Lúc Quý Lãng lái xe thì thấy vẻ mặt của Vu Miểu Miểu từ lúc lên xe đến giờ vẫn luôn rối rắm, búp bê trong tay cũng bị bóp đến biến dạng. May là tính tình con búp bê này tốt bụng, ngũ quan bị bóp nhúm lại thành một cục cũng không giãy dụa.
Trước kia không biết búp bê này có ý thức thì cũng thôi đi, hiện tại biết búp bê nguyền rủa cũng có ý thức của riêng mình thì Quý Lãng có chút không nỡ nhìn.
"Búp bê sắp bị cô bóp nát rồi." Quý Lãng lên tiếng nhắc nhở.
Vu Miểu Miểu a một tiếng, cúi đầu nhìn thoáng qua búp bê, sau đó bình tĩnh nói: "Không sao, chút quay về chị cho em một bộ quần áo mới nha."
"He he he..." Búp bê nguyền rủa cao hứng cười to, tất nhiên là đang mong chờ có quần áo mới để mặc.
"..." Quý Lãng.
Quả nhiên không nên xen vào chuyện người khác.
"Cô đang nghĩ gì vậy? Từ lúc lên xe đến giờ vẻ mặt như bị táo bón vậy." Quý Lãng hỏi.
"Muốn đi vệ sinh, à không... đang nghĩ tới cậu học sinh tiểu học kia, hình như là em họ của Đông Đông." Vu Miểu Miểu nói.
"Cô nói cậu ta tới xin cô giúp đỡ, là đang vội chuyện gì sao?"
"Không biết, tôi vừa nghe nói cậu ta là người của hiệp hội thì không quan tâm nữa." Vu Miểu Miểu nói: "Nhưng cậu ta biết tôi là vu sư, đúng là hiếm thấy."
"Tộc vu sư các cô thực sự rất quý hiếm sao?" Quý Lãng hỏi.
"Cũng tính là vậy đi, công pháp tu hành của bộ tộc chúng tôi có chút độc đáo, rất khó truyền lại, bình thường một người chỉ có thể thu được một đồ đệ, có đôi khi không gặp được người thích hợp thì không thu, nên số lượng người ngày càng ít. Lúc sư phụ gặp tôi thì ông đã một trăm tuổi rồi, cũng không dễ dàng gì." Vu Miểu Miểu nói: "Rất có thể tôi đã là vu sư cuối cùng trên đời này, nên người có thể nhận ra tôi thật ra cũng không nhiều lắm. Nếu cậu ta không thuộc hội Huyền Học, chỉ với việc cậu ta có thể nhận ra tôi là vu sư thì tôi sẽ không để ý mà giúp cậu ta một chút, nhưng đáng tiếc thật."
Quý Lãng liếc mắt nhìn cô một cái, khóe miệng anh khẽ nhếch, tiếp tục lái xe.
"Vậy hồi nãy cô rối rắm như vậy, là vì do dự có nên giúp cậu ta hay không?" Quý Lãng hỏi.
"Giúp thì nhất định không giúp rồi, nhưng cậu ta là em họ của Đông Đông, ngược lại tôi không hề ghét bỏ gì Đông Đông." Vu Miểu Miểu rối rắm nói: "Ai da, sớm biết trước có chuyện này thì đã không ăn đồ của Đông Đông cho rồi."
Đúng là cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay mà.
"Đông Vĩnh Nguyên là trợ lý của tôi, cậu ta lấy lòng cô, thật ra cũng để lấy lòng tôi, cô có thể nghĩ mấy thứ đó là tôi cho cô ăn cũng được." Quý Lãng nói.
"Vậy lúc cậu ta lấy lòng anh, không phải cũng đang lấy lòng tôi sao." Vu Miểu Miểu không chút nghĩ ngợi nói ra.
Quý Lãng hơi ngẩn ra, một lát sau, ý cười trên khóe miệng không ngừng dâng lên: "Tuy Đông Vĩnh Nguyên như bà mẹ già nhưng làm việc vẫn rất chừng mực. Nếu chuyện quá khó khăn thì cậu ta sẽ không xin cô giúp đỡ. Nếu nhất định phải xin cô giúp đỡ thì cậu ta cũng sẽ cho cô một lý do thích hợp. Đến lúc đó cô cân nhắc một chút, nếu cảm thấy chấp nhận được thì hẵng giúp."
Quý Lãng hiểu ra, Vu Miểu Miểu có chút vui vẻ với việc cậu thiếu niên kia liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận vu sư của cô, nhưng bởi vì quan hệ giữa anh và hội Huyền Học nên cô cũng muốn có chung mối thù với anh.
"Nhưng đứa trẻ đó là người của hội Huyền Học." Vu Miểu Miểu rối rắm nói.
"Vậy cô thu chút tiền đi." Quý Lãng nói.
"Anh không ghét người của hội Huyền Học sao?" Vu Miểu Miểu hỏi.
"Cô không cần vì tôi mà chán ghét ai, rồi tự hạn chế chính mình, người tôi ghét nhiều lắm." Quý Lãng nói: "Trước kia tôi chán ghét tất cả mọi người trên thế giới này, chẳng lẽ cô sẽ không tiếp xúc với bất cứ người nào hay nhóm nào luôn sao."
"Vậy thì được, tôi nghe theo anh." Vu Miểu Miểu cũng không rối rắm nữa, lấy điện thoại ra bắt đầu kiếm ăn.
=
Nhà Đông Vĩnh Nguyên.
Đông Vĩnh Nguyên và em họ Tang Văn Hạo đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, anh ta cẩn thận hỏi: "Trước tiên em phải kể cho anh, đến cùng mọi chuyện là sao."
"Hai ngày trước, Hội trưởng bên Hải Thành video call với ba em, nói ở Hải Thành xuất hiện một tu sĩ kỳ quái, ôm theo một con búp bê bị nguyền rủa, em từng đọc một quyển sách có ghi chép chuyện tương tự như vậy." Tang Văn Hạo giải thích: "Trong truyền thuyết có Vu tộc, chuyên dùng vu thuật, bọn họ đều cầm theo pháp khí là một con búp bê vải bố, trong đó có chứa vu thuật nguyền rủa mạnh nhất, nên em đoán tu sĩ đó có thể là vu sư.”
Đông Vĩnh Nguyên biết thân phận vu sư của Vu Miểu Miểu, nhưng anh ta chưa từng nghe tới hoạt động của vu sư. Hơn nữa để tránh bị nghi ngờ, anh ta cũng không chủ động đi tìm hiểu thân phận và pháp thuật của Vu Miểu Miểu. Anh ta vốn là người nằm vùng của hiệp hội phái tới, sếp để anh quay lại tiếp tục làm việc đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, nên anh ta rất chú ý làm việc đúng mực.
"Em nói, vu sư có biện pháp chữa khỏi cho dì nhỏ?" Đông Vĩnh Nguyên hỏi.
"Dạ." Tang Văn Hạo gật đầu một cái thật mạnh: "Phương pháp tu luyện của Vu tộc rất đặc thù, công pháp tu luyện của người bình thường đều là tu luyện linh lực, rồi mới tinh lọc đi lệ khí tà ma, nhưng Vu tộc không như vậy, bọn họ am hiểu chuyển hóa."
"Chuyển hóa?" Đông Vĩnh Nguyên không khỏi nghĩ tới phương pháp luyện chế ra búp bê mơ đẹp mà Vu Miểu Miểu có nói qua hồi sáng, không phải búp bê mơ đẹp dùng năng lượng phụ chuyển hóa mộng đẹp sao?
"Cụ thể như nào em cũng không rõ lắm, chỉ biết tộc Vu sư có một loại bí thuật, có thể biến thành bất cứ thứ gì trừ chuyện sống chết." Tang Văn Hạo nói.
Đông Vĩnh Nguyên biết em họ của mình là thiên tài, chẳng những tư chất tu luyện tuyệt vời, cậu tuổi nhỏ mà linh khí đã dư thừa, còn có năng lực thấy một lần là không quên được. Từ khi em ấy biết tình trạng thân thể của mẹ, đã bắt đầu không ngừng tìm cách giải quyết, rồi lật tung tất cả sách vở trong hiệp hội. Nếu em ấy nói vu sư có loại bí thuật như này thì chắc không phải là giả.
"Cái giá của loại bí thuật này có lớn không?" Dù Đông Vĩnh Nguyên là phế vật trong giới Huyền Học, nhưng vẫn biết những kiến thức cần biết. Hễ là chuyện gì có nhân cũng sẽ có quả, muốn chữa khỏi cho dì nhỏ, thì nhất định phải trả cái giá tương ứng. Nếu như cái giá thật sự quá lớn, anh cũng không thể cưỡng ép bà chủ giúp mình, huống hồ gì bà chủ không ưa người trong hiệp hội lắm.
"Mặc kệ dù cái giá phải trả có lớn thế nào, em cũng phải cứu lấy mẹ mình." Tang Văn Hạo kiên định nói.
"Anh không phải nói em, mà là đang nói tới vu sư, em muốn cứu dì nhỏ, trả giá đắt thì đúng rồi. Nhưng chúng ta đang xin bà chủ giúp đỡ, nếu cái giá phải trả quá đắt, anh cũng không tiện mở miệng đâu." Đông Vĩnh Nguyên khó xử.
Mẹ của Tang Văn Hạo là dì nhỏ ruột thịt của anh ta, anh tất nhiên hy vọng dì nhỏ có thể được chữa khỏi, nhưng anh cũng tự hiểu bản thân mình không có mặt mũi lớn như vậy.
"Không cần đâu, trên sách có ghi lại, vu sư dựa vào loại bí thuật này để kiếm tiền, khi bọn họ sử dụng bí thuật chỉ cần hao tổn vu lực, không phải trả giá gì nhiều. Vu lực và linh lực của vu sư giống với chúng ta, dùng hết thì tu luyện lại sẽ hồi phục rất nhanh." Mấy năm qua Tang Văn Hạo luôn tìm hiểu quyển sách này, nhưng trên sách nói Vu tộc đã sớm tuyệt chủng, vì chuyện này cậu ấy đã khổ sở trong một thời gian dài.
Thậm chí cậu ấy còn nghĩ tự mình phục hồi lại bí thuật này như cũ, nhưng người truyền thừa ở Vu tộc thật sự quá ít, trên sách ngoại trừ ghi lại chuyện xưa, gần như không tìm thấy công pháp tu hành của vu thuật.
Đông Vĩnh Nguyên do dự một lúc, nói: "Vậy được, ngày mai lúc làm việc anh sẽ giúp em hỏi một chút. Nếu quả thật giống như em nói thì anh sẽ giúp em cầu xin bà chủ."
"Dạ." Tang Văn Hạo kích động gật đầu.
Sáng hôm sau.
Đông Vĩnh Nguyên dậy rất sớm, việc đầu tiên làm là mua bánh bao gạch cua rồi chờ Vu Miểu Miểu trong phòng làm việc. Nhưng vì quá căng thẳng, không canh được thời gian, nên đã tới quá sớm, nếu cứ chờ Vu Miểu Miểu thì bánh bao gạch cua mắc kẹt trong phòng làm việc này sẽ sớm nguội ngắt.
Đông Vĩnh Nguyên bất đắc dĩ đành phải cho ba đứa trong làm việc kia được hưởng ké lợi lộc.
"Đông tử, hôm nay anh xảy ra chuyện gì vậy? Ngày hôm qua vẫn còn rất vui vẻ mà, sao hôm nay bỗng nhiên vui quá hóa buồn rồi." Bắc Phồn vừa ăn bánh bao gạch cua vừa hỏi.
"Cút cút cút, có thể nói dễ nghe hơn chút được không. Ăn đồ của tôi, còn nguyền rủa tôi." Đông Vĩnh Nguyên tức giận nói.
"Nể tình anh mời tụi tôi ăn bánh bao, nói ra thử xem nào, tôi sẽ nghĩ cách giúp anh." Bắc Phồn nói.
Hai người còn lại cũng gật đầu phụ họa theo.
"Tôi hy vọng sếp và bà chủ hôm nay tâm trạng tốt." Có lẽ nếu tâm trạng tốt thì khi mình xin bọn họ, bọn họ đã sảng khoái đồng ý ngay chăng.
"Ọe ~~"
Đông Vĩnh Nguyên đang mặc sức tưởng tượng, bỗng trong phòng làm việc đột nhiên vang lên một tràng âm thanh nôn mửa.
"Tôi nói nè bình thường anh vuốt mông ngựa thì cũng thôi đi, hiện tại sếp và bà chủ cũng đâu có ở đây, có thể đừng ghê tởm như vậy được không." Vẻ mặt Dịch Quan gần như không chịu nổi nữa.
"Đúng vậy, tụi tôi không giành vị trí nịnh hót của anh, tụi tôi dựa vào thực lực để kiếm tiền lương." Đan Tuấn Nghị nói.
"Tôi nhổ, trả bánh bao lại cho tôi." Đông Vĩnh Nguyên tức đến tắc nghẽn cơ tim.
Nhưng mấy người này sao có thể nghe theo, bọn họ xông về phía trước ăn hết mấy cái bánh bao cuối cùng.
"Chuyển phát nhanh đây!" Bỗng nhiên trước cửa vang lên tiếng hô, có hàng giao ở cửa.
Đông Vĩnh Nguyên nghe vậy xoay người ra ngoài, thấy một anh trai mặc đồng phục shipper mặt tươi cười đứng ở cửa.
"Đưa cho tôi, để tôi ký cho." Đông Vĩnh Nguyên đưa tay muốn nhận lấy đơn hàng.
"Thật xin lỗi, đơn hàng này phải để đích thân người nhận đến ký tên." Anh trai shipper không đưa cho anh ta.
Đông Vĩnh Nguyên ngẩn ra, đơn hàng ở phòng làm việc đều viết tên của anh ta mà, chẳng lẽ không phải là bưu kiện của phòng làm việc?
"Người nhận là ai, để tôi gọi người đó giúp anh." Không phải đồ của phòng làm việc, vậy chắc là đồ của một trong ba đứa kia rồi.
"Vu Miểu Miểu." Anh trai shipper nhìn thoáng qua đơn hàng.
"Bà chủ? Chờ chút nữa cô ấy mới đến, tôi không thể ký thay sao?" Đông Vĩnh Nguyên nghi ngờ nói. Hàng ship gì mà phải đích thân người nhận ký tên vậy.
"Thật xin lỗi, đây là thư thông báo trúng tuyển đại học, chúng tôi yêu cầu phải là đích thân người nhận hoặc trường học chính thống ký nhận mới được." Anh shipper cười nói: "Đại học Hải Thành đấy, đây là đại học danh tiếng, thi đậu khó biết bao, không thể để mất được."
Gì?!!!
"Thư thông báo trúng tuyển đại học?" Đông Vĩnh Nguyên giật mình: "Anh trai, anh chắc là không có nhầm lẫn gì chứ."
Anh ta nhớ rõ hình như bà chủ không ghi nguyện vọng thi đại học mà, hôm đó mặt của sếp đen như đáy nồi. Bản thân mình còn tìm công ty sát bên hỗ trợ diễn trò, cuối cùng không kiếm được tiền thưởng, còn bị lỗ vốn một chầu tiệc hải sản lớn.
"Sẽ không đâu, cậu xem hộp của đơn hàng này đi, là hộp chuyên dùng ở đại học Hải Thành, công ty chuyển phát nhanh chúng tôi hằng năm đều giúp đại học gửi thư thông báo trúng tuyển đấy." Anh shipper chìa bìa hộp ra cho Đông Vĩnh Nguyên xem.
Đông Vĩnh Nguyên trợn trừng mắt, nhìn chòng chọc vào đơn hàng: Người gửi, đại học Hải Thành. Người nhận, Vu Miểu Miểu.
"Bà chủ đậu đại học rồi?" Đông Vĩnh Nguyên kéo bả vai anh trai shipper: "Là đại học Hải Thành?!"
Anh trai shipper là người có kinh nghiệm, hằng năm anh đều thấy rất nhiều phụ huynh vì chuyện con mình thi lên đại học mà sướng đến phát rồ, càng đừng nói tới trường danh tiếng như này. Vậy nên anh vẫn cực kỳ bình tĩnh nói một tiếng chúc mừng.
"Ha ha ha..." Đông Vĩnh Nguyên bỗng nhiên cười như điên: "Tiểu Bắc, Dịch Quan, A Tuấn mấy đứa ra đây nào."
Ba người Bắc Phồn nghe thấy tiếng cười điên loạn của Đông Vĩnh Nguyên bèn đi ra hết.
"Xảy ra chuyện gì à?" Bọn họ khó hiểu hỏi.
"Bà chủ, thi đậu đại học rồi!" Đông Vĩnh Nguyên không kìm được hưng phấn tuyên bố.
"Vãi loèn!"
"Không phải đó chứ!"
"Năm vạn đồng tiền thưởng."
Ba người đồng loạt lao đến, vây anh trai shipper ở giữa: "Thư thông báo trúng tuyển đâu, cho tôi nhìn thử xem."
Anh shipper chưa nghĩ được gì thì đơn hàng đã bị bọn họ đoạt đi. Anh hoảng hốt nhưng chỉ thấy mấy người họ lật hộp quà xem chứ không ai mở nó ra, nên mới thở dài nhẹ nhõm, anh bước lên nói: "Vậy chuyện kia, nếu bạn Vu Miểu Miểu không có ở đây thì tôi đi giao hàng ở chỗ khác trước, chốc nữa lại tới được không?"
"Đợi chút nữa làm chi anh, năm phút nữa cô ấy tới liền." Đông Vĩnh Nguyên nắm lấy từng người kéo ra: "Nếu là ở cổ đại, anh đưa thư thông báo tới tận nơi như này, thì phải gửi tiền mừng chứ."
"Đúng đúng đúng, anh trai, ngồi xuống nào, để em rót cho anh cốc nước." Bắc Phồn ân cần đi rót nước.
"Anh ăn trái cây không? Chuối tiêu, trái cây khô, dưa hấu, cam, anh ăn gì nào? Thôi quên đi, để em lấy mỗi thứ một chút cho anh nha." Dịch Quan hấp tấp chạy đi.
Lúc Vu Miểu Miểu và Quý Lãng đến phòng làm việc thì chính là cảnh tượng kì quặc như vậy, tổ bốn người trong phòng làm việc vây quanh nịnh bợ một anh trai shipper, ngay cả lúc bọn họ tiến vào cũng không phát hiện ra.
"Mọi người đang làm gì vậy?" Vu Miểu Miểu khó hiểu hỏi một câu.
Bốn người cứng đờ người lại, sau đó cùng quay đầu lại, vẻ mặt tươi cười biến thành kích động, trăm miệng một lời nói: "Bà chủ, cô thi đậu đại học rồi!"
"..." Vu Miểu Miểu không nói gì, còn tưởng chuyện gì lớn, không phải chỉ là thi đậu đại học thôi sao, kích động như vậy làm gì.
Lúc này anh trai shipper cũng xem như gặp được chính chủ, kích động từ trong đống điểm tâm toàn nước trà và trái cây vọt ra, chạy một mạch đến trước mặt Vu Miểu Miểu: "Bạn Vu Miểu Miểu đến rồi đấy à, thư thông báo đây, phiền cô ký nhận."
Vu Miểu Miểu à một tiếng, nhận lấy thư thông báo cùng đơn hàng, xoẹt xoẹt vài nét ký tên mình.
"Chúc mừng." Anh trai shipper nói một tiếng chúc mừng, sau đó giống như bay chạy thoát. Vừa rồi anh ta ở bên trong có năm phút, nhưng đã ăn được tổng cộng một miếng trái cây khô, hai quả chuối tiêu, hai quả cam, còn thêm một cốc nước lớn, cái người tên Bắc Phồn kia còn muốn cắt dưa hấu cho anh ăn, mấy người trong đó quá kỳ quặc rồi.
Vu Miểu Miểu mở thùng hàng ra, ở bên trong thư thông báo xuất hiện, thư thông báo nhìn rất đẹp, là một bức tranh lập thể được chế tác tinh xảo. Mấy năm gần đây, các trường đại học muốn sáng tạo trong việc tuyển sinh nên làm rất nhiều thứ đặc sắc trong thư thông báo, Vu Miểu Miểu lần đầu tiên nhìn thấy nên có chút mới lạ, cô khoe thư thông báo với Quý Lãng: "Tướng công anh xem, thư thông báo này cũng đẹp phết."
Sắc mặt Quý Lãng đầy mơ hồ nhìn thư thông báo trong tay Vu Miểu Miểu, hơn nửa ngày mới hỏi lại: "Cô thi vào trường cao đẳng, thi được bao nhiêu điểm."
"695." Vu Miểu Miểu nói.
"..." Quý Lãng đột nhiên cảm giác mặt có chút đau, là cái người đã nói trên lớp chỉ toàn ngủ gật, khiến thầy giáo không vui đây sao?
"Nếu thi luôn phần cộng thêm điểm, thì tổng điểm chắc khoảng tầm 705.”
Trách không được khi Vu Miểu Miểu điền bảng nguyện vọng, không nhìn tới điểm chuẩn trúng tuyển mà chỉ nhìn vị trí địa lý sao cho gần, điểm như này có trường trong nước nào mà không thể vào cơ chứ? Cũng may đại học gần nhất ở đây là đại học Hải Thành, lỡ ngay bên cạnh có trường kĩ thuật X Tường, hoặc trung tâm đào tạo đầu bếp nổi tiếng thì sẽ ra sao đây?
Nghĩ đến chuyện có thể xảy ra đó, Quý Lãng đột nhiên cảm giác lá gan mình đau nhói.
Trước kia không biết búp bê này có ý thức thì cũng thôi đi, hiện tại biết búp bê nguyền rủa cũng có ý thức của riêng mình thì Quý Lãng có chút không nỡ nhìn.
"Búp bê sắp bị cô bóp nát rồi." Quý Lãng lên tiếng nhắc nhở.
Vu Miểu Miểu a một tiếng, cúi đầu nhìn thoáng qua búp bê, sau đó bình tĩnh nói: "Không sao, chút quay về chị cho em một bộ quần áo mới nha."
"He he he..." Búp bê nguyền rủa cao hứng cười to, tất nhiên là đang mong chờ có quần áo mới để mặc.
"..." Quý Lãng.
Quả nhiên không nên xen vào chuyện người khác.
"Cô đang nghĩ gì vậy? Từ lúc lên xe đến giờ vẻ mặt như bị táo bón vậy." Quý Lãng hỏi.
"Muốn đi vệ sinh, à không... đang nghĩ tới cậu học sinh tiểu học kia, hình như là em họ của Đông Đông." Vu Miểu Miểu nói.
"Cô nói cậu ta tới xin cô giúp đỡ, là đang vội chuyện gì sao?"
"Không biết, tôi vừa nghe nói cậu ta là người của hiệp hội thì không quan tâm nữa." Vu Miểu Miểu nói: "Nhưng cậu ta biết tôi là vu sư, đúng là hiếm thấy."
"Tộc vu sư các cô thực sự rất quý hiếm sao?" Quý Lãng hỏi.
"Cũng tính là vậy đi, công pháp tu hành của bộ tộc chúng tôi có chút độc đáo, rất khó truyền lại, bình thường một người chỉ có thể thu được một đồ đệ, có đôi khi không gặp được người thích hợp thì không thu, nên số lượng người ngày càng ít. Lúc sư phụ gặp tôi thì ông đã một trăm tuổi rồi, cũng không dễ dàng gì." Vu Miểu Miểu nói: "Rất có thể tôi đã là vu sư cuối cùng trên đời này, nên người có thể nhận ra tôi thật ra cũng không nhiều lắm. Nếu cậu ta không thuộc hội Huyền Học, chỉ với việc cậu ta có thể nhận ra tôi là vu sư thì tôi sẽ không để ý mà giúp cậu ta một chút, nhưng đáng tiếc thật."
Quý Lãng liếc mắt nhìn cô một cái, khóe miệng anh khẽ nhếch, tiếp tục lái xe.
"Vậy hồi nãy cô rối rắm như vậy, là vì do dự có nên giúp cậu ta hay không?" Quý Lãng hỏi.
"Giúp thì nhất định không giúp rồi, nhưng cậu ta là em họ của Đông Đông, ngược lại tôi không hề ghét bỏ gì Đông Đông." Vu Miểu Miểu rối rắm nói: "Ai da, sớm biết trước có chuyện này thì đã không ăn đồ của Đông Đông cho rồi."
Đúng là cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay mà.
"Đông Vĩnh Nguyên là trợ lý của tôi, cậu ta lấy lòng cô, thật ra cũng để lấy lòng tôi, cô có thể nghĩ mấy thứ đó là tôi cho cô ăn cũng được." Quý Lãng nói.
"Vậy lúc cậu ta lấy lòng anh, không phải cũng đang lấy lòng tôi sao." Vu Miểu Miểu không chút nghĩ ngợi nói ra.
Quý Lãng hơi ngẩn ra, một lát sau, ý cười trên khóe miệng không ngừng dâng lên: "Tuy Đông Vĩnh Nguyên như bà mẹ già nhưng làm việc vẫn rất chừng mực. Nếu chuyện quá khó khăn thì cậu ta sẽ không xin cô giúp đỡ. Nếu nhất định phải xin cô giúp đỡ thì cậu ta cũng sẽ cho cô một lý do thích hợp. Đến lúc đó cô cân nhắc một chút, nếu cảm thấy chấp nhận được thì hẵng giúp."
Quý Lãng hiểu ra, Vu Miểu Miểu có chút vui vẻ với việc cậu thiếu niên kia liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận vu sư của cô, nhưng bởi vì quan hệ giữa anh và hội Huyền Học nên cô cũng muốn có chung mối thù với anh.
"Nhưng đứa trẻ đó là người của hội Huyền Học." Vu Miểu Miểu rối rắm nói.
"Vậy cô thu chút tiền đi." Quý Lãng nói.
"Anh không ghét người của hội Huyền Học sao?" Vu Miểu Miểu hỏi.
"Cô không cần vì tôi mà chán ghét ai, rồi tự hạn chế chính mình, người tôi ghét nhiều lắm." Quý Lãng nói: "Trước kia tôi chán ghét tất cả mọi người trên thế giới này, chẳng lẽ cô sẽ không tiếp xúc với bất cứ người nào hay nhóm nào luôn sao."
"Vậy thì được, tôi nghe theo anh." Vu Miểu Miểu cũng không rối rắm nữa, lấy điện thoại ra bắt đầu kiếm ăn.
=
Nhà Đông Vĩnh Nguyên.
Đông Vĩnh Nguyên và em họ Tang Văn Hạo đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, anh ta cẩn thận hỏi: "Trước tiên em phải kể cho anh, đến cùng mọi chuyện là sao."
"Hai ngày trước, Hội trưởng bên Hải Thành video call với ba em, nói ở Hải Thành xuất hiện một tu sĩ kỳ quái, ôm theo một con búp bê bị nguyền rủa, em từng đọc một quyển sách có ghi chép chuyện tương tự như vậy." Tang Văn Hạo giải thích: "Trong truyền thuyết có Vu tộc, chuyên dùng vu thuật, bọn họ đều cầm theo pháp khí là một con búp bê vải bố, trong đó có chứa vu thuật nguyền rủa mạnh nhất, nên em đoán tu sĩ đó có thể là vu sư.”
Đông Vĩnh Nguyên biết thân phận vu sư của Vu Miểu Miểu, nhưng anh ta chưa từng nghe tới hoạt động của vu sư. Hơn nữa để tránh bị nghi ngờ, anh ta cũng không chủ động đi tìm hiểu thân phận và pháp thuật của Vu Miểu Miểu. Anh ta vốn là người nằm vùng của hiệp hội phái tới, sếp để anh quay lại tiếp tục làm việc đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, nên anh ta rất chú ý làm việc đúng mực.
"Em nói, vu sư có biện pháp chữa khỏi cho dì nhỏ?" Đông Vĩnh Nguyên hỏi.
"Dạ." Tang Văn Hạo gật đầu một cái thật mạnh: "Phương pháp tu luyện của Vu tộc rất đặc thù, công pháp tu luyện của người bình thường đều là tu luyện linh lực, rồi mới tinh lọc đi lệ khí tà ma, nhưng Vu tộc không như vậy, bọn họ am hiểu chuyển hóa."
"Chuyển hóa?" Đông Vĩnh Nguyên không khỏi nghĩ tới phương pháp luyện chế ra búp bê mơ đẹp mà Vu Miểu Miểu có nói qua hồi sáng, không phải búp bê mơ đẹp dùng năng lượng phụ chuyển hóa mộng đẹp sao?
"Cụ thể như nào em cũng không rõ lắm, chỉ biết tộc Vu sư có một loại bí thuật, có thể biến thành bất cứ thứ gì trừ chuyện sống chết." Tang Văn Hạo nói.
Đông Vĩnh Nguyên biết em họ của mình là thiên tài, chẳng những tư chất tu luyện tuyệt vời, cậu tuổi nhỏ mà linh khí đã dư thừa, còn có năng lực thấy một lần là không quên được. Từ khi em ấy biết tình trạng thân thể của mẹ, đã bắt đầu không ngừng tìm cách giải quyết, rồi lật tung tất cả sách vở trong hiệp hội. Nếu em ấy nói vu sư có loại bí thuật như này thì chắc không phải là giả.
"Cái giá của loại bí thuật này có lớn không?" Dù Đông Vĩnh Nguyên là phế vật trong giới Huyền Học, nhưng vẫn biết những kiến thức cần biết. Hễ là chuyện gì có nhân cũng sẽ có quả, muốn chữa khỏi cho dì nhỏ, thì nhất định phải trả cái giá tương ứng. Nếu như cái giá thật sự quá lớn, anh cũng không thể cưỡng ép bà chủ giúp mình, huống hồ gì bà chủ không ưa người trong hiệp hội lắm.
"Mặc kệ dù cái giá phải trả có lớn thế nào, em cũng phải cứu lấy mẹ mình." Tang Văn Hạo kiên định nói.
"Anh không phải nói em, mà là đang nói tới vu sư, em muốn cứu dì nhỏ, trả giá đắt thì đúng rồi. Nhưng chúng ta đang xin bà chủ giúp đỡ, nếu cái giá phải trả quá đắt, anh cũng không tiện mở miệng đâu." Đông Vĩnh Nguyên khó xử.
Mẹ của Tang Văn Hạo là dì nhỏ ruột thịt của anh ta, anh tất nhiên hy vọng dì nhỏ có thể được chữa khỏi, nhưng anh cũng tự hiểu bản thân mình không có mặt mũi lớn như vậy.
"Không cần đâu, trên sách có ghi lại, vu sư dựa vào loại bí thuật này để kiếm tiền, khi bọn họ sử dụng bí thuật chỉ cần hao tổn vu lực, không phải trả giá gì nhiều. Vu lực và linh lực của vu sư giống với chúng ta, dùng hết thì tu luyện lại sẽ hồi phục rất nhanh." Mấy năm qua Tang Văn Hạo luôn tìm hiểu quyển sách này, nhưng trên sách nói Vu tộc đã sớm tuyệt chủng, vì chuyện này cậu ấy đã khổ sở trong một thời gian dài.
Thậm chí cậu ấy còn nghĩ tự mình phục hồi lại bí thuật này như cũ, nhưng người truyền thừa ở Vu tộc thật sự quá ít, trên sách ngoại trừ ghi lại chuyện xưa, gần như không tìm thấy công pháp tu hành của vu thuật.
Đông Vĩnh Nguyên do dự một lúc, nói: "Vậy được, ngày mai lúc làm việc anh sẽ giúp em hỏi một chút. Nếu quả thật giống như em nói thì anh sẽ giúp em cầu xin bà chủ."
"Dạ." Tang Văn Hạo kích động gật đầu.
Sáng hôm sau.
Đông Vĩnh Nguyên dậy rất sớm, việc đầu tiên làm là mua bánh bao gạch cua rồi chờ Vu Miểu Miểu trong phòng làm việc. Nhưng vì quá căng thẳng, không canh được thời gian, nên đã tới quá sớm, nếu cứ chờ Vu Miểu Miểu thì bánh bao gạch cua mắc kẹt trong phòng làm việc này sẽ sớm nguội ngắt.
Đông Vĩnh Nguyên bất đắc dĩ đành phải cho ba đứa trong làm việc kia được hưởng ké lợi lộc.
"Đông tử, hôm nay anh xảy ra chuyện gì vậy? Ngày hôm qua vẫn còn rất vui vẻ mà, sao hôm nay bỗng nhiên vui quá hóa buồn rồi." Bắc Phồn vừa ăn bánh bao gạch cua vừa hỏi.
"Cút cút cút, có thể nói dễ nghe hơn chút được không. Ăn đồ của tôi, còn nguyền rủa tôi." Đông Vĩnh Nguyên tức giận nói.
"Nể tình anh mời tụi tôi ăn bánh bao, nói ra thử xem nào, tôi sẽ nghĩ cách giúp anh." Bắc Phồn nói.
Hai người còn lại cũng gật đầu phụ họa theo.
"Tôi hy vọng sếp và bà chủ hôm nay tâm trạng tốt." Có lẽ nếu tâm trạng tốt thì khi mình xin bọn họ, bọn họ đã sảng khoái đồng ý ngay chăng.
"Ọe ~~"
Đông Vĩnh Nguyên đang mặc sức tưởng tượng, bỗng trong phòng làm việc đột nhiên vang lên một tràng âm thanh nôn mửa.
"Tôi nói nè bình thường anh vuốt mông ngựa thì cũng thôi đi, hiện tại sếp và bà chủ cũng đâu có ở đây, có thể đừng ghê tởm như vậy được không." Vẻ mặt Dịch Quan gần như không chịu nổi nữa.
"Đúng vậy, tụi tôi không giành vị trí nịnh hót của anh, tụi tôi dựa vào thực lực để kiếm tiền lương." Đan Tuấn Nghị nói.
"Tôi nhổ, trả bánh bao lại cho tôi." Đông Vĩnh Nguyên tức đến tắc nghẽn cơ tim.
Nhưng mấy người này sao có thể nghe theo, bọn họ xông về phía trước ăn hết mấy cái bánh bao cuối cùng.
"Chuyển phát nhanh đây!" Bỗng nhiên trước cửa vang lên tiếng hô, có hàng giao ở cửa.
Đông Vĩnh Nguyên nghe vậy xoay người ra ngoài, thấy một anh trai mặc đồng phục shipper mặt tươi cười đứng ở cửa.
"Đưa cho tôi, để tôi ký cho." Đông Vĩnh Nguyên đưa tay muốn nhận lấy đơn hàng.
"Thật xin lỗi, đơn hàng này phải để đích thân người nhận đến ký tên." Anh trai shipper không đưa cho anh ta.
Đông Vĩnh Nguyên ngẩn ra, đơn hàng ở phòng làm việc đều viết tên của anh ta mà, chẳng lẽ không phải là bưu kiện của phòng làm việc?
"Người nhận là ai, để tôi gọi người đó giúp anh." Không phải đồ của phòng làm việc, vậy chắc là đồ của một trong ba đứa kia rồi.
"Vu Miểu Miểu." Anh trai shipper nhìn thoáng qua đơn hàng.
"Bà chủ? Chờ chút nữa cô ấy mới đến, tôi không thể ký thay sao?" Đông Vĩnh Nguyên nghi ngờ nói. Hàng ship gì mà phải đích thân người nhận ký tên vậy.
"Thật xin lỗi, đây là thư thông báo trúng tuyển đại học, chúng tôi yêu cầu phải là đích thân người nhận hoặc trường học chính thống ký nhận mới được." Anh shipper cười nói: "Đại học Hải Thành đấy, đây là đại học danh tiếng, thi đậu khó biết bao, không thể để mất được."
Gì?!!!
"Thư thông báo trúng tuyển đại học?" Đông Vĩnh Nguyên giật mình: "Anh trai, anh chắc là không có nhầm lẫn gì chứ."
Anh ta nhớ rõ hình như bà chủ không ghi nguyện vọng thi đại học mà, hôm đó mặt của sếp đen như đáy nồi. Bản thân mình còn tìm công ty sát bên hỗ trợ diễn trò, cuối cùng không kiếm được tiền thưởng, còn bị lỗ vốn một chầu tiệc hải sản lớn.
"Sẽ không đâu, cậu xem hộp của đơn hàng này đi, là hộp chuyên dùng ở đại học Hải Thành, công ty chuyển phát nhanh chúng tôi hằng năm đều giúp đại học gửi thư thông báo trúng tuyển đấy." Anh shipper chìa bìa hộp ra cho Đông Vĩnh Nguyên xem.
Đông Vĩnh Nguyên trợn trừng mắt, nhìn chòng chọc vào đơn hàng: Người gửi, đại học Hải Thành. Người nhận, Vu Miểu Miểu.
"Bà chủ đậu đại học rồi?" Đông Vĩnh Nguyên kéo bả vai anh trai shipper: "Là đại học Hải Thành?!"
Anh trai shipper là người có kinh nghiệm, hằng năm anh đều thấy rất nhiều phụ huynh vì chuyện con mình thi lên đại học mà sướng đến phát rồ, càng đừng nói tới trường danh tiếng như này. Vậy nên anh vẫn cực kỳ bình tĩnh nói một tiếng chúc mừng.
"Ha ha ha..." Đông Vĩnh Nguyên bỗng nhiên cười như điên: "Tiểu Bắc, Dịch Quan, A Tuấn mấy đứa ra đây nào."
Ba người Bắc Phồn nghe thấy tiếng cười điên loạn của Đông Vĩnh Nguyên bèn đi ra hết.
"Xảy ra chuyện gì à?" Bọn họ khó hiểu hỏi.
"Bà chủ, thi đậu đại học rồi!" Đông Vĩnh Nguyên không kìm được hưng phấn tuyên bố.
"Vãi loèn!"
"Không phải đó chứ!"
"Năm vạn đồng tiền thưởng."
Ba người đồng loạt lao đến, vây anh trai shipper ở giữa: "Thư thông báo trúng tuyển đâu, cho tôi nhìn thử xem."
Anh shipper chưa nghĩ được gì thì đơn hàng đã bị bọn họ đoạt đi. Anh hoảng hốt nhưng chỉ thấy mấy người họ lật hộp quà xem chứ không ai mở nó ra, nên mới thở dài nhẹ nhõm, anh bước lên nói: "Vậy chuyện kia, nếu bạn Vu Miểu Miểu không có ở đây thì tôi đi giao hàng ở chỗ khác trước, chốc nữa lại tới được không?"
"Đợi chút nữa làm chi anh, năm phút nữa cô ấy tới liền." Đông Vĩnh Nguyên nắm lấy từng người kéo ra: "Nếu là ở cổ đại, anh đưa thư thông báo tới tận nơi như này, thì phải gửi tiền mừng chứ."
"Đúng đúng đúng, anh trai, ngồi xuống nào, để em rót cho anh cốc nước." Bắc Phồn ân cần đi rót nước.
"Anh ăn trái cây không? Chuối tiêu, trái cây khô, dưa hấu, cam, anh ăn gì nào? Thôi quên đi, để em lấy mỗi thứ một chút cho anh nha." Dịch Quan hấp tấp chạy đi.
Lúc Vu Miểu Miểu và Quý Lãng đến phòng làm việc thì chính là cảnh tượng kì quặc như vậy, tổ bốn người trong phòng làm việc vây quanh nịnh bợ một anh trai shipper, ngay cả lúc bọn họ tiến vào cũng không phát hiện ra.
"Mọi người đang làm gì vậy?" Vu Miểu Miểu khó hiểu hỏi một câu.
Bốn người cứng đờ người lại, sau đó cùng quay đầu lại, vẻ mặt tươi cười biến thành kích động, trăm miệng một lời nói: "Bà chủ, cô thi đậu đại học rồi!"
"..." Vu Miểu Miểu không nói gì, còn tưởng chuyện gì lớn, không phải chỉ là thi đậu đại học thôi sao, kích động như vậy làm gì.
Lúc này anh trai shipper cũng xem như gặp được chính chủ, kích động từ trong đống điểm tâm toàn nước trà và trái cây vọt ra, chạy một mạch đến trước mặt Vu Miểu Miểu: "Bạn Vu Miểu Miểu đến rồi đấy à, thư thông báo đây, phiền cô ký nhận."
Vu Miểu Miểu à một tiếng, nhận lấy thư thông báo cùng đơn hàng, xoẹt xoẹt vài nét ký tên mình.
"Chúc mừng." Anh trai shipper nói một tiếng chúc mừng, sau đó giống như bay chạy thoát. Vừa rồi anh ta ở bên trong có năm phút, nhưng đã ăn được tổng cộng một miếng trái cây khô, hai quả chuối tiêu, hai quả cam, còn thêm một cốc nước lớn, cái người tên Bắc Phồn kia còn muốn cắt dưa hấu cho anh ăn, mấy người trong đó quá kỳ quặc rồi.
Vu Miểu Miểu mở thùng hàng ra, ở bên trong thư thông báo xuất hiện, thư thông báo nhìn rất đẹp, là một bức tranh lập thể được chế tác tinh xảo. Mấy năm gần đây, các trường đại học muốn sáng tạo trong việc tuyển sinh nên làm rất nhiều thứ đặc sắc trong thư thông báo, Vu Miểu Miểu lần đầu tiên nhìn thấy nên có chút mới lạ, cô khoe thư thông báo với Quý Lãng: "Tướng công anh xem, thư thông báo này cũng đẹp phết."
Sắc mặt Quý Lãng đầy mơ hồ nhìn thư thông báo trong tay Vu Miểu Miểu, hơn nửa ngày mới hỏi lại: "Cô thi vào trường cao đẳng, thi được bao nhiêu điểm."
"695." Vu Miểu Miểu nói.
"..." Quý Lãng đột nhiên cảm giác mặt có chút đau, là cái người đã nói trên lớp chỉ toàn ngủ gật, khiến thầy giáo không vui đây sao?
"Nếu thi luôn phần cộng thêm điểm, thì tổng điểm chắc khoảng tầm 705.”
Trách không được khi Vu Miểu Miểu điền bảng nguyện vọng, không nhìn tới điểm chuẩn trúng tuyển mà chỉ nhìn vị trí địa lý sao cho gần, điểm như này có trường trong nước nào mà không thể vào cơ chứ? Cũng may đại học gần nhất ở đây là đại học Hải Thành, lỡ ngay bên cạnh có trường kĩ thuật X Tường, hoặc trung tâm đào tạo đầu bếp nổi tiếng thì sẽ ra sao đây?
Nghĩ đến chuyện có thể xảy ra đó, Quý Lãng đột nhiên cảm giác lá gan mình đau nhói.
/156
|