, tràn vào kinh mạch cơ bắp, Dương Khai cảm nhận đau đớn chưa từng có, khóe mắt muốn nứt ra.
| Hắn còn chưa kịp đứng vững, Mạc Đa phản kích ập tới, một quyền kéo theo khí tức hủy diệt đánh vào bụng Dương Khai, ma khí tuôn trào, con mắt của Dương Khai muốn lọt ra ngoài, mất đi khả năng hít thở.
Còn chưa xong, Mạc Đa đấm vào mặt Dương Khai, đánh hắn bay ra ngoài, lăn lộn giữa không trung, máu văng vô số. /
Nếu không phải thi triển bí thuật long hóa, thân thể tăng mạnh, chỉ riêng 2 đấm này đã đủ lấy mạng cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh. Ngay cả vậy, Dương Khai cũng không dễ chịu, bụng lồng lộn, ma khí theo công kích xâm nhập vào thân thể, chạy quanh phá hoại kinh mạch thân thể, làm hắn không ổn định, đầu óc choáng váng.
Chật vật rơi xuống đất, Dương Khai vội bò dậy, hắn còn chưa đứng vững, Mạc Đa xuất quỷ nhập thần xuất hiện trước mặt, lại một đấm đánh tới.
Vẻ mặt mơ màng của Dương Khai chợt xẹt qua một tia gian xảo, trong mắt lóe sáng, tể ra Sơn Hà Chung, trực tiếp bao phủ bản thân.
12 Mạc Đa tròn mắt, muốn thu tay lại cũng bất lực, Dương Khai nắm thời cơ tế ra Sơn Hà Chung quá đúng lúc, ngay khi công kích của hắn lên tới đỉnh.
Am….
Một đấm hủy diệt nện vào Sơn Hà Chung, cái chuông cổ xưa trào ra gợn sóng thấy rõ, khí tức hồng hoang xa xưa tràn ra.
Nắm đấm của Mạc Đa nện lên Sơn Hà Chung nháy mắt đẫm máu, dù hắn là Ma Thánh, chịu đựng một đòn toàn lực của mình phản ngược lại cũng không dễ chịu gì. Đây là thứ yếu, khi tiếng chuông Sơn Hà Chung vang lên, Mạc Đa lại chợt sinh ra ảo giác bị trấn áp.
Trên đầu như có vô số ngọn núi lớn, đè hắn cúi gập người.
Chuông vang trấn sơn hà, đế vận chuyển càn khôn, đây là đánh giá Sơn Hà Chung của các cường giả thời đại xưa nay, dị bảo hồng hoangnày có thần thông mạnh nhất chính là trấn áp, trấn áp vạn vật thiên địa.
Khí thế của Mạc Đa giảm mạnh.
Sơn Hà Chung đột nhiên biến mất, Dương Khai dữ tợn nhào lên, vuốt rồng sắc bén nhất trên đời nhắm thẳng vào ngực Mạc Đa.
Sống chết trước mặt, Mạc Đa giận dữ hừ một tiếng, hết sức vận chuyển Ma Tôn chính pháp, xua tan khó chịu của Sơn Hà Chung dẫn tới, một tay nhanh chóng chộp về phía vuốt rồng, muốn ngăn cản công kích.
Nhưng lúc này, Sơn Hà Chung đã biến mất lại xuất hiện nữa, lần nàynó không bao phủ Dương Khai, mà hóa thành cái chuông nhỏ, nằm trong tay kia của Dương Khai.
Ngón tay búng mạnh, tiếng vang Sơn Hà Chung truyền ra, sóng âm ngưng tụ thành công kích vô hình đánh vào Mạc Đa.
Mạc Đa khịu xuống, trạng thái vừa khôi phục lại tan vỡ.
Phập… Móng vuốt của Dương Khai đâm xuyên ngực hắn, trực tiếp xuyên qua sau, ma tâm đỏ tươi đang đập mạnh.
– Ngươi…
Mạc Đa trừng mắt, nhìn Dương Khai gần trong gang tấc, giận dữ há miệng quát.
Xung kích không thể tưởng tượng phun ra từ miệng hắn, hội tụ thành lực lượng nhìn thấy đánh vào ngực Dương Khai, tiếng xương gãy vang lên, Dương Khai văng ra như tờ giấy
| Mạc Đa lảo đảo, ở ngực máu phun trào, một cái lỗ thủng từ ngực xuyên qua lưng, ngũ tạng lục phủ đều nhìn thấy được, ở ngực một mảnh trống rỗng.
Hắn cúi đầu nhìn, vẻ mặt dữ tợn.
| Dương Khai bò dậy, phun máu, cầm ma tầm trên tay, nhe răng cười với Mạc Đa:
– Nghe nói cường giả như các ngươi không chỉ có một ma tâm, ma tâm chưa diệt, Ma tộc không chết! Ngươi có mấy ma tâm?
Mạc Đa nheo mắt, xẹt qua tia sáng lạnh chưa từng xuất hiện, ma khí tuôn trào, thịt ở lỗ thủng mấp mánh, nhanh chóng khép lại, như chưa từng bị thương.
– Trả lại cho ta! Hắn cúi đầu nói.
Dù nói hắn không chỉ có một ma tâm, tổn thất một cái cũng không ảnh hưởng tính mạng, nhưng ma tâm bị hủy cũng ảnh hưởng ít nhiều tới thực lực của hắn. Dương Khai cho hắn thấy thực lực có thể chống đỡ trực diện, thiếu đi một ma tâm sẽ thiếu đi một phần thắng.
Dương Khai cười:
– Ngươi nói gì? Ta nghe nhầm, hay là người nói nhầm, vừa rồi ngươi bảo ta trả thứ này cho ngươi?
– Ngươi không nghe nhầm, trả lại cho ta! Mạc Đa lạnh lùng nói.
– Ha ha! Dương Khai cười to.
– Người như người, thật hay nói đùa, hai ta quyết chiến, thi triển thủ đoạn sống mái, ta cướp đi ma tâm của ngươi, ngươi lại đi bảo ta trả lại? Ta chỉ hỏi một câu… Ngươi là ngu đần hả?..
– Trả lại cho ta, ta có thể cho người được chết dứt khoát, bằng không ngươi sẽ hưởng thụ chuyện đáng sợ hơn cả chết.
Thần sắc Dương Khai nghiêm lại, trầm giọng nói: 5
– Ma tâm của người ở trong tay ta, ngươi không cầu xin ta còn thôi, lại bảo ta trả lại cho ngươi, còn nói cho ta được chết dứt khoát?
Vẻ mặt Dương Khai chuyển thành trào phúng: – Ngươi quả nhiên là đần độn!
Mạc Đa không nói nữa, ánh mắt vẫn dừng lại trên ma tâm.
Nháy mắt, trong lòng Dương Khai nhảy dựng, cảm nhận được gì, sắc mặt đại biến bóp mạnh tay.
V21
Am một cái, ma tâm vỡ tan, không có máu tươi trào ra, cũng không có mảnh thịt vụn, ma khí ẩn chứa bên trong trào ra, hóa thành sương mù đen bao phủ cả người Dương Khai. Sương mù đen như có sinh mệnh, mặc kệ mọi giá ồ ạt chui qua lỗ chân lông, qua mắt mũi miệng, nhập vàongười Dương Khai.
Sắc mặt Dương Khai khó coi, dù muốn ngăn cản nhưng bất lực, mặc kệ hắn vận chuyển lực lượng thế nào, cũng không ngăn cản được ma khí ăn món.
Hơn nữa vừa rồi ma tâm nổ tung không phải hắn bóp vở, là bị Mạc Đa thi triển thủ đoạn tự nổ.
?ng phố,
Cùng lúc ma tâm nổ tung, Mạc Đa cũng hừ nặng một tiếng, khí tức sa sút, giống như bị trọng thương, nhưng vẫn lên tiếng: – Ta biết người có cách ngăn cản ma khí ăn mòn bình thường, nhưngngươi tuyệt đối không chống đỡ được ma khí của ta. Người sẽ mất đi bản thân, trở thành người hầu của ta, mà ta sẽ thực hiện lời hứa vừa rồi, cho người hưởng hết những chuyện đáng sợ hơn cả cái chết. Vu Ngưu, quỳ xuống cầu xin đi, có lẽ ta sẽ còn thương hại.
Như chứng minh lời của hắn, vẻ mặt Dương Khai trở nên đau đớn, mắt trừng ra, muốn nổ tung, cả người hiện lên màu đen không bình thường.
Mạc Đa thờ ơ đứng bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn về phía cây to đằng xa, cân nhắc lúc này ra tay hủy diệt cây to cổ quái này.
Ma khí đã biến mất, toàn bộ nhập vào người Dương Khai, hòa làm một với hắn.
Mạc Đa mất kiên nhẫn, đưa tay chỉ về phía Dương Khai, dù bị kẻ địch hủy diệt một ma tâm làm hắn khó chấp nhận được, hắn rất muốn hành hạ đối phương cho hả cơn giận, nhưng hiện tại hắn còn chuyện trọng yếu hơn phải làm.
Cây to đã lao thẳng lên trời, không xa lối đi hai giới, còn chần chờ nữa, sợ là sẽ rắc rối. –
Mạc Đa quyết định giết Dương Khai trước, rồi mới đi xử lý cây tokia.
Nhưng ngay khi hắn ra tay, cảnh tượng chấn động xuất hiện.
VA Dương Khai vẻ mặt đau đớn chợt rên một tiếng dài, theo tiếng rên, trong miệng phun ra ma khí đen, kéo dài không ngớt.
>
Mạc Đa chấn động.
Ma khí đó chính là ma khí chứa trong ma tâm của hắn, theo lý đã phải xâm nhập vào người Vu Ngưu, dung hợp với hắn rồi mới phải, sao lại bị hắn phun ra ngoài?
Càng nhiều ma khí bị phun ra, ma khí như có sinh mệnh lại rất hoảng loạn, giống như trong người Dương Khai có thứ gì làm chúng sợ hài.
Mạc Đa thật khó chấp nhận được cảnh tượng này, sững sờ ra đó.
Mãi một hồi, Dương Khai mới phun hết ma khí, vỗ bụng, vẻ mặt chán ghét: – Thứ quỷ này, thật là khó ăn.
V2 – Làm sao ngươi… Mạc Đa muốn hỏi rõ ràng, vừa lên tiếng, liền hiểu đối phương sẽkhông trả lời hắn, trên người Vu Ngưu có bí mật, bởi vậy nói một nửa liền dừng lại.
Dương Khai quả thật không đáp lời hắn, phun hết ma khí liền vung tay, Sơn Hà Chung bay về phía Mạc Đa, xoay tròn, nhanh chóng to ra, chụp xuống đầu Mạc Đa, muốn lập tức trấn áp.
Mạc Đa làm sao khoanh tay chịu chết, hắn biết chuông nhỏ này lợi hại, bởi vậy vừa thấy động tác của Dương Khai là lập tức chạy đi.
29 Dương Khai phát sau tới trước, đuổi theo Sơn Hà Chung, hai tay vỗ mạnh lên.
Dành…
Sóng âm thấy rõ hội tụ thành công kích, theo Dương Khai điều khiển, như lưỡi dao cắt qua hư không, chém về phía Mạc Đa.
Mạc Đa không thể tránh né, bị sóng ẩm chạm trúng liền khựng lại, vẻ mặt đau đớn.
| Trước đó Sơn Hà Chung có thể ảnh hưởng áp chế hành động của hắn, giờ mất đi một ma tâm, Mạc Đa lại càng khó chống lại uy năng của Sơn Hà Chung.
| Vừa khựng lại, Dương Khai đã lao tới trước mặt, nhe răng trắng cười.
Mạc Đa vô thức nhảy ra sau, lại bị Dương Khai túm lấy tay, vuốt rồng như thép truyền ra lực lượng khủng bố, bóp cánh tay của hắn kêu rắc rắc.
/2840
|